Được rồi, ta thừa nhận ta là hủ nữ
Chương 49 : Đại điện hoảng loạn
Trời sáng rồi.
(Quần chúng: có ai không! Đem tác giả đi đánh cho đến chết! ! Mặc Mặc (bi phẫn): ta lại làm sao! Quần chúng: mới có ba chữ đã khiến chúng ta muốn mắng người! Không đánh thì giữ lại làm gì! !)
Ừ, trời sáng rồi.
Trời sáng nghĩa là một ngày mới bắt đầu, cũng tức là khởi đầu cơn ác mộng của Trâu Đình.
Đúng, từ then chốt —— cơn ác mộng! !
Thời gian: mồng một tháng tám năm xx.
Địa điểm: khách điếm xx, phòng xx (bà chủ khách điếm: tác giả, ngươi đang trả thù vì ta không hối lộ ngươi sao? Đến cả khách điếm Mosaic nổi tiếng của ta! ! Quần chúng: . . . . . .)
Nhân vật chính: Trâu Đình, Việt Nhiên Nhược.
Nhân vật phụ: Hứa Niệm, Mộc Hề Hề.
Câu chuyện như sau:
Việt Nhiên Nhược ôm Trâu Đình đang ngủ. Bạn nhỏ Trâu Đình không hề hay biết.
Hứa Niệm và Mộc Hề Hề gọi cửa mãi không được, đành phá cửa đi vào.
Chứng kiến hai người ôm nhau ngủ ngon lành không bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu, mọi người hóa đá.
Là tình sát? Là báo thù? Hay là giết?
. . . . . .
Thì ra đều không phải, chẳng qua chỉ là tác giả đứt gân não thôi.
Nói một cách ngắn gọn, tình cảnh trên có thể giải thích là – Trâu Đình ngoại tình, bị con riêng Hứa Niệm bắt được tại giường!
Thật sự là. . . . . .
Sỉ nhục Hoàng gia a a a a!
(Quần chúng: Tác giả, có vẻ như lúc ngươi đánh những lời này ngươi cười rất…………. Vẻ mặt Mặc Mặc nghiêm trang: Đâu có đâu!)
Khóe mắt Hứa Niệm co quắp, giật giật với biên độ tương đối lớn.
Phi tử của cha còn chưa vào cung đã xảy ra chuyện bê bối như vậy, rốt cuộc hắn nên xử lý như thế nào?!
Vấn đề nan giải mang tính quốc tế a! Không thua gì Goldbach phỏng đoán!!
Hắn nhìn đến bên giường, Mộc Hề Hề đang an ủi tâm hồn non nớt bị tổn thương của Trâu Đình. Việt Nhiên Nhược đứng ở bên giường, nắm chặt quả đấm, gân xanh nổi lên.
Sau đó khóe miệng Hứa Niệm cũng bắt đầu co quắp. . . . . .
. . . . . .
Trâu đình cảm thấy thân là một hủ nữ, hành động lần này thật sự là quá thất bại rồi ! !
Tại sao hủ nữ lại có thể jq với tiểu công?! Làm sao có thể làm sao có thể?!
Nhóm tiểu công luôn không chào đón hủ nữ chúng ta, vậy mà ta lại còn mò lên giường tiểu công!
Là ta mò lên giường tiểu công chứ không phải tiểu công mò lên giường của ta aaaa!!
Đời người cũng có khi thật bại a!
(Quần chúng: thật ra chúng ta cảm thấy sự tồn tại của ngươi mới là thất bại lớn nhất của đời người.)
. . . . . .
Mộc Hề Hề đang cười trộm.
Gạo đã nấu thành cơm, ha ha, Hề Hề cũng nên có cô cô rồi.
. . . . . .
Khóe miệng khóe mắt Việt Nhiên Nhược đều co quắp.
Nói chính xác, cả khuôn mặt hắn đều co quắp.
Lão đầu! Tốt nhất ông nên cầu nguyện trong vòng mười năm tới đừng để cho ta gặp ông!!
