Được rồi, ta thừa nhận ta là hủ nữ
Chương 43 : Lão thái gia lạnh nhạt
"Chân Nhi, quyết định dứt khoát chưa?"
"Gì! ?"
Trâu Đình bị tiếng nói bất thình lình làm giật mình, quay đầu lại thấy lão thái gia đang âm trầm nhìn cô.
"A. . . Là ông nội. . ."
Vì sao quan hệ giữa ta và cụ già không thể giống như Chibi Maruko và ông nội bé [1]. . . Vì sao mỗi lần hắn lên sân ta đều kinh sợ như vậy. . . Cứ thế này thì dễ bị bệnh tim lắm, ôi chao ~!
[1] Ông nội là người bạn hiền từ và vui tươi của cô bé Maruko. (Truyện "Nhóc Maruko")
"Đừng nhiều lời, cho ta đáp án."
"Ừm. Chuyện này, liền. . ."
Trâu Đình vừa định nói tên Tiểu Thất bỗng ngẩn người. . . Thất công tử nói hắn tên là gì nhỉ? Cái gì Y?
"Liền ai."
Lão thái gia lạnh lùng nhìn Trâu Đình đang trầm tư suy nghĩ.
Trâu Đình gãi đầu, cắn răng không đếm xỉa —
"Liền sư huynh Giả Y!"
Lông mi lão thái gia chớp nhẹ: "Giả đỏ, Xích sao. Hay là ngươi nói đến Xích Y?" [2]
[2] Giả và Xích đều có nghĩa là màu đỏ.
Hình như là thế. . .
Trâu Đình vội vàng gật đầu.
". . . . ."
Lão thái gia suy nghĩ một lát, trầm giọng không biết nói với ai: "Lập tức triệu tập mọi người của Bạch Điểu tới đại sảnh, ta có việc dặn dò."
Một bóng đen từ xà nhà lướt xuống, cúi người trước lão thái gia —-
"Vâng!"
Nhìn nam nhân thần long thấy đầu không thấy đuôi rời đi, Trâu Đình cảm thán ngàn lần —–
Bạch Điểu sơn trang quả là ngọa hổ tàng long ~!
(Tiểu Thất: tác giả mi cố ý chỉnh ta! Mặc Mặc giả ngu: Gì? Tiểu Thất: Tiểu Thứ Chân có thể không nói tên mà nói thứ bậc của ta! Mi rõ ràng muốn biến việc tốt thành gian nan! ! Quần chúng lôi kéo: Nhẫn nhịn đi, dù sao văn này cũng không dài hơn nữa, tùy mụ bt này đi. . .)
Lão thái gia uy nghiêm nhìn mọi người, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người sư huynh áo đỏ.
"Xích Y."
"Lão thái gia có gì phân phó?"
Xích Y bước ra khỏi hàng, cung kính khom người hỏi.
Trâu Đình trợn tròn mắt. . . Xích Y không phải là thất sư huynh sao?
"Chân Nhi liền gả cho ngươi!" Lão thái gia nói câu trần thuật chứ không phải câu nghi vấn.
Mọi người ồ lên.
"Im lặng!"
Lão thái gia vỗ tay vịn trên ghế, cả sảnh đường lập tức lặng ngắt như tờ.
Trâu Đình cảm thấy trí óc của mình không đủ dùng.
Chân Nhi liền gả cho ngươi. . . Muốn gả ta cho sư huynh áo đỏ sao? Hóa ra hôm qua lão nhân này muốn chọn chồng cho ta. . . Vậy thất sư huynh bảo ta chọn hắn, chẳng lẽ. . .
Ánh mắt Trâu Đình chuyển hướng, đối diện với Tiểu Thất.
Tiểu Thất tức giận, ánh nhìn khiến Trâu Đình sợ hãi.
Xong rồi. . . Nếu hắn biết ta không nhớ rõ tên hắn, hắn có phải trước x sau x, lại x lại x ta?
(Quần chúng mệt mỏi: Cô gái, xin nói trọng tâm. . .)
Đại sảnh yên tĩnh làm cho người ta hít thở không thông, bỗng sư huynh áo đỏ hay cũng là Xích Y quỳ xuống trước mặt lão thái gia —-
"Đa tạ ý tốt của lão thái gia, nhưng Xích Y đã có người trong lòng!"
Mọi người nghe vậy hít khí lạnh, hắn đang phản kháng thế lực hung ác sao?
