Đuổi Tình Yêu Đi
Chương 13
Tới thử vai phim của Lý Xuyên, ngoài Sở Dĩnh còn có Hứa Nhã Thi, Hứa Nhã Thi thành công chính là nhờ một bộ phim điện ảnh cổ trang và một bộ phim thần tượng truyền hình kinh điển, huống hồ còn xuất thân chính quy, có ưu thế hơn Sở Dĩnh nhiều.
Hứa Nhã Thi lần đầu vào vai nữ thứ, vì nghĩ phim của Lý Xuyên liên tục chiến đấu trên các chiến trường màn ảnh lớn, cho nên rất coi trọng cơ hội lần này, Lý Xuyên nổi tiếng là người không nể tình trong giới giải trí, đừng tưởng có thể dựa vào quan hệ với ai, chỉ cần không vừa mắt ông, con trai Thiên Vương cũng đừng mong, thế cũng đủ hiểu chất lượng phim của ông ra sao.
Lúc Sở Dĩnh đến, đang thử vai nữ thứ, cho dù là vai phụ, nhưng cũng không ít minh tinh, danh tiếng của Hứa Nhã Thi cũng chưa là gì.
Vì còn một khoảng thời gian trống, Sở Dĩnh và John ngồi chờ phía sau, tuy là trường quay tạm thời, nhưng cũng tương đối hoành tráng, oan gia ngõ hẹp, lúc Sở Dĩnh đến cũng vừa đến phiên Hứa Nhã Thi.
Hứa Nhã Thi đến cùng một người đại diện chưa thấy bao giờ, nhân viên đưa cho các cô một bộ trang phục Côn Sơn để hóa trang, đừng nói những cái khác, riêng tay áo đã dài thườn thượt, Hứa Nhã Thi thử đi thử lại vẫn không ra bộ dạng gì, đừng nói đến tư thái mà đạo diễn Lý yêu cầu, soi gương bắt chước mấy lần, cũng không qua nổi.
Hứa Nhã Thi tốt nghiệp khoa diễn xuất, khả năng khiêu vũ ca hát đều tốt, nhưng hát tuồng Côn Sơn một từ cũng không biết, vốn nghĩ, mình không đến thử vai nữ chính, không cần phải có những đồ chuyên nghiệp này, không ngờ nữ thứ cũng phải như vậy.
Hứa Nhã Thi tỏ ra lợi hại thì thầm: "Được rồi lên đi, chúng ta không ra dáng, người khác cũng không thể hơn, dù sao cũng chỉ là thử, sau này sẽ có người dạy bổ túc vài ngày là ổn, cái đạo diễn Lý muốn nhìn là hóa trang thôi."
Hứa Nhã Thi nhắm mắt đi vào, Lý Xuyên ngồi sau ống kính nhìn một hồi bắt đầu nói: "Xoay người, phất tay áo..." Hứa Nhã Thi làm sao biết mấy thứ này, hất mấy lần, cái tay áo dài ngoằng vẫn không giũ nổi ra.
Đạo diễn Lý đẩy ống kính ra nhíu mày nhìn cô: "Chỉ có việc phất tay áo cũng không làm được, làm sao diễn nổi vai của tôi, tiếp theo." Hứa Nhã Thi không ngờ lão Lý Xuyên này không nể chút mặt mũi nào như vậy, nói thể nào hôm nay cô đến cũng có chút danh tiếng, trách mắng cô như một người mới như vậy, nhất thời đờ người không thể xuống được, hơn nữa nhiều nghệ sĩ ngồi dưới nhìn cô cười, mặt đỏ bừng, xổ toẹt một câu: "Đạo diễn Lỹ muốn tìm người chuyên nghiệp thì đến thẳng đoàn kịch Côn Sơn mà tìm."
Người đại diện đứng sau sân khấu toát mồ hôi, nghĩ bụng, người tính khí nóng nảy như Lý Xuyên, không hiểu sẽ phát tác thế nào, vội lén lút đưa mắt nhìn đạo diễn Lý, đắc tội Lý Xuyên, con đường chiến đấu trên các chiến trường màn ảnh lớn sau này cũng gập ghềnh rồi.