--- ------Ta là tuyến phân cách giả vờ bình tĩnh---- -----
Cuộc sống, chính là một quá trình chuyển động tròn không ngừng quay.
Ở bên ngoài một vòng tròn, Trâu Đình lại hồi kinh.
Anh tử, Hồ Lô Oa, Bạch Mi đại hiệp, A Hương bà Hương tương ớt. . . . . .
Những thứ này, tựa như chỉ là một giấc mộng cô vừa trải qua.
Tỉnh lại, lại về điểm xuất phát.
Lưu vong, chỉ là đang làm việc vô ích.
Hiển nhiên, giai cấp vô sản vẫn không đấu lại giai cấp tư sản!
Huống chi là ở nơi này là quốc gia vẫn đang trong thời kỳ phong kiến và người cầm quyền cao nhất thống trị!
Đầu óc chập mạch mất rồi. . . . . .
(Quần chúng: tác giả à, câu cuối cùng của ngươi mới là trọng điểm toàn văn! Rốt cuộc cũng tiến bộ một chút!! Mặc Mặc: . . . . . .)
Trước khi vào cung, Trâu Đình gặp Thẩm Tư Viện.
Tư Viện vẫn không chịu gả cho Thập nhị vương gia, ngón tay cái chỉa xuống đất, an ủi Trâu Đình: “Chặt đầu thì đầu rơi xuống đất thôi! Mười tám năm sau lại là một con sói đam mỹ!”
“. . . . . . Thật ra thì ta cảm thấy mặc lại một lần cũng có thể được. . . . . .” Trâu Đình ngượng ngùng nói.
“Không sao, ta lập tức đưa ngươi đi thắp hương! Cầu Phật tổ phù hộ cho ngươi lần này nữ biến thành nam!”
“. . . . . . Cám ơn ý tốt của ngươi. . . . . .”
“Khách khí cái gì! Đều là người mình cả!”
“. . . . . . Tư Viện à, ngươi nói xem lần này Hoàng đế sẽ rắc rắc ta thật sao?”
“Rất có khả năng. Nhưng là ngươi cho lão nhân gia hắn cắm sừng à!”
“. . . . . . Ta cảm thấy ta và Việt Nhiên Nhược chưa hề xảy ra chuyện gì. . . . . .”
“Là Việt Nhiên Nhược?? Mẹ nó! Cái người này không có chuẩn mực gì cả. . . . . . Tốt xấu gì cũng phải tìm cái có thể nhìn chứ. . . . . .”
“. . . . . . Có khi nào Hoàng đế sẽ chém Việt Nhiên Nhược không?”
“Cái đó ~! Việt Nhiên Nhược cũng tới?? Hắn thần kinh à, nam nhân bình thường lúc này đều ra nước ngoài tránh nạn! Sao hắn còn cho đầu vào giọ thế?!”
“. . . . . . Có thể là thủ tục xuất cảnh tương đối phiền phức. . . . . .”
“Nói cũng phải. . . . . .”
Trước khi vào cung, Trâu Đình cũng gặp Từ Quân Ngưng.
“Từ tỷ tỷ, tình cảm tỷ dành cho ta lâu như vậy. . . . . . Trâu Đình không thể báo đáp, chỉ đành kiếp sau làm trâu làm ngựa hoàn lại. . . . . .”
“Trâu muội muội đừng nói như vậy. . . . . .” Từ Quân Ngưng vội vã đỡ Trâu Đình đang muốn quỳ gối xuống: “Thật ra thì ta cảm thấy Hoàng đế sẽ không chém ngươi. . . . . .”
“Dạ?!” Ánh mắt ảm đạm của Trâu Đình đột nhiên phát ra ánh sáng động lòng người: “Cái gì cái gì cái gì!?”
“Đương kim Thánh thượng hiền lương thục đức. . . . . .”
"Khụ khụ, hiền lương thục đức hình như là nói Từ tỷ tỷ. . . . . ."
