Diệp Phồn biết có khả năng đối phương cũng không cần mười đồng này, nhưng nếu cậu không trả thì trong lòng không yên được, nhìn Lý Thiệu Quân vẫn không cầm, còn tưởng thật sự không đủ, nói: "Không đủ vậy ngày mai tớ trả thêm cho cậu".
"Đó là tôi mời cậu, không cần trả tiền". Lý Thiệu Quân cau mày nhìn Diệp Phồn, hắn không có thiếu chút tiền nhỏ đó.
"Không được, tớ không thể trắng trợn chiếm tiện nghi của cậu thế được, tiền này nhất định cậu phải cầm lấy". Diệp Phồn nói thực thành khẩn, cậu rất quý trọng người bạn này, nên ở phương diện tiền bạc nhất định phải rạch ròi.
Lý Thiệu Quân nhìn vẻ mặt kiên trì của Diệp Phồn, không ngờ được người này lại khá nguyên tắc, bất quá hắn cũng là người nói một không hai:" Là bạn bè cũng đừng so đo, bằng không cũng đừng làm bạn bè gì nữa".
"Nhưng là... nhưng là..." Diệp Phồn không nghĩ đối phương với mình lại có suy nghĩ trái ngược như vậy, nhìn Lý Thiệu Quân có chút sinh khí, cậu muốn phản bác lại nhưng lại không biết nói gì.
"Đừng có nhưng nhị gì nữa, đến căn tin thôi, cậu mời tôi ăn" Lý Thiệu Quân không cho Diệp Phồn cơ hội rối rắm, lại cho đối phương một bậc thang đi xuống, thấy Diệp Phồn còn do dự, liền thúc giục: "Đi thôi không muộn, hết cơm thì cậu chịu trách nhiệm đấy".
Diệp Phồn khẽ cắn môi, gật đầu đáp ứng: "Được, chúng ta đi thôi".
Cậu không biết mười đồng tiền liệu có đủ hay không, chỉ có thể chờ Lý Thiệu Quân lấy cơm trước, còn lại mới nhìn xem có thể còn đủ tiền không.
Đồ ăn căn tin của học sinh tất nhiên kém so với khu của giáo viên, bất quá tốt ở chỗ mười đồng vừa vặn mua đủ cơm cho hai người ăn, Diệp Phồn ăn cơm phi thường nhã nhặn, thực tế còn ăn rất chậm. Lý Thiệu Quân nhìn Diệp Phồn ăn, luôn cảm thấy rất ngon miệng.
Bữa cơm trưa này của bọn họ không bị quấy rầy, sau khi cơm nước xong còn dư dả thời gian, cũng chầm chậm quay lại lớp học, hai người dọc đường đi cũng không nói chuyện, chỉ im lặng song song đi cùng nhau.
Diệp Phồn vừa đi vừa suy nghĩ, bản thân ngày mai nhất định phải cự tuyệt Lý Thiệu Quân cùng nhau đến ăn cơm ở căn tin, bằng không số tiền tiết kiệm ít ỏi đáng thương sẽ từ từ mà hết đi, mà không biết vì cái gì, cậu mỗi lần đều không thể cự tuyệt lời hắn nói.
Lý Thiệu Quân thì lại muốn để người trong nhà mang cơm đến, đồ ăn trong căn tin thực rất khó ăn, nếu không phải vì nhà cách trường khá xa, hắn nhất định buổi trưa trở về nhà ăn, bây giờ cho dù có xe đưa đón nhưng về cũng khá bất tiện.
Hắn không phải chưa từng chịu khổ, từ nhỏ đã phải theo phụ thân rèn luyện, ăn kham nuốt khổ cũng chịu qua nhiều, chính là không tất yếu phải làm khổ chính mình, thời điểm có điều kiện thì sao phải bạc đãi bản thân.
