Đứng Trong Bóng Tối
Chương 2
Anh thả lỏng, tựa người vào chiếc Cadilac màu be cũ kỹ, trầy xước, đang dừng trong khu vực cấm đỗ. Mẩu thuốc hút đỏ lập lòe giữa ngón trỏ và ngón cái. Anh cúi xuống, dập tắt nó. Khuôn mặt căng thẳng và dữ tợn trông như đang cố kiểm soát một cơn thịnh nộ. Anh đứng thẳng người lên, lừng lững quá đầu cô. Cô quên mất anh cao lớn thế nào. Một mét tám mươi ba hoặc gì đó lố bịch tương tự.
Tay cô đang bịt chặt cái miệng há hốc vì kinh ngạc. Cô buộc mình phải thả tay xuống. Ngẩng cao đầu, thẳng lưng, không được ép chặt đầu gối, cô thì thầm nhắc nhở bản thân. “Tại sao anh lại rình rập trước khu nhà tôi?”
Cặp lông mày đên nhánh cau lại, “Tôi không rình rập”, anh nói. “Tôi chỉ đang hút thuốc trước khi bấm chuông nhà em.”
Mái tóc hung hung của anh đã mọc dài và lởm chởm hơn hồi ở núi Crystal. Thậm chí khuôn mặt xương xương như được chạm khắc còn gầy gò hơn. Đôi mắt xanh lục quá lấp lánh, tương phản với quầng thâm mệt mỏi bên dưới. Gió làm tóc anh rối bù trên đôi vai rộng, lòa xòa xả xuống mặt. Anh gạt chúng ra sau bằng bàn tay có vết sẹo đáng sợ do bị bỏng.
Với cái nhìn gay gắt, không khoan nhượng, anh có thể trở thành một chiến binh Celtic tàn bạo đang xông vào chiến tuyến. Gội nước vôi cứng đờ mái tóc(1) và đưa anh một cái mũ trụ bằng đồng, vòng xoắn bằng vàng đeo trên cổ, mặc áo vòng sắt – vì phần lớn những chiến binh Celtic thời kỳ Đồ sắt đều coi khinh bộ giáp nhằm thể hiện sự xem thường hiểm nguy của họ, vị học giả khó tính bên trong cô nhắc nhở. Họ cởi trần xông vào trận chiến, la hét giận dữ và thách thức.
(1) Tập tục của các chiến binh Celtic, gội nước vôi và chải mái tóc ngược ra sau để trông giống bờm ngựa.
Ôi, làm ơn. Biến đi. Đừng hiện ra đây.
Cô không muốn nghĩ tới hình ảnh hiện lên trong đầu, nhưng quá muộn. Cô đã phác họa xong thân hình vạm vỡ, rắn chắc của Connor. Trần như nhộng.
Hai mắt cô cụp xuống, bối rối. Cô chợt thấy những mấu thuốc nằm rải rác trên mặt đất phía sau gót giầy tả tơi của anh. Ba mẩu.
Cô ngẩng phắt. “Ba điếu thuốc? Cứ như đang theo dõi tôi thì phải.”
Mặt anh rúm lại. “Tôi chỉ cố lấy dũng khí thôi.”
“Để bấm chuông cửa nhà tôi sao?” Cô không giấu được giọng điệu mỉa mai. “Ồ, làm ơn đi. Tôi không đáng sợ thế đâu.”
Môi anh mím chặt. “Tin tôi đi, có đấy. Với tôi, em rất đáng sợ.”
“Hừ. Tôi rất hài lòng mình còn tác động được ai đó, trong những ngày này, toàn bộ phần còn lại của thế giới dường như chẳng mấy để tâm đến tôi”, cô nói.
Cô cảm thấy bị thôi thúc phải lên tiếng trước đôi mắt kiên quyết của anh. “Tại sao anh cần lấy dũng khí để nói chuyện với tôi?”
“Lời cuối cùng em nói với tôi rất thiếu thân thiện”, anh nhăn nhó. “ Kiểu như ‘Tránh xa tôi ra, anh thật kinh tởm’.”
Cô cắn môi. “Ôi trời. Thật sự tôi đã nói thế sao?”
“Một cảnh tượng buồn”, anh thừa nhận. “Lúc đó em đang rất hoang mang.”
“Tôi xin lỗi”, cô nói. “Nên nhớ anh không đáng bị đối xử như thế.”
Cặt mắt anh sáng chói. Làm sao gam màu mát lạnh ấy lại tạo nên ấn tượng về một luồng sức nóng mạnh mẽ được nhỉ? Nó làm mặt cô cháy xém, ghì chặt thứ gì đó xuống sâu. Nóng bỏng và kéo căng bên trong cơ thể cô. Cô vòng tay quanh người. “Có một số tình tiết giảm nhẹ.”
“Phải. Chết tiệt, chắc chắn là có. Em ổn chứ, Erin?”
Gió giật từng cơn quanh họ, làm tà áo choàng dài bằng vải bạt bay phần phật quanh đầu gối anh. Cô rùng mình và giữ chặt vạt áo vét bó sát người. Cô quên cách trả lời vì đã lâu lắm rồi không còn ai hỏi cô câu đó nữa. “Anh hút hết ba điếu thuốc và đợi ở bên ngoài khu nhà tôi chỉ để hỏi thế thôi sao?”, cô lảng đi.
Cái lắc đầu nhanh, mạnh của anh đã cho cô câu trả lời.
“Vậy thì… Vì sao?”
“Tôi hỏi trước”, anh đáp.
Cô nhìn xuống, nhìn ra xa, xung quanh, bất cứ đâu, nhưng cái nhìn chằm chằm của anh giống như thỏi nam châm, luôn hút ánh mắt cô trở lại và lôi sự thật ra khỏi người cô. Bố thường nói McCloud là một tên phù thủy trời đánh. Anh luôn khiến bố phải lo sợ. Quả đúng như vậy, vì những gì đã xảy ra.
“Đừng bận tâm”, Connor nói. “Không nên hỏi. Tôi cần nói chuyện với em, Erin. Liệu tôi có thể lên căn hộ của em không?”
Ý nghĩ về sự hiện diện mạnh mẽ đầy nam tính của anh trong căn hộ nhỏ xíu, tồi tàn truyền từng cơn rung mình xuống xương sống của cô. Cô lùi lại, va mạnh vào lan can thép. “Tôi, ờ, đang định đến chỗ mẹ và xe buýt sẽ đến bây giờ nên tôi vội lắm, vì thế…”
“Tôi sẽ đưa em tới nhà mẹ. Chúng ta sẽ nói chuyện trên xe.”
Ôi, tuyệt. Thế còn tồi tệ hơn. Kẹt một mình trong xe với một chiến binh to lớn, hung hăng. Cô không thể chịu được cái nhìn chăm chú, bỏng cháy của anh trong lúc bản thân cảm thấy muốn khóc, run rẩy và dễ bị tổn thương. Cô lắc đầu, lùi xa khỏi anh, hướng về điểm đỗ xe buýt. “Không. Xin lỗi. Làm ơn, Connor. Tránh… xa tôi ra.” Cô quay người bỏ chạy.
