Đường âm
Chương 13 : Có chuyện
Hai chân tôi run rẩy. Có tiếng cọt kẹt đong đưa qua lại khe khẽ tựa như có người đang đu đưa võng, chiếc võng chầm chậm đưa qua….đưa lại…tiếng cọt kẹt chậm lại, thưa dần rồi ngừng hẳn. Trái tim tôi nện thình thịch trong lòng ngực sắp nổ tung vì khiếp sợ… Tôi muốn bỏ chạy thật nhanh, nhưng dường như đôi chân đã bị ghim chặt vào mặt đất, một lực vô hình từ từ xoay người tôi về phía sau. Tôi điên cuồng vùng vẫy, miệng không ngừng gào to: “Cứu! Cứu với!!!”
Ngay khi nhận ra thấp thoáng một bóng người dưới gốc cây sồi già to lớn, tay chân buông thõng, đầu hơi ngoẹo về một bên, thân mình chầm chậm đung đưa qua lại như một con rối được điều khiển bởi sợi dây thừng to bản nơi cần cổ, tôi đột nhiên cảm thấy toàn thân mình bị rung lắc dữ dội, tiếng ai đó vang lên không ngừng: “HẠ! HẠ!”
Tôi choàng tỉnh. Trước mắt tôi là khuôn mặt đầy lo lắng của ba mẹ. Tôi dùng sức nhấc người ngồi lên, lia mắt nhìn quanh: Là phòng của mình!
Tôi đang nằm trên giường, vẫn mặc trên người bộ áo dài đỏ của mẹ…Bầu trời ngoài kia vẫn trong xanh.Những gì vừa xảy ra chỉ là…mơ sao? Mẹ đưa tay lau mồ hôi trên trán tôi, lo lắng hỏi: “Sao vậy con?”
Tôi mệt mỏi lắc đầu: “Con chỉ gặp ác mộng thôi, không sao đâu mẹ.”
Ba tôi trầm ngâm:
“Chắc cũng tại mấy chuyện ma quỷ gần đây nên con nó bị ám ảnh.”
Mẹ xót xa vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của tôi ra sau tai, miệng thở dài:
“Tội nghiệp con tôi, sao mà con số khổ thế hả con!!”
Tôi chỉ im lặng. Hôm qua ở nhà ông Năm, tôi cũng đã mơ, nhưng giấc mơ ấy lại cũng chính là việc thật đang xảy ra. Liệu…giấc mơ này có song song tồn tại một việc gì đó nữa hay không?
——————————————————————————————-
Thờ gian trôi qua, màn đêm đã buông tấm rèm đen kịt phủ kín ngôi làng nghèo vùng núi…Nơi đây, cứ độ 7-8 giờ là mọi người đều đã an vi trên chiếc giường êm ấm, xung quanh lại chìm vào sự tịch mịch cô quạnh.
Ông Năm đứng trước tấm gương lớn trong phòng khách, tỉ mỉ cài từng hạt nút trên chiếc áo sơ mi kiểu dáng thanh lịch. Ông có dáng người cao và ốm, nhưng da dẻ lại đặc biệt hồng hào đầy sức sống.
Trí đứng tựa vào kệ sách bên cạnh, nhìn ông nói:
“Tại sao ba lại muốn đến đó?”
Ông Năm chậm rãi cài nút trên cổ tay, như cười như không hỏi lại:
“Con có thể chắc chắn việc này sẽ không có vấn đề gì sao?”
Trí im lặng. Ông Năm tiếp lời:
“Ta cảm thấy việc lần này…có chút không ổn.”
“Ý ba là sao?” Trí khẽ nhíu mày nhìn ông.
Ông Năm cúi đầu, vuốt nhẹ lên ống tay áo:
“Dựa vào trực giác!” Ông mỉm cười, nhìn Trí qua tấm gương: “Ta đã già rồi, trải qua bao chuyện, kinh nghiệm cũng hơn con rất nhiều…”
Trí không trả lời.
Ông Năm nhìn lên chiếc đồng hồ kiểu cổ trên tường, kim giờ đã đến số 9. Ông nhẹ giọng:
“Đến lúc rồi, đi thôi!”
Vì chỉ cách nhà ông Toàn độ 200 mét nên chỉ sau vài phút đi bộ, hai cha con ông đã đến trước cửa.
Nhà ông Toàn mở toang cửa chính, nhưng bên trong hoàn toàn im ắng, ánh sáng leo lét từ hai ngọn nến trên bàn thờ tổ tiên càng tô điểm cho bầu không khí thêm não nùng, tang tóc. Dường như đây không phải là lễ cưới, mà như một lễ đưa ma!
Ông Toàn đang ngồi suy nghĩ vẩn vơ bên tách trà đặc, trông thấy cha con Trí liền đứng dậy, bước vội ra đón khách. Ông đưa tay ra trước mặt ông Tư, niềm nở:
“Anh chắc hẳn là anh Năm?”
“Còn anh hẳn là anh Toàn!”
Ông Toàn nở nụ cười hiếm hoi trong mấy ngày qua, đưa tay hướng vào nhà:
“Mời vào! Mời vào!”
Bên trong phòng Hạ, bà Hiền đang lui cui búi tóc cho con gái, nghe tiếng vọng từ ngoài liền biết có người đến. Bà vấn một lọn tóc sau cùng ôm quanh một vòng cả búi tóc Hạ rồi nói nhỏ:
“Con đánh tí son lên cho tươi, nhìn cái mặt buồn thiu như thế này chú rể nào mà dám rước?”