Hai người vừa đi đến tầng một, Diệp Phồn đã bị một nữ sinh cùng lớp là Phạm Hiểu Đan gọi lại, tóc đuôi ngựa, đôi mắt to, mặt trái xoan, rất ưa nhìn.
Phạm Hiểu Đan xấu hổ nhìn thoáng qua Lý Thiệu Quân, lại đôi Diệp Phồn nháy mắt mấy cái, nói: "Diệp Phồn, tớ tìm cậu có chút việc, có thể tìm một chỗ nói chuyện một chút được không?"
Lý Thiệu Quân thấy Diệp Phồn có người đẹp muốn gặp, cũng không muốn đợi làm vướng bận, nói: "Các cậu cứ nói chuyện, tôi lên lớp trước". Nói xong, hắn tiêu sái đi lên lầu, đôi chân thon dài thẳng tắp, đi đường đều cho người xem cảnh đẹp ý vui, ít nhất là nữ sinh đứng cạnh Diệp Phồn cho là thế.
Nữ sinh đưa Diệp Phồn đến một góc không người, nháy đôi mắt xinh đẹp, ngữ khí có điểm làm nũng mà nói: "Diệp Phồn, cậu có thể đổi chỗ với tớ không?"
"Đổi chỗ? Vì cái gì?" Diệp Phồn nhíu mày, đối với yêu cầu vô lí này thật khó hiểu, đối phương ngồi vị trí dãy giữa, chỗ đấy thật sự rất tốt.
"Ai nha, thì tớ muốn đổi thôi, cậu cũng đừng hỏi nhiều như vậy, tí nữa về lớp liền đổi chỗ ngồi đi!" Nữ sinh không nghĩ tới Diệp Phồn lại không trực tiếp đáp ứng, chỉ có thể tiếp tực làm nũng, nguyên nhân rõ ràng như thế, không nghĩ tới Diệp Phồn còn trì độn không hiểu, thật đúng là tên mọt sách.
Phạm Hiểu Đan nói xong, còn dùng ánh mắt to tròn điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Diệp Phồn, nàng biết có rất ít nam sinh dưới tình huống này còn có thể cự tuyệt nàng, nàng đối chính mình rất tự tin.
Nếu là nam sinh khác, bị nữ sinh xinh đẹp như vậy làm nũng nhờ vả chắc chắn sẽ không cự tuyệt, Phạm Hiểu Đan lần nào cũng đúng, đáng tiếc lần này đối tượng lại là Diệp Phồn, mà Diệp Phồn đối với con gái thì phản ứng có hơi trì độn, nàng tính sai!
"Không được, vị trí là do cô giáo xếp, đổi vị trí cũng phải xin phép cô, nếu cậu muốn đổi thì có thể đi xin thầy giáo, ông ấy đồng ý thì tớ cũng đồng ý". Diệp Phồn trong lòng cũng không nguyện ý đổi, cũng may đem thầy Giản ra làm bia đỡ đạn.
Phạm Hiểu Đan chính là biết chủ nhiệm lớp chắc chắn sẽ không cho mình đổi nên mới tìm Diệp Phồn thương lượng. Nàng tưởng chỉ cần cậu ta đáp ứng, đến lúc cô có hỏi thì bảo Diệp Phồn muốn đổi vị trí, chỗ ngồi của nàng nhìn bảng rất tiện, mà Diệp Phồn là học trò cưng của chủ nhiệm, bà ấy nhất định đồng ý.
Không nghĩ tới Diệp Phồn từ chối, lập tức trở mặt, Phạm Hiểu Đan bĩu môi, tức giận giậm giậm chân: "Chỉ là đổi chỗ thôi mà, cần gì phải phiền toái như vậy. Cậu học chăm như vậy, chỉ cần nói với cô vì muốn tập trung học nên đổi vị trí với tớ, chắc chắn thầy sẽ đồng ý".