“Erin.” Anh vòng tay ôm chặt cô từ phía sau. “Nghe tôi này.”
Luông hơi nóng từ cơ thể rắn chắc ép vào người cô, tác động lên dây thần kinh cảm xúc khiến cô cảm thất hoảng loạn. “Đừng chạm vào tôi”, cô cảnh cáo. “Tôi kêu lên đấy.”
Hai tay anh càng xiết lấy cô, không thương xót. “Xin đừng làm thế”, anh nói. “hãy nghe tôi, Erin. Novak vượt ngục rồi.”
Một đám chấm đên nhảy nhót trước mắt cô. Cô khuỵu xuống và đột ngột biết ơn anh vì hai cánh tay khỏe mạnh đã giữ cô đứng vững. “Novak?” Giọng cô giống như một sợi âm thanh mỏng manh.
“Hắn đã trốn thoát mấy đêm trước. Cùng hai tên đàn em. Georg Luksch là một trong hai tên đó.”
Móng tay cô bấm sâu vào bắp tay cứng như đá của anh. Đầu óc và dạ dày cô quay cuồng. “Tôi nghĩ sắp ốm đến nơi rồi”, cô nói.
“Ngồi xuống thềm đi. Tựa đầu vào vai tôi.” Anh ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy vai cô. Cử chỉ của anh rất nhẹ nhàng và cẩn thận, nhưng sự va chạm này đã làm toàn bộ cơ thể cô chấn động.
“Tôi ghét phải làm em sợ hãi”, anh dịu dàng nói. “Nhưng em cần phải biết.”
“Ồ, thế ư?” Cô ngước nhìn anh. “Như thế có ích gì cho tôi?”
“Để em có kế hoạch tự vệ.” Anh nói như thể chuyện này quá hiển nhiên vậy.
Cô gục xuống đầu gối, lắc đầu với tiếng cười cay đắng, nghe giống tiếng ho khan hơn. Tự vệ. Ha. Cô có thể làm gì được chứ? Thuê một đội quân? Mua một khẩu súng thần công? Hay trú ẩn trong một pháo đài? Cô đã rất nỗ lực để đẩy cơn ác mộng này vào quá khứ, nhưng rốt cuộc cô chỉ loanh quanh trong cái vòng luẩn quẩn và lại rúc đầu vào nó lần nữa, trực diện.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn trân trối vào khoảng không trống trải. “Tôi không xử lý nổi đâu”, cô nói. “Tôi không muốn biết. Tôi đã chịu đựng quá đủ rồi.”
“Vấn đề không phải là em muốn gì. Em phải….”
“Tôi sẽ nói cho anh biết tôi phải làm gì, Connor McCloud.” Co thình lình giật phắt ra khỏi anh và lảo đảo đứng dậy. “Tôi phải tới nhà mẹ tôi để thanh toán các hóa đơn và khoản thế chấp, phải đăng ký lại số điện thoại bởi vì bà không chịu rời giường. Rồi tôi phải gọi điện tới trường của Cindy để cầu xin họ không thu hồi học bổng của nó. Tôi phải đi xe buýt bởi vì tôi đã bị đuổi việc và tịch thu xe. Tôi sẽ lo lắng về tên giết người điên cuồng đó vào lúc khác. Và xe buýt của tôi đến rồi. Cám ơn anh đã quan tâm, chúc buổi tối vui vẻ.”
Khuôn mặt Connor méo xệch vì đau đớn. “Tôi không muốn em bị tổn thương, Erin. Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì.”
Vẻ mặt anh khiến ngực cô đau nhói và họng cô nghẹn lại. Chiếc xe buýt gầm lên rồi dừng lại, phả ra đám khói ngột ngạt bao quanh họ. Cánh cửa hắt ra một tiếng, và há miệng chờ cô.
Cô để tay lên bộ ngực vạm vỡ của anh, đẩy mạnh về phía sau, sửng sốt vì hành động táo bạo của mình. Cơ thể anh rắn chắc và ấm áp.
“Tôi biết đó không phải là lỗi của anh”, cô nói. “Những chuyện xảy ra với bố tôi ấy. Tự ông ấy gây ra chuyện đó. Tôi biết ông gặp rắc rối, nhưng lại không cho ai giúp. Và không ai trong chúng ta biết chuyện nghiêm trọng thế nào.”
“Cô kia!”, tài xế hét lớn. “Có lên hay không?”
“Đó không phải là lỗi của anh”, cô nhắc lại. Rồi leo lên xe, chộp lấy cái cột khi chiếc xe lao đi, ngoái nhìn hình dáng cao lớn của Connor mờ dần trong bóng tối nhá nhem. Gió thổi tung mái tóc bờm xờm quanh khuôn mặt lạnh lùng như được tạc khắc. Tấm áo khoác thô bay phần phật. Ánh mắt sắc sảo của anh ghìm chặt cô, lôi kéo cô đến khi chiếc xe rẽ ở khúc quanh và anh khuất khỏi tầm nhìn.
Cô đổ sụp xuống ghế. Cặp mắt cô đảo từ hành khách này sang hành khách khác, như thế Georg sẽ thình lình hiện ra, phô trương nụ cười quyến rũ đã làm cô bối rối sáu tháng trước ở núi Crystal. Cô rất ngạc nhiên và lấy làm thỏa mãn vì được một anh chàng như thế theo đuổi. Gần như đã bị cám dỗ trao cho anh ta cơ hội phá vỡ cuộc sống độc thân mà cô tự áp đặt cho mình – nhưng có thứ gì đó ngăn cản cô.
Các bạn cô còn nóng ruột thay cô. “Cậu muốn cái quái gì từ một chàng trai chứ, Erin? Anh ấy thông minh, khỏe mạnh, quyến rũ và có giọng nói gợi cảm. Anh ấy như người mẫu trang bìa của tạp chí GQ(2) ấy và sự nồng nhiệt của anh ấy phù hợp với hình mẫu của cậu. Đừng có hành động như một nữ tu nữa! Hãy lên giường và tận hưởng đi, bạn ạ!”
(2) Tên đầu đủ là Gentlement’s Quarterly: là một tạp chí hàng đầu dành cho nam giới.
Cô đã cố gắng giải thích rằng sự nhiệt tình dễ dãi mà Georg thể hiện không khiến cô cảm kích. Như kiểu đường hóa học hay chất tạo ngọt không thể đánh lừa được vị giác của cô. Vị ngọt không đọng lại nên cô không thấy thỏa mãn. Các bạn cô giũ sạch lập luận đó. Họ bảo cô quá quan trọng hóa. Hoặc chỉ là một chú gà ngờ nghệch.
