Dược Thần

Chương 30

Người bình thường muốn từ Cấp bẩy đột phá lên Cấp tám có thể phải mất một hai năm thời gian nhưng Kiệt Sâm thì trong vòng hai tháng là có thể đạt tới rồi. Đương nhiên, Kiệt Sâm cũng không thật sự đi tính toán mấy thứ này, hắn chỉ cố gắng kiên trì một lần lại một lần dùng linh lực cấp bẩy của mình trùng kích các kinh mạch khác trong cơ thể, sự đau đớn kịch liệt liên tục khiến toàn thân hắn run rẩy, mặt mũi đầy mồ hôi, thậm chí còn muốn ngất đi. Sau khi tỉnh lại, Kiệt Sâm vẫn không rên một tiếng, hai mắt kiên định tiếp tục quá trình cải tạo kinh mạch của mình. Trong mắt người khác, Kiệt Sâm những ngày gần đây phong quang triển lộ nhưng bọn họ lại không biết đằng sau phong quang đó chính là vô tận mồ hôi cùng đau đớn do không ngừng kiên trì tu luyện mà có.Ở trên đời này, có bao nhiêu người có thể làm được điều này? Cái gọi là thiên tài bất quá cũng chỉ có 1% là thiên phú còn lại 99% chính là mồ hôi và máu! Không nói đến Kiệt Sâm đang kiên trì khắc khổ tu luyện nữa. Ở bên kia, người trung niên sau khi thấy La Ni vội vã rời đi thì ngồi xuống tỉ mỉ xem lại tư liệu về ba bình dược tề vừa rồi. Lúc này hắn mới hiểu được ba bình dược tề này trân quý đến thế nào. Sau khi thông báo tin tức cho cao tầng phách mại tràng thì trong danh sách vật phẩm bán đấu giá tối nay đã có thêm vài vật phẩm trân quý đồng thời không lâu sau từ trong phách mại tràng đã truyền ra không ít thiếp vàng đưa tới tay các tộc trưởng gia tộc trong Thành Tháp Lâm. Trong lúc nhất thời, đấu giá hội thông lệ mỗi tuần một lần của Áo Phất Lợi phách mại tràng đột nhiên trở thành một sự kiện nóng bỏng nhất của cả Thành Tháp Lâm. Sắc trời dần tối lại, Kiệt Sâm sau một thời gian ngâm mình tu luyện trong Trúc thể linh dịch đã ngưng lại, đến phòng ăn của học viện tuỳ tiện ăn chút gì đó rồi mới thả bộ tới bên ngoài Áo Phất Lợi phách mại tràng. Nhìn đám người vội vàng bên ngoài đại môn cùng với đại lượng xe ngựa xa hoa đậu bên ngoài, Kiệt Sâm ở kiếp trước vốn đã nhìn qua vô số tràng diện lớn, lúc này cũng không khỏi thầm cảm thán việc nhân tâm hám lợi, con người đối với những thứ tốt đều giống như một đám ruồi ngửi thấy thức ăn vậy ... Khi Kiệt Sâm đi tới trước chỗ bán vé vào tham gia đấu giá hội thì không khỏi há hốc mồm bởi vì buổi đấu giá tối nay, gia tộc Áo Phất Lợi đã đưa ra thêm mấy vật phẩm có giá trị không thấp, hấp dẫn không ít ánh mắt người tham gia. Một ít mạo hiểm giả không có năng lực tham gia đấu giá hội nhưng cũng nhao nhao tranh nhau mua vé vào xem. Cho dù không có khả năng đấu giá nhưng đi vào quan sát và học hỏi một chút cũng rất tốt. Căn cứ vào quy mô buổi đấu giá lần này thì chỉ sợ không thua kém bao nhiêu so với buổi đấu giá hàng năm của Áo Phất Lợi thương hội, chỉ là hiện tại thời gian có chút gấp nên lực ảnh hưởng không quá lớn mà thôi. Khi Kiệt Sâm đi tới trước quầy bán vé thì đã thấy phía trước treo một tấm bảng "hết vé" nhưng ở phía trước quầy vẫn có không ít người tụ tập chờ may mắn. Thậm chí còn có người lấy vé đã mua được ra làm thị trường chợ đen rao bán ... Kiệt Sâm cau mày, đưa tay chạm lên khối thiết bài trên người. Xem ra bản thân không thể không dùng khối thiết bài này để vào phòng đặt sẵn a! - Ồ, Kiệt Sâm, sao ngươi cũng tới đây? Cũng muốn tham gia đấu giá sao? Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai Kiệt Sâm. Kiệt Sâm quay đầu nhìn lại thì thấy Tiếu Ba đang đứng ở ngay cửa vào, vẻ mặt có chút bất ngờ đang nhìn hắn. - Đúng vậy, thật là trùng hợp. Nhưng mà ... Nhìn qua đám đông đang tụ tập trước quầy vé, Kiệt Sâm cười khổ nói với Tiếu Ba. Đối với Tiếu Ba, Kiệt Sâm thật sự tương đối có hảo cảm. Không nói đến việc Tiếu Ba giúp hắn khi mua Thiên Tâm Hoàng, hơn nữa còn bán cho hắn một khoả linh hạch của Liệt Hổ Thú Vương. Quan trọng hơn chính là khi Kiệt Sâm đối chiến với Khải Đặc thì chính Tiếu Ba đã lớn tiếng động viên cho hắn. - Ha ha, xem ra là ngươi không mua được vé rồi! Không sao, cùng đi với ta, trong tay ta cũng có dư vé, nhưng tiền thì ngươi vẫn phải trả đó! Tiếu Ba cười nói với Kiệt Sâm. - Được rồi, lát nữa đưa cho ngươi, ngươi cũng thật là, vậy mà cũng đòi tiền được, ta đúng là kết giao lầm bạn xấu mà ha ha! Kiệt Sâm vừa cười vừa đi tới đấm cho Tiếu Ba một quyền rồi hai người đồng thời cười ha hả đi vào bên trong. Lúc trời chạng vạng tối, hội đấu giá chính thức bắt đầu. Kiệt Sâm và Tiếu Ba đi vào vị trí của mình, vé của Tiếu Ba là ngồi ở đại sảnh tầng hai có thể quan sát rất rõ ràng vật phẩm được đấu giá. Ai có khối thiết bài như của Kiệt Sâm thì sẽ được an bài trong phòng riêng quây xung quanh đài đấu giá. Trong mỗi gian phòng đều có người phục vụ riêng, đồng thời còn được cung cấp đồ ăn nước uống miễn phí. Sau khi cùng với Tiếu Ba ngồi xuống, Kiệt Sâm đưa mắt nhìn đám người chen chúc bên dưới không khỏi cảm thán: cho dù ở bất kỳ địa phương nào, thời đại nào cũng đều có sự chênh lệch về địa vị a! Một lão giả mặc làm bào đi tới trên đài đấu giá giữa sảnh, tay cầm một cái búa nhỏ gõ một cái âm thanh vang cả đại sảnh khiến mọi người lập tức an tĩnh lại. - Chào các vị khách quý, tôi là Uy Liêm, sẽ chủ trù buổi đấu giá hôm nay. Lần này hội đấu giá chúng tôi có tổng cộng một trăm ba mươi hai kiện vật phẩm được mang ra đấu giá, do số lượng nhiều nên hiện tại bắt đầu tiến hành đấu giá lập tức. Vị đấu giá sư này lời nói rất dứt khoát, nhanh gọn. Những vật phẩm đấu giá đầu tiên đều là các loại vũ khí do các danh gia chế tạo. Kiệt Sâm ở kiếp trước đã thấy qua vô số bảo vật nên đối với mấy thứ này cũng không hề hứng thú gì. Nghe mọi người báo giá râm ran, Kiệt Sâm cười cười, xem ra kẻ có tiền không ít a. Tuy vừa mới trọng sinh tới thời đại này, đối với giá trị của các vật phẩm, Kiệt Sâm cũng không rõ ràng lắm nhưng hắn biết chắc chắn giá trị của chúng đều vượt xa so với giá gốc ban đầu! - Kiện vật phẩm này do một tiểu đội mạo hiểm phát hiện trong một phế tích tử vong, chúng tôi đã mời chuyên gia thẩm định kiện vật phẩm này, phát hiện nó đối với linh lực có tác dụng vô cùng tốt, hơn nữa nó còn có thể chứa đựng một lượng linh lực nhất định. Căn cứ vào kết quả của giám định sư, kiện vật phẩm là một tài liệu luyện khí rất tốt, đặc biệt là chế tạo vũ khí linh lực, nó vẫn còn giá trị đặc thù khác nhưng nhóm giám định sư của chúng tôi vẫn chưa thể thăm dò ra. Vật phẩm thu được từ trong cấm địa tử vong làm sao có thể là đồ tầm thường? Hiện tại chúng ta đã tự tiện đặt cho nó một cái danh xưng là Súc Linh Thạch! Nhìn ánh mắt chờ mong của đám người xung quanh, Kiệt Sâm lắc lắc đầu, vị đấu giá sư này đúng là biết cách tạo không khí, chỉ mấy câu đã đem một cục đá nâng lên thành một bảo vật! Khi đấu giá sư vừa dứt lời, một cái bàn được một nữ nhân xinh đẹp đưa lên đài. Đấu giá sư mở khăn phủ ra, lập tức ngọn đèn trên nóc nhà phối hợp chiếu vào vật phẩm ở giữa.