Trâu Đình mệt mỏi bước vào thư phòng của Thập Nhị phủ. Thẩm Tư Viện đang nằm trên ghế đọc sách kinh ngạc: “Cứ như vậy. . . . . . Thả ngươi về?” Trâu đình gật đầu. Thẩm Tư Viện ngồi dậy, gọi nha hoàn tới: “Nhanh đi thông bào cho Vương gia, không cần vào cung cầu xin Hoàng thượng nữa.” Nha hoàn nhận lệnh lui ra ngoài. Trâu Đình nhìn quanh: “Việt Nhiên Nhược và Mộc Hề Hề đâu?” “Hai người bọn họ ra ngoài tìm người để tối mai vào cung cướp người. Lát nữa về bây giờ đấy.” ". . . . . ." “Bình thường Hoàng đề giảo hoạt sao lại dễ dàng thả ngươi như vậy, e là có gì đó mờ ám. . . . . .” Thẩm Tư Viện phát biểu quan điểm của mình: “Thế nào? Hoàng đế lão nhân đưa ra yêu cầu gì với ngươi?” “Haiz. . . . . .” Trâu Đình tùy tiện kéo cái ghế nhỏ ngồi xuống, hai tay chống cằm: “Hoàng đế bảo ta đi tìm người cho hắn. . . . . . Hắn cho là chúng ta đang diễn “Thời niên thiếu của Bao Thanh Thiên” sao?” ". . . . . ." Thẩm tư viện im lặng. "Nếu không thì là “Tể tướng Địch Nhân Kiệt”, hoặc là “Thám tử kỳ tài”?” “. . . . . . Ta thấy khá giống với “Nòng nọc nhỏ tìm mụ mụ”. . . . . .” “. . . . . . Nữ nhân, có phải ngươi mang thai thì tình mẹ trở nên tràn ngập a. . . . . . Tai nào của ngươi nghe được ta nói tìm mẹ hả?” ". . . . . ." (Quần chúng: Tác giả, mấy bộ phim hoạt hình ngươi viết chả có cái nào đáng tin cả. . . . . . Mặc Mặc: = = ) Cơm tối. Mọi người đến đông đủ. Mộc Hề Hề và Việt Nhiên Nhược sửng sốt nhìn Trâu Đình một hồi, rồi ăn ý cùng thở phào nhẹ nhõm. Từ Quân Ngưng vẫn chưa trở về Dương Châu, trên bàn cơm vô cùng thương yêu quan tâm Thẩm Tư Viện. Cái này hẳn không phải là Từ Quân Ngưng nhìn trúng bạn học Viện chứ? Nghĩ tới đó ánh mắt Trâu Đình nhìn hai nữ nhân bên cạnh, Tiểu Thập Nhị vẫn chưa về a. . . . . . Không nhanh về là không còn lão bà đâu. . . . . . Lúc ăn cơm, Trâu Đình nhắc tới vẫn đề Hoàng đế đưa ra. Lúc nghe đến ba chữ “Bạch Như Y”, Từ Quân Ngưng nhảy dựng lên: “Như di?! Tại sao hoàng thượng cũng biết Như di? ?" (Di = dì, em gái của mẹ) "Cũng ~!" Trâu đình thấy được tia hy vọng: "Ngươi biết nữ nhân này ở nơi nào sao?" "Không biết." Từ Quân Ngưng trả lời không chút nghĩ ngợi. “. . . . . ." Trâu đình không nói gì. Cao hứng hẫng một nhịp, haiz. . . . . . “Bảy năm trước, dì Như Y qua nhà ta, dì rất thân thiết với mẫu thân ta.” Từ Quân Ngưng vẫn chầm chậm giải thích: “Về sau, lúc mẫu thân ta mất, là dì đã chủ trì đại cục. . . . . .” “. . . . . . Cái tên này hình như Từ bá bá từng nói qua. . . . . .” Mộc Hề Hề nhớ lại nói. “Ừ. . . . . . Cha ta rất thích dì Như, vẫn luôn muốn cưới dì vào cửa. Nhưng khi dì Như vừa biết tình cảm của phụ thân, từ đó liền không thấy dì xuất hiện nữa. . . . . . Mấy năm nay phụ thân cũng rất cực khổ tìm dì. . . . . .” ". . . . . ." Trâu đình im lặng, té ra lại là một câu chuyện tình yêu. . . . . . Run rẩy. . . . . . Sau khi ăn xong thì đi dạo, đi dạo xong thì chơi mạt chược, chơi mạt chược xong thì đi ngủ. Đêm khuya yên tĩnh, Trâu Đình chìm trong giấc mộng. Trong mơ, một màu hồng bao la bát ngát. Ở giữa một màn mờ mịt hơi nước, một người con gái mặc quần áo kiểu Trung Đông bồng bềnh đi tới. “Ngươi là ai?” Trâu Đình tò mò hỏi. Người kia mặc một bộ áo đen thần bí chỉ lộ ra ánh mắt hấp háy, nói: “Ta là nữ thần quản lý vận mệnh của ngươi và những người bên cạnh ngươi, lão bà sư tử Hà Đông nhà Zeus - - Hermione! !” = =|||||||||| . . . . . Ách, " Trâu đình im lặng đổ mồ hôi trên trán: “Hermione là trong truyện 《 Harry Potter 》 mà. . . . . .” "Khụ khụ, hình như gọi là Hera mới đúng. . . . . . Được rồi được rồi ta cũng không cần giả vờ thần bí nữa, thật ra thì ta là chúa tể