Thực tế cô không lên giường với gã đàn ông xấu xa đó về sau đã trở thành niềm tự hào an ủi nho nhỏ của riêng cô, khi thế giới xung quanh cô bị phá hủy.
Không hành khách nào trên xe buýt có kích thước và khổ người như Georg, Mỗi lần chiếc xe nặng nề dừng lại ở điểm đón khách, cô lại nín thở đến khi nhìn thấy người mới lên. Một cô gái tầm dưới hai mươi tuổi ăn vận theo trường phái Goth(3) với son môi đen xì và xỏ khuyên ở mặt. Một phụ nữ đẫy đà người Mỹ Latin. Một phụ nữ thành thị trẻ, chuyên nghiệp mặc vét, đang trên đường về nhà sau ngày thứ Bảy làm việc với vị trí cấp cao, như cái thời cô còn được là công việc yêu thích và ổn định cũ. Không có Georg. Mặc dù cô không cần phải nhận diện khuôn mặt hắn, sau những gì Connor đã làm. Ký ức về cuộc ẩu đả đẫm máu đó khiến cô lại thấy buồn nôn.
(3) Là mốt của thập niên 80 với quần áo đen, son môi đen và kẻ mắt đen.
Cô thật ngu xuẩn, Nếu Novak thực sự đnag tìm cách hại cô thì có lẽ hắn sẽ không cử Georg đến.
Có thể là bất kỳ ai.
~*~
Novak đọc lại email trên màn hình máy tính xách tay và gõ phản hồi. Ngón tay hắn lướt nhanh trên bàn phím dù chỉ dùng bàn tay phải cùng ngón cái và ngón giữa bàn tay trái. Hắn nhìn chăm chú vào những dòng chữ vừa gõ trong lúc chà xát phần còn lại của bàn tay bị cụt.
Cơn đau nhoi nhói liên tục nhắc nhở hắn về món nợ cần phải đòi. Gió thổi lồng lộng trên sân thượng khiến hắn chảy nước mắt. Đau rát và cay xè, không thể dùng kính sát tròng đổi màu, hắn lôi cái hộp ra khỏi túi và cất cặp kính đi. Chất keo cùng các bộ phận giả để hóa trang của hắn thật khó chịu, nhưng chỉ tạm thời thôi. Chỉ đến khi hắn trải qua đợt phẫu thuật thẩm mỹ cuối cùng.
Hắn đưa mắt nhìn về phía thành phố. Thật sung sướng, sau bao nhiêu tháng trời phải nhìn chằm chằm vào bốn bức tường phòng giam, giờ hắn có thể phóng tầm mắt ra dãy núi lởm chởm phía xa, được nhữn gam màu hài hòa gữa xanh lá cây, xanh nước biển và xám bạc của Seattle viền quanh. Hắn nhấn nút gửi và nhấp một ngụm rượu vang nho đen nguyên chắt từ chiếc ly tuyệt đẹp từ thế kỷ II trước Công nguyên. Nó được chế tạo từ một chiếc đầu lâu, dát vàng mỏng xung quanh. Hắn bỗng có niềm đam mê kỳ cục này sau thời gian ở tù.
Hắn phải cảm ơn Erin đã mang đến cho hắn thú vui mới mẻ, đắt tiền đó. Kỳ lạ ở chỗ hắn chẳng có chút cảm hứng nào với những hiện vật Celtic đẫm máu cho đến bây giờ. Thiên hướng ưa chuộng các nghi lễ giết người của họ đã gây chấn động tâm hồn hắn.
Những món quà hiến tế hắn chuẩn bị đã được các vị thần chấp nhận. Hắn biết điều đó nhờ Celia báo mộng. Hắn luôn thấy xúc động mỗi khi một trong các thiên thần của hắn tới thăm. Họ đã đến bên hắn lúc hắn sắp chết ở bệnh viện, an ủi hắn lúc ở trong tù. Những linh hồn đã được hắn giải thoát, mãi mãi trẻ trung và xinh đẹp. Họ luôn bay lượn xung quanh hắn, đau khổ khi thể xác hắn bị đày dọa. Belinda đã đến, rồi Paola, Brigitte và các linh hồn khác, nhưng khi Celia tới, đó là một điều đặc biệt. Vì Celia là thiên thần đầu tiên.
Hắn nhấm nháp ly rượu, tim đập mạnh vì ký ức cề cái đêm ghi đấu cuộc đời hắn. Hắn đang chiếm đoạt cơ thể trẻ đẹp của Celia và khi hắn giải phóng mình vào cô ta, thôi thúc cứ lớn dần giống như vị thần đèn được giải thoát khỏi cái chai, to lớn và mạnh mẽ. Thúc giục hắn đặt tay lên cổ cô ta và xiết chặt.
Cô ta giãy giụa và mặt chuyển sang màu đỏ, mắt lồi ra, với nhận thức cái chết ngày một rõ ràng, Celia không nói được, chỉ có thể thở hổn hển, nhưng hắn cảm nhận được sự tán thành nồng nhiệt của cô ta. Họ đã hòa hợp thành một thể thống nhất. Cô ta là một thiên thần và nguyện đang hiến đời mình cho hắn.
Đêm đó các vị thần có răng nanh đã tuyên bố hắn thuộc về họ. Và hắn hiểu, để được trao quyền lực và thần uy thì phải hiến dâng cho các vị thần cái gì. Họ đã chọn hắn và hắn sẽ chứng minh mình xứng đáng.
Celia còn là một trinh nữ. Hắn phát hiện điều này lúc tắm rửa. Cảm động làm sao. Lời nguyền càng trở nên nhạy hơn. Bị đầy đọa để hiểu thấu bản chất hoàn hảo từ hành động hy sinh của Celia, hết lần này đến lần khác. Nhưng không bao giờ có thể chạm tới.
Cánh cửa sân thượng chợt mở. Hắn có thể cảm nhận được luồng sức nóng hừng hực từ nguồn năng lượng của Georg mà không cần quay đầu lại. “Một ly chứ Georg. Hãy tận hưởng niềm vui thú của tự do đi. Cậu đã từ chối thư giãn. Như thế sẽ khiến chúng ta gặp nguy hiểm đấy.”
“Tôi không muốn rượu vang.”
Novak nhìn gã. Vết sẹo màu hồng dày, sáng bóng hủy họai khuôn mặt Georg, biến thành màu đỏ tươi trên nền nước da xanh xao sau thời gian ở tù. Mái tóc màu vàng ấn tượng bị cạo trọc giờ đã mọc lởm chởm, và đôi mắt gã sáng rực như hai hòn than. “Cậu lại đang hờn dỗi hả Georg? Ta rất ghét tính hờn dỗi.”
“Tại sao ông không cho tôi giết hết bọn chúng?” Georg rít lên. “Dù sao thì tôi cũng sẽ phải chạy trốn cho đến cuối đời. Tôi không quan tâm nếu…”
“Ta muốn điều tốt hơn cho cậu, bạn của ta. Cậu không thể mạo hiểm để bị bắt lần nữa.”
“Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi”, Georg nói. “Tôi sẽ chết trước khi bị tống trở lại tù.”
“Tất nhiên cậu sẽ làm thế. Ta rất cảm ơn sự cống hiến của cậu”, Novak đáp lại. “Nhưng rồi cậu sẽ thấy, khi đã bình tĩnh, kế hoạch của ta hoàn hảo hơn nhiều.”
Khuôn mặt Georg rúm lại vì đau đớn. “Tôi không thể chịu đựng được. Tôi đang chết dần chết mòn.” Âm thanh bật ra dước dạng thổ ngữ Hungary mà chúng dùng để trao đổi với nhau.
Novak đứng lên, đặt chai rượu xuống. Hắn áp bàn tay có những ngón bị cụt đã thành sẹo lên khuôn mặt bị huỷ hoại của Georg. Các bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ của hắn sẽ xử lý được phần nào, nhưng vẻ trẻ trung hoàn hảo của chàng trai này sẽ biến mất mãi mãi. Một vấn đề nữa cần giải quyết.
“Cậu có biết tại sao loài bướm phải nỗ lực để thoát khỏi cái kén của nó không?” Hắn hỏi, sử dụng ngôn ngữ của riêng hắn.
Georg đột ngột ngoảnh đi. “Tôi không có tâm trạng để nghe truyền thuyết của ông.”
“Im lặng.” Hắn đâm sâu móng của ngón cái và ngón giữa bàn tay trái vào mặt Georg. “Đó là một hành động sinh tồn, giúp cơ thể con bướm tiết ra một chất dịch, hoàn thiện đôi cánh. Nếu được giải thoát quá sớm, nó sẽ lảo đảo, trương phình, khó coi và chết sớm. Không bao giờ bay được.”
Đôi môi Georg co lại làm hở mấy cái răng bị gãy trống hoác cùng một cơn đau không lời. “Điều này có ý nghĩ gì với tôi?”
“Ta nghĩ cậu hiểu.” Hắn bỏ tay xuống. Máu trào ra từ những vết móng tay. “Nỗ lực là cần thiết. Trừng phạt là đáng trân trọng.”
“Thật dễ dàng cho ông khi nói về trừng phạt. Ông không phải chịu đựng những gì tôi đã trải qua, tiền của bố ông đủ để bảo vệ ông.”
Novak im lặng. Georg rúm người, phát giác mình đã đi quá xa.
Georg nhầm. Chính bố hắn đã dạy hắn về trừng phạt. Bài học này đã đóng băng trong tâm trí hắn – trung tâm của phần đã chết. Một cảnh bất động trong thế giới tinh thể băng vĩnh hằng. Hắn gạt đi ký ức đó và giơ bàn tay trái lên. “Nhìn nó có giống với việc ta không biết gì về trừng phạt không?”
Georg cụp mắt xuống xấu hổ, hoặc gã nên tỏ ra như vậy.
Một con mòng biển rít lên trên bầu trời đang tối dần. Novak nhìn lên, vui mừng với sự tự do của sinh vật hoang dã đó. Hắn sẽ sớm được tái sinh, sẽ không còn bố, không còn mẹ nữa. Hắn sẽ trong sạch, không một vết nhơ, được bao quanh bởi các vị thần và các thiên thần. Cuối cùng hắn sẽ được tự do và sẽ không bao giờ hối tiếc.
Hắn kéo tâm trí quay về hiện tại. “Hãy biết ơn vì cậu đã được chọn làm công cụ thực hiện hy sinh này, Georg. Các vị thần của ta sẽ không chọn những kẻ hèn nhát hay yếu đuối.”
Georg do dự. “Tôi không yếu đuối”, hắn cáu kỉnh kêu lên.
“Không, cậu không yếu đuối.” Hắn vỗ nhẹ vai Georg. Gã trai trẻ nao núng với sự đụng chạm đó. “Cậu biết thị hiếu của ta rõ như ta biết của cậu vậy. Ta sẽ cắn nát họng và uống máu chúng nếu ta có thể. Nhưng ta không thể làm tổn hại nhân dạng mới mẻ này trước khi tạo ra được nó. Cậu biết chính xác ta đã phải trả giá thế nào để đứng sang một bên và… quan sát cậu làm việc này.”
Georg miễn cưỡng gật đầu.
“Ta chọn cậu là người xé xác chúng thay ta. Georg”, Novak nhẹ nhàng nói. “Thế mà cậu nóng nảy. Cậu rên rỉ. Cậu phàn nàn.”
Georg nheo mắt, “Vậy là ông đã dự định từ bỏ nó.”
“Từ bó cái gì ? Uống máu những kẻ vô tội ư?” Novak nâng cái ly sọ người lên chúc mừng Georg và mỉm cười. “Cậu hiểu ta quá rõ để đưa ra câu hỏi ngu ngốc như thế.”
Những vệt đỏ tía đột ngột hiển ra trên má Georg. Và gần như lập tức mờ đi, chuyển sang mà xanh xao ma quái. “Tôi sẽ giúp ông”, gã nói.
“Ta biết cậu sẽ làm, bạn của ta”, Novak nói. “Và cậu sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng cho lòng trung thành của mình. Cậu cần kiên nhẫn, và tin tưởng ta.”
Cửa sân thượng lại mở, Tamara và Nigel bước ra. Nigel trông có vẻ cau có, nhưng đó là bản tính tự nhiên của gã.
Tamara cười tươi tắn, lộng lẫy trong bộ váy màu xanh ngọc. Cô ta đã nhuộm mái tóc màu hạt dẻ thành đỏ rực và đổi màu mắt từ vàng sang xanh lá cây kể từ khi hắn chuyển cô sang giám sát gia đình Victor Lazar – người bạn cũ và cũng là đối thủ của hắn. Hắn nghi ngờ cô ta thực hiện bổn phận ở đó với phần nào quá mức nhiệt tình. Có lẽ do hắn bất công.
Dù sao thì màu đỏ cũng rất phù hợp với cô ta, và sau sáu tháng bị buộc phải sống độc thân, cũng trở nên phù hợp với hắn. Cô ta xinh đẹp một cách đáng kinh ngạc. Hắn sẽ không chấp nhận cô gái nào kém hơn cô ta trên giường. Khả năng xâm nhập cơ sở dữ liệu máy tính, thay đổi bản chất thực thể của cô ta sao cho phù hợp với ý thích bất chợt của hắn cứ như ma thuật vậy. Cô ta vô cùng thông minh.
Nigel hắng giọng. “Bên chuyển phát nhanh vừa mang tới các mẫu máu từ Thuỵ sĩ”, gã thông báo.
Novak gật đầu chấp thuận. Kế hoạch đang được tiến hành trôi chảy, đây ra đấy. “Xuất sắc, anh biết phải làm gì rôi đấy. Để mắt vào.”
