Được rồi, ta thừa nhận ta là hủ nữ

Chương 12 : Đời người cũng chỉ tiêu khiển như vậy.

Ta muốn tìm niềm vui trong đau khổ !! Trâu Đình bị Việt Nhiên Nhược chỉnh, trên dưới toàn thân các bộ phận đều muốn tách rời, thảm thương cầm lấy bút lông. Khổ. . . . . . Trung. . . . . . Tác. . . . . . Nhạc. . . . . . Trâu Đình cầm bút run tay, lệ rơi lã chã. . . . . . "Trâu tỷ tỷ, tỷ lại làm sao vậy ~?" Mộc Hề Hề cầm chặn giấy bạch ngọc đè lên giấy, không hiểu nhìn Trâu Đình nước mắt giàn giụa. Trâu Đình không lên tiếng, cắn răng một cái, hạ bút ! ". . . . . ." ". . . . . ." "Trâu tỷ tỷ, tỷ đang vẽ bùa sao. . . . . . ?" Trâu Đình nhìn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy, thỏa hiệp cầm bút lông – "Lão Lý !" "Lão nô ở đây !" Lão Lý cấp tốc bay vào thư phòng. Thật không hổ là trợ lý chiến đấu ! "Đi lấy một con ngỗng đến !" "Dạ !" Lão Lý cung kính mà cúi mình vái chào, ngay sau đó tư thế ưu nhã vỗ vỗ tay. Một con ngỗng theo yêu cầu được ném vào trong phòng. Thật có hiệu suất. . . . . . Trâu Đình cảm thán nhìn tiểu sinh linh đáng thương thần sắc kích động, xoa mông nó. "Trâu. . . . . . Tỷ tỷ, người muốn làm gì vậy . . . . . ?" Trâu Đình im lặng không nói, thừa lúc con ngỗng không chú ý rồi nhanh chóng nhổ một sợi lông từ cánh ngỗng xuống. "Woa ! Thân thủ của Trâu tỷ tỷ thật tốt !" Trong giọng nói của Mộc Hề Hề tràn ngập sự ngưỡng mộ. Thân thủ tốt cái rắm ! Trâu Đình thê lương mà oán giận nhìn cái tay vừa chạm vào mông ngỗng — oh !! shit!! Trâu Đình cầm bút lông ngỗng ở trên giấy mây bay nước chảy lưu loát sinh động phát tiết nhiệt tình chứa chan. "Woa ! Có thể làm như vậy sao ~!?" Mộc Hề Hề vừa nhìn vừa líu lo cảm thán, "Trời ạ ~ còn có như vậy !!" Trâu Đình mỉm cười khó hiểu, tiếp tục rồng bay phượng múa cuồng thư. ". . . . . . Hoá ra là như vậy . . . . . ." Mộc Hề Hề phía sau tựa hồ có chút ngây ngô, "A a. . . . . . Cái này. . . . . . Thật là bất khả tư nghị [1]. . . . . ." [1] Không thể suy nghĩ bàn luận ra được. Trâu Đình tiếp tục nhếch miệng 45 độ, tận tình hưởng thụ kinh ngạc của Mộc Hề Hề. Hai người hoàn toàn không chú ý tới Từ Quân Ngưng tiến vào. . . . . . "Quý Liễm Hàn chợt nâng cao chân Hàn Dũ Mạc, Hàn Dũ Mạc không ngừng cầu xin tha thứ: ‘Quý ca ca không cần. . . . . . Không cần. . . . . . ’ Quý Liễm Hàn cũng không quan tâm lời cầu khẩn của Hàn Dũ Mạc, một thânđộng thẳng vào ! . . . . . ." Từ Quân Ngưng đọc xong liền hết chỗ nói, đây là đang viết cái gì vậy. . . . . . Ánh mắt của nàng nhìn lên trên — "Việt Nhiên Nhược nhẹ nhàng cắn vành tai xinh xắn của Hàn Dũ Mạc, dịu dàng mà thổi một hơi: ‘ Sư đệ. . . . . . Chẳng lẽ ngươi. . . . . . Cho tới bây giờ cũng không hề phát hiện ra sự thành tâm của ta sao. . . . . . ’ Hàn Dũ Mạc thân thể trần truồng run rẩy một hồi . . . . . ." "Từ tỷ tỷ, có phải ta viết cũng không tệ lắm chứ!" Làm xong Trâu Đình hưng phấn đặt bút lông ngỗng lên bàn, cầm giấy lên thổi thổi, "Ha ha ha ta là sói đam mỹ cường đại ha ha ha. . . . . . !" "Khụ khụ. . . . . ." Kỳ thật Mộc Hề Hề thật không đành lòng dội nước lã vào Trâu Đình đang tự say mê — "Trâu tỷ tỷ. . . . . . Cái kia . . . . . Người nhìn ngoài cửa. . . . . ." Trâu Đình tất nhiên đã đắm chìm quá sâu, hoàn toàn không có nghe lời nói của Mộc Hề Hề vào tai. "Trâu muội muội. . . . . ." Từ Quân Ngưng thấy ba người đứng ở cửa, bất an kéo kéo ống tay áo Trâu Đình. Chẳng qua Trâu Đình đang cười ngây ngô với danh tác của mình. Hả ?! . . . . . . Giống như có chỗ nào không đúng. . . . . . Trâu Đình nhìn giấy một hồi buồn bực. . . . . . Á ! Là chỗ này cảnh H không viết cặn kẽ nàng đã viết thật sơ sài !! Trâu Đình bừng tỉnh đại ngộ đặt giấy lên bàn vừa muốn cầm bút sửa chữa. . . . . . Ánh mắt trong lúc hấp tấp, thấy ba người đứng ở cửa – Quý Liễm Hàn ! Việt Nhiên Nhược !! Hàn Dũ Mạc !!! Trâu Đình hóa đá. . . . . . Nhất thời, Từ phủ gió lạnh mãnh liệt. . . . . . Gió thổi báo giông tố sắp đến. . . . . . "Đại sư huynh tứ sư huynh buổi sáng khỏe. . . . . ." Mộc Hề Hề mặt cười gượng chào hỏi Việt Nhiên Nhược và Hàn Dũ Mạc . . . . . . "Pặc !" Trong không khí hình như có gì đó bị đứt. . . . . . Ba người ở cửa vẫn bất động thanh sắc, mãnh liệt tức giận. "Cái kia. . . . . ." Từ Quân Ngưng thật sự không muốn chết, nhưng mà. . . . . . Nhưng mà. . . . . . Bọn họ muốn hòa hoãn không khí. . . . . ."Quý công tử đến lúc nào ? Đi cửa hay là. . . . . . Trèo tường ?" "Rốp ! Rắc ! Pặc !" Tiếng động đứt gãy ầm ĩ. Ba người vẫn không phản ứng chút nào, hàn khí bắn ra bốn phía. Các nam nhân ta cầu xin các ngươi nói cái gì đi. . . . . . Nếu không nói thì thần kinh của ta sẽ căng thẳng quá độ mà chết . . . . . . ( Ban đầu, tiếng động đứt gãy trong không khí, là phát ra từ thần kinh Trâu Đình. . . . . . Thần kinh của nàng như vậy mà cũng có thể đứt sao. . . . . . ) Không khí ngưng kết. . . . . . Từ Quân Ngưng cùng Mộc Hề Hề bắt đầu khó thở. . . . . . Trâu Đình hổ thẹn nhìn các nàng kìm nén đến mức mặt đỏ bừng – các nữ nhân ta thực xin lỗi các ngươi. . . . . . . . . . . . Mẹ nó mẹ nó mẹ nó ! Không phải chỉ là văn thôi sao ! Đáng để nổi giận như vậy sao ! Trâu Đình không chịu nổi trực tiếp bạo phát ! "Các ngươi có cần thiết như vậy sao ! Muốn đánh muốn giết trực tiếp đi lên ! Lão nương không chịu nổi !!" Mộc Hề Hề hốt hoảng nhìn Trâu Đình một cái vội vàng xông lên giữ chặt Trâu Đình, "Trâu tỷ tỷ, tỷ đừng nói nữa !" "Ta làm sao ! Ta vừa rồi không có làm gì bọn họ !" Trâu Đình nổi giận hất tay Mộc Hề Hề. "Phải không ——" Việt Nhiên Nhược kéo dài âm cuối làm cho ba nữ nhân rùng mình một cái. Mộc Hề Hề vứt cho Trâu Đình một ánh mắt "Tự giải quyết cho tốt đi" sau đó “vèo” một tiếng biến mất ở cửa. Từ Quân Ngưng cũng không cam chịu rớt lại phía sau thi triển càn khôn đại na di. . . . . . "Xem ra Trâu cô nương thực không có tự giác đi. . . . . ." Ba người nắm chặt quả đấm ngang nhau bước chậm rãi đến gần Trâu Đình. Bên trong phòng tiếng vặn ngón tay "Rắc, rắc". . . . . . Dũng khí lồng lộng vừa rồi của Trâu Đình không biết chạy đi đâu, răng đập vào nhau từng bước một lui về phía sau – "Các ngươi ba. . . . . . Sẽ đối xử với ta. . . . . . Thế nào. . . . . ." "Ngươi cứ nói đi ?" Hàn Dũ Mạc âm nhu nụ cười lộ ra từng trận sát khí. . . . . . "Á á á!!! Ta không cần mà !! Ta sai lầm rồi !!!" Từ Quân Ngưng và Mộc Hề Hề đứng ở ngoài thư phòng, nhìn cửa bị một trận chưởng phong đóng lại, âm thầm cầu nguyện vì Trâu Đình — Trâu muội muội ( Trâu tỷ tỷ ), người. . . . . . bảo trọng. . . . . . Vô luận như thế nào. . . . . . Người, vĩnh viễn sống ở trong lòng của chúng ta. . . . . . "Hề Hề ngươi nhẹ chút nhẹ chút