Đúng bảy giờ rưỡi, hắn vẫn dùng phương pháp cũ tiến vào phòng cô, may mắn giờ phút này Hữu An đã thay xong quần áo, bằng không còn có thể không để cho hắn no mắt sao? Tối hôm nay cả hai bọn họ đều mặc trang phục lộng lẫy tham dự, Bách Thành mặc tây trang, Hữu An mặc bộ lễ phục màu hồng đào. Lễ phục hai người đều rất quen mắt, bởi vì —— đúng rồi, đúng rồi, chính là hai bộ quần áo mà một tháng trước bọn họ tham dự bữa dạ hội tốt nghiệp đều đã mặc qua. Không còn cách nào khác nha, ai bảo bọn họ là những sinh viên mới tốt nghiệp nghèo chứ, tuy rằng hiện tại Bách Thành đã tấn thăng làm"Người có công việc tốt" —— trong bóp da của hắn có 5 vạn tệ, điều đó đối với Hữu An mà nói đã xem như con số thiên văn rất lợi hại rồi. "Chúng ta đi bằng gì?" "Tớ chỉ có xe máy." "Cái gì? Mặc như vậy cậu chạy xe máy?" Hữu An cao giọng, mặc như vậy ngồi xe gắn máy không đúng với khí chất của cô a. "Bằng không làm sao bây giờ? Gọi chiếc taxi?" "Muốn đi đâu?" "Thiên Mẫu." "Đó rất xa nha! Vẫn là lái xe motor thôi." Khí chất so sánh với tiền, Hữu An vẫn cảm thấy tiền quan trọng hơn, tuy rằng cô biết cho dù gọi taxi cũng sẽ không thể là cô phải trả tiền, nhưng cô vẫn rất đau lòng. "Vậy đi thôi." Hắn đặt cánh tay lên hông mình muốn để Hữu An khoác tay hắn. Giờ phút này tiếng chuông cửa vang lên. Hữu An không khoác tay Bách Thành, liền chạy bịch bịch xuống lầu. "Hữu An." Hắn vội vàng kêu cô. "Làm chi ?" Cô quay đầu lại nhìn hắn. Hắn tức giận đến đỉnh đầu chực bốc khói, lại còn phải dặn dò cô, "Khí chất, khí chất, OK?" "Được rồi, đã biết ." Lằng nhà lằng nhằng, sớm biết vậy sẽ không đáp ứng hắn, đi tham gia bữa tiệc quỷ quái kia. Hữu An chỉnh lại, giả bộ rất có khí chất tiêu sái đi xuống lầu, mở cửa, là tuyển cử nghị viên cấp thành phố, số 1 đến thăm hỏi, người kia nói: "Làm ơn, làm ơn, xin ủng hộ người đề cử số 1." Người kia tự khoe phải làm một mỹ nữ có khí chất Vu Hữu An tiểu thư, cư nhiên rất có tinh thần phấn chấn, rất có sinh lực phụ họa thêm với người ta, thẳng thắng la lớn: "Đông Toán, Đông Toán." Sau đó còn giơ tay ủng hộ. Bách Thành xuống lầu nhìn thấy chính là một màn này. Hắn đột nhiên thật hối hận quyết định bản thân muốn dẫn Hữu An đi tham dự bữa tiệc tối nay, bởi vì tối hôm nay hắn mới sâu sắc hiểu được câu nói "Cẩu không đổi được thói ăn phân" , muốn Hữu An trở nên có khí chất, đó là rất khó, bởi vì cô căn bản không có cái mỹ đức này. *** "A, F4——" "A, Kim Thành Vũ ——" Hữu An đến hội trường luôn luôn quỷ kêu, quỷ kêu. Khí chất cái gì hả, cái gì mà chấn tĩnh, không có, cái gì cũng không có! Khi Hữu An nhìn thấy đám minh tinh trong lòng của mình, cô đã sớm đã quên đi mình là ai, nhảy nhót khắp phòng, xin chữ ký khắp nơi. Bách Thành tách ra, không muốn đi sau tên Hữu An mất mặt này, mà Hữu An một chút cũng không để ý, bởi vì cô còn có rất nhiều việc phải bận bịu, cô giống cái PAz chạy tới chạy