“Việc chuyển đổi đã được bố trí”, Nigel nói. “Tôi phát hiện một kỹ thuật viên tại phòng thí nghiệm AND có tên Chuck Whitehead cực kỳ phù hợp với mục đích của chúng ta. Tôi sẽ thu xếp để hắn ta thực hiện chuyển đổi vào đêm Chủ nhật. Theo quan sát thì khi đó là lúc phòng thí nghiệm vắng vẻ nhất, sau đó tôi sẽ đích thân trừ khử hắn.”
“Em cũng có vài tin tốt”, Tamara lên tiếng. “Rốt cuộc chúng ta cũng không cần giăng bẫy. Tín hiệu từ xe McCloud cho thấy hắn đã đỗ khoảng ba mươi lăm phút bên ngoài toà nhà của Erin Riggs trưa nay, sau đó đi theo tới nhà mẹ cô ta.”
Ánh mắt hắn rà khắp người cô ta, tán thưởng cách chiếc váy bó sát khéo léo khoe cặp chân dài hoàn hảo. “Tuyệt vời. Vòng vây quanh cô gái tội nghiệp đó đang dần khép lại.”
Nụ cười của Tamara rạng rỡ. Một sinh vật xuất chúng. Bị truy nã trên toàn thế giới vì lừa đảo và tội phạm máy tính, còn kỹ năng làm tình của cô ta cũng hết sức phi thường. Cô ta hoàn toàn có thể làm bất cứ điều gì.
Thực tế, lúc này hắn đang nghĩ về nó, tính phóng túng của cô ta gần như đã bị kiềm chế. Thoáng chán ghét hoặc lo sợ giống như vị đậm đà của muối mang lại cho món ăn. Sau một thời gian dài sống không tình dục, hắn đã kém sáng suốt hơn bình thường, nhưng bản tính yêu cầu cao của hắn sẽ nhanh chóng quay lại.
Hắn đang bị kích thích. Hắn tự hỏi có phải do sự khiêu khích cố ý của cô ta không? Không thể chấp nhận được, một trong những kẻ hầu hạ lại liều lĩnh điều khiển hắn. Sao cô ta dám chứ?
Goerg bồn chồn, nắm chặt tay. “Vậy tức là cảnh sát đã báo McCloud vụ vượt ngục của chúng ta rồi”, gã nói.
Tammara hướng nụ cười thông minh về phía hắn. “Có vẻ là thế.”
“Có nghĩa Erin biết tôi đang theo dõi cô ta.”
Nụ cười của Tamara trở nên ngập ngừng bởi giọng nói chất chứa hằn học của Georg. Rồi nhanh chóng rạng ngời trở lại… và cho Novak một ý tưởng. Có lẽ hắn nên trao Tamara cho Georg và quan sát kết quả. Vừa có thể đo được lòng trung thành của Tamara vừa rút bớt nguồn năng lượng lúc nào cũng như sôi sục của Georg.
~*~
Xe của mẹ vẫn đang nằm trên lối vào, nhưng trong nhà lại tối om. Erin kinh ngạc nhận ra tim cô thực sự có thể chìm sâu hơn nữa.
Cô tới trước cửa căn nhà có kiểu kiến trúc thời nữ hoàng Victoria, nơi cô khôn lớn. Khóm đỗ quyên mọc tràn làn trên hiên nhà hiện ra trong bóng tối. Bãi cỏ nhà Fillmore bên cạnh được cắt xén gọn gàng như để nhấn mạnh tình cảnh xơ xác, tiêu điều của bãi cỏ nhà Riggs và sự phản kháng âm thầm của chúng trở nên rõ ràng hơn.
Cô lục lọi túi xách lấy chìa khoá, bước vào, cố tình tạo ra nhiều tiếng động. Cô bật đèn hành lang. Vẫn tối om. Cô chắm chú nhìn lên và phát hiện bóng đèn dã biến mất. Lạ thật. Nếu mẹ tháo ra thì hẳn bà đã phải thay bóng khác vào rồi.
Trong nhà tối tăm hệt như nhà mồ, cô đi dò dẫm. Cô kéo công tắc của cây đèn đặt trong phòng khách. Vẫn chẳng có gì khác. Cô định vặn chặt bóng đèn, nhưng nó cũng không còn ở đó.
Cô cố gắng lần tìm công tắc đèn phòng ăn. Vô ích. Có lẽ bị mất điện… Ồ không. Nhà Fillmore vẫn sáng trưng.
“Mẹ?”, cô gọi to.
Không có tiếng trả lời. Cô từ từ tìm lối đi, hướng về cái tủ đựng đồ gia dụng, nơi cất bóng đèn, rồi chộp lấy ba chiếc, loạng choạng quay trở lại. Cô lắp một bóng vào cây đèn trong phòng khách và kéo công tắc.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô bàng hoàng. Cái bàn di động dùng để đặt tivi bị kéo ra khỏi tường. Những cáp nối tivi với ổ điện đã bị giật ra hết. Hộp cáp nằm chỏng chơ trên nền nhà. Ban đầu cô nghĩ là có trộm, nhưng dường như chẳng bị mất thứ gì cả.
Nỗi lo sợ của cô lớn dần. “Mẹ? Có chuyện gì với tivi thế?”
Vẫn chẳng có ai trả lời. Cô lắp bóng vào cái đèn treo phía trên bàn ăn. Căn phòng vẫn bình thường. Cô trèo lên ghế và thay bóng đèn trần nhà bếp.
Ánh sáng phơi ra một đống lộn xộn. Cô nhìn vào trong cái tủ lạnh trống rỗng, kiểm tra bình sữa. Nó đã đông thành pho mát. Cô sẽ phải cho bát đĩa vào máy rửa và đặt chế độ cho nó trước khi ra về. Có lẽ nên mua ít thực phẩm, nhưng như thế cô sẽ không còn tiền cho chuyến đi nữa.
Cô đi về phía cầu thang, mím chặt môi và nhìn chằm chằm vào đống thư mới trong hòm thư.
Tạ ơn Chúa, vẫn còn một bóng đèn ở cầu thang. Cô bắt đầu đi lên, lướt qua những bức ảnh của cô và Cindy, ảnh chân dung ông bà cùng ảnh cưới của bố mẹ cô. Một bức ảnh cả nhà cùng đi trượt tuyết trong kỳ nghỉ ở Banff(4) năn năm trước.
(4) Banff là công viên âu đời ở Canada với vẻ đẹp kỳ vĩ, ấn tượng và là khu trượt tuyết nổi tiếng.
Cô gõ cửa phòng ngủ chính. “Mẹ ơi!” Tiếng gọi của cô như một đứa trẻ đang sợ hãi.
“Con yêu, phải con đó không?” Giọng mẹ cô vọng ra, ồm ồm, khàn khàn.
Nỗi lo sợ đột ngột biến mất khiến cô rơm rớm nước mắt. Cô mở cửa, mẹ cô đang ngồi trên giường, ẩn hiện trong luồng ánh sáng từ cầu thang hắt vào. Căn phòng bốc mùi ẩm mốc.