Diệp Phồn lắc đầu, còn thành thực nói: "Tớ ngồi chỗ hiện tại cũng học tập rất tốt, không định đổi chỗ, nếu cậu muốn ngồi dãy đó, hay thử hỏi người khác đi".
Hai lần bị cự tuyệt, lòng tự trọng của Phạm Hiểu Đan thực sự bị tổn thương, tức giận nhìn Diệp Phồn, khinh thường nói: "Dù gì cũng chỉ là cái chỗ ngồi, tôi không nghĩ cậu lại nhỏ mọn như vậy, đồ ích kỷ". Sau đó xoay người cao ngạo bước đi.
Diệp Phồn nhìn bóng dáng nữ sinh đi khuất dần, suy nghĩ mãi cũng không hiểu, có nhất thiết vì như vậy mà sinh khí?
Phạm Hiểu Đan đương nhiên tức giận, Diệp Phồn làm hỏng chuyện tốt của nàng, nàng có thể không tức giận sao?
Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của Lý Thiệu Quân, trái tim nàng liền đập rộn ràng, nàng biết chính mình nhất kiến chung tình với người ta.
Nàng được mọi người công nhận là hoa khôi của giảng đường, có rất nhiều nam sinh theo đuổi nàng, nàng cũng không đáp ứng, cảm thấy bọn họ đêu không xứng, thẳng đến khi Lý Thiệu Quân như một vị vương tử xuất hiện.
Nàng là hoa khôi của trường, hắn là mỹ nam tử của trường, bọn họ ở cùng một chỗ là chuyện thường tình.
Nàng là nữ sinh, lại là hoa khôi, đương nhiên sẽ không quá mức chủ động, hay là quá rụt rè, bằng không sẽ bị nữ sinh khác ghen tị chê cười. Nàng cũng mấy lần có ý vô tình đi qua Lý Thiệu Quân, chính là Lý Thiệu Quân một lần cũng chưa từng nhìn nàng. Hơn nữa nàng lại nghe được có nữ sinh ở ban khác có ý chủ động theo đuổi Lý Thiệu Quân, nàng tuyệt đối không thể để người ta nhanh chân đến trước.
Vừa lúc, Lý Thiệu Quân lại ngồi cùng tên mọt sách Diệp Phồn, mà Diệp Phồn đối với bạn bè rất tốt, cơ bản sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của người khác, nên nàng nghĩ muốn cùng Diệp Phồn đổi chỗ, gần quan được ban lộc, Lý Thiệu Quân nhất định chú ý đến nàng.
Nàng trăm nghìn lần không nghĩ tới, kế hoạch tốt như vậy lại bị Diệp Phồn đánh bay.
Phạm Hiểu Đan căm giận đi đến cửa lớp học, trong nháy mắt khi tiến vào lớp lại khôi phục thành bộ mặt tươi cười, lần này Lý Thiệu Quân thật ra chú ý tới nàng, bất quá hắn quan tâm là như thế nào lại không phát hiện Diệp Phồn đi sau.
Phạm Hiểu Đan cảm nhận được tầm mắt Lý Thiệu Quân, trong lòng mừng như điên, tăm tối vừa rồi hóa thành hư không, nàng kiên định nhất định phải cùng Diệp Phồn đổi chỗ, ngươi nếu không chịu đổi, ta đây giúp ngươi đổi.
Thời điểm Diệp Phồn đi vào, trên mặt còn có chút hoang mang, nhìn thoáng qua Phạm Hiểu Đan, phát hiện đối Phương cười đến thực sáng lạn, liền cảm thấy tính tình như vậy cũng thật thất thường, bất quá xem ra là không tức giận nữa, thế là ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Lý Thiệu Quân phất phất tay trước mắt Diệp Phồn, đẩy cậu một chút, trêu chọc nói: " Uy, xem mỹ nữ đến ngây người luôn sao?"
