Được rồi, ta thừa nhận ta là hủ nữ

Chương 11 : Phòng cháy phòng trộm phòng sư huynh

Việt Nhiên Nhược đang rất bực bội. Vô cùng tức giận nàng. Lần này Trâu Đình thực sự sợ hãi. Mẫu thân ơi, Trâu Đình kêu loạn trong lòng, vì sao lại trực tiếp biến nàng thành điều hòa không khí vậy. . . . . . Còn là máy điều hòa siêu cấp trung ương công suất siêu lớn. . . . . .Lạnh. . . . . . Nhiệt độ bên trong phòng rất thấp. Đủ thấp để cho Mộc Hề Hề một bên vừa run vừa bôi thuốc băng bó cho Trâu Đình. Hiện tại rõ ràng là mùa hè, trong phòng lại có thể so được với nam cực. . . . . . "Được rồi —" Mộc Hề Hề như khối băng, nói năng mạnh mẽ. Quý Liễm Hàn nhanh chóng đi tới đây. Sau lưng một làn khói trắng theo đuôi. Trâu Đình nhìn theo làn khói trắng lạnh buốt ấy một hồi. Mặt trời . . . . . . Không khí lạnh đến mức sắp đóng băng rồi. . . . . . "Cảm giác thế nào ?" Quý Liễm Hàn ngồi xuống ở bên giường, quan tâm cầm tay Trâu Đình. Gần như nàng thực sự bị lạnh, vẻ mặt hồng nhuận của Trâu Đình dần tím bầm lại. Một tia sáng bắn tới. Trâu Đình vội vàng bỏ tay Quý Liễm Hàn ra. ". . . . . ." "Không. . . . . ." Trâu Đình giơ giơ tay phải làm bộ dáng vô tội, đột nhiên phát hiện mình không thể cử động. ". . . . . ." "Mộc Hề Hề." "Thế nào Trâu tỷ tỷ?" "Lần sau ngươi có thể đừng băng bó ta thành xác ướp được hay không. . . . . ." "Cái kia. . . . . . Trâu tỷ tỷ, xác ướp là cái gì vậy~?" Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. . . . . . Mộc Hề Hề vốn muốn hỏi về xác ướp, nhưng mà, thật sự rất lạnh ~! Mỗi một câu nói đều tiêu hao năng lượng. . . . . . Mỗi một câu nói không đúng sẽ lập tức biến thành lời trăng trối. . . . . . Quý Liễm Hàn bận rộn nhìn Trâu Đình đang nhìn đông ngó tây vẫn không tìm ra được thời gian để nói chuyện. Hàn Dũ Mạc rất có tự giác của vai phụ, hoàn toàn che giấu sự bực tức. Việt Nhiên Nhược tiếp tục phát ra không khí lạnh lẽo. . . . . . Khói trắng lượn lờ quanh thân. . . . . . Không được không được không được ~! Trâu Đình trong lòng phát điên ing, tiếp tục như vậy nữa ta sẽ suy não mà chết !!! "Ta nói. . . . . ." "Trâu muội muội !!!!" Xa xa truyền đến thanh âm ngắt lời mở đầu của Trâu Đình, lập tức Từ Quân Ngưng như gió lốc đi vào phòng, giống như đói khát nhào vào người Trâu Đình. ( đây là thể loại so sánh gì. . . . . . ) "Trâu Đình muội muội mạng khổ của ta ~ muội còn chưa bắt đầu hưởng thụ cuộc sống tại sao lại ra đi như vậy ~! Tỷ tỷ còn muốn tự tay mặc giá y cho muội mà ~!" Từ Quân Ngưng khóc thút thít chưởng một cái vào người Trâu Đình, "Muội muội, sao muội lại nỡ nhẫn tâm vứt bỏ tỷ tỷ ở lại nơi này một mình không ai thân thích như thế hả ~! Trâu muội muội à. . . . . ." Hai mặt nhìn trộm. "Trâu muội muội. . . . . ." Từ Quân Ngưng gào thét , nước mắt chảy ra. "Muội ở chỗ này, muội đang ở chỗ này mà." Trâu Đình vội vàng nắm tay Từ Quân Ngưng, Từ Quân Ngưng lại thuận thế cọ khuôn mặt dính đầy nước mắt nước mũi vào băng vải của Trâu Đình, ngẩng đầu chuẩn bị kêu gào thét rú một trận , "Trâu muội. . . . . . Hả. . . . . ." Từ Quân Ngưng hai mắt đẫm lệ mông lung khó hiểu nhìn chằm chằm Trâu Đình. Trâu Đình không giải thích được trừng lại Từ Quân Ngưng. Mắt to nhìn mắt to, bốn mắt lệ đầm đìa. . . . . . . "Lão Lý !" Từ Quân Ngưng u ám hét về phía ngoài phòng. "Lão nô ở đây !" Lão Lý lặng yên không một tiếng động bay vào phòng. "Xác chết vùng dậy ? Giải thích một chút." "Hồi tiểu thư, lão nô chỉ nói là Trâu cô nương bị ám sát trong phủ." ". . . . . ." Lặng yên. . . . . . Từ Quân Ngưng xoay người lại cùng với Trâu Đình cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ. "Từ tỷ tỷ ~!" "Trâu muội muội. . . . . . !" Vẫn đang mải miết. . . . . . "Từ tỷ tỷ, tỷ . . . . . . Mới vừa rồi tỷ đánh ta một chưởng. . . . . . Đau quá . . . . . ." Giằng co nửa ngày, Trâu Đình rốt cuộc chịu không nổi bất tỉnh ngủ mê mệt. Trước khi ngủ, nàng liều chết trợn tròn mắt tự hỏi. . . . . . Ta có vấn đề ! Ta có vấn đề ~! . . . . . . Vấn đề của ta là gì. . . . . . Quý Liễm Hàn ôn nhu nhìn Trâu Đình ngủ say, kéo lại chăn cho nàng, thấp giọng nói, "Chúng ta đều nên đi ra ngoài đi, để cho nàng ngủ một giấc cho tốt.” Từ Quân Ngưng ngồi xổm một bên hai tay chống mặt, hạnh phúc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trâu Đình, không đành lòng gật gật đầu. Hàn Dũ Mạc đi ra ngoài. . . . . . Mộc Hề Hề đi ra ngoài. . . . . . Từ Quân Ngưng cũng đi ra ngoài. . . . . . Lão Lý đã sớm đi ra ngoài. . . . . . Quý Liễm Hàn vươn người đứng lên, ánh mắt không rời Trâu đình, nhưng đối với Việt Nhiên Nhược nói, "Trâu cô nương thân pháp vô cùng tốt, hầu như ngoại trừ quyền thuật những cái khác đều không biết. . . . . ." Việt Nhiên Nhược lạnh lùng đứng ở góc tường, lẳng lặng nghe. "Hôm nay may mà ta tới kịp. . . . . ." "Ngươi oán giận ta bảo vệ không chu đáo sao !" Đại khí cường thịnh khiến trường bào của Việt Nhiên Nhược phập phồng bay lên, bụi bặm trên đất nhanh chóng bắn về phía Quý Liễm Hàn. Quý Liễm Hàn vung tay cản lại tro bụi, thở dài một tiếng, "Ta không phải là ý này." Quý Liễm Hàn chuyển dời ánh mắt lưu luyến đang nhìn Trâu Đình đến người Việt Nhiên Nhược, "Ta hi vọng ngươi có thể dạy nàng một chút kiếm pháp, quyền thuật tuy rằng hoàn hảo, cuối cùng vẫn bị thua thiệt." ". . . . . ." Quý Liễm Hàn im lặng chờ đợi Việt Nhiên Nhược trả lời. "Tại sao. . . . . ." Việt Nhiên Nhược do dự một chút, "Tại sao ngươi không. . . . . . Tự mình dạy nàng. . . . . ." "Ta không biết múa kiếm . . . . . ." ". . . . . ." Lý do lạnh lùng hoàn hảo. Việt Nhiên Nhược trong lòng lạnh xuống. Ngươi cũng không phải là không thể dạy cách dùng trường tiên Nhưng mà Việt Nhiên Nhược vẫn đáp ứng, "Ta rõ rồi." Việt Nhiên Nhược cũng không truy vấn. Quý Liễm Hàn cười lạnh, cúi đầu nhìn Trâu Đình, ấp úng hỏi một câu, một câu khiến Việt Nhiên Nhược bảy ngày không cầm nổi chiếc đũa — "Trâu cô nương. . . . . . Rốt cuộc tên gọi là gì. . . . . ." ( thật không thể trách Quý Liễm Hàn. . . . . . Hắn vừa không có nghe qua tên đầy đủ của tiểu bằng hữu Trâu Đình. . . . . . ) "Cháo đến, Trâu muội muội, . . . . . ." Trâu Đình im lặng nhìn Từ Quân Ngưng ở trước mặt, đang ân cần cầm bát há to mồm làm mẫu. "Trâu muội muội. . . . . . Đến rồi. . . . . . Không cần động đậy. . . . . . Há miệng,. . . . . ." Không có suy nghĩ cũng không có lời nói. . . . . . "Trâu muội muội ?" Từ Quân Ngưng thương tâm nhìn Trâu Đình, "Chẳng lẽ tỷ nấu cháo, ăn không ngon sao ?" Bà nội của ta ơi. . . . . . Trâu Đình mắt trợn trắng, ta không cần nếm cũng biết có ngon hay không . . . . . . Từ Quân Ngưng lại thương cảm ăn một muỗng