Được rồi, ta thừa nhận ta là hủ nữ

Chương 44 : Thảm kịch nhân gian

Trâu Đình quỳ ván giặt trong phòng tối, hai mắt lóe sáng. Không biết qua bao lâu, phòng tối mới mở ra. "Tiểu thư, bảy ngày đã qua, ra ngoài được rồi." Người đứng ở cửa nói, giọng nói giống như vừa ra khỏi hầm băng, đông lạnh khiến Trâu Đình run rẩy. Trâu Đình xoa đầu gối muốn đứng lên, kết quả là run chân đứng không vững liền ngã sấp xuống. . . "Cẩn thận!" Một bóng trắng bay vào đỡ lấy Trâu Đình. Trâu Đình ngẩng đầu, nhìn thấy lụa trắng quen thuộc, bỗng cảm thấy vui vẻ. ". . . Ngươi, sao lại đến đây?" Việt Nhiên Nhược không trả lời, bế ngang cô lên. "Đi ra ngoài rồi nói." Vừa mới ra ngoài phòng, ánh sáng mãnh liệt chiếu vào khiến Trâu Đình vội vàng vùi đầu vào lòng Việt Nhiên Nhược. "Thứ Chân ~!" Tiểu Thất chạy tới, tay muốn kéo Trâu Đình ra khỏi lòng Việt Nhiên Nhược. Việt Nhiên Nhược tránh đi, thản nhiên nói: "Nàng vừa quỳ xong, không đi đường được." Trâu Đình đã thích ứng với ánh sáng, ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn Tiểu Thất: "Thì ra là thất sư huynh a. . ." Tiểu Thất nhìn hai người bọn họ, ánh mắt như muốn phun lửa. "Trâu cô nương đi ra là tốt rồi." Quý Liễm Hàn và Thẩm Tư Lương từ ngoài sân đi vào: "Hai vị đừng vội tranh hơn thua, mọi người tìm một chỗ rồi từ từ nói." Ngồi cạnh bàn đá ở trong sân, Trâu Đình không hiểu hỏi: "Tại sao mọi người đều tới đây?" "Sự việc liên quan tới lão bà đại nhân, sao bọn họ có thể không tới?" Tiểu Thất nói một cách âm dương quái khí. [1] [1] Hình dung thái độ cổ quái, lời nói lạnh nhạt, không thể nắm lấy. ". . . . ." Trâu Đình nghe vậy mặt đỏ bừng. Ngày đó nhìn thấy thiếp hồng. . . Thực ra là bái thiếp cầu thân ~? Hơn nữa đáp án mà Tiểu Thất nêu lên. . . Rốt cuộc bốn người họ có cảm giác gì đối với mình a ~! (Quần chúng: tác giả, cùng vấn đề. Mặc Mặc: Đừng nhìn ta, ta cũng không biết. . .) Trong lúc Trâu Đình còn đang rối rắm, bốn người hung ác nhìn nhau. Rối rắm mãi cũng không tìm được đáp án, Trâu Đình quyết định buông tha, hỏi thẳng đương sự: "Bốn người các ngươi. . . Là từ khi nào, cái kia với ta?" Tứ nam đồng loạt quay đầu nhìn cô: "Cái gì là cái kia?" "Chính là chính là. . ." Trâu Đình cắn môi: "Chính là cái kia ~!" Ánh mắt xem thường của tứ nam bay loạn xung quanh. Trâu Đình nổi giận, thay đổi tư thái tiểu nữ nhi ngại ngùng vừa rồi, vỗ một chưởng vào bàn đá: "Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, các ngươi mau thành thục khai báo khi nào thì nổi lên sắc tâm với ta!" "Chậc chậc, chút tư sắc của Tiểu Thứ Chân có ai có thể nổi sắc tâm chứ. . ." Tiểu Thất vẻ mặt khinh thường. "Không biết." Việt Nhiên Nhược trả lời lưu loát rõ ràng. "Có lẽ là mấy ngày cùng ăn cơm với cô ở Mãn Bằng cư. . ." Thẩm Tư Lương suy nghĩ nói. "Thực ra tại hạ thích Từ Quân Ngưng tiểu thư hơn, nhưng Từ tiểu thư lại thích cô nương. . ." Quý Liễm Hàn bất đắc dĩ nói: "Có lẽ ta cưới ngươi, Từ tiểu thư sẽ để ý đến ta. . ." "Cút!" Ba người khác