Dược Thần

Chương 266

Mà muốn trở thành bát giai Đế Linh Sư, ngoài trừ tu luyện không biết ngày đêm ra, còn phải cần thiên phú phi phàm cùng với cơ duyên đặc thù, toàn bộ đại lục tổng cộng có bao nhiêu thất giai Hoàng linh sư? Tây Bắc chư quốc cũng có không ít, nhưng lại không thể xuất hiện một bát giai Đế Linh Sư nào cả. Huống chi, coi như là mười năm sau hắn tấn cấp bát giai đê cấp Đế Linh Sư đi, nhưng một đê cấp Đế Linh Sư đối với đại gia tộc như Đạo Tư gia tộc thì có thể có uy hiếp gì chứ? Thoạt nhìn thời gian mười năm tựa hồ rất dài, nhưng đối với Lôi Nặc mà nói, lại là căn bản không đủ dùng. Càng quan trọng hơn là cánh tay bị đứt của hắn lại khiến trong lòng hắn cơ hồ đã mất đi hi vọng. Một Linh Sư chỉ còn một cánh tay, coi như tấn cấp bát giai Đế Linh Sư, thực lực cũng tuyệt đối kém hơn Đế Linh Sư bình thường không ít. - Ân! Kiệt Sâm trùng trùng điệp điệp nhẹ gật đầu: - Chỉ cần tìm được một loại Linh Dược liền có thể chế ra dược tề tái sinh khiến tay ngài mọc lại, chỉ có điều loại Linh Dược này thập phần rất thưa thớt, địa phương sinh trưởng cũng tương đối vắng vẻ, bởi vậy cũng không dễ tìm. Trông thấy trên mặt phụ thân 2 ngày này không hề có nụ cười, trong lòng Kiệt Sâm cũng không dễ chịu gì, cánh tay này của phụ thân hoàn toàn là vì cứu hắn mà bị đứt, cho dù không phải, Kiệt Sâm cũng phải tìm tất cả biện pháp đểkhôi phục nó. - Kiệt Sâm, phụ thân không có việc gì, một cánh tay cũng không có gì lớn! Lôi Nặc cười cười, hắn chỉ cho là Kiệt Sâm vì an ủi hắn nên mới nói vậy, dù sao hắn chưa từng nghe nói qua có dược tềtái sinh gì có thể khiến cánh tay đứt rồi lại có thể mọc ra lại, coi như thật sự có, đoán chừng điều kiện phối chế cũng vô cùng gian nan và yêu cầu cực cao. Một thiên tài như Kiệt Sâm, Lôi Nặc không muốn con mình tốn hao toàn bộ tinh lựcđể khôi phục cánh tay cho mình, mà hi vọng hắn có thểnghiên cứu Linh Dược học một cách nghiêm túc. Đời này khiến Lôi Nặc để ý nhất chính là đứa con trai Kiệt Sâm này rồi. Tuy rằng những ngày này trong lòng của hắn thập phần trầm trọng, nhưng hắn cũng chưa bao giờ hối hận vì đã thay Kiệt Sâm đỡ một kích đó, trong lòng của hắn, vì Kiệt Sâm, coi như là giao cả tánh mạng của mình ra thì hắn cũng không chút do dự. Hơn nữa hắn cũng đã quyết định chủ ý, mười năm sau, nếu mình không có thực lực thì để cho Kiệt Sâm đến một nơi nào đó trên đại lục để lẫn trốn, hắn tin tưởng, con của mình một ngày nào đó có thể bày ra uy danh của mình, cho đến lúc đó, lại đi Đạo Tư gia tộc cũng không muộn. - Phụ thân, chẳng lẽ ngươi còn chưa tin ta sao?! Kiệt Sâm ánh mắt sáng ngời nhìn qua Lôi Nặc, trong ánh mắt mang theo một tia kiên định: - Ta chuẩn bị hai ngày này sẽ rời khỏi Áo Lan Đa vương quốc tiến đến Hỗn Loạn chi lĩnh ở đại lục phía nam, ngươi cũng thu thập một chút đi, ở đó mới có thể tìm được Linh Dược mà ta cần. Tái sinh dược tề Linh Dược trọng yếu nhất chính là vân vụ linh quả, có thể tái sinh huyết nhục, nhưng chỉ có trong vân vụ chiếu trạch ở đại lục phía nam mới có, mà Hỗn Loạn chi lĩnh, chính là ở khu vực biên giới chiếu trạch. Những ngày này, thanh danh từ Áo Lan Đa vương quốc bịtruyền được càng ngày càng xa, nhưng trong lòng Lai SâmĐặc bệ hạ của Áo Lan Đa vương quốc lại có chút phiền não. Kiệt Sâm đạt được giải quán quân ở Linh Dược sư đại hội, chuyện như vậy tuy rằng nổi danh, nhưng dù sao chỉ là