Đường Chuyên
Chương 14
Vân Diệp lúc này mới bò từ mặt đất lên, khom lưng đứng bên cạnh Trình Xử Mặc, nhưng bị Lão Trình tóm ngay lấy kéo vào lều soái, có hộ vệ bày bàn trong lều từ trước, thức ăn bốc khói nghi ngut, không nhiều chỉ có bốn món, ba rau một món canh chẳng lẽ thành lệ từ thời Đường? Lão Trình thấy Vân Diệp nhìn thức ăn, cho rằng thiếu nhiên mau đói, không cảm thấy thất lễ, chỉ thấy tên tiểu tử này thật tình thật tính, toàn thân sát khí của mình lại coi như không, thiện cảm trong lòng tăng mạnh.
- Biết tiểu tử ngươi kén ăn, nếm thử thức ăn trong quân có hợp khẩu vị không?
- Bá phụ ban cơm, tiểu chất sao dám thất kính, vừa rồi nhớ lại ân sư đãi tiểu chất cũng như thế này, mỗi lần tới giờ cơm giống y hệt, đa tạ bá phụ.
Trìn Giảo Kim gây áp lực quá lớn cho Vân Diệp, chỉ riêng ánh mắt như điện lúc nãy đã không chịu thấu rồi, làm sao dám đấu miệng lưỡi với loại người tinh minh này, trong mắt đầy vẻ nghiền ngẫm, không đợi ông ta hỏi được, mình phải khơi chủ đề trước.
- Lệnh sư là cao nhân phương nào? Lão Trình không được gặp một lần, thật là đáng tiếc.
- Gia sư hiệu là Tiêu Dao Tử, chưa bao giờ nói tên của mình cho tiểu chất, người nói tên chẳng qua chỉ là cái hiệu mà thôi, có khá gì ngoại hiệu đâu. Người không bao giờ tiếp xúc với người ngoài, nói người đời ngu xi, tiếp xúc nhiều nhiễm bệnh ngu xuẩn, cho nên tới khi gia sư qua đời, tiểu chất bất hiếu vẫn chưa biết tên của gia sư.
- Cao nhân hánh sự làm người ta khó nắm bắt, xem ra bọn ta lăn lộn trong hồng trần, linh trí sớm bị thế gian ô trọc làm đen rồi.
Nhìn ra được Trình Giảo Kim có chút thương cảm, ông ta xuất thân thế gia nhà quan, lấy thê tử cao môn đại hộ, lại nắm binh phù, phú quý thế gian đã tới cực điểm, rốt cuộc truy cầu cái gì, bản thân e là không biết được.
Lời của Vân Diệp chợt nghe qua dường như rất có đạo lý, cao nhân nói chuyện chính là kiểu huyền ảo khó dò như thế, đả kích một đám người để làm nổi bật bản thân, là trạng thái xuất thế người đời say chỉ có mình ta tỉnh. Khỏi phải nói, loại lời này đối phó với thiên tài IQ trên 200 thì thử lần nào chuẩn lần đó. Người thông minh nghĩ quá nhiều, nghĩ quá sâu, bao nhiêu sơ hở trong lời nói đều được người ta bù đắp cho ngươi cả rồi, trở nên hoàn mỹ không tì vết.
Nhớ lại năm xưa Vân Diệp tá túc ở nhà người ta tại Thiên Thủy, phí ăn ở 20 ngày là 1000, còn tính cả tiền cơm nước, phòng ốc thì cũ kỹ rách nát, ban đêm chuột bọ hoành hành, ngày ba bữa chủ yếu là mỳ, nhưng thu phí lại cao, cứ sau đêm qua trưa là bụng đói sôi ùng ục, chẳng hề cảm thấy thế là khổ, cùng chủ nhà tóc bạc phơ luận 5000 năm lịch sử, nói sang Anh Mỹ Đức Pháp, mỗi đêm trò chuyện tới khuya, kinh ngạc nơi hoang dã cũng có hiền tài, hận không thể dập đầu bái sư.
Chủ nhà sờ xương cốt Vân Diệp, đoán không tới mười năm ắt tới lúc phong quang, Vân Diệp nghe mà nghẹn ngào không nói ra lời, dốc hết nhân dân tệ trong túi đưa ông già, chỉ tiếc gặp nhau quá trễ.
Không ngờ ngày hôm sau đoàn người dân thôn liên miên kéo đến, ra sức ném phân, nói ném chết lão già vô sỉ lừa gạt, thỏ không ăn cỏ gần hang, lão già khốn kiếp này lại lừa hết người quen, người cùng quê cùng quán bị lão ta lừa sạch, thực không phải là người. Lão già leo tường bỏ trốn, thân thủ rất nhanh nhẹn, đám dân quê đuổi sát đằng sau, chỉ để lại Vân Diệp ngây ra như thằng ngốc. Từ đó Vân Diệp nói chuyện với người thông minh liền trở nên như vậy.
Lão Trình rốt cuộc là người lọc lõi giang hồ, chỉ mê mang một chút là ánh mắt trở nên tỉnh táo, đại hán từ trong biến máu núi xương xông pha ra, tâm trí sớm đã cứng như đá, há có thể bị vài câu nói làm lay chuyển tâm thần, mắt đảo một vòng, lửa giận bốc lên. Đi hai bước tới trước mặt Vân Diệp, xách y lên đặt nằm ngang trên đùi, nâng bàn tay to như cái quạt đánh bôm bốp, vừa đánh vừa giáo huấn:
- Cái này đánh ngươi bất kính sư trưởng, cái này đánh ngươi mê hoặc lão phu, cái này đánh ngươi ngạo mạn vô lễ, cái này đánh ngươi vì gì nhỉ? Kệ xác, nhìn bộ dạng ngươi là lão phu muốn đánh.