Diệp Phồn lấy lại tinh thần, biết Lý Thiệu Quân hiểu lầm, lại vì lời nói của hắn mà mặt đỏ lên, lắp bắp nói: "Không phải như cậu nghĩ đâu". Sau đó cả người dựa lên bàn nói một câu: "Mau mau nghỉ trưa, không buổi chiều lại ngủ gật".
Sau đó chuyển người qua hướng cửa sổ, không nhìn hắn.
Lý Thiệu Quân không nghĩ mình chỉ nói một câu vui đùa mà làm Diệp Phồn đỏ mặt đến vậy, thật đơn thuần mà, khuôn mặt đỏ tức giận kia cũng giận đáng yêu, vừa cười cười, vừa ghé vào bàn nhắm mắt ngủ trưa.
Buổi chiều là tiết thể dục, cả lớp phải xuống sân thể dục tập trung, Lý Thiệu Quân rất cao liền đứng cuối hàng.
Mỗi tiết thể dục đều bắt đầu bằng các động tác khởi động, sau đó chạy 800m, cuối cùng mới bắt đầu tiết học.
Từng hàng một lần lượt chạy, Lý Thiệu Quân chạy cuối cùng, nhưng là chân dài chạy nhanh, rất nhanh đã đuổi kịp hàng đầu, nhìn thấy Diệp Phồn cũng chạy vươn lên gần đầu, có chút nhìn cậu với cặp mắt khác xưa, không nghĩ tới Diệp Phồn bộ dạng gầy gò như vậy mà lại chạy bộ nhanh thật, hắn hai bước chạy đến bên cạnh Diệp Phồn.
Diệp Phồn thấy Lý Thiệu Quân chạy đến bên cạnh mình, nghiêng đầu cười cười, rồi lại nhìn về phía trước, chuyên tâm chạy bộ.
Hai vòng chạy đối với Diệp Phồn thật nhẹ nhàng, bình thường nhà cậu xa như vậy mà vẫn thường chạy bộ, 800m này tính là cái gì.
Sau khi kết thúc nội dung trong tiết học thể dục, học sinh đều có thời gian hoạt động tự do, nam sinh không phải đá cầu thì chính là đánh bóng rổ, mà sân bóng đá bình thường cũng không thể cho học sinh tùy tiện ra vào, cho nên cũng chỉ có thể đánh bóng rổ.
Trường học có một sân chuyên để chơi bóng rổ, nam sinh các lớp đang trong giờ thể dục đều chơi bóng rổ tại đây. Lý Thiệu Quân tuy rằng vừa mới tới hai ngày, không cùng người khác tiếp xúc nhiều lắm, nhưng do thân hình cao lớn, hắn được rất nhiều người rủ về đội mình chơi bóng.
Lý Thiệu Quân đánh bóng rổ phi thường lợi hại và đẹp mắt, hắn cầm bóng, xoay người một cái, lại nhẹ nhàng tránh được người đang chặn phía trước, nhẹ nhàng xoay cổ tay, dùng lực một chút, trái bóng vững vàng xuyên qua cái giỏ khuông, dẫn tới một trận vỗ tay từ đống người vây xem.
Bởi vì có Lý Thiệu Quân gia nhập, rất nhiều nữ sinh vây lại xem, họ cũng không biết nhiều lắm về bóng rổ, nhưng là thấy Lý Thiệu Quân động tác rất đẹp, lại luôn ghi điểm, nhịn không được mà cổ vũ cho hắn.
Thời tiết nóng nực, Lý Thiệu Quân chơi một hồi thì cũng ra nhiều mồ hôi, mồ hôi chảy xuống mái tóc ướt, Diệp Phồn nhìn vậy, đột nhiên nghĩ đến cái từ "gợi cảm", mặt một chút lại đỏ, lắc lắc đầu mình, cả ngày miên man suy nghĩ cái gì đâu không.