lui khắp hội trường, thu thập tất cả những tấm hình có chữ kí của những minh tinh cô hâm mộ, thu thập cũng kha khá, mới nhớ tới lúc này cô chưa ăn gì cả. Mấy giờ rồi ? Nhìn thời gian, chết cha, sắp chín giờ, cô còn chưa ăn bữa tối nha. Hữu An chạy đến Buffet Bar cầm lấy cái khay, nhìn đến những món ăn bày la liệt, thật sự là muốn chết a! Có gan ngỗng, trứng cá, hào sống đều là món ăn thượng đẳng, bất quá, những món đó cô không dám ăn, bởi vì cô là"Không có lộc ăn" , từ nhỏ đã mệnh khổ, ăn không quen loại nguyên liệu thượng đẳng, chỉ thích những món như kiểu tôm chiên, bít tết. Oa, chỉ cần ăn những thứ đó, cô đã thấy rất ok rồi. Thời gian sau đó, hai cái chân của Hữu An căn bản là dính tại bên cạnh Buffet Bar, hoàn toàn không rời khỏi, cô nhét đầy bụng thức ăn, lúc bữa tiệc tiến vào giai đoạn cao trào nhất, Bách Thành chạy đến tìm cô. "Cậu còn ăn!" Lấy xuống dao nĩa đĩa trên tay cô đặt xuống, muốn Hữu An di theo hắn. "Đi đâu ?" "Theo tớ đi là được, đừng nói nhiều." Thật sự là ầm ĩ muốn chết, còn nữa, xem cái vẻ đức hạnh hiện tại của cô kìa, ăn thành như vậy, như con nít! Hắn từ trong túi áo lấy ra chiếc khăn tay. Khăn tay nha! Tên nhóc A Bách hồi nhỏ luôn quên cắt móng tay, mang giấy vệ sinh, bây giờ lại tùy thân mang theo khăn tay! A Bách hắn thật sự trưởng thành rồi. Hữu An không thể không thừa nhận. Hắn giúp cô lau những dầu mỡ dính trên miệng cô, lại nhỏ giọng dặn dò Hữu An, "Sắp diễn ra bán đấu giá từ thiện." "Hàng gì?" "Người ." "Cái gì? !" Hữu An ánh mắt trừng lớn. Muốn chết, nơi này thì ra là có buôn bán đen tối! "Không phải là loại cậu nghĩ đâu." "Bằng không thì là loại nào?" "Đây coi như là một trò chơi vô bổ của đám thượng lưu, đơn vị tổ chức sắp xếp vài người đàn ông để cho các quý cô quý bà cạnh tranh đấu thầu, tiền kiếm được sẽ quy vào quỹ từ thiện của hiệp hội." "Nghe qua có vẻ như kẻ có tiền lắm chuyện mới chơi trò này, lại còn mượn danh hành thiện để làm." Hữu An phê bình tứ phía, "Vậy cậu dắt tớ đến này làm gì? Cậu muốn ta giúp cậu mua nam nhân a." Ánh mắt của cô thật hạ lưu nha. "Cậu truyện đam mỹ xem nhiều quá rồi đó!" Cho nên tư tưởng mới không thuần khiết. "Tớ nào có xem truyện tranh nam mỹ đâu! ;" "Còn không có, lần trước tớ ở dưới gầm giường nhìn thấy một chồng?" còn từng chồng từng chồng một dày khụ, bên trong truyện chắc chắn có những quyển khiến người ta chảy máu mũi a. "? ? Cậu lại chạy đến phòng tớ." Tiểu Nhân! Đánh hắn một cái. Hắn thừa cơ bắt lấy tay Hữu An, muốn cô đừng náo loạn."Tớ nói thật, lát nữa tớ cũng phải đi lên." "Bị bán đấu giá?" "Cậu giờ mới hiểu hả." Bằng không hắn cần gì khẩn trương như vậy."Cho nên cậu phải đợi ở đây, lát tớ lên sàn, cậu phải ra giá mua tớ." "Vì sao tớ phải mua cậu?" Làm ơn đi, cô đối với hắn hắn một chút hứng thú cũng không có, được rồi, cứ coi như cô đối với a Bách có hứng thú đi, hai nhà bọn họ khoảng cách gần