“Mẹ, để con bật điện lên”, cô cảnh báo.
Barbara Riggs nhfin chằm chằm vào cô con gái, đôi mắt bà bàng hoàng và đỏ mọng. Chiếc giường ngủ luôn gọn gàng giờ là một mớ bừa bộn, ga giường xô lệch, làm lộ ra một nửa tấm đệm. Chiếc áo choàng tắm bằng vải bông che kín màn hình tivi. “Mẹ! Mẹ ổn chứ?”
Vệt đen dưới mắt mẹ cô trông như những quầng thâm. “Chắc rồi. Chỉ đang nghỉ ngơi thôi cưng.” Bà quay mặt đi như thể việc nhìn thẳng vào con gái tốn quá nhiều sức lực.
“Tại sao áo choàng tắm lại phủ lên tivi thế ạ?”, Erin hỏi
Cổ mẹ cô rụt sâu vào trong đôi vai đang chùng cuống giống như con rùa trốn vào trong mai. “Nó nhìn mẹ chằm chằm”, bà thều thào.
Riêng năm từ này thôi đã nói lên rất nhiều thứ khủng khiếp, làm Erin sợ hãi hơn tất cả những điều tồi tệ trong ngày hôm đó cộng lại. “Mẹ? Ý mẹ là sao?”
Barbara lắc đầu, nhấc người ra khỏi giường với sự nỗ lực rõ ràng. “Không có gì đâu cưng. Chúng ta đi uống trà nhé.”
“Sữa của mẹ bị hỏng rồi”, Erin nói. “Mẹ ghét uống trà không sữa mà.”
“Vậy thì mẹ đành phải chấp nhận thôi, phải không?”
Erin ngần ngại bởi giọng điệu sắc bén của mẹ cô. Ánh mắt Barbara dịu lại. “Mẹ xin lỗi, con yêu. Không phải tại con đâu. Con là một thiên thần. Đó là vì… tất cả mọi chuyện. Con hiểu chứ?”
“Con hiểu”, Erin lặng lẽ nói. “Không sao đâu. Để con dọn giường cho mẹ.”
Cô gấp và vuốt thẳng lại ga giường, nhưng khi cô định kéo cái áo choàng bông khỏi tivi thì mẹ cô nhào tới ngăn lại. “Không !”
Erin vội thả tay ra nhưng chiếc áo choàng đã trượt xuống sàn nhà. “Sao thế?”, cô hỏi. “Có vấn đề gì với cái tivi à?”
Mẹ cô ôm lấy người. “Chỉ là mẹ, ờ… mẹ đã nhìn thấy vài thứ.”
Erin đợi thêm lúc nữa, nhưng mẹ chỉ lắc đầu, đôi mắt bà đăm chiêu, vô hồn. “Thấy gì ạ?”, Erin thúc giục.
“Khi mẹ bật tivi lên”, mẹ cô nói.
“Mọi người đều làm thế”, Erin nhận xét. “Đó là công dụng của nó.”
“Đừng gắt gỏng với tôi, cô gái trẻ”, Barbara giận dữ.
Erin hít một hơi thật sâu và thử lần nữa. “Mẹ đã nhìn thấy gì?”
Barbara lại ngã vật ra giường. “Mẹ nhìn thấy bố con, và người phụ nữ đó”, bà chán chường. “Trong những đoạn băng. Tất cả các kênh. Cả hai tivi.”
Erin ngồi phịch xuống giường. “Ồ”, cô thì thầm. “Con hiểu.”
“Không. Con không hiểu. Con không thể hiểu.” Giọng Barbara run run. Bà lau đôi mắt sưng húp và mò mẫm trong cái tủ cạnh giường lấy hộp khăn ướt hiệu Kleenex. “Lần đầu tiên, mẹ tưởng mình nằm mơ. Nhưng rồi việc ấy xảy ra thường xuyên hơn. Bây giờ thì xảy ra mỗi lần mẹ mở tivi. Hôm nay nó đã tự bật lên. Mẹ thề mẹ không bật nó, rồi nói lại tự tắt đi.”
Erin phải cố vài lần trước khi cô có thể điều chỉnh giọng nói ở mức thấp và nhẹ nhàng. “Không thể nào, mẹ ạ.”
“Mẹ biết là không thể”, mẹ cô gắt gỏng. “Hãy tin mẹ, mẹ biết. Và mẹ cũng biết rằng nó… Rằng nó không phải là dấu hiệu tốt. Nhưng mẹ đã nhìn thấy họ.”
Ánh mắt họ chạm nhau, và Erin thấy được nỗi khiếp sợ sâu sắc của mẹ cô. Nỗi lo sợ khủng khiếp về khả năng mất kiểm soát thực tại của bà.
Cô với tới phím điều khiển trên tivi.
“Không!” Mẹ cô kêu lớn. “Con yêu, xin con. Đừng…”
“Để con chỉ cho mẹ”, cô khăng khăng. “Nó hoàn toàn bình thường.”
Một tập cũ bộ phim Du hành giữa các vì sao hiện lên trên màn hình. Cô chuyển qua kênh khác đang phát lại chương trình M.A.S.H(5). Và kênh tiếp theo đang phát chương trình tin tức buổi tối. Cô chuyển nhanh qua các kênh xem có thông tin Novak trốn thoát khỏi nhà tù không. Đó là tất cả tin tức mẹ cần nghe đêm nay. Cô dừng lại ở mục quảng cáo vui nhộn về nước lau sàn nhà. “Mẹ thấy chưa? Tivi chẳng làm sao cả.”
(5) Là một chương trình truyền hình dài tập của Mỹ được phát triển bởi Larry Gelbart.
Mẹ cô nhăn mày, lúng túng. Một cặp chổi lau nhà đang hát vang, hào hứng khiêu vũ trên sàn nhà bóng loáng. “Mẹ không hiểu”, bà lẩm bẩm.
“Chẳng có gì để hiểu hết.” Erin cố tỏ ra vui vẻ, nhưng lại thành ra gượng gạo và giả dối. Cô tắt tivi. “Xuống dưới nhà nào mẹ.”
Barbara lê chân theo sau cô với những bước đi chậm chạp. “Mẹ không biết nên nhẹ nhõm hay lo sợ hơn nữa.”
“Con tán thành cho ‘nhẹ nhõm’,” Erin nói. “Thực ra, con đề nghị chúng ta nên ăn mừng. Mẹ mặc đồ vào rồi chúng ta sẽ ra Safeway(6). Tủ lạnh của mẹ trống trơn rồi.”
(6) Là một trong những chuỗi siêu thị lớn ở Mỹ.
“Ồ, không sao con yêu. Mai mẹ sẽ tự đi mua đồ.”
“Mẹ hứa chứ?”
Barbara vuốt nhẹ khuôn mặt nghiêm trang của con gái. “Tất nhiên, mẹ hứa.”