Gần đó, Phạm Hiểu Đan ghét bỏ, bĩu môi nhìn Diệp Phồn, đúng là tên ẻo lả, động một cái là đỏ mặt, bộ dáng nam sinh một chút cũng không có, thật không biết Lý Thiệu Quân làm sao có thể chịu được khi ngồi cùng loại người như thế này.
Diệp Phồn không hề chú ý tới Phạm Hiểu Đan, hoàn toàn tập trung xem trận bóng rổ dưới sân, lúc thấy Lý Thiệu Quân ghi điểm cũng cùng mọi người vỗ tay. Nhưng thật ra Lý Thiệu Quân đã ghi nhiều điểm cho đội cũng thấy không còn hứng thú nữa, ra khỏi sân bóng, đi qua chỗ Diệp Phồn.
Phạm Hiểu Đan thấy Lý Thiệu Quân đi về hướng chỗ mình ngồi, liền khẩn trương như ngừng thở, nhưng cuối cùng lại thấy người kia cư nhiên đi đến chỗ Diệp Phồn, lại oán hận lườm Diệp Phồn một lúc.
"Cảm ơn". Lý Thiệu Quân cầm khăn tay nữ sinh bên cạnh đưa cho hắn, lau mồ hôi trên mặt rồi lễ phép nói lời cảm ơn, xong mới quay đầu đối Diệp Phồn nói: "Cậu không đi chơi bóng sao?"
"Không, tớ không có biết chơi!" Diệp Phồn xua xua tay, nói có chút bất đắc dĩ, cậu đơn giản chỉ biết đỡ lấy trái bóng, không biết có tính là biết chơi không.
"Rất đơn giản, để tôi dạy cậu. Cậu chạy 800m thực nhẹ nhàng, thể lực với sức chịu đựng rất tốt, chơi bóng rổ sẽ không vấn đề gì". Chỉ là thân thể có điểm gầy gò, lúc cướp bóng mà cùng đối thủ va chạm chắc chắn chịu thiệt, cái này thì Lý Thiệu Quân không nói trực tiếp ra ngoài.
"Tớ chạy thì có tốt một chút nhưng những cái khác cũng không có tốt lắm". Diệp Phồn cảm thấy Lý Thiệu Quân nói có chút khoa trương, nên thấy hơi ngượng, lại càng thêm khiêm tốn.
Lý Thiệu Quân vỗ vỗ bả vai cậu, nói: "Tập qua mới biết được, mà trở lại lớp đi". Sân thể dục rộng lớn, hắn không chơi bóng mà ngồi đây đợi hết giờ cũng thấy nhàm chán, chi bằng trở lại lớp học.
"Đồ bám đuôi!" Phạm Hiểu Đan nhìn theo bóng dáng Diệp Phồn đi theo Lý Thiệu Quân, không chịu nổi mà phun ra một câu, nàng thật không hiểu, tại sao nhiều nam sinh như vậy, vì cái gì Lý Thiệu Quân cố tình đi cùng một tên như con gà luộc này chứ, chẳng qua là thành tích tốt một chút, còn ưu điểm một cái cũng không thấy.
Lý Thiệu Quân tai thính, đều nghe được câu này, tự nhiên quay đầu nhìn qua, thấy nữ sinh lúc trưa tìm Diệp Phồn đang nhìn họ bằng ánh mắt ghét bỏ, nhưng đến lúc hắn quay lại nhìn thì lại đổi thành gương mặt tươi cười, thật sự so với lật sách còn nhanh hơn.
Không biết giữa trưa đã xảy ra cái gì, hắn còn nhớ rõ lúc nữ sinh này tìm Diệp Phồn vẫn còn mang theo khuôn mặt tươi cười, như thế nào mà buổi chiều lại thành thái độ như vậy, chẳng lẽ là tên bạn ngồi cùng bàn này của hắn nói nhảm cái gì làm nữ hài tử tức giận, thế này về sau làm sao có bạn gái!
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
70 chương
10 chương