Lý Xuyên lại không nổi giận mà nói rất nghiêm túc: "Tôi không muốn diễn viên Côn Sơn, cô căn bản không nhập vai, diễn không bằng còn chó, cái tôi cần là linh hồn, linh hồn cô có hiểu không..."
Sở Dĩnh đương nhiên có lợi, lần đầu đối địch với Hứa Nhã Thi, hai người đều quang minh chính đại, Sở Dĩnh vừa xuất hiện đã nhận được hai quảng cáo của Âu Phỉ, trở thành người mới chạm tay có thể bỏng của công ty, rất nhiều vụ đụng độ giữa hai người sau này, Sở Dĩnh đều được chọn, Hứa Nhã Thi đã sắp phát điên rồi, nếu cô giành vai diễn này, không chỉ thuận lợi tiến vào cuộc chiến trên màn ảnh lớn, ít nhất có thể hạ thấp Sở Dĩnh trong Tinh Huy, giọng điệu này thế nào cô cũng không nuốt trôi được.
Nhìn một lượt phía dưới, đúng lúc chạm phải ánh mắt Sở Dĩnh, thật ra thì ánh mắt cô không hề có ý cười nhạo, nhưng trong mắt Hứa Nhã Thi, ánh mắt Sở Dĩnh vô cùng lạnh nhạt khinh bỉ.
Hứa Nhã Thi đầu nóng lên lầm bầm một câu: "Chẳng qua là diễn trò, cũng không phải là thật, linh hồn cái gì, chẳng qua là những lời xã giao." Người đại diện tím mặt, bình thường Hứa Nhã Thi rất biết điều, không hiểu sao hôm nay như trúng tà.
Lý Xuyên nhíu mày, cúi đầu nhìn lại lý lịch Hứa Nhã Thi: "Tôi đang nghi ngờ không hiểu cô làm sao tốt nghiệp được khoa diễn xuất, dám nói ra những lời không có chuẩn mực như vậy, hôm nay tôi sẽ thay mọi người dạy cô một khóa." Quay đầu nhìn lướt qua, chỉ tay về phía Sở Dĩnh: "Cô qua đây"
Sở Dĩnh hơi sửng sốt, John thì thào: "Đạo diễn Lý chỉ cô đấy, cơ hội khó có được." Sở Dĩnh nghĩ ngợi một lúc rồi đi tới, đến gần, Lý Xuyên mới phát hiện đó không phải là nhân viên làm việc, vừa rồi nhìn hơi xa, Sở Dĩnh lại ăn mặc quá bình thường, ông cứ tưởng là nhân viên, lúc này nhìn thấy mặt cô, Lý Xuyên mới nhận ra, đó là người phát ngôn của Âu Phỉ mới nổi, cũng không ngờ, cô lại xinh đẹp như thế.
Lý Xuyên thì thầm nói vài động tác và bối cảnh muốn Sở Dĩnh biểu đạt, sau đó cho cô thay đồ hóa trang của Hứa Nhã Thi để lên sân khấu diễn.
Sở Dĩnh ngỡ ngàng, thù hận trước đây đã chồng chất, quan hệ giữa cô và Hứa Nhã Thi đã không ra gì, làm thế này, chẳng phải Hứa Nhã Thi càng hận cô hơn sao.
Lý Xuyên nhìn thấy cô do dự, không kiềm chế nổi: "Thế nào? Không hiểu?" John vội vàng cười nói: "Hiểu hiểu, dạo diễn Lý ngài yên tâm, Sở Dĩnh nhất định sẽ làm tốt." Nói xong lôi Sở Dĩnh ra sau sân khấu.
Hứa Nhã Thi hầm hừ cởi đồ hóa trang trên người ra ném xuống đất, hung hăng nhìn Sở Dĩnh: "Cô thật có bản lĩnh, chỗ nào cũng có thể tung được cùng một chiêu."
