Đường cẩm
Chương 6 : Hồng ngọc
Tạ Tranh theo Tiêu Nhàn ra gian chính, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tiêu Nhàn giống như trút được gánh nặng, ý bảo Tạ Tranh đi theo, thừa dịp mấy bà vú và nha hoàn không có ở đây, nói nhỏ lời dặn dò của Tiêu Bách vào tai Tạ Tranh.
Lục Bồi Nguyên không ở trong kinh, việc này là ngoài ý muốn của Tạ Tranh, cũng may vốn dĩ nàng vào kinh không phải để nhờ Lục gia giúp đỡ, thừa dịp một hai tháng này đi Ninh Quốc Tự, lai lịch thật sự của ngọc bội có liên quan tới cái chết của cha mẹ, thời điểm nhờ Lục gia giúp đỡ, mọi người cũng sẽ không phải điều tra mà không có phương hướng.
Mà thân thể Phó lão phu nhân không khỏe, Tạ Tranh không can tâm vì vội vàng mà khiến cho Phó lão phu nhân thêm phiền lòng.
Dọc theo hành lang, còn chưa đi khỏi Diên Niên Đường, từ bên ngoài bà Tử vội vàng đi vào, gặp Tiêu Nhàn, có hơi ngạc nhiên.
Đại tiểu thư hồi kinh, ngươi xem, nô tỳ này còn chưa có vào bên trong thỉnh an người đâu. Bà Tử nói.
Tiêu Nhàn liếc mắt một cái liền nhận ra bà, nói: Mụ mụ là người bận rộn, làm việc quan trọng hơn.
Bà Tử trước mắt là người được Thẩm thị tin cậy, xưa nay thể diện, thân thể mập mạp cười đến mức rung một cái: Nô tỳ tới để truyền tin cho lão phu nhân, Diễn nhị gia tới phủ thỉnh an.
Trong lòng Tạ Tranh lộp bộp một tiếng.
Tiêu Bách hồi kinh, Lục Dục Diễn theo lý phải tới thỉnh an, nếu đã tới đây thì không thể không vào trong trò chuyện cùng với lão phu nhân.
Ban ngày đã là oan gia ngõ hẹp, lúc này chẳng lẽ lại đụng mặt nhau?
Nếu để Tiêu Bách nói, dẫn tới gặp Lục Dục Diễn, nàng vẫn là không muốn nói với hắn.
Thực ra, nàng cũng không biết nên nói như thế nào…
Trên danh nghĩa là vị hôn phu nhưng bọn họ một câu cũng chưa từng nói với nhau, chẳng lẽ vừa mở miệng lại nói, Ta là Tạ Tranh, vị hôn thê của ngươi, ta không chết, cũng không có tình lang, không cùng người ta tự tử, dù cho lá gan của Tạ Tranh không nhỏ, nhưng như vậy vẫn rất khó nói.
Tiêu Nhàn cũng muốn tránh, nhưng vừa mới ra sân đã thấy Lục Dục Diễn ở trước mặt, đành phải dừng bước đứng ở một bên.
Tạ Tranh đưa mắt nhìn thoáng qua hắn, lần này ánh sáng thích hợp, nàng nhìn thấy rõ ràng tường tận.
Khác với lúc ở cổng thành, Lục Dục Diễn mặc áo bào trắng, đai lưng bên hông, thân hình có vẻ thon dài, so với năm năm trước thì ngũ quan lại càng tuấn dật, đôi mắt anh đào trong trẻo nhưng băng lãnh, khí chất thêm vài phần lạnh lùng.
Tạ Tranh nghĩ, nếu người này cười rộ lên, chỉ dựa vào ánh mắt này, cũng sẽ làm cho người ta có cảm giác như bị gió xuân quất vào mặt.
Còn thứ thực sự làm Tạ Tranh để ý chính là hồng ngọc tươi đẹp màu mào gà đeo ở đai lưng của Lục Dục Diễn.
Hồng ngọc khan hiếm, xưa nay là vật cung đình.
Tổ tiên Tạ gia lúc trước hưng thịnh, từng được quý nhân trong cung ban thưởng, truyền đến đời Tạ Mộ Cẩm, người này chỉ có Tạ Tranh là nữ nhi, không có nhi tử.
Lúc hai nhà đính hôn ước, Tạ Mộ Cẩm đã đưa hồng ngọc cho Lục Dục Diễn làm tín vật, mặc dù chưa làm đại lễ, nhưng hắn là con rể thì vô cùng hài lòng.
Chuyện này trong kinh quan lại đều truyền tai nhau.
Tạ Tranh biết tổ tiên trong nhà truyền ngọc bội, tự nhiên nhìn ra khối ngọc trên người Lục Dục Diễn là của Tạ Mộ Cẩm đưa cho hắn.
Lòng chua xót, vô cùng xúc động, nhiều hơn vẫn là khó hiểu.
Trong kinh đã biết chuyện ở Trấn Giang, Lục Dục Diễn khẳng định bị không ít tin đồn, vì sao hắn còn mang theo khối hồng ngọc này? Còn muốn để thân phận của hắn là con rể Tạ gia lộ rõ sao?
Tạ Tranh đã chết, chết mất thể diện như vậy, cho dù Lục gia có ngay lập tức phân rõ giới hạn với Tạ gia cũng không bất ngờ, nhưng hắn hết lần này đến lần khác…
Còn muốn vội vàng suy nghĩ, Lục Dục Diễn đã dừng lại đứng cách vài bước.
Tiêu Nhàn gọi "Biểu ca", Tạ Tranh cúi người gọi "Diễn nhị gia" .