mà !!" Trâu Đình kêu thảm. Mộc Hề Hề liếc nàng một cái, một tay dùng sức mang thuốc mỡ vỗ vào vai Trâu Đình, "Ai kêu tỷ không sợ chết như vậy ! Chọc ai không chọc lại chọc ba người bọn hắn !" "Đau !!!!" Trâu Đình bị Mộc Hề Hề vỗ đến mặt xanh mét. "Hề Hề ta không cần làm xác ướp muội băng ít thôi !" Trâu Đình nhìn về phía Mộc Hề Hề đang băng cho nàng kêu ca. "Không phải tại tỷ ư !" Mộc Hề Hề quăng ánh mắt khinh bỉ đến, "Nhưng mà. . . . . . Trâu tỷ tỷ. . . . . ." Mặc dù Mộc Hề Hề mạnh miệng nhưng vẫn nhẹ tay, "Cái kia xác ướp là cái gì ?" "Hả?" Trâu Đình thiếu chút nữa bị sặc nước miếng. Nàng an tĩnh suy nghĩ một chút, cố gắng sắp xếp ngôn ngữ, "Xác ướp chính là. . . . . . Haizz. . . . . . Mổ bụng một người ra. . . . . . Móc ruột và trái tim rồi thứ gì đó ra. . . . . . Sau đó đổ hương thảo gì đó vào trong bụng khâu lại rồi cầm vải bọc lại. . . . . ." "Cái gì !" Mộc Hề Hề mặt trắng bệch không giải thích được nhìn Trâu Đình, "Như vậy người bị mổ bụng thường sống sao ?" Trâu Đình vừa mới muốn nói đương nhiên không phải nhưng nhìn Mộc Hề Hề vẻ mặt đáng yêu như vậy. . . . . . "Khụ khụ, có một ít thường sống . . . . . ." Trâu Đình bắt đầu sưu tràng vét bụng [2] tìm kiếm lý do, có ! "Tỷ như quốc gia biến thái gọi là Nhật Bản, có vài người không có chuyện làm liền thích mổ bụng !" [2] Moi ruột gan. "Mổ bụng ?" Mộc Hề Hề chịu đựng sự ghê tởm ánh mắt sáng ngời nhìn Trâu Đình, nghe hết sức chuyên chú. Lòng hiếu kỳ lớn nhất thôi. . . . . . "Ha Ha." Trâu Đình thực sự hưởng thụ ánh mắt ao ước ham học hỏi như vậy, tiếp tục nói lung tung, "Mổ bụng chính là cầm cây đao ở bụng của mình xoẹt một đao. . . . . . Những người nào dữ dội còn kéo ruột mình kéo, ném thứ trên thân người ra. . . . . ." "Ối. . . . . ." Mộc Hề Hề không nhịn được muốn nôn. Trâu Đình vội vàng vỗ lưng cho nàng thuận khí. Sau khi Một Hề Hề trở lại bình thường, quay lại nghiêm túc nói với Trâu Đình : "Trâu tỷ tỷ ngươi muốn biết chuyện tình Tức Hà cung sao ?" "Sao!?" Trâu Đình thấy Mộc Hề Hề như vậy, sáng tỏ thông suốt ! Ta nói đã quên chuyện quan trọng ! Hóa ra là cái này ! "Tức Hà cung trên giang hồ hoàn toàn do một nữ tử tạo thành. . . . . . Cái kia. . . . . . Bang phái ?" Mộc Hề Hề không dám chắc nói nhìn Trâu Đình một cái, Trâu Đình cho nàng một ánh mắt khích lệ. Mộc Hề Hề cầm lấy băng gạc, vừa băng cho Trâu Đình vừa nói về Tức Hà cung: "Tức Hà cung ở trên giang hồ lấy ‘ độc, ngoan, liệt ’ ba dạng nổi tiếng, lại nói người bị họ để mắt. . . . . . Chậc chậc. . . . . ." Mộc Hề Hề nhìn sang Trâu Đình sắc mặt tái nhợt, khí định thần nhàn nói tiếp, "Người bị họ để mắt tới không phải chỉ là khoét xương xuyên tim đơn giản như vậy. . . . . . Đầu tiên là đổ dầu sôi qua tay chân, sau đó đánh gãy tay chân mềm nhũn, bởi vì nóng thôi. . . . . . Da tay và da chân dính chung một chỗ. . . . . . Không thể kéo, lôi kéo sẽ đau. . . . . . Còn có. . . . . ." "Hề Hề !" Trâu Đình có chút choáng váng đầu cản Mộc Hề Hề lại, bất an níu lại ống tay áo của nàng — "Muội làm ta sợ như vậy. . . . . . Là trả thù ta sao. . . . . ." Cùng với Mộc Hề Hề giằng co nửa ngày, Trâu Đình có chút mệt nhọc. Đuổi Mộc Hề Hề ham vui rời khỏi đây, nàng an tĩnh nằm trên giường, nghĩ — Chẳng lẽ Tức Hà cung đó, và chủ nhân thân thể này, có liên hệ chặt chẽ. . . . . .