như vậy, muốn có cơ hội hạ thủ còn nhiều mà, cô cần gì bỏ tiền mua hắn a? Vậy thật lãng phí tiền a! Việc này nhất định có ẩn tình khác. Ánh mắt của cô ngắm hắn từ trên xuống dưới, mà Bách Thành thì sao, thái độ hắn trở nên rất kỳ quái, ấp úng cả buổi, một câu nói cứ ngậm ở trong miệng, không thoát ra khỏi miệng. Á, cô đã biết! "Cậu không phải là sợ không có người mua cậu, cậu sẽ cảm thấy thật quê." Hữu An bỗng chốc liền bóc trần sự ngại ngần trong hắn. Hắn từ nhỏ chết vì sĩ diện, sau khi lớn lên lại có không ít nữ sinh không có mắt cực ái mộ hắn, hiện tại nếu để cho hắn phát hiện ra hắn tốt nghiệp xong, giá trị con người không được như xưa, vậy sẽ khiến hắn quê a? Hắn có phải nghĩ như vậy không? Ánh mắt Hữu An rất hư, đã vậy còn cười gian như trộm, khiến cho Bách Thành một người đang có việc lụy người không thể không cúi đầu thừa nhận, "Đúng rồi, đúng rồi, chính là như vậy. Hắn chính là sĩ diện, thì sao nào."Có đáp ứng hay không?" "Rất khó đáp ứng." "Vì sao?" "Bởi vì ta không có tiền a." Hắn không tin phải không? Được rồi, cô còn đem chiếc ví xinh xắn màu hồng đào đưa cho hắn xem, bên trong một xu cũng không có, bởi vì túi của cô là để đồ trang điểm, bên trong chỉ có gói giấy ăn, chỉ trị giá 5 tệ. Dùng 5 tệ mua hắn, vậy A Bách cũng không tránh khỏi việc mất giá. "Đáng ghét!" Hắn mắng một tiếng, nghĩ gì đó, quyết định đem bóp da của mình giao cho Vu Hữu An. "Sao hả? Cậu muốn dùng tiền của mình mua chính mình hả? Đây là hành vi ăn gian nha!" "Cậu quản tớ, tóm lại cậu lát nữa phải ra giá đặt mua tớ, để tớ khỏi mất mặt khó coi, biết không?" Bách Thành nghiến răng nghiến lợi dặn dò Hữu An đừng làm hỏng chuyện của hắn. "Đã biết, đã biết ;" Hữu An vỗ vỗ đầu vai hắn, cô làm việc, hắn còn lo lắng cái gì chứ? Giao cho cô làm việc, hắn thật đúng lo lắng, bởi vì hắn rõ ràng có nhắc với cô rằng, hắn bị xếp ở gần cuối màn biểu diễn mới đem ra đấu giá, cô thế nào mới vô buổi biểu diễn đã ra giá, đã thế còn la lớn "Tôi, tôi, tôi ——" Ngu ngốc, cạnh tranh đấu thầu là không cần giơ tay, không cần kêu tôi, tôi, của tôi, cạnh tranh đấu thầu chỉ cần lấy số thứ tự, sau đó hô ra cái giá mình muốn mua là được, Hữu An cô không xem trên TV cũng phải biết kiến thức thường thức này a. Còn có, cô sớm ra giá như vậy, là muốn mua ai a? Bách Thành thò đầu ra, phát hiện đối tượng mà Hữu An muốn mua là một thành viên của một nhóm nhạc thần tượng đang nổi tiếng đình đám hiện nay, mụ đàn bà chết tiệt kia, cô còn ra giá 10 vạn tệ! Cô không phải nói là cô không có tiền sao? Thế nào có thể ra tay hào phóng như vậy! ? ? Cô ta không phải là muốn lấy tờ chi phiếu kia trong bóp tiền của hắn chứ! Đó là tiền hụi mẹ hắn giao cho hắn quản lý a! Bách Thành hung hăng trừng mắt nhìn qua nhưng Hữu An không thấy được, cô còn đang đứng ở bên kia vui vẻ cùng người phụ nữ khác cạnh tranh đấu thầu. Mười vạn, 11 vạn. . . . . . Mức