Một túi trà pha dở lơ lửng trong lòng ấm, phủ kín một lớp mốc meo. “Mẹ, từ lúc mẹ ăn tới giờ là bao lâu rồi?”, Erin gặng hỏi.
Barbara làm một đọng tác khó hiểu. “Mẹ ăn vài cái bánh quy cách đây không lâu.”
“Mẹ phải ăn chứ.” Erin lục tung mớ lộn xộn trong bếp để tìm nước rửa bát. “Mẹ biết chuyện học bổng của Cindy không?”
Barbara nhăn khuôn mặt buồn bã, “Có”, bà khe khẽ nói. “Họ đã gọi cho mẹ.”
“Rồi sao nữa ạ?” Erin dùng nước rửa bát cọ rửa ấm trà, và chờ đợi.
Có vẻ như không có câu trả lời nào. Cô liếc qua vai, nhíu mày. “Mẹ, còn gì nữa? Nói cho con biết đi.”
“Tại sao con cứ ép mẹ phải nói hả cưng? Các điều kiện rất rõ ràng. Học bổng chỉ được cấp tiếp nếu Cindy đạt điểm trung bình 3.0 trở lên. Học kỳ vừa rồi nó chỉ được 2.1. Kết quả giữa kỳ này còn thảm hoạ hơn. Chúng ta sẽ không đủ tiền đóng học phí nếu nó bị cắt học bổng.”
Erin hoảng sợ nhìn bà chằm chằm. “Cindy không thể bỏ học được.”
Vai Barbara nhô cao, rồi rơi xuống.
Erin chết đứng tại chỗ. Bọt nước rửa bát từ tay cô nhỏ từng giọt xuống sàn bếp.
Trông mẹ giống như một viên đại tướng bại trận. Giờ có lẽ là lúc nên thực hiện giải pháp bất ngờ nào đó, nhưng bọn họ còn chẳng đủ tiền để đóng học phí ở một trường đại học tư. Thậm chí cả các khoản thù lao từ khách hàng mới của cô cũng không đủ cho món tiền lớn như vậy. Các khoản tiền gửi đã đổi hết sang tiền mặt. Khoản tiền mới vay bằng thế chấp cũng đã dùng để trả tiền thuê luật sư bào chữa cho bố.
Erin lau tay vào quần. Cô cố tìm điều gì tích cực để nói khi nhìn chằm chằm vào mẹ. Nhưng sự thôi thúc cứ chùng xuống và héo úa trong im lặng. Barbara Riggs luôn trang điểm và ăn mặc rất hoàn hảo. Lúc này khuôn mặt và sưng húp, hai mắt đờ đẫn, mái tóc đã lâu không chải rối tung thành một mớ bờm xờm.
Đột nhiên căn bếp bừa bộn bỗng trở nên buồn thảm quá sức chịu đựng. “Mẹ, chúng ta quay lại phòng khách nhé.”
Barbara ngập ngừng. “Mẹ không muốn nhìn vào…”
“Chẳng có vấn đề gì với cái tivi đó cả. Ngay khi gắn lại con sẽ chỉ cho mẹ thấy nó cũng bình thường như cái trên gác. Cái bàn này không đủ rộng để con có thể ngồi bóc đống thư của mẹ. Nào, chúng ta đi thôi.”
Trên đường đi ra, Erin cúi xuống nhặt đống thư lên, cố gắng phớt lờ dáng đi loẹt quẹt, loạng choạng của mẹ cô ở sau lưng. Cô bật đèn trong phòng khách. Có điều gì đó rất kỳ lạ. Lúc mới đến do bị phân tâm bởi tình trạng lộn xộn của chiếc tivi nên cô không chú ý. “Tại sao đồng hồ lại quay mặt vào tường? Cả hai cái gương của bà nội nữa?”
Ánh mắt thảng thốt, đờ dẫn của mẹ cô gắn chặt vào phần lưng gỗ sẫm màu của chiếc gương cổ kính. Sợi dây treo tường móc vào đã bị đứt rừi khỏi phần khung mạ vàng trang trí công phu. Mắt bà mở to. “Mẹ không bao giờ chạm vào nó.”
Erin làm rơi đống thư trên đi văng, nhấc chiếc gương ra khỏi tường. Nó nặng tới mức khó tin. Cô đành xoay nó ra ngoài.
Mặt gương bị vỡ tan tành.
Vết nứt lan ra từ một lỗ thủng xấu xí, như có người đã dùng một vật nặng đập thẳng vào. Những mảnh vỡ lấp lánh của tấm gương nằm rải rác trên thảm, phản chiếu khuôn mặt khiếp sợ của mẹ cô trên các cạnh lởm chởm của chúng.
Ánh mắt họ chạm nhau. Mẹ cô giơ tay lên che như để tránh một cú đánh. “Không phải mẹ”, bà nói. “Mẹ không bao giờ làm chuyện dó. Không bao giờ.”
“Còn ai trong nhà này nữa?”, Erin gặng hỏi. “Thế quái nào mà mẹ không nghe thấy ai đã làm chuyện này chứ?”
“Mẹ… Mẹ đã ngủ rất nhiều”, mẹ cô ấp úng. “Và đôi lúc, mẹ, ờ, uống vài viên Vicodin để giảm đau đầu và lưng. Nếu mẹ uống một viên thì dù cả một đội quân diễu hành qua đây mẹ cũng không nghe thấy gì đâu. Nhưng có Chúa biết, điều mẹ không bao giờ quên là luôn luôn khoá toàn bộ cửa ra vào sau tất cả mọi chuyện!”
Erin cẩn thận đặt tấm gương đứng thẳng trên sàn nhà áp vào tường và ôm lấy bản thân.
Bảy năm xui xẻo. Như thể chúng vẫn chưa thoát khỏi vận rủi của mình.
Một ý nghĩ chợt ập đến, cô liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường của ông nội, một kho báu khác của bà nội đến từ nước Anh vào cuối thế kỷ XIX. Cô xoay nó lại.
Mặt kính của chiếc đồng hồ cổ cũng bị đập vỡ.
Cô thẫn thờ đi tới chiếc đi văng, ngồi phịch xuống. Chồng thư bên cạnh bỗng nhiên trở nên không còn quan trọng như cô đã nghĩ vài phút trước.
“Mẹ, có lẽ mẹ nên nói chuyện này với ai đó”, cô thì thầm.
Đôi mắt đỏ mọng của Barbara giàn giụa tuyệt vọng. “Cưng à, mẹ thề. Mẹ không làm chuyện đó. Làm ơn hãy tin mẹ.”
Một sự im lặng nặng nề giữa họ. Nó giống như bóng tối, dày đặc và quằn quại những khả năng khủng khiếp.
Erin lắc người và đứng dậy. “Con sẽ dọn dẹp những mảnh gương vỡ, sau đó mang khung gương và đồng hồ vào phòng Cindy cho đến khi chúng ta có thể sửa lại. Rồi chúng ta sẽ cùng lau rửa bếp.”
