Dược Thần
Chương 349
- Chát!
Xương ống chân bên phải của La Nạp Đức cũng đã gãy.
- Kiệt Tư đại sư, mau dừng tay lại.
Trên quảng trường bên ngoài cầu thang, Đái Mẫu Lặc và Hách Bá Đặc kinh ngạc lên tiếng, trước khi sự tình phát sinh, dù thế nào chúng cũng không tưởng tượng nổi kết cục sẽ thành thế này.
- Binh binh binh!
Kiệt Sâm mặc kệ hai người bọn chúng, trong ánh mắt hoảng sợ của La Nạp Đức, hai chân điểm liền mấy cái trên đùi La Nạp Đức.
La Nạp Đức hai mắt trợn to, miệng há hốc, hắn cảm thấy đầu gối mình vỡ vụn, đau đớn kịch liệt khiến hắn không thể chịu đựng thêm được nữa, phát ra tiếng kêu kinh thiên thảm thiết.
Sắc mặt hắn trắng bệch, mặt lấm tấm những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, toàn thân đau đến run rẩy xo rút.
- Dừng tay!
Trên quảng trường, Đái Mẫu Lặc và Hách Bá Đặc gào thét ra tiếng, vung trảm vũ khí trong tay, hai đường linh lực quang mang một trắng một xanh nhắm chuẩn Kiệt Sâm lướt đến.
Kiệt Sâm giật mình.
- Xuy xuy...
Hai đường linh lực quang mang sau khi đi vào lĩnh vực cấm linh, tan biến thành vô hình trong chớp mawys, tựa hồ như chưa từng tồn tại.
Trong lĩnh vực cấm linh, linh nguyên tố bị giam cầm hoàn toàn, không thể tổ thành linh lực thực chất, tất cả linh lực cấu thành đều lập tức sụp đổ, tiêu tán, khó có thể tồn tại.
Kiệt Sâm triệt để yên tâm, nhìn Cư Lý gia tộc đại trưởng lão La Nạp Tư đang nằm trên cầu thang, đau đớn run rẩy.
- Rất xin lỗi, ngươi muốn ta chết, ta đành phải để ngươi chết trước.
Kiệt Sâm lạnh lùng lên tiếng.
- Không... không... Kiệt Tư đại sư, ngươi tha cho ta đi, ta thề tuyệt đối không làm tổn thương ngươi...
Trước cái chết, La Nạp Đức lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn cuối cùng cũng phải khuất phục.
Trên mặt lộ ra quang mang vô cùng sợ hãi, ánh mắt đầy vẻ cầu khẩn.
- Kiệt Tư đại sư, ngươi tha cho La Nạp Đức đi, chúng ta cho ngươi một con đường sống, ngươi ra đây đi, chúng ta lấy danh dự của Bội Lôi gia tộc và Bối Lạp gia tộc thề, tuyệt đối không động vào ngươi.
Trong quảng trường, phát hiện không thể làm gì được Kiệt Sâm, Đái Mẫu Lặc và Hách Bá Đăc âm trầm lên tiếng.
- Các người tưởng ta là đồ ngốc à?
Kiệt Sâm mặc kệ hai người Hách Bá Đặc, trong ánh mắt tuyệt vọng của La Nạp Đức, "rắc" một tiếng, vô cùng dứt khoát vặn gãy cổ La Nạp Đức, ném lên cầu thang.
La Nạp Đức chết không nhắm mắt, khóe miệng không ngừng rỉ máu, hai mắt trợn tròn, đường đường thất giai trung cấp hoàng linh sư, Cư Lý gia tộc đại trưởng lão, Hỗn Loạn chi lĩnh hiệu xưng vô địch tồn tại, vậy mà chết trong tay tứ giai thiên linh sư Kiệt Sâm, hắn mang theo nhục nhã và tuyệt vọng ngừng thở.
Trong quảng trường, bọn Hách Bá Đặc con ngươi muốn rớt ra ngoài, mặt đầy sợ hãi.
Bọn Lý Căn trong lòng cũng vô cùng chấn động, tràn ngập khó hiểu, họ tuyệt đối không ngờ, trong lĩnh vực cấm linh, Kiệt Sâm lại cường đại như vậy, khiến tất cả đều phải lộ ra thần sắc khiếp sợ.
- Linh dược tề, tiểu tư ngươi nhất đinh dùng linh dược tề.
Hách Bá Đặc âm trầm lên tiếng.
Bọn Hách Bá Đặc bừng tỉnh đại ngộ, trong linh dược học, linh dược tề tăng cường sức mạnh rất nhiều, giống như Kiệt Sâm tham gia vòng cuối linh dược sư đại hội, linh dược tề khác nhau đều là thông qua những cách khác nhau tăng cường sức mạnh.
Trong lĩnh vực cấm chế, linh dược tề thông qua linh lực để nâng cao sức mạnh khẳng định vô hiệu, nhưng có một số linh dược tề, thì lại thông qua một số kích tố kích thích cơ bắp nhân thể, từ đó tăng cường sức mạnh, loại linh dược tề này, linh vực cấm chế căn bản vô hiệu.