đấu giá liên tiếp lên cao, sắc mặt Bách Thành là càng lúc càng khó coi. V V V "Cậu đang làm cái quỷ gì thế hả?" Hoạt động cạnh tranh đấu thầu kết thúc, Bách Thành lập tức liền vọt tới trước mặt Hữu An hỏi tội, "Tớ hỏi cậu, cậu vừa mới vì sao không ra giá mua tớ?" "Bởi vì tớ, bởi vì tớ tiêu hết tiền cậu đưa cho tớ rồi a." Cô dùng năm vạn tệ để mua một tiểu minh tinh cũng không nổi tiếng mấy, không có biện pháp a, bảng giá của những người khác đều rất cao, cô căn bản mua không nổi, nhưng cô càng nghĩ càng không cam lòng, rồi mới mua một tiểu minh tinh không có tiếng tăm gì nhiều, oh, thật đáng ghét nha, cô một chút cũng không thích người kia. "Sớm biết rằng thế này đã ra giá mua cậu rồi." Là cô chơi hơi quá tay, đã quên mất việc ở đằng sau tiết mục A Bách đang chờ cô ra giá mua hắn, cô ở giai đoạn đầu buổi diễn đã chơi quá mức. "Cậu còn dám nói!" Hắn nổi cơn giận như muốn bóp chết người phụ nữ trước mắt này, cô coi hắn là gì hả! "Cậu đừng tức giận, tớ không ra giá mua cậu, nhưng vừa mới rồi không phải là có một cô gái rất đẹp, rất đẹp đã ra giá mua cậu sao? Đó là một đại mỹ nhân đó, là kiểu mẫu con gái mà cậu thích nhất nha, điện nước đầy đủ, đã vậy cậu còn có cái gì phải oán giận chứ?" "Cô ta là không có gì phải nói, tớ oán giận chính là cậu!" Hắn chính là nuốt không được cục tức kia xuống bụng, cô thế nhưng vì tên đàn ông khác đã quên mất sự tồn tại của hắn, vừa rồi nếu không phải có cô gái cạnh tranh đấu thầu kia, ra giá mua, như vậy hắn xác định chắc chắn rằng mình sẽ phải đứng trơ thân trên sân khấu. "Cậu lát nữa đi làm sạch cổ cho tớ." "Muốn rửa sạch cổ làm chi a?" Cô còn giả ngu. "Chờ tớ lau sạch cho a, " hắn nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn đều đã giận tới cái mức này rồi, Hữu An còn cười được. Cô đi theo đằng sau Bách Thành hỏi: "A Bách, tớ hỏi cậu a, cậu nói vị đại mỹ nữ kia ra giá mua cậu muốn làm chi a?" "Cậu nói xem? Nếu cậu có thể thuận lợi mua được Kim Thành Vũ, cậu muốn cùng hắn làm chi?" "Muốn cùng hắn yêu đương, muốn đi ăn tối cùng anh ta." "Rồi sao nữa?" "Không có “sao” nữa a." "Trẻ con." Hắn cười nhạo, bởi vì hắn có thể làm chuyện tà ác hơn nhiều so với suy nghĩ trong đầu cô. Thôi, không cần làm vẩn đục tâm linh thuần khiết của con nít, tuy rằng tuổi của cô bằng tuổi hắn. "Bey-bey." Bách Thành vỗ vỗ đầu cô, cứ như vậy nói tạm biệt với Hữu An, rồi mới đi theo người phụ nữ đã ra giá mua hắn nghênh ngang đi tới chiếc xe xa hoa, mà Hữu An còn đang suy nghĩ câu nói kia của Bách Thành "Rồi sao nữa" , hắn đến cùng còn có thể có cái gì “ đằng sau” a? Hữu An cố gắng suy nghĩ, vắt kiệt trí não cũng phải nghĩ cho ra, rồi mới cô nghĩ tới nụ cười thần bí của Bách Thành trước khi đi, vẻ tươi cười kia xem ra rất giống với biểu cảm của đại sói xám muốn làm thịt cô bé quàng khăn đỏ. . . . . . Óe, chẳng lẽ là A Bách cậu ta định….. "A! Chờ tớ, tớ cũng