của ngươi, người lãnh đạo cao nhất trên thế giới này - - Mặc Mặc!” Người thần bí Mặc Mặc chợt giơ quyền trượng trong tay lên, hào quang từ viên đá quý trên đỉnh quyền tượng tỏa ra xung quanh, Trâu Đình lập tức hợp tác lấy tay che mắt bày ra tư thế cao quý không được xâm phạm. Sau khi hai người giữ vững tư thế hơn mười phút, Mặc Mặc lôi kéo Trâu Đình: “Không cần che nữa, nó không phát sáng nữa rồi.” “Ách, vì sao không sáng nữa?” “Ta tắt nguồn điện của nó.” “À. . . . . . Sản phẩm công nghệ cao à. . . . . .” “Ừ, thật ra thì ta muốn làm một cái năng lượng mặt trời. . . . . . Nhưng lại tốn tiền quá nên đành dùng pin. . . . . .” “Dùng pin Nam Phù?” *Giống như pin con thỏ của Việt Nam ý ạ. “Đúng, ủng hộ sản phẩm trong nước.” “Thật ra thì ta cảm thấy cái quảng cáo pin Nam Phù rất là linh tinh. . . . . .” “Đúng! À mà không đúng! Bây giờ không phải lúc tám chuyện! Ta tới là để nói chính sự với ngươi!” = = Đây là cái nữ bệnh thần kinh gì vậy. . . . . . Trâu đình lau mồ hôi: "Ngươi nói đi.” “Chính là việc Hoàng đế bảo ngươi đi tìm Bạch Như Y ý. Đây là ta đặc biệt tới báo mộng cho ngươi đó! !” ". . . . . ." Ta đang nghĩ cái thế giới này sao lại quỷ dị như vậy, hóa ra là ở trong mộng à! “Tiếp đó ta tới nhắc ngươi một chút, nữ nhân Hoàng đế muốn tìm kia họ gì?” “Bạch.” “Họ của nữ nhân vốn dĩ là thân thể này là gì?” "Bạch. . . . . ." “Biết rồi chứ?!” ". . . . . ." Trâu Đình nghĩ một lát, chợt hiểu ra, vỗ tay một cái: “Hóa ra Bạch Như Y là mẹ ruột của Bạch Thứ Chân!” “Coong ~!” Mặc Mặc không chút lưu tình lấy quyền trượng gõ cho Trâu Đình một cái nổ đom đóm mắt: “Mẹ cái đầu ngươi! Ngươi cho là ngươi xuyên đến xã hội mẫu hệ à!?” Trâu Đình che đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, nước mắt ròng ròng, 5555555 lqdtcdd, vì sao ở trong mộng cảnh ta cũng bị bắt nạt? Không sống được không sống được ~! “Bạch Như Y là ai, ngươi tự chạy về cái Sơn Trang dưa chuột của ngươi điều tra đi!” Mặc Mặc chống hông hung dữ rống lên: “Còn có! Mặt của Tiểu Việt con ta không thể lại xấu nữa! Nhanh đi tìm người tới tu sửa một chút!” “Tu sửa. . . . . . Ngươi cho là Việt Nhiên Nhược bị gẫy mấy cái răng thôi sao. . . . . .” Trâu Đình mạnh miệng đổi lấy một gậy của Mặc Mặc: “Cái này thì ngươi đi tìm người bên cạnh ngươi ấy! Người nào tên là Dược Tề Sư ấy!” ". . . . . ." Trâu đình ủy khuất méo miệng: “Ta cũng không có quen nhiều người lắm. . . . . .” Mặc Mặc chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép: “Ta mặc kệ, ta mặc kệ!! Ngươi nhanh đi giải quyết chuyện này! Không giải quyết được liền diệt ngươi, sau đó đến lượt mỹ nam vây quanh Hề Hề nhà ta!” “. . . . . .” Nhưng mà ta làm thể nào để tỉnh lại, tỉnh dậy mới có thể là việc được chứ? Trâu Đình bất đắc dĩ nghĩ, nữ thần Mặc Mặc, ngươi cũng không thể để cho ta mộng du đi xử lý ổn thỏa sự tình chứ. . . . . . Mặc Mặc dường như nhìn thấu suy nghĩ nội tâm của Trâu Đình, đưa tay kéo mảnh vải lên che mặt: “Ngươi tỉnh đi!” "A ——————" Trâu Đình la to một tiếng, từ trên giường nhảy dựng lên. Đám người Việt Nhiên Nhược, Mộc Hề Hề lập tức xuất hiện trong phòng nàng, chân trần chạy tới, đoán chừng là gấp tới mức không kịp đi giầy. “Trâu tỷ tỷ sao thế?” Mộc Hề Hề ân cần hỏi. "Không có gì. . . . . . Chính là một giấc mơ thôi. . . . . .” Trâu Đình an ủi Mộc Hề Hề, bảo nàng ta không phải lo lắng, đột nhiên nghĩ tới lời của nữ thần bị bệnh trong mộng kia. "Hề hề chuẩn bị đồ xong, ngày mai chúng ta trở về xem một chút." (Quần chúng: Tác giả, ngươi quá ác liệt rồi, lại còn có thể chạy tới đóng vai phụ. . . . . . Mặc Mặc: Cái mặt có chút quen quen thôi mà. . . . . .)