cháo. ". . . . . ." "Từ tỷ tỷ, người làm sao vậy ?!" Thấy Từ Quân Ngưng trong nháy máy mặt biến sắc, Trâu Đình hốt hoảng ngồi dậy, chẳng lẽ là trúng độc sao ! Từ Quân Ngưng mắt ngấn lệ nhìn về phía Trâu Đình, vẻ mặt bi phẫn nói — "Tại sao tỷ rõ ràng làm cháo ăn ngon như vậy nhưng lại muốn mời đầu bếp! ! Ta thật là bại gia ~!!!" ( quần chúng : tác giả, những lời này của ngươi hảo lãnh. . . . . . Mặc Mặc : . . . . . . Ta hiểu biết rõ công lực của ta chưa đủ ! Các ngươi thì không thể cho ta không gian và thời gian để tiến bộ sao !! ) "Hôm nay chúng ta bắt đầu luyện kiếm." Việt Nhiên Nhược trái lại không để ý ánh mắt phẫn nộ của Trâu Đình cứ thế đưa thanh kiếm cho nàng. "Ta đã xem qua tay của ngươi, ở trên có vết chai, nói vậy ngươi trước kia cũng luyện kiếm, nhưng tại sao bình thường, chưng từng nhìn thấy ngươi luyện tập qua ?" Trâu Đình tiếp tục trợn mắt nhìn. Việt Nhiên Nhược trực tiếp không thèm đếm xỉa đến Trâu Đình "Ta là bệnh nhân! Ta là bệnh nhân. . . . . . !!!! Bệnh nhân cần nghỉ ngơi ~!!!!" Biểu tình,tiện tay ném bao kiếm qua một bên, tiêu sái giương kiếm, "Nhìn kỹ ~!" Đâm! Việt Nhiên Nhược múa kiếm thật anh khí hào hùng! Thật tốt ~! Háo sắc Trâu Đình hưng phấn trực tiếp quên oán giận. Woa ~! Woa ~!! Woa. . . . . . !!! Nhưng chiếc mũ lụa màu trắng kia thật chướng mắt. . . . . . Trâu Đình nghĩ đến mũ sa tiếp đó nghĩ đến mặt của Việt Nhiên Nhược ngày đó dưới ánh mặt trời. . . . . . Hóa đá. . . . . . Một nam nhân tiêu sái sao lại có thể xấu xí như vậy !! Trâu Đình khó chịu nhìn bóng dáng Việt Nhiên Nhược. Nhất định có điều mờ ám !! Việt Nhiên Nhược phản thủ thu kiếm đứng vững, dứt khoát đi về phía Trâu Đình. Trâu Đình đánh rắm đánh rắm nghênh đón, cười khanh khách đưa khăn tay cho Việt Nhiên Nhược – "Tiểu Nhược Nhược. . . . . ." Việt Nhiên Nhược cầm khăn lau mồ hôi suýt nữa lau đến mũi. "Sao vậy ?" Việt Nhiên Nhược ba chân bốn cẳng trả lại khăn tay cho Trâu Đình. "Kỳ thật. . . . . ." Trâu Đình híp mắt chợt đến gần Việt Nhiên Nhược, "Kỳ thật ngươi không phải khó coi !" "Khụ. . . . . ." Việt Nhiên Nhược uống nước bị sặc. "Kỳ thật ngươi đeo mặt nạ da người !!" Trâu Đình khẳng định nói ! ". . . . . . Ta không có. . . . . . Trời sanh đã như vậy. . . . . ." Việt Nhiên Nhược kéo dài khẩu khí, ổn định nói. "Ngươi gạt ta !" Trâu Đình một chưởng vỗ trên bàn đá. "Không tin ngươi có thể hỏi Hề Hề." Việt Nhiên Nhược chỉ tay nhảy tới gần Mộc Hề Hề. Sao ?! Ta không tin ! "Hề Hề !" Trâu Đình chống nạnh chuyển sang Mộc Hề Hề. Mộc Hề Hề nghiêng đầu nhỏ nhìn Trâu Đình, "Trâu tỷ tỷ, người đã khỏe sao ? Không phải ngày hôm qua không phải tỷ đã nói cái mau đau chết được không xuống giường nổi sao?" Không nói thì thôi, vừa nói lại khiến Trâu Đình bi thương nhớ lại ! "Hắn !" Trâu Đình 180° xoay người chỉ về phía Việt Nhiên Nhược, "Không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc ! Hừ !" Việt Nhiên Nhược lãnh mạc tiếp tục uống nước. Nhìn hắn như vậy Trâu Đình liền bực tức, "Việt Nhiên. . . . . ." "Trâu tỷ tỷ mới vừa rồi tỷ gọi ta có chuyện gì không ?" Nhìn Trâu Đình lại muốn nổi đóa thì bị Mộc Hề Hề vội vàng ngắt lời. "Hả?!" "Trâu tỷ tỷ ?" "Hắc hắc hắc. . . . . ." Trâu Đình ngượng ngùng gãi gãi đầu —– "Việc đó. . . . . . Ta giống như. . . . . . Không cẩn thận. . . . . . Quên mất. . . . . ."