chuyện nhỏ xảy ra trong phạm vi Tây Bắc chư quốc, coi như các cường quốc trên đại lục có biêt thì cũng sẽ không quá đểý, dù sao Tây Bắc chư quốc mỗi bốn năm đều cử hành Linh Dược sư đại hội một lần. Càng quan trọng hơn là, trên thế giới này cái gọi là thiên tài thật sự nhiều lắm, nhỏ đến một cái trấn nhỏ, một tòa thành thị, đều có thiên tài của mình, mà như một quốc gia, thiên tài lại càng được một bó to, không có một thế lực nào lại thiếu thiên tài cả, nhưng nếu muốn từ đó tấn thăng lên cường giả chính thức thì phải cần vô số cố gắng và vận khí kinh người mới được. Nhưng chuyện cường giả Đạo Tư gia tộc đột kích lại xa xa vượt ra khỏi phạm vi mà Áo Lan Đa vương quốc có thểkhống chế, nếu là truyền đi, đủ để khiến một thế lực nhỏ như Áo Lan Đa vương quốc phải đi ra đầu sóng ngọn gió. Bất luận việc gì có thể nổi danh, nhưng nếu thanh danh quá lớn thì cũng không khỏi có chút cây to đón gió rồi. - Bệ hạ, Kiệt Sâm đại sư cầu kiến! Hôm nay, ngay khi Lai Sâm Đặc đang suy tư trong thư phòng mình thì từ ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng hét to của người hầu. - Mau mau cho mờiLai Sâm Đặc lúc này đứng lên, tự mình đi ra nghênh tiếp. Trên thực tế, Lai Sâm Đặc đã từng nói qua, nếu Kiệt Sâm có việc tìm hắn thì căn bản không cần thông báo, liền có thểtrực tiếp mang vào, nhưng là để tỏ lòng tôn trọng với Lai Sâm Đặc, Kiệt Sâm mỗi một lần đều làm đủ quy củ cả. Chuyện hai ngày trước, nếu không phải Lai Sâm Đặc kiên quyết đứng về phía Thác Đức gia tộc mà như mười tám năm trước chẳng quan tâm tới thì... chỉ sợ căn bản không thể chờđến khi Kiệt Sâm gấp trở về, Lôi Nặc cũng đã gặp không may trong độc thủ của bọn Áo Cổ Tư Đô rồi, vì vậy đối với Lai Sâm Đặc, trong nội tâm Kiệt Sâm vẫn có một chút cảm kích. Trên thế giới này, lúc ngươi phát đạt ai cũng đối với ngươi vô cùng tốt, mà lúc ngươi gặp chán nản, người không những không không giúp đỡ, ngược lại còn bỏ đá xuống giếng thật sự nhiều lắm, chỉ có tại thời khắc gian nan chính thức mới có thể thấy rõ một người. Quyết định làm địch với một gia tộc đỉnh tiêm trên đại lục như Đạo Tư gia tộc, đối với Lai Sâm Đặc, một quốc vương của Tây Bắc Vương quốcmà nói, thật sự là phải cần rất nhiều dũng khí. - Bệ hạ, ta quyết định, hai ngày nữa phải ly khai vương quốc một chuyến. Hai người ngồi trong thư phòng của Lai Sâm Đặc, sau khi ngồi vào chỗ Kiệt Sâm liền nói thẳng vào vấn đề. - Ly khai vương quốc? Lai Sâm Đặc không khỏi sững sờ. Kiệt Sâm nhẹ gật đầu, nghiêm mặt nói: - Cha ta trong chiến đấu hôm trước đã mất đi một cánh tay, ta muốn mang hắn đi tìm một loại tài liệu để chữa trị cánh tay đó cho tốt. - Chữa trị cánh tay của Lôi Nặc sao? Lai Sâm Đặc hoàn toàn ngây ngốc, hai ngày này hắn cũngđã gặp Lôi Nặc, trong chiến đấu hôm trước, Lôi Nặc chẳng những bản thân bị trọng thương, cánh tay phải lại còn bịthiêu rụi trong chiến đấu, nhưng Kiệt Sâm nói chữa trị tốt cánh tay của Lôi Nặc, cái này, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ tay đứt rồi còn có thể mọc ra sao? Đối với một quốc vương của Tây Bắc tiểu vương quốc như Lai Sâm Đặc mà nói, chuyện tay đứt rồi mọc lại thực sự quá mức rung động rồi. - Đúng vậy bệ hạ, nếu có thể tìm được... - Kiệt Sâm đại sư, ngươi muốn đi thì cứ đi đi! Không đợi Kiệt Sâm nói hết lời đã bị Lai Sâm Đặc cắt đứt: - Về phần ngươi muốn đi nơi nào, cũng không cần nói ra.