"Nam tử hán đại trượng phu tam thê tứ thiếp không có gì lạ, ta không ngại có người chung phu với Chân Nhi."
Trâu Đình nổi giận. Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Tất nhiên mi không cần để ý! Cũng không phải mi lập gia đình!
"Hồi lão thái gia, Xích Y đời này kiếp này chỉ cần mình nàng! Mong lão thái gia thành toàn!"
"A? !" Lão thái gia nheo mắt nhìn Xích Y: "Vậy ý của ngươi là, ngươi sẽ không cưới Chân Nhi?"
"Vâng!"
Trâu Đình lau mồ hôi lạnh, Tiểu Thất cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Ý trung nhân của ngươi là ai?" Lão thái gia tiếp tục hỏi.
Trâu Đình hơi mất hứng khi nghe những lời này, lão nhân này sao lại như vậy, tìm hiểu riêng tư của người khác, chẳng lẽ muốn già mà không kính [3] hoành đao đoạt ái? !
[3] Người không biết tôn trọng chính mình, không biết kiểm điểm hành vi.
"Là. . ." Xích Y chần chừ một chút, cuối cùng nói ra: "Là Nghê Hồng."
Nghê Hồng! Trâu Đình vui vẻ! Thì ra Nghê Hồng đã tự định chung thân với người này! Mẹ nó! Vậy mà không chịu nói ra!
Xích Y vừa dứt lời, lão thái gia vung lên bàn tay to: "Người tới!"
Lại một bóng đen không biết bay tới từ đâu.
"Tối hôm nay, ta muốn nhìn thấy thi thể của Nghê Hồng."
Xích y quýnh lên, vụt qua điểm huyệt bóng đen kia, sau đó lại quỳ xuống, đau khổ nói: "Lão thái gia!"
"Xích Y! Ngươi đang chống lại mệnh lệnh của ta sao!"
Lão thái gia trừng mắt.
Trâu Đình không nỡ nhìn, đây là sự gia trưởng ngoan cố không đổi trong gia đình phong kiến sao! Đùa gì chứ!
"Ông kia!" Trâu Đình chỉ vào mũi lão thái gia, rống lên: "Người ta không đồng ý ông áp bức cái gì! Ông không có chút tình người sao! Ta cứ thắc mắc vì sao Trung Quốc phát triển lạc hậu, còn không phải do đồ cổ hủ như ông!"
Trâu Đình rống một hơi rồi dừng lại hít thở, lão thái gia lạnh giọng hỏi: "Ngươi nói xong chưa."
"Chưa!" Trâu Đình vênh mặt tiếp tục kể lể: "Người ta lưỡng tình tương duyệt, ông đừng có chia rẽ uyên ương! Chẳng lẽ ông định thu Nghê Hồng làm tiểu thiếp sao! Chuối tiêu ông cỏ ba nhà ông [4]! Ông ăn cơm như vậy chắc để dài mi dài râu! Chút đồng cảm cũng không có. . . ¥#@@%%&*¥#! . . . . . ."
[4] Chuối là nam xxx, cỏ ba là nữ xxx.
Trâu Đình đang nói năng bừa bãi bỗng nghĩ tới gì đó, người nghe kinh hồn bạt vía, nhìn lén sắc mặt lão thái gia.
Lão thái gia vẫn bình tĩnh tự nhiên, vừa uống trà vừa nghe Trâu Đình nói.
". . . Cho nên. . ." Trâu Đình nói một tràng cuối cùng đưa ra kết luận: "Ông lão đẹp trai quân tử giàu đức hiếu sinh hãy thành toàn bọn họ!"
"Nói nhiều như vậy, khát nước rồi phải không."
Lão thái gia đưa một ly trà tới, Trâu Đình nhận lấy, ngửa đầu một hơi uống cạn.
"Vẫn muốn!" Trâu Đình đưa chén qua.
Lão thái gia đưa cả ấm trà cho Trâu Đình, Trâu Đình tu sạch.
"Uống xong rồi."
"Ừm!" Trâu Đình chùi miệng, tinh thần sảng khoái trả lời, lần này nói ra thật sung sướng!
"Uống xong thì đi quỳ ván giặt."
Cằm Trâu Đình rớt xuống rồi.
Lão nhân này thật lạnh nhạt!
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
25 chương
2970 chương
183 chương
40 chương
10 chương
59 chương