Đường Chuyên
Chương 1454
- Qua Tết ta sẽ làm hộ bộ thượng thư, thương luật mới chế định sẽ được quán triệt hoàn toàn, thuế một phần mười ba, điều kiện kèm theo là không có chuyện trốn thuế, luật lột da nhồi cỏ sẽ được khởi động lại, ngươi không có ý kiến chứ?
Hiệp nghị đạt thành, Độc Cô Mưu nói thẳng:
Vân Diệp không ngạc nhiên, Lý Nhị luôn có rất nhiều quân bài giấu kín, tên này chỉ là một trong số đó:
- Ngươi phải đảm bảo hình luật này chỉ dùng với thương luật, không liên quan tới cái khác! Ngoái ra tài sản chính đáng của thương nhân không bị xâm hại.
- Điều đầu đồng ý, điều sau không dám đảm bảo, hoàng quyền tối cao.
Vân Diệp biểu thị hiểu ý, điều này vốn không phải hai bọn họ có thể quyết định, sinh sát vinh nhục là quyền lợi không thể xâm phạm của Lý Nhị, ông ta sẽ không cho bất kỳ ai đụng chạm vào.
- Chỉ đành như vậy, bệ hạ đã cho thương nhân quật khởi, nhưng lại đóng khóa lên người họ. Ngươi nói ra nhân tuyển giám sát và chấp hành bệ hạ chọn đi.
Độc Cô Mưu nghiêm túc nói:
- Mười năm qua ta đứng ngoài quan sát, thực ra đại bộ phận ngâm mình trong đồ thư quán của thư viện, nơi đó có một cái gian phòng đơn của ta.
- Sách của tiên sinh mặt sắt được ta xem nhiều nhất, ngộ ra một đạo lý, đó là trời đất tự có quy luật.
- Đại Đường hiện giờ quốc thế hùng mạnh vượt quá Tần Hán, ta cho rằng chế độ và triều chính hiện tại là thích hợp nhất, quân chính hoàn toàn tách biệt, hoàng quyền ở trình độ nhất định cũng bị kiềm chế. Nói thực ta bội phục sát đất bố trí của ngươi ở đảo xa.
- Vì mọi người có đường lui, nên hoàng quyền không thể quá mức chèn ép chúng ta, khi thịnh thế chúng ta cùng nâng chén chúc mừng, khi đế vương tàn bạo chúng ta tránh xa, ở ngoài đảo xa nhìn phong vân biến ảo, khi chuyện tới mức không thể vãn hồi, chúng ta quay lại xác lập tân đế.
- Chỉ cần bản thân chúng ta không tham, thịnh thế có thể kéo dài mãi mãi, trong quá trình đó có lẽ có lên xuống, nhưng đảm bảo được Đại Đường luôn tiến tới.
- Độc Cô Trường Phong ta tìm kiếm tri kỷ cả đời, không ngờ người đó bị ta ném xuống cống. Mang rượu lại đây, ta muốn uống rượu... Nhưng đừng mạnh quá, vừa vừa là được.
Hai vò rượu chạm nhau, cùng uống cạn. Vân Diệp chưa bao giờ uống một hơi hết vò rượu bốn lăm độ, cố áp chế dạ dày đang nổi sóng, mắt đỏ rực nhìn Độc Cô Mưu, Độc Cô Mưu mặt như tấm vải đỏ, hung dữ nhìn Vân Diệp.
Hai người không nói, cứ thế nhìn nhau như hai con gà chọi.
Khóe miệng Vân Diệp bắt đầu trào rượu ra ngoài, còn may sáng ăn sáng rồi, Độc Cô Mưu cũng như thế, hai người đều đấm vào dạ dày của mình một phát, đều là cao thủ làng rượu sao chẳng biết uống rượu như vậy quá hại người, sớm nôn ra mới tốt, thân thể khỏe mạnh còn dùng, không thể để bị thương.
Vân Diệp cúi xuống bàn phun một phát đầy bàn, Độc Cô Mưu ngã ra sau, phun ra thành vòi cao hai xích, rồi rơi xuống phủ toàn thân.
Tiếp đó là tiếng hò hét gọi người của Lão Tiền và đám hộ vệ Độc Cô Mưu...
Đau đầu, đau như búa bổ, cổ họng như có lửa, muốn mở mắt ra những không nổi, Tân Nguyệt làm cái gì thế, nếu không cho nước, lão tử sẽ chết khát.
Mũi cố gắng hít hít, bên cạnh có mùi quất, lạ quá, trông mình là Tiểu Miêu, cô nàng này thích nhất quất, nên xông quần áo luôn dùng vỏ quất.
Sao Tân Nguyệt lại để Tiểu Miêu hầu hạ mình, lên ngựa đánh trận còn được chứ mong nàng biết hầu hạ người khác có mà nằm mơ, Na Nhật Mộ thì thôi khỏi nói, lúc này phải để Linh Đang tới mới đúng.
Vì để bản thân không bị chết khát, Vân Diệp dùng hết sức mở mắt ra, toàn thân như bị ngựa đạp, không chịu nghe chỉ huy, khó khăn quay đầu sang, thấy Tiểu Miêu ngồi ở đầu giường, tay cầm một cái áo chẽn trẻ con, một người sắp làm mẹ đem toàn bộ sự chú ý đặt lên đứa bé trong bụng không có gì lạ.
- Nước, nước...
Vân Diệp thều thào hô:
Tiểu Miêu đặt cái áo xuống, xách ấm trà đút vào mồm Vân Diệp, cứ như tưới hoa.