Lục Dục Diễn nói: "Ta đi xem lão phu nhân một chút."
Chỉ nói một câu như vậy, liền cất bước đi vào .
Tiêu Nhàn âm thầm mắng hắn, so với mấy năm trước tính tình lại càng băng lãnh , về sau có cô nương nào chịu được ...
A, không phải là cô nương nào mà là A Tranh, nếu A Tranh cũng chịu không nổi , liền để hắn tự khiến bản thân mình chết rét đi!
Tiêu Nhàn quay đầu nhìn Tạ Tranh, vẫn thấy Tạ Tranh giống như lúc trước nhìn theo bóng lưng Lục Dục Diễn, dáng vẻ như đang suy tư.
Xung quanh còn có người, Tiêu Nhàn không nói gì thêm, chỉ gọi Tạ Tranh một tiếng, cùng quay về An Ngữ Hiên.
Lục Dục Diễn vào trong gặp lão phu nhân.
Phó lão phu nhân vừa mới uống thuốc, lắc đầu nói: "Mùi thuốc còn bay về phía này, chờ gió lùa qua thì hãy tiến vào."
"Không việc gì." Lục Dục Diễn ngồi xuống một bên, cẩn thận hỏi han thân thể lão phu nhân.
"Không phải là bệnh nặng, nhưng lại lao sư động chúng , không nói tới việc gọi Bách nhi quay về, mấy ngày trước ngay cả thánh thượng cũng tới thăm, lòng bà già này có chút bất an!" Phó lão phu nhân nhẹ giọng nói "Nhàn nhi vừa mới rời đi, con có gặp nó không?"
Lục Dục Diễn gật đầu.
Phó lão phu nhân nở nụ cười: "Nó nói lúc đi qua Trấn Giang có gặp A Tranh, lại nói năm sau A Tranh đã cập kê, định khi nào thì thành hôn? Lão bà tử có thể uống rượu không, đứa nhỏ này, suốt ngày mang theo hồng ngọc , có viết thư cho A Tranh, đưa qua này nọ không?"
Lục Dục Diễn hắng giọng một cái, bên trong Diên Niên Đường đều gạt Phó lão phu nhân, hắn lại không biết nói thế nào, chỉ có thể lờ mờ đáp lời.
"Chuyện này hay là để mẫu thân con ra mặt, năm ngoái nó trở về cố đô, di nương ở lại trong kinh để xử lí mọi chuyện, con không tiện mở miệng, ta bảo Mân nhi đi đưa thư, để cho nàng cùng mẫu thân con nói chuyện, " Phó lão phu nhân càng nói càng hào hứng, "Lão bà này là người làm mai, trông ngóng đã mấy năm nay, giờ đã muốn uống rượu . A Tranh tính tình trong veo như nước , hiện tại khẳng định đã nhìn đúng người, ai, ta còn muốn nói, A Đại kia bên cạnh Nhàn nhi có đôi mắt rất giống A Tranh."
Lục Dục Diễn nghe vậy, khẽ mím môi: "Nói rất đúng, vẫn là lão nhân gia người ánh mắt tốt."
Phó lão phu nhân đưa tay, đầu ngón tay chỉ vào Lục Dục Diễn, cười to nói: "Con cũng rất biết cách nịnh ta! Con mới chỉ gặp qua A Tranh một lần, còn cách rất xa, có thể thấy rõ ánh mắt của nàng trông như thế nào sao?"
Lão phu nhân vui vẻ, trong phòng mọi người đều cười theo.
Lục Dục Diễn chẳng hề phản bác, cũng không giải thích, nắm hồng Ngọc trong lòng bàn tay, ngón tay khi có khi không vuốt nhẹ, động tác vô cùng dịu dàng.
Mắt đào hoa tựa như chứa nước, nổi lên một tầng sáng nhợt nhạt, đáy mắt lại tràn ngập như có như không ý cười, chỉ một cái chớp mắt, ý cười liền biến mất, rốt cuộc cũng không nhìn ra nguyên nhân.
Lục Dục Diễn ngồi một khắc đồng hồ, đứng dậy lui ra ngoài.
Hắn có việc trong người, giờ phút này lại tranh thủ ở đây, đến Tiêu phủ, rồi lại tới Thuận Thiên Phủ.
Ngày hè trời tối muộn, mặt trời sắp lặn, trên đường vẫn náo nhiệt như trước.
Trong đại đường Thuận Thiên phủ, hoặc là đứng, hoặc là ngồi, không ít người đã đến, không chỉ có quan viên của Thuận Thiên Phủ mà còn có Hình bộ, quan viên Đại Lý Tự, vẻ mặt bọn họ vô cùng nghiêm trọng.
Thuận Thiên Phủ Doãn lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt đau khổ nói, "Mấy ngày này vẫn không có tiến triển, đêm ta không thể ngủ say giấc!"
"Vốn chính là các ngươi sống ở Thuận Thiên phủ, lề mà lề mề, được thôi! Thánh thượng đã biết chuyện, nổi trận lôi đình, chúng ta vừa mới bị khiển trách, các người đều đã muốn chùi đít."
"Chùi đít còn chưa được, mũ ô sa đã treo ở trên lưng , nếu vụ án này làm không xong, tất cả chúng ta đều sẽ đi đời!"
Lời oán hận vừa nói ra chưa dứt thì đứng lên.
Lục Dục Diễn ở rất xa chợt nghe thấy, mặt căng thẳng rảo bước tiến vào đại đường, bên trong mọi người vừa nhìn thấy hắn đến thì lập tức ngừng miệng.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
57 chương
37 chương
33 chương
56 chương
42 chương