Nhân viên làm việc vội vàng nhặt đồ hóa trang đưa cho Sở Dĩnh, Sở Dĩnh thờ ơ liếc qua Hứa Nhã Thi, không quan tâm tới người phụ nữ hẹp hòi này, mặc đồ, thu ống tay áo lại, vừa nhìn thấy Sở Dĩnh, John cũng sững sờ, không ngờ Sở Dĩnh rất có dáng, vừa định hỏi, cô đã đi vào.
Đi đứng, xoay người, vung tay áo, ánh mắt lướt theo tay áo, như một sóng nước lay động, đẹp không gì tả xiết, Lý Xuyên cũng có chút kinh ngạc, cô gái trên sân khấu như thật sự có linh hồn, sinh động như thật khiến ông thất thần, cho đến khi Sở Dĩnh thu hồ lại ống tay áo, hoàn thành một loạt động tác, ông mới phục hồi tinh thần, im lặng một chút rồi vỗ tay: "Tốt, tốt lắm, chính là cô, người tôi muốn chính là cô."
John sửng sốt nửa ngày mới phục hồi, nhât thời vui mừng thiếu chút nhảy cẫng lên, chẳng đùa, nữ thứ trong phim của Lý Xuyên, đối với người chưa một lần đóng phim như SỞ dĩnh mà nói là một sự bắt đầu quá kỳ tích, bảo sao Chu tổng của họ đã thưởng thức trăm hoa vẫn không thể rời nổi Sở Dĩnh, cô thực sự là bảo bối, là một câu đố, vừa rồi cô biểu diên trên sân khấu, John như lạc vào một cảnh giới khác.
Sau một hồi kích động, John vẫn không thể tin vào lỗ tai mình, vui vẻ chạy đến chỗ Lý Xuyên hỏi lại: "Cái đó, Lý đạo diễn, ý ông là muốn Sở Dĩnh đóng vai nữ thứ?"
Lý Xuyên nhìn anh một cái: "Không, không phải nữ thứ, tôi muốn cô ấy đóng nữ chính Thanh Liên, bộ phim này quả thật chính là chế tác riêng cho cô ấy, ánh mắt của Chu tổng các anh càng ngày càng tốt, người mới như thế, có nhiều đến mấy, cũng tiết kiệm được khối so với một đống cát lẫn vào ngọc.
John trợn ngược mắt, há hốc mồm lắp bắp: "Lý, đạo diễn Lý, ý của ngài là nữ, nữ, nữ...chính... Sở Dĩnh..." Lý Xuyên gật đầu: "Cô ấy rất ổn, tư thái, phong cách, cảm giác, linh tính, đều là thứ tôi muốn, ngày mai sẽ ký hợp đồng, một tháng sau chính thức bấm máy."
Trên đường trở về Tinh Huy, John vẫn cảm thấy như đang mơ, dừng đèn đỏ, còn liếc Sở Dĩnh qua gương chiếu hậu, cô như không hề vì chuyện được Lý Xuyên chọn làm vai chính mà có gì khác, với cái mác nữ chính được Lý Xuyên chỉ định, bất luận là danh tiếng hay thù lao đóng phim, Sở Dĩnh đều được lên cấp, tuy là n gười mới nhưng so với rất nhiều nghệ sĩ lão luyện khác, còn mạnh hơn nhiều, đây quả thực là chuyện đáng mừng phát điên, nhưng lúc này nét mặt cô lại có chút mệt mỏi, bộ dạng đó không phải chỉ là vẻ ngoài, mà là từ trong lòng toát lên.
John cũng biết qua chút hoàn cảnh gia đình Sở Dĩnh, nghĩ kỹ thì, mặc dù không phải xuất thân chính quy, nhưng Sở Dinh rất có bản lĩnh, người tốt nghiệp diễn xuất ở trường danh tiếng cũng ít có được, khuôn mặt xinh đẹp, phong cách cá tính, khả năng thích nghi cao, qua một thời gian nữa, John cảm thấy, cô nhất định sẽ trở thành một đại minh tinh lẫy lừng trong giới giải trí.