muốn đi !" Hữu An đuổi theo, nhưng hai chân của cô làm sao so được với xe bốn bánh. Có rồi, cô có thể sử dụng dịch chuyển tức thời, nhưng đầu tiên cô phải biết trước A Bách cùng vị đại mỹ nữ kia muốn đi đâu a! Đúng rồi, trong nhà có cuốn sách ma pháp, cô có thể lợi dụng nó! Hữu An dùng suy nghĩ để dịch chuyển tức thời trong nháy mắt đưa mình quay về nhà. *** "Hữu An! Em muốn chết, em dám sử dụng sách ma pháp! Em nói mau, bộ ngực em gần đây càng ngày càng lớn, có phải là kết quả của việc sử dụng ma pháp?" Hữu Vọng đã chú ý Hữu An thật lâu, hôm nay quả nhiên bị cô bắt được, cô đương nhiên muốn hỏi cho rõ ràng, giải thích minh bạch, bởi vì cô cũng cảm thấy bộ ngực của mình quá nhỏ đi. "Hữu Vọng, chị đừng phiền em nữa, em đang có chuyện quan trọng muốn làm ." Hữu An đẩy tay Hữu Vọng ra, lách ca lách cách chạy lên lầu. Hữu Vọng đuổi theo phía sau, cô truy đuổi Hữu An tới tầng cao nhất, nhìn thấy Hữu An từ trong tủ xây trong vách tường lấy ra một cuốn sách ma pháp thật dày. "Á, thì ra em giấu ở chỗ này!" Bị cô bắt gặp rồi nhé, xem Hữu An còn chối thế nào. "Hữu Vọng, chị ồn ào nha, chị không thấy em đang vội sao? Chị cứ lẩm bẩm suốt, như vậy em sao có thể tĩnh tâm đọc chú ngữ?" Hữu An hung hăng cằn nhằn với cô chị của mình, còn kêu Hữu Vọng đi rót ly nước cho cô uống, cô khát nước muốn chết a. "A." Hữu Vọng thật đúng nghe lời, thực đi rót chén nước vội đưa tới cho Hữu An uống. Rót xong nước, đi vào phòng, Hữu Vọng phát hiện sắc mặt Hữu An rất khó xem."Sao thế?" "Em tìm không thấy A Bách." Tức chết cô rồi. Hữu An cắn chiếc khăn tay lúc nãy Bách Thành đưa cho cô xài, cô đang lợi dụng cái khăn tay kia k niệm chú, lại thủy chung tìm không thấy hắn, đây là xảy ra chuyện gì? "Ai nha! Có phải hay không cái khăn tay này căn bản không phải của A Bách ? A Bách nhà các ngươi đa tình như vậy, nói không chừng cái khăn này là của một trong nhiều cô gái xung quanh cậu ta." "Cái gì kêu là 『A Bách nhà các ngươi』?" Hữu An híp mắt lại, trừng mắt với cô chị."A Bách không phải là của em, OK?" "Được rồi, được rồi, OK, OK mà." Không phải thì không phải thôi, Hữu An cần chi tức giận lớn vậy chứ! Á! Chẳng lẽ việc tìm hay không tìm được A Bách lại quan trọng vậy hả? "Em tìm A Bách có việc gấp sao?" Hữu Vọng rất sợ thế lực ác, vừa thấy biểu cảm trên mặt Hữu An rất không dễ coi, khí thế cường mạnh lức nãy liền chuyễn sang mềm nhũn. Cô hòa khí lễ độ hỏi Hữu An, cô em gái mình lại không chút nào để ý đến cô, chỉ biết ôm sách ma pháp chạy thình thịch xuống lầu, Hữu Vọng muốn kéo cô em gái lại không nổi. Hu hu hu, cô thật đáng thương a, rõ ràng cô là chị gái, vì sao cô luôn phải chịu Hữu An khống chế a? *** A Bách một đêm không trở về a. Hỏi cô vì sao biết? Vô nghĩa, đêm qua cô ở trong phòng hắn đợi hắn nguyên một buổi tối, hắn có trở về ngủ hay không, cô còn có thể không biết rõ sao? Hắn thật sự là quá vô sỉ, thế