“Khụ khụ. . . . . . Dù sao ý chính là Hoàng đế rất tốt á! Trâu muội muội không cần phải lo lắng, không chết đâu, nhiều nhất chỉ bị chặt hai tay hai chân thôi. . . . . .”
“. . . . . .Như vậy ta tình nguyện bị nhốt chuồng heo. . . . . .”
Nữ nhân nói nhảm thật là nhiều.
Nhưng nói nhảm luôn có phần cuối.
Cuối, chính là hoàng cung a hoàng cung.
Hoàng cung, tại đại điện gì đó không biết tên. (Mặc Mặc: ta chẳng muốn đi nghiên cứu xem đó là nơi nào. . . . . .)
Hoàng đế đại thúc đang nhàn nhã uống trà, chờ người nào đó.
Vừa vào cửa, Trâu Đình vội vàng quỳ gối: “Hủ nữ Trâu Đình tham kiến Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế!"
Hoàng đế đại thúc liếc Trâu Đình một cái, nói: "Người tới, ban thưởng ghế ngồi."
Ghế vừa đem đến, Trâu Đình vội vàng ngồi xuống, còn giống như bạn nhỏ ở nhà trẻ đặt hai tay lên đầu gối.
“Niệm nhi, lui xuống trước đi.”
Hoàng đế phất phất tay, Hứa Niệm bái tạ lui ra.
Thái giám khép lại cửa lớn, bên trong chỉ còn lại Hoàng thượng và Trâu Đình.
". . . . . ."
". . . . . ."
Đại điện rơi vào trầm mặc không giới hạn, khiến cho Trâu Đình ở đại điện hoảng loạn.
Vị hoàng đế này có phải sẽ trực tiếp xử ta. . . . . .
Nghĩ đến đó, Trâu Đình liếc cái bàn đọc sách bên cạnh một cái, rợn tóc gáy.
Bàn đọc sách bàn đọc sách bàn đọc sách!
Xuyên qua chuẩn bị sm, qj công cụ a! !
Nếu hoàng đế thật sự dùng hình đối với ta thì phải làm sao đây?! Kêu, kêu. . . . . . Phi lễ sao. . . . . .
= =
Nhìn vẻ mặt Trâu Đình thiên biến vạn hóa, Hoàng đế đại thúc cười: “Trâu cô nương đang nghĩ gì vậy?”
“sm. . . . . .”
“Hả? sm?”
"Không có không có không có!" Trâu Đình phản ứng kịp vội vàng khoát tay: “Ta đang suy nghĩ đã lâu không gặp mà hoàng thượng ngài vẫn như thế, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng a~!”
“Ha ha. . . . . .” Hoàng đế lộ ra dáng vẻ Lâm đại thúc chuẩn nụ cười Càn Long: “Thật ra thì Trâu cô nương không cần kiêng kỵ, trẫm muốn nạp Trâu cô nương làm phi bởi vì Trâu cô nương lớn lên rất giống một vị cố nhân của ta.”
“Cố? Nhân?”
“Ừ.”
“. . . . . .”
Trâu Đình lật mặt! Quả nhiên Hoàng đế vẫn là một loài sinh vật cực kỳ biết yêu a!! Là loại tình cảm chuyên nhất cao thượng thuần khiết vĩ đại!!
Lật! Mặt! Rồi! A!
“Khụ khụ.”
Hoàng đế ho nhẹ kéo bạn nhỏ Trâu Đình trở về thực tế.
“Niệm nhi đã nói cho ta biết chuyện của Trâu cô nương và Việt công tử, là trẫm quá lỗ mãng mạo phạm Trâu cô nương. . . . . .”
“Không sao không sao.”
Hoàng đế ngài đừng tự trách mình. Tình yêu luôn khiến người ta mù quáng mà. . . . . .
“Như vậy. . . . . .” Hoàng đế đại thúc tựa hồ đang do dự: “Xin hỏi. . . . . . Trâu cô nương có biết một vị tên là Bạch Như Y không?”
Tiếc lưu danh, nhớ lại thành đau thương.
“Như Y là một cô gái bình thường vùng Giang Nam. . . . . .”