đều rống to. "Các vị bớt giận. . ." Quý Liễm Hàn xua tay muốn giải thích. "Bớt giận cái rắm! Muốn theo đuổi nữ nhân thì tự ngươi theo đuổi! Lão nương không liên quan! Người tới! Tiễn khách!" Trâu Đình hét to. Quý Liễm Hàn ngẩn người xấu hổ. "Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Có cút hay không?! Lão nương ghét nhất là nam nhân lấy hôn nhân làm trò đùa như ngươi! Ngươi không cút thì ta cút!" Trâu Đình bật dậy, thoáng một cái sắp ngã sấp xuống. Việt Nhiên Nhược và Tiểu Thất tranh nhau đỡ cô. "Quý công tử xin về đi, thứ không tiễn khách!" Tiểu Thất hung tợn trừng mắt nhìn Quý Liễm Hàn. Quý Liễm Hàn bị mất mặt, ôm quyền cúi chào, phi thân rời đi. Trâu Đình giơ ngón giữa về phía bóng lưng của hắn. (Quý Liễm Hàn: Tác giả, ta thật vô tội, tự nhiên thành vật hi sinh. . . Nhớ năm đó ở cuốn đầu phần diễn của ta còn không thiếu. . . Mặc Mặc: Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát. Ngài nén bi thương. Quý Liễm Hàn: Mi nói đi, tìm nữ nhân nào mà không được, sao lại muốn ta thích Từ Quân Ngưng a? Mặc Mặc: Ta sẽ không để Hề Hề cho mi ~! Quý Liễm Hàn:. . . . . Mặc Mặc: Muốn ta phân một gã nam phụ cho hai ngươi đam mỹ hay không? Quý Liễm Hàn:. . . . Ta xuất gia, ok? Mặc Mặc:. . . . . ok. . . . .) Ba người áp một cái, thừa lại ba cái thì làm sao bây giờ? Trâu Đình nhìn trộm ba nam đang âm thầm phân cao thấp. Có nên thẳng thắng hay không, nạp cả ba? (Cái tát năm ngón tay của Mặc Mặc vỗ tới: Cút! Lão nương không viết np văn! Chúng nam chạy tới quăng Mặc Mặc đi: Cút! Chọc giận chúng ta, chúng ta liền bãi công tập thể!) "Chân Nhi suy nghĩ lâu như vậy mà vẫn không có kết quả sao?" Lão thái gia đứng giữa mọi người đi tới, Trâu Đình bỗng thấy được hình ảnh Giả mẫu trong "Hồng lâu mộng" đi về phía mình. Trâu Đình vội vàng đứng lên, mất tự nhiên nói: "Lão thái thái. . . À không, gia gia, ngài đã tới." "Ta đã sớm tới đây, sợ là ngươi công lực không đủ nên không nghe được." Lão thái gia không giận mà uy. "Không đâu không đâu gia gia, thực ra Chân Nhi biết ngươi đứng bên ngoài nghe lén, Chân Nhi chỉ khiêm tốn một chút mà thôi. . . Ngài để ta khiêm tốn một chút cũng không được sao ~?" Lão thái gia lười dong dài cùng Trâu Đình, ánh mắt lướt qua mặt ba nam. Cuối cùng, dừng ở chỗ Tiểu Thất: "Ngươi cũng là thật tâm với Chân Nhi?" Được lãnh đạo chỉ đích danh, Tiểu Thất vô cùng kích động, dồn khí đan điền, mặt đầy hồng quang, chữ "Vâng" sắp bật ra. . . "Tiểu sinh cũng thật lòng với Trâu cô nương." "Nhiên Nhược quyết không cô phụ Trâu Đình!" Thẩm Tư Lương và Việt Nhiên Nhược cướp lời, thành công hấp dẫn chú ý của lão thái gia. Tiểu Thất uể oải chống bàn, sắp thành lại bại a ~! Tại sao ta không chuẩn bị trước a, sớm nói sớm siêu sinh a ~! (Tiểu Thất: Tác giả, đừng cứ gặp ta là chỉnh ta như vậy! Mặc Mặc: Ta không có. Tiểu Thất: Ngươi có! Mặc Mặc: Ta thật sự không có. . . Tiểu Thất: Ngươi có ngươi có! Hừ! Ta gọi công an tới đánh ngươi! Mặc Mặc:. . .) ". . . . ." Lão