nhưng cùng một cô gái xa lạ qua đêm ở bên ngoài, hắn cùng cô gái kia rốt cuộc đã làm ra cái chuyện tốt gì đây? Hữu An cả buổi tối không ngủ, cuối cùng đã đem được nụ cười ái muội trước khi đi của A Bách giải thích rõ ràng. Hắn nhất định là muốn cùng đại mỹ nữ kia làm chuyện đó đó, hắn thật sự là rất không có đạo đức. Cô tức giận đến nỗi bẻ gãy mất mấy cây viết chì. Hôm nay cảm xúc của Hữu An rất khác nha. Tưởng Kiện Văn người luôn được Hữu An chú ý tới phát hiện ra cô không giống với ngày thường. Chuyện Hữu An thầm mến hắn, hắn không phải không biết, chỉ là hắn là một người đàn ông thành công trong sự nghiệp, hắn xứng đáng hơn với người phụ nữ có điều kiện tốt hơn nữa, mà Hữu An chỉ là cô gái vừa mới tốt nghiệp đại học, đã thế còn là tạp vụ văn phòng, mị lực của hắn không nên lãng phí ở trên người cô, bất quá thành thật mà nói, ánh mắt cô sùng bái hắn thật đúng có thể gây cho hắn cảm giác hư vinh, khoảng thời gian có ánh mắt của cô dõi theo, công việc nhàm chán vô vị trong văn phòng của một lãnh đão trí thức cũng khiến hắn thấy thú vị làm việc hăng say, mà cô hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Cô lại không nhìn trộm hắn nữa a! Hại hắn cảm thấy hôm nay làm việc không chút thú vị gì hết. Có lẽ hắn nên cho cô một chút cổ vũ, để Hữu An có niềm tin, sau đó đối với hắn càng ngày càng si mê lưu luyến. Oh, có lẽ đây mới là cử chỉ sáng suốt, có lẽ hắn không nên bơ lác với Hữu An suốt, cô dù có yêu hắn, mê luyến hắn hơn nữa, cũng không có khả năng luôn đơn phương bỏ ra mà không có gì hồi đáp. Được rồi, cứ cho cô ấy một nụ cười đi nào. "Hữu An." Hắn gọi cô, rồi mới cho cô một nụ cười. Vấn đề là Hữu An vốn không nghe thấy hắn đang kêu cô, hiện tại toàn bộ tâm tư của cô đều ở trên người Bách Thành, trong đầu cô luôn xuất hiện hình ảnh BÁch thành và người phụ nữ kia đang làm gì gì đó, thật sự quá hổ thẹn đi. Đáng giận! Bút chì lại bị bẻ gãy thêm một cái. Biểu cảm phẫn hận của cô khiến Tưởng Kiện Văn sợ nhảy dựng lên. Hữu An sao lại tức giận vậy a? A! Có phải nụ cười của hắn không đủ rực rỡ, hay là thành ý của hắn không đủ? Nếu không, hắn mời cô cùng đi ăn tối cũng được, việc này đối với Hữu An người luôn luôn mê luyến hắn mà nói, hẳn là lễ vật từ trên trời rớt xuống a. "Hữu An, tối nay em có rảnh hay không? Uh —— em có muốn đi cùng tôi ra ngoài ăn bữa cơm, tôi vừa khéo. . . . . ." Ách, lời nói đột nhiên bị nghẹn lại ở trong cổ họng nói không nên lời, bởi vì Hữu An làm chi nhìn hắn như vậy? Hắn có cái gì không đúng sao? "Tan tầm sao?" "Uhm." Tưởng Kiện Văn gật đầu, rồi mới lộ ra nụ cười hắn tự cho là mê người nhất, nếu bình thường, Hữu An sớm đã bị hắn làm cho thất điên bát đảo, nhưng hôm nay cô không rảnh, cô còn có chuyện càng quan trọng hơn muốn làm. Cô chạy nhanh thu thập đồ đạc, lấy tốc độ như hỏa tiễn xông về nhà. Cô hôm nay nhất định phải tóm được Trần Bách Thành.