Đánh cho vài cái, Vân Diệp cảm thấy mông không phải là của mình nữa rồi, vội van nài:
- Trình bá bá tha mạng, tiểu chất không dám nữa.
- Ha ha ha, tiểu tử, dám giở thủ đoạn trước mắt lão phu là tìm chết.
Lão Trình nói xong liếc xéo Vân Diệp một cái, đường hoàng ngồi lại sau bàn, cúi đầu ăn uống:
Vân Diệp không biết vì sao, nước mắt nước mũi bị lão chết tiệt đó chảy cả ra rồi, người xông pha cuộc sống đâu kém thế, xem ra tâm lý thành thục không đại biểu cơ thể thành thục, nước mắt nước mũi chắc là một loại bảo hộ của cơ thể, không do bộ não khống chế.
Xoa cái mông đau rát, lòng hối hận đan xen, tự dưng kiếm chuyện lừa lão già này làm gì, chẳng phải tự chuốc lấy phiền phức à? Nhích từng bước tới bên Lão Trình, rất khúm núm gắp thức ăn cho ông ta. Lão Trình là người thoải mái, gắp gì ông ta ăn đó. Xem ra lão khốn này tha thứ cho y rồi, Vân Diệp mấp máy môi nửa ngày không nói ra lời, y đâu phải là kẻ lừa đào mà nói dối bị bóc trần vẫn có thể nói dối không chớp mắt.
Lão Trình khinh bỉ nhìn y:
- Có gì thì nói, lão phu đang đợi ngươi quanh co lừa lão phu đây.
- Trình bá bá tha mạng, vừa rồi cũng là bài học mà ân sư dạy cho, tiểu chất lần đầu ra chiến trận, thấy Trình bá bá oai phong lẫm liệt, sát khí ngút trời, không cẩn t hận làm một thí nghiệm, chỉ là học nghệ chưa thông bị bá bá nhìn thấu, ăn trận đòn này không oan, thuần túy là do tiểu chất tự chuốc lấy, mong bá bá đừng giận?
- Hả? Là bài học?
- Vâng.
- Sư phụ của ngươi rốt cuộc dạy ngươi cái gì? Tại sao nói năng lung tung, mê hoặc lòng người cũng là bài học?
- Chính thế, ân sư cho rằng, vạn sự vạn vật trong thiên hạ đều đáng nghiên cứu, bao gồm nói chuyện, trường hợp nào dùng lời nói nào, ngữ khí nào, phối hợp với động tác nào, làm sao thuyết phục người khác, làm sao khiến người ta sinh tín nhiệm, làm sao dùng câu từ khiến người ta sinh khoảng cách, nét mặt phối hợp động tác ra sao để sinh ra uy nghiêm...
Vân Diệp đã đọc qua cuốn sách làm diễn viên:
Lão Trình ngớ ra, e rằng ông ta nằm mơ cũng không ngờ trên đời có người đi nghiên cứu mấy thứ này, miệng há hốc nói không lên lời.
Vân Diệp thấy Lão Trình ngây ngốc vội lắc tay ông ta. Lúc này Lão Trình mới tỉnh lại, vọt miệng hỏi:
- Còn dạy gì nữa?
- Toán học, vật lý, mấy món học vấn nhỏ như cơ giới chế đồ, làm bản đồ, rèn kim loại...
Vân Diệp nói liền một lèo những tri thức đã học được:
- Làm muối thuộc về học vấn gì?
- Vật lý, chỉ cần hòa tan, loại độc, bay hơi, kết tinh đơn giản là làm ra muối. Tóm lại vật lý là một môn học nghiên cứu quy luật vạn vật trong thiên hạ, cho phép tiểu chất sau này biểu diễn từng thứ với bá bá.
- Lão phu xem được à? Chẳng lẽ sư môn của ngươi không có hạn chế ở phương diện này?
- Học vấn, là vừa học vừa tỉm hiểu, một người thì có thể làm được gì? Khi ân sư dạy tiểu chất có nói, một khi có cơ hội phải đem học vấn của chúng ta truyền khắp thiên hạ, loạn lạc kết thúc chính là lúc dùng văn cai trị, bao năm chiến loạn đã khiến văn hóa chúng ta đánh rơi không biết bao phần, đó đều là tâm huyết của tiền nhân, là tài phú của hậu nhân, sao không xót xa cho được. Tiểu chất đâu dám giấu làm của riêng.
- Lão phu chỉ là kẻ thô hào, xem thường mấy tên toan đinh ( giống hủ nho) chi hồ giả dã, nhưng bậc đại gia có học vấn chân chính thì lão phu không dám có chút bất kính nào. Trong thành Trường An có vài vị, đợi trở về lão phu dẫn ngươi tới nhà cầu học, bọn họ nể mặt Lão Trình này nhất định dạy dỗ ngươi, Lão Trình đợi ngày học vấn của ngươi đại thành. Nếu ngươi đã học qua toán học, vậy gọi mấy vị tán hoa trong quân tới xem ngươi học tới mức nào, được không?
Vân Diệp thấy Lão Tình muốn kiểm tra mình thì cười thầm, tại cái thời bài toán "đếm chân gà chân thỏ cùng lồng" cũng là đề khó siêu cấp đương đại, Vân Diệp không tin có khó khăn gì làm khó được mình.
- Bá bá cứ gọi thêm vài vị, chuẩn bị thêm vài cái đề khó, tốn chút thời gian cũng không sao, tiểu chất còn chưa ăn cơm.
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
235 chương
23 chương
60 chương
34 chương
11 chương