Anh chỉ không rõ sự nặng nề mệt mỏi này của cô từ đâu mà tới, có lúc nhìn nét mặt mất hồn của cô, John cảm thấy như một người già trong chiều hôm thăm thẳm, rõ ràng là một cô gái tươi trẻ xinh đẹp như thế.
Sở Dĩnh cảm thấy thật sự mệt mỏi, giới văn nghệ không phải con đường dễ đi, mọi nời cảm thấy dưới ánh đèn sân khấu là minh tinh vinh quang, có biết sau lưng phải bỏ ra những gì, mấy ngày nay chạy sô hết hợp đồng này đến hợp đồng khác, mỗi ngày cô chỉ được ngủ bốn năm tiếng, hết sức mệt mỏi, cô vừa bước vào đã muốn thoát ra: "John, nếu từ chối, thì sẽ có hậu quả gì?"
John sững sờ, lập tức nhìn cô bằng con mắt cảnh giác: "Có phải công ty khác lén lút liên lạc với cô không? Sở Dĩnh, Tinh Huy là công ty có thực lực nhất trong làng giải trí, có thể nói nếu làng giải trí là biển lớn, Tinh Huy chính là một con tàu vững mạnh, những chỗ khác chỉ là những chiếc thuyền nhỏ, có thể vào Tinh Huy là mơ ước của bao nhiêu người, cho nên, đừng có ngớ ngẩn, tiếp tục phát triển ở Tinh Huy, theo tình thế trước mắt, cô sẽ nhanh chóng trở thành một ngồi sao lớn."
Sở Dĩnh ấn huyệt thái dương đau đớn: "Tôi là muốn rút hẳn, tôi muốn sống nhưng ngày bình thường John ạ..." John ngạc nhiên, nghĩ trăm ngàn lý do, không ngờ là lý do này, nhưng nghĩ cho kỹ thì nếu người khác nói những lời này, John khẳng định đang làm trò, nhưng anh có thể nhận thấy, cô không thích làng giải trí, như bị ép buộc tiến vào con đường này.
"Mặc dù không có tiền lệ, nhưng nếu bây giờ hủy hợp đồng, cô sẽ mất một khoản tiền kếch sù, nếu hợp tác với công ty khác, thì công ty đó có thể đầu tư khoản này, nhưng nếu rút lui hẳn, cô sẽ phải chịu toàn bộ."
Sở Dĩnh thở dài: "Ý anh là trừ khi hợp đồng hết hạn, tôi không còn lựa chọn nào khác?" John rất nghiêm túc: "Không, còn một lựa chọn, chính là sự đồng ý Chu tổng, cả Tinh Huy đều là của Chu tổng, chỉ cần anh ấy gật đầu thì hợp đồng cũng không quan trọng."
Trong lòng Sở Dĩnh tự than, ban đầu là Chu Tự Hàn bắt cô vào Tinh Huy, mục đích của hắn chính là muốn buộc cô vào với hắn, thà rằng như vậy cũng còn hơn là xảy ra quan hệ với anh ta, cô thật sự cảm thấy ghê tởm.
Xe dừng trước một nhà hàng quen thuộc, Sở Dĩnh thò đầu ra cửa sổ liếc nhìn, cau mày: "Sao lại đến đây?" John thở dài: "Sở Dĩnh, cô có thể không quan hệ gì với đồng nghiệp nhưng Chu tổng là ông chủ của Tinh Huy, nói trắng ra, là người có thể nâng cô lên, cũng có thể đạp cô xuống, cho nên, ít nhất ngoài mặt cũng nên giữ chút xã giao, lùi một bước, cho dù cô không nghĩ đến tiền đồ cũng nghĩ cho tôi một chút, đắc tội với ông chủ, tôi sao có thể giữ được việc mà nuôi sống gia đình."
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
63 chương
24 chương
33 chương
378 chương
56 chương
98 chương