Trong lòng bọn Hách Bá Đặc, Kiệt Sâm nhất định là đã lén lút sử dụng một loại linh dược tề gia tăng sức mạnh nào đó, mới có thể giết chết thất giai trung cấp hoàng linh sư La Nạp Đức.
- Hách Bá Đặc, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?
Trong quảng trường, Đái Mẫu Lặc nghiến răng, hắn hận chỉ muốn xé Kiệt Sâm thành mảnh vụn, nhưng đối phương cực kì thông minh trốn trong lĩnh vực cấm chế, có kết cục bi thảm của La Nạp Đức làm gương, bọn Đái Mẫu Lặc căn bản không dám đi vào. Biết rõ trên người Kiệt Sâm có một lượng lớn bảo vật và nguyên liệu, nhưng lại không thể lấy được, cảm giác này khiến Đái Mẫu Lặc và Hách Bá Đặc trong lòng vô cùng ấm ức.
- Hừ, không cần vội, ta không tin tên tiểu tử đó có thể trốn mãi trong đó, cho dù hắn không chịu ra thật, sương mù bên ngoài mê cung chỉ tan đi một tháng, không có thức ăn, cũng sẽ bị nhốt chết trong này, cùng lắm chúng ta không thể có được lợi ích.
Trên mặt Hách Bá Đặc cũng mang theo một tia dữ tợn, hắn biết lúc này mình đã hoàn toàn đắc tội Kiệt Sâm, chỉ có một không làm hai giết chết hắn không tha.
Nếu không để Kiệt Sâm ra được bên ngoài, chỉ cần đối phương là con cháu của một đại gia tộc nào đó trên đại lục, đợi hắn quay về, gia tộc mình coi như xong, nguy hiểm này Hách Bá Đặc không dám liều, cũng không thể liều.
Nhìn ánh mắt độc ác của bọn Đái Mẫu Lặc, Kiệt Sâm khoanh chân ngồi xuống cầu thang.
Cho dù đã giết chết La Nạp Đức, nhưng lúc này hoàn cảnh của hắn cũng không tốt hơn là mấy, bọn Đợi Mẫu Lặc hoàn toàn có thể từ từ hành chết hắn.
Trong lúc Kiệt Sâm bị nhốt trên cầu thang lĩnh vực cấm giới, không biết đi đâu về đâu...
Trong không gian truyền thừa, ba đường kim sức kiếm hồng không ngừng run rẩy trước mặt Lôi Nặc, mỗi một lần run rẩy, lại có vô số kim sắc quang mang mờ mờ quấn quanh ba đường kim sắc kiếm hồng.
Ba đường kim sắc kiếm hồng tổ thành một hình tam giác hoàng kim sắc, lại như là âm ỉ khóa phiến không gian đó lại, đem phiến không gian đó hoàn toàn khống chế bên trong.
- Đi!
Lôi Nặc biểu tình nghiêm túc, mắt lóe tinh mang, vừa hét vừa vung tay, ba đường kim sắc kiếm hồng phát ra một tiếng xé gió chói tai, như kim sắc lôiđình thiểm điện, trong nháy mắt bổ lên bức tường trước mặt.
- Ầm!
Khi điểm giao thoa giữa ba đường kim sắc kiếm hồng phát nổ, bức tường kia nhất thời hóa thành vô số mảnh vụn, nứt ra trong nháy mắt.
- Cuối cùng cũng thành công.
Lôi Nặc thở hồng hộc, trong mắt lộ ra một tia cuồng hỉ.
Nhưng đúng lúc này, bức tường vừa nứt kia lại tụ hợp lại, đồng thời một lượng lớn hình vẽ và văn tự một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.
- Nhiệm vụ truyền thừa thứ hai hoàn thành, dùng năm ngày bốn canh giờ, bây giờ bước vào nhiệm vụ cuối cùng.
- Nhiệm vụ truyền thừa yêu cầu: Trong vòng một năm học được đệ tam thức.
- Nhiệm vụ truyền thừa thành công, giành được toàn bộ truyền thừa, thất bại, tử vong!
- Cái này... cái này... còn có cửa thứ ba? Trong vòng một năm học được đệ tam thức?Ánh mắt Lôi Nặc mang theo một tia tuyệt vọng.
- A!
Lôi Nặc phát ra một tiếng gầm phẫn nộ.
- Ầm, ầm, ầm...
Vô số đường kim sắc kiếm hồng không ngừng ngưng tụ trước người Lôi Nặc, liên tiếp nổ tung trong mật thất kim sắc giam giữ Lôi Nặc.
Trong năm ngày ngắn ngủi, thực lực Lôi Nặc tăng lên rất nhiều, lúc này mỗi một đường công kích mà hắn tùy tiện phóng thích, đều mạnh hơn công kích mạnh nhất "Phá thiên chùy" năm xưa hắn dùng để đánh bại Đái Mẫu Lặc!
Nhưng trước kim sắc mật thất, công kích cường đại như vậy cũng vô tác dụng.
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
501 chương
548 chương
1081 chương
98 chương
232 chương
166 chương