Bình thường Vân Diệp không uống kiểu vô văn hóa này, hôm nay thôi vậy, như thế vừa vặn, trà lạnh giúp tỉnh táo, uống cả ấm, toán thân khô nóng tiêu tan quá nửa, cảm giác nhiệt độ cơ thể hạ xuống rồi.
Tiểu Miêu lắc ấm trà, thấy hết nước rồi liền đặt lên ghế, một tay đỡ lưng trượng phu, dễ dàng nâng Vân Diệp dậy kê hai cái gối đằng sau.
Vân Diệp chưa nói Tiểu Miêu đã không thể đợi được nữa vãy cái áo trước mắt y, đắc ý nói:
- Chàng xem đó là áo tự thiếp may, hoa văn cóc là dễ làm nhất, xanh xanh đỏ đỏ, thiếp phải tìm rất nhiều vải trong phòng mới gộp đủ màu, có đẹp không?
Vân Diệp cố gắng không nghĩ tới số vải bị cắt hỏng, chỉ cần Tiểu Miêu vui là được, cười gật đầu, đều là lão bà của mình, tuy tay chân vụng về, nhưng đã cưới vào nhà rồi thì ngậm mồm lại mà chịu, tốt xấu gì cũng là do mình tự chuốc lấy, không lý do gì trách người khác. ( Câu này chuẩn)
Được trượng phu khen ngợi, Tiểu Miêu vô cùng cao hứng, không ngừng ướm cái áo lên người Vân Diệp, cứ như nàng sinh được đứa bé to như vậy ấy.
- Thiếp biết con sẽ giống chàng, nên dựa theo người chàng rút gọn lại làm cho con.
Mắt Tiểu Miêu cười cong cong, rất đẹp, làm tâm tình Vân Diệp cũng tốt lên.
Đặt tay lên bụng Tiểu Miêu có thể cảm thụ được đứa bé đang hoạt động, một tháng nữa thôi là ra đời rồi, Vân Diệp rất mong cho đứa con này một thế giới hoàn toàn khác.
Sau khi được Tiểu Miêu xoa bóp một hồi, Vân Diệp rốt cục cũng đứng lên được, tuy trời đã muộn, y vẫn muốn đi xem xem Độc Cô Mưu có dậy sớm hơn mình không.
- Người đó bị gia tướng dùng xe ngựa mang về rồi, không dừng lại một khắc, tỷ tỷ buổi trưa còn chửi mắng, nói chẳng lẽ Vân gia ta không hầu hạ nổi một Vân Trung hầu?
Rượu vẫn chưa tan, Vân Diệp muốn ôn lại chuyện buổi sáng một lượt, nhưng càng nghĩ đầu óc càng mơ hồ, cuối cùng lại bắt đầu đau.
Thuế một phần mười ba và lột da nhồi cỏ.
Một mặt là tỉ suất thuế rộng rãi, một bên là lưỡi dao bén nhọn, đế quốc giám quản thương cổ càng lớn, từ xưa tới nay, ấn tượng thương nhân để lại cho người ta thực sự quá tệ, bất kể là Lã Bất Vi hay Phạm Lãi, đều tâm cơ quá lớn, bị người đời cảnh giác.
Thương thuế đã định xong, Lý Nhị cũng sắp về rồi.
Tuyết lớn suốt cả ngày, khắp nơi được khoác thêm một cái áo trắng, tới tối mặt trăng thò ra, mặt đất sáng rực, ánh trăng bạc chiếu xuống tuyết trắng, thế là cả thế giới biến thành màu bạc.
Vân Diệp không ngủ, đứng dưới mái hiên tắm trăng, ở nóc nhà đằng xa, Vô Thiệt ngồi như một pho tượng, không biết ông ta ngộ ra được cái gì từ ánh trăng mà lâu lắm rồi không nhúc nhích.
Thế này không được, người tuổi cao không yên một chỗ trong trời lạnh, Vân Diệp vội đi tới giữa hoa viên gọi, Vô Thiệt đứng bật dậy, nhảy xuống từ nóc nhà như chim lớn, Vân diệp nhìn thấy mà ê răng, chỉ mong mình vào tuổi ấy cũng có được sức sống tương tự.
Rung người làm rơi sương giá, râu Vô Thiệt kết băng, nhưng mặt hồng hào như trẻ con, lão này thành quái vật mẹ nó rồi. Vô Thiệt nhìn Vân Diệp một cái:
- Sau này khi ta nhập định đừng có la hét, dễ xảy ra vấn đề.
- Nhập định? Thiền định?
- Có lẽ thế, cảm giác huyền diệu khó diễn tả cho người khác biết, có điều xem ra ngươi nói không sai, tu luyện tới chỗ tinh thâm, không còn sợ tử vọng nữa, chỉ là biến thành tảng đá như năm xưa ngươi nói.
- Tâm tình của ngươi rất không ổn định, làm quan lớn bao năm rồi, còn chuyện gì khiến ngươi bất an, nếu cần giết người cứ nói với lão phu, chút sức lực đó thì lão phu vẫn còn.
- Không giết người, không giết người, hôm nay đã hẹn với Độc Cô Mưu không giết người nữa.
- Ngu xuẩn! Trên triều toàn kẻ nói một đằng làm một nẻo, ngươi phải lấy hết sức lực ra tranh đấu, nếu còn nương tay thì chết càng nhanh, ta ở Vân gia bao năm, cái nhà này thành nhà của ta rồi. Cho nên lúc cần không cần ngươi phải nói, ta tự đi làm một số chuyện phải làm
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
46 chương
84 chương
55 chương
8 chương
126 chương
81 chương