Ánh mắt Hoàng đế đại thúc thâm thúy nhìn Trâu Đình, mở miệng, nói liền một mạch câu chuyện tình yêu đau khổ triền miên.
Sau buổi trưa hè, mưa như trút nước, bên ngoài tường rào biệt viện Bạch gia.
Một thư sinh lịch sự không kịp trú mưa, đụng phải một thiên kim tiểu thư đang lén lút chuồn ra khỏi nhà.
Chiếc ô giấy vẽ đóa hoa Phù Dung tuột khỏi tay rơi xuống, thư sinh cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy một đôi mắt trong như hồ nước. . . . . .
--Lần đầu gặp nhau trong gió thu, liền thắng lại nhân gian vô số.
Tài tử giai nhân, tâm đầu ý hợp, sống chung vui vẻ.
Trên đình nghỉ mát giữa hồ sen, tiếng sênh trong lành ấm áp.
(* Cái sênh: Ngày xưa làm bằng quả bầu, khoét 13 lỗ, trong có máng đồng thổi ra tiếng hay. )
Dưới bóng đa xanh mướt, cùng nhau đọc .
Rời cỏ thơm bên cạnh, vội đuổi theo con diều.
Giữa lưới tiểu lâu giăng, loan phượng chia lìa. . . . . .
--Liều chờ đợi một đời, hôm nay chỉ người vui.
Lều dựng dài ngàn dặm, thiên hạ bữa tiệc nào không tàn.
Biệt ly sắp đến, hắn nói với nàng: “Chờ ta.”
Nàng nhíu mày cười, nuốt lệ gật đầu.
--Đến lượt ta nhớ, vì nhớ người, mới biết nhớ nhau thật sâu.
Vậy mà vừa từ biệt, hai năm liền trôi qua.
Thư sinh trở lại trốn cũ, phong cảnh vẫn còn đây, giai nhân không thấy nữa.
Chỉ còn lại vầng trăng lạnh lẽo, chiếu trên phế tích biệt viện Bạch gia. . . . . .
Mười mấy năm qua đi, thư sinh vẫn không ngừng hi vọng, vẫn một mực tìm kiếm cô gái tên Bạch Như Y ấy.
Bởi vì, hắn muốn nói cho nàng biết, hắn yêu nàng, hắn không thể không có nàng.
--Nghĩ chuyện cũ, tiếc lưu danh, nhớ lại thành thương.
Sau đó, mỗi khi thấy có cô nương nào đó giống cô gái ấy, thư sinh đều muốn giữ lại bên người, cứ cho là không phải nàng, nhưng khi nhìn khuôn mặt giống nhau, cũng khiến khổ sở trong lòng vơi đi ít nhiều. . . . . .
Nếu như lúc đó không này sinh tình cảm, tại sao đến hôm nay vẫn khắc khoải không nguôi, buồn bực không vui?
--Rất nhiều phiền não, chỉ vì lúc đó, một buổi lưu tình.
“. . . . . .”
Phải qua một lúc thật lâu Trâu Đình mới tiêu hóa xong câu chuyện xưa này. Mọe nó! Đây không phải là giao giữa “Hoàn Châu cách cách” và “Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông” sao, hai hợp một thăng cấp thành vở kịch cẩu huyết! Hạ Vũ Hà và Càn Long, Bình Bình và Lục xx ( cha của nữ trư, Mặc Mặc quên tên rồi = =)! Tác giả, ngươi bớt xén tài liệu hơi bị quá đáng đấy!?
(Quần chúng: Tác giả, đây là cái ngươi gọi là câu chuyện tình yêu day dưa, triền miên,xót xa không nói lên lời sao?! Mặc Mặc: . . . . . . Mọi người xem tạm đi. . . . . . Quần chúng: . . . . . . )
“Mà Trâu cô nương. . . . . . Là người trẫm gặp qua, giống Như Y nhất. . . . . .”
Hoàng đế đại thúc tiếp tục phóng điện tới Trâu Đình.