thái gia trầm tư. Những người đứng bên cạnh hắn thở cũng không dám thở mạnh. Thật lâu sau, lão thái gia mới trầm giọng nói: "Dùng võ định đoạt, người thắng, ta gả Chân Nhi cho hắn." "Không được!" Thẩm Tư Lương kháng nghị: "Ta là văn sinh, không phải võ sinh!" "Hừm?" Lão thái gia híp mắt, không khí tiêu điều bỗng dâng lên. Trâu Đình chạy nhanh tới kéo Thẩm Tư Lương, nói với lão thái gia: "Đánh nhau rất đẫm máu, mĩ nam còn phải lưu lại để đi BL. . . Chúng ta đổi cách khác đi." "Vậy ngươi muốn thế nào?" "Gia gia, ngươi cứ để bọn họ 3p đi. . . Thật mỹ mãn." "Ta không hiểu ngươi nói cái gì." Lão thái gia tiếp tục quỷ lí quỷ khí [2] nói: "Nếu không ta cắt ngươi thành ba đoạn rồi chia cho bọn họ." [2] Lén lút, không quang minh chính đại. ". . . . . ." Da gà của Trâu Đình bỗng nổi lên. Lão nhân này thật là ông nội thân sinh của Bạch Thứ Chân sao, máu lạnh như vậy. . . Tâm lý biến thái. . . "Khụ khụ. . ." Trâu Đình ho một tiếng: "Gia gia, nếu không. . . Để cho bọn họ đấu địa chủ đi. . . Người nào thắng thì ta gả. . ." ". . . . . ." Bởi vì không có cách nào khác, Trâu Đình làm một bộ bài tú lơ khơ, để ba người Việt Nhiên Nhược Thẩm Tư Lương Tiểu Thất đấu địa chủ. . . Nhưng mà. . . Người định không bằng trời định a! Trâu Đình bất đắc dĩ nhìn bàn bài của ba người, thở dài một hơi. Tiểu Thất vỗ vai cô, nói: "Nén bi thương." Trâu Đình không nói gì, lại thở dài một hơi. Trên bàn bài, lão thái gia và Việt Nhiên Như Thẩm Tư Lương đang chơi vô cùng vui vẻ. Lão nhân này thật sự là lão nhân máu lạnh vừa rồi sao. . . Vì sao mới nhìn bọn họ chơi hai ván liền đuổi Tiểu Thất ra mà tự mình ra trận? Nếu hắn thắng. . . Chẳng lẽ ta phải gả cho hắn. . . Oh my god, thảm kịch nhân gian. (Quần chúng:. . . . . Mặc Mặc: Các ngươi bi ai cái gì? Quần chúng: Bi ai hi vọng bị ngươi dập tắt. . . Mặc Mặc: ? Quần chúng: Nhìn thấy lão thái gia, chúng ta cho rằng hắn sẽ là người đàng hoàng. . . Cao hứng quá sớm a! Mặc Mặc:. . . . .) Trong lúc Trâu Đình đang thương cảm không thôi, một bóng trắng bay vào trong viện, dừng ở bên cạnh lão thái gia. "Họ Bạch! Mau gả tôn nữ của mi cho tôn tử của ta!" Người tới kéo lão thái gia ra khỏi ghế, uy vũ quát lão thái gia. Trâu Đình nhìn kỹ, thì ra là lão nhân tóc bạc mi trắng râu bạc, thần thái tuấn tú, có vẻ tiên phong đạo cốt. Lão thái gia nhìn hắn, khôi phục bộ dáng âm trầm thường ngày: "Ngươi bảo ta gả ta liền gả, không phải rất mất mặt sao." "Hừ! Năm đó ngươi bị ta chỉnh còn chưa đủ, bây giờ muốn nếm thử tư vị kia sao!" "Tự đại!" Lão thái gia tránh khỏi tay hắn, ngồi xuống nói với Thẩm Tư Lương và Việt Nhiên Nhược: "Không cần để ý tới hắn, chúng ta chơi tiếp. Ai ai, vừa rồi tới ai ra bài?" Thẩm Tư Lương ngoan ngoãn ngồi xuống, mà Việt Nhiên Nhược lại sững sờ đứng đó. Lão nhân bạch y nhíu mày, vút qua giữ chặt Trâu Đình lại vút qua vác Việt Nhiên Nhược rồi bay lên trời —- "Ngươi không cho chẳng lẽ ta không biết cướp! Họ Bạch, cháu gái của ngươi ta mang đi!"