Rồi bà lại hoảng sợ lắc lắc đầu:
“Không, không được! Nó không rước con càng tốt, chứ lỡ nó rước thật thì…”
Hạ biết bà đang rối như tơ vò, vội quay người lại ôm eo, rúc vào lòng bà, thủ thỉ:
“Mẹ này! Cứ coi như lần này con tập làm cô dâu , sau này mà lấy chồng thật thì khỏi phải lúng ta lúng túng!”
Bà Hiền cười buồn, biết mình lại mất bình tĩnh. Bà đánh nhẹ lên vai con gái, mắng:
“Giờ này mà còn đùa được. Thôi lo chuẩn bị đi, mẹ ra tiếp khách.”
“Dạ!”
Nói rồi quay người đi ra ngoài. Cánh cửa vừa đóng, Hạ liền thu lại nụ cười. Cô mệt mỏi quay người nhìn vào gương, một khuôn mặt nặng trĩu lo âu đầy căng thẳng. Cứ nghĩ đến việc cưới một người đã chết là cô lại sợ đến lạnh người. Hạ vỗ nhẹ lên má để trấn tĩnh, cô cầm lên một thỏi son, bôi nhẹ một lớp mỏng lên đôi môi nhợt nhạt của mình. Cô đang rất đắn đo, không biết có nên kể cho Trí nghe về giấc mơ lúc sáng hay không…Bỗng có tiếng gõ cửa. Hạ đặt lại thỏi son vào hộc bàn, nói to:
“Cứ vào đi!”
Cánh cửa mở ra, bóng dáng cao lớn của Trí che hết cả cửa phòng. Anh bước vào, kéo ghế ngồi cạnh Hạ:
“Tôi nghe nói cháu bị ác mộng?”
Thì ra ba mẹ nói với chú ấy rồi! – Hạ nhẹ nhõm. Cô cười cười:
“Dạ! Nhưng không có gì đâu chú, chỉ là mơ thôi.”
“Cháu cứ kể lại đi, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.”
Cô đáp nhỏ: “Dạ!” rồi tập trung nhớ lại giấc mơ, sau đó kể lại toàn bộ với người đàn ông bên cạnh. Trí chăm chú lắng nghe, vẻ mặt không thể hiện bất cứ cảm xúc gì.
Cho đến khi Hạ kể xong, Trí vẫn chỉ im lặng . Anh khoanh tay trước ngực, hai mắt nhìn đăm đăm vào một điểm vô định trên mặt đất.
Một lúc sau, Trí đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Hạ, trầm giọng hỏi:
“Cháu có biết người thanh niên tên Đạt đó là ai không?”
Cô mờ mịt lắc đầu.
“Cháu chưa bao giờ gặp anh ta.”
Trí khẽ thở dài, giọng anh thầm thì như đang tự nói chuyện với chính mình:
“Đó là con trai của ông Tư – người mà cháu sắp cưới.”
Hạ sững người. Đạt? Đúng rồi, chẳng trách cô lại thấy cái tên ấy rất quen, dường như đã nghe ở đâu rồi.
“Nhưng làm sao có thể mơ về một người mà mình chưa rừng gặp mặt?”
Trí đáp, giọng anh trở nên nghiêm trọng:
“Đây không phải chỉ là mơ, mà là điềm báo. Điềm báo từ một người đã chết!”
Hai vai Hạ không tự chủ run lên, giọng nghèn nghẹt như sắp khóc:
“Chẳng phải mọi người nói là anh ta đã đồng ý cưới cháu rồi sao?”
Trí không nói gì. Anh đột ngột đứng dậy , xoay người bỏ ra ngoài.
Trên ghế, Hạ vẫn không ngừng run rẩy. Cô cứ tưởng nếu mình nhắm mắt chấp nhận cưới người chết thì mọi chuyện sẽ an ổn, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện này. Tại sao những chuyện không may cứ thay nhau ập đến như vậy?
—————————————————————————
Bên ngoài phòng khách, hai người đàn ông trò chuyện đôi câu, khói trà trên bàn bốc lên nghi ngút. Bà Hiền bưng ấm rót thêm trà cho khách, thỉnh thoảng góp thêm vài câu vào câu chuyện của chồng.
Trí bước đến, cúi người nói thầm gì đó vào tai ông Năm . Vừa nghe xong, ông liền quay sang ông Toàn nói, giọng ông gấp gáp:
“Tôi với thằng Trí ra đây một chút, sẽ quay lại ngay!”
Ông Toàn có hơi bất ngờ nhưng cũng vội đáp:
“Vâng, anh cứ đi!”
Ngồi nhìn hai cha con Trí bước vội vào màn đêm lạnh buốt ngoài kia, trong lòng ông Toàn dấy lên một nỗi bất an. Linh tính mách bảo có chuyện gì đó chẳng lành, nhưng người ngoại đạo như ông có muốn giúp cũng chẳng thể nào làm được gì. Ông khẽ thở dài nặng nề, hớp thêm ngụm trà nóng. Vị trà đắng chát nơi đầu lưỡi, nhưng khi nuốt vào lại nghe vị ngọt lan tỏa dịu nhẹ…Ông vỗ nhẹ lên tay vợ, nói khẽ:
“Đêm nay…chắc sẽ rất dài đây, bà nhỉ!”
Truyện khác cùng thể loại
180 chương
7 chương
46 chương
25 chương
43 chương