Vật cách điện Trâu Đình điềm nhiên ho khan hai tiếng, nghĩ thầm, cái cây củ cải sặc sỡ này chắc chắn đang kiềm cớ cho sự phong lưu của bản thân! Cái loại tình cảm gì kéo tới kéo lui. Vị Bạch gạch chéo kia vì không chịu nổi phong lưu của hắn mới kiếm cớ chia tay.
“. . . . . . Trâu cô nương nếu không muốn vào cung, có thể…”
Hoàng đến vừa nói lời này, quân nhân đào ngũ trong Trâu Đình vội vàng vểnh tai nghiêm túc nghe kể.
Mà lúc này Hoàng đế lại cố tình phanh lại, treo ngược hứng thú của cô.
Trâu Đình nổi giận: "Điều kiện điều kiện! Ngài mau nói đi!”
“Tìm Bạch Như Y cho trẫm.”
“Hả?” Trâu Đình sững sờ, đại thúc à, ta căn bản không biết cái cô Bạch gạch chéo kia oaaaa! Ngươi ở trên địa bàn của mình tìm khắp nơi vẫn không thấy người, bảo ta biết đi đâu tìm đây oaaaa!
“Nếu tìm được, trẫm liền phong ngươi làm Quắc Quốc Phu Nhân, Chính Nhị Phẩm.”
“Châu châu phu nhân? Thật khó nghe.” Vẻ mặt Trâu Đình ghét bỏ: “Hơn nữa ta vẫn chưa kết hôn, phu nhân cái quỷ gì.”
“Ách, vậy ngươi muốn gọi là gì?” Hoàng đế bày ra vẻ mặt thương lượng.
“Công chúa Hủ quốc! Thế nào thế nào?"
“. . . . . . Công chúa. . . . . . Như vậy chẳng phải là trậm nhận ngươi làm nghĩa nữ?” Hoàng đế méo miệng: “Nghi thức nhận thân rất phiền toái. . . . . .”
"Rất phiền toái sao?" Trâu đình cúi đầu suy nghĩ một chút: "Nếu không thì là Quận chúa? Hoặc là. . . . . . cách cách?”
"Quận chúa? Cách. . . . . . Cách?"
"Ừ, là Thanh triều. . . . . . À không, ngoại quốc, một loại xưng hô đối với các cô nương, cấp bậc tương đương với công chúa. . . . . .”
"Đồng ý!"
“Ấy ấy đừng vội! Ta còn đến mấy cách nói! Bá tước, nữ tước, phúc tấn (Ngươi nghĩ cái gì thế hả OTZ). . . . . .” Trâu Đình gập từng ngón tay, những cái này lần đầu tiên Hoàng đế nghe thấy.
Hoàng đế nhất thời nhức đầu đứng lên: "Được rồi được rồi, vậy là cách cách đi. Đến lúc đó ban cho ngươi một căn nhà, cho Việt công tử một chức quan rồi tứ hôn cho hai người được chưa?”
"Gì?" Trâu đình trợn mắt.
“Người tới, đưa Trâu cô nương về Thập nhị vương phủ.” Hoàng đế đại thúc uy nghiêm vừa quát, hai thái giám cơ bắp đi ra, đưa Trâu Đình rời đi.
Nhìn Trâu Đình kêu la giãy giụa bị kéo đi, Hoàng đế nở nụ cười.
Cô nương như vậy, giữ lại trong cung cũng náo nhiệt, chỉ là Việt gì đó cũng thật tiện nghi cho hắn. . . . . . Nếu nàng chê ta già. . . . . . Vậy thì với Niệm nhi được không?
Hứa Niệm đang luyện kiếm tự nhiên hắt xì liên tiếp ba cái, thu kiếm lại, nhận áo từ nha hoàn choàng lên, khó hiểu nhìn bầu trời - - Tại sao đột nhiên lại cảm thấy lành lạnh? Chẳng nhẽ mùa thu năm nay đến sớm?
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
25 chương
2970 chương
183 chương
40 chương
10 chương
59 chương