“Đừng bận tâm, con yêu. Mẹ sẽ làm việc đó.”
“Không, mẹ sẽ không làm đâu”, Erin nói.
Barbara giận dữ kéo mạnh sợi dây thừng chiếc áo choàng của bà. “Đừng có nói cái giọng đó với mẹ, Erin Katherine Riggs.”
Kỳ lạ ở chỗ phản ứng mạnh mẽ của mẹ lại khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Cô lẩm bẩm một lời xin lỗi không rõ ràng và nhấc cái gương lên, cố gắng lắc cho thật nhiều mảnh kính rơi xuống sàn. Bận rộn thì tốt hơn. Hoạt động sẽ giúp cô sao lãng, và cô không muốn nghĩ ngợi gì. Cô vẫn thích chạy đi chạy lại, kéo gương và đồng hồ lên gác, quét dọn những mảnh gương vỡ trên thảm rồi đổ chúng vào một chiếc xô nhựa hơn là suy nghĩ.
Hơn là ngồi dằn vặt về hai khả năng. Mẹ đã làm chuyện này và không nhớ chút nào, hoặc mẹ không làm. Nghĩa là có người đã thực hiện nó.
Cô không chắc khả năng nào khiến cô thấy lo sợ hơn.
Cô không nên để mẹ một mình vào những thời điểm thế này, nhưng cô không thể huỷ chuyến đi tới Silver Fork được. Gia đình cô rất cần số tiền này. Tâm trí cô quét khắp vấn đề hệt như chiếc máy hút bụi đang chạy trên thảm. Mỗi lần cô tưởng đã nghĩ ra thì lại nghe thấy một tiếng ting nho nhỏ. Lúc nào cũng có vô số các mảnh vỡ ẩn sâu dưới lớp thảm như những chiếc răng nhỏ bé, tàn nhẫn đang rình rập bàn chân trần bất cẩn.
~*~
Barbara vặn đầy bồn nước nóng, pha nước rửa và đang rửa chén đĩa thì Erin đi đổ rác trở vào. Thật tồi tệ khi phải thừa nhận về chứng ảo giác, hay bất cứ thứ gì như thế, nhưng để con gái nghi ngờ bà đã đập vỡ cổ vật gia truyền… thì không thể tưởng tượng được. Thề có Chúa, nếu bà đập vỡ đồ gia truyền của gia đình Riggs thì chắc chắn bà sẽ nhớ rất rõ.
Erin tựa vào khung cửa dẫn ra ngoài hiên nhà. Tim Barbara thắt lại bởi cái nhìn tê tái, lo lắng trên gương mặt con gái.
“Mẹ nghĩ mình sẽ dọn dẹp đống bừa bộn này”, bà ngượng nghịu nói.
Trông Erin có vẻ nhẹ nhõm hơn. “Ý kiến rất hay.”
“Mẹ chỉ xếp bát đĩa vào máy và bấm công tắc. Có lẽ chúng ta nên hâm nóng hai suất Budget Gourmets(7) bằng lò vi sóng ? Con đã ăn gì chưa?”
(7) Một kiểu đồ ăn làm sẵn, đóng gói và bảo quản lạnh, chỉ cần hâm nóng trước khi ăn.
“Con phải về. Con cần đóng gói đồ đạc cho chuyến đi ngày mai. Con làm một suất cho mẹ nhé.” Erin săm soi tủ lạnh. “Bít tết Thuỵ Sĩ và gà kiểu Nhật là món ăn ưa thích của mẹ nhỉ?”
Nghĩ đến thức ăn dạ dày Barbara chợt nhộn nhạo, khó chịu. “Để chúng lại đó, cưng. Mẹ sẽ ăn sau. Con đi đâu thế?”
“Con sẽ đến bờ biển. Một vụ tư vấn nữa cho Mueller.”
“Ồ, tuyệt vời! Con thấy chưa? Dù có gì xảy ra thì ý tưởng hay sẽ sớm được chú ý thôi. Con sẽ làm rất tốt, con yêu.”
“Chúng ta sẽ làm tốt, mẹ ạ”, Erin nói. “Nhưng mẹ phải để mắt tới đống thư từ gửi cho mẹ, chúng ta cần đưa ra kế hoạch thanh toán các hoá đơn. Và mẹ, ừm, nên uống ít Vicodin thôi. Mẹ cần phải tỉnh táo hơn. Nếu… Nếu có ai đó vào nhà.”
Barbara gật đầu, và cố mỉm cười. “Tất nhiên.”
“Con sẽ cố hết sức giúp mẹ, nhưng con không thể làm một mình được.” Giọng Erin run run.
“Được, mẹ biết”, Barbara hấp tấp nói. “Mẹ xin lỗi đã làm con sợ, con yêu. Mẹ sẽ cố gắng, chúng ta sẽ ổn. Rồi con sẽ thấy.”
“Cả Cindy nữa. Cs lẽ chúng ta nên tới gặp uỷ ban xét duyệt học bổng, thuyết phục họ cho nó thêm một cơ hội nữa. Nó không thể bỏ học được. Tối nay con sẽ gọi cho nó.”
“Được. Con gọi cho nó đi. Em con trông cả vào con đấy”, Barbara khuyến khích. “Mẹ rất biết ơn con, cưng ạ. Mẹ thực sự biết ơn.”
Erin với lấy chiếc áo khoác, lưỡng lự nhìn mẹ với đôi mắt mở to, lo lắng. “Mẹ chắc là sẽ ổn chứ?”
“Hơn cả chắc chắn.” Barbara trấn an cô. “Con về chuẩn bị đồ đạc đi. Chúc con có chuyến đi thành công nhé. Hãy gọi cho mẹ khi con đến đó, được chứ?”
“Con không thể”, Erin đáp. “Điện thoại của mẹ bị cắt rồi.”
Barbara ngập ngừng. “Ôi, Chúa ơi. À, đừng lo, con yêu. Mẹ sẽ đăng ký lại ngay lập tức.”
“Con sẽ làm khi về”, Erin đề nghị. “Con không ngại đâu.”
“Đừng lo. Cứ về chuẩn bị đi. Ngày mai con cần phải thật hoàn hảo”, Barbara thúc giục.
Erin ôm bà thật chặt hồi lâu, hôn tạm biệt rồi ra về.
Barbara nhìn qua cửa sổ và quan sát Erin nhanh nhẹn, duyên dáng bước xuống vỉ hè. Cô rẽ ở góc đường và biến mất.
Barbara đứng thẳng người, nhìn xung quanh với ý chí mới. Bà giật phắt tấm phủ được móc bằng kim thêu ra khỏi chiếc sôpha đôi, cất nó vào đúng chỗ, rồi xếp đặt lại những tấm ảnh trên mặt lò sưởi. Bà thu gom đống thư từ và liếc nhanh qua các phong thư với vẻ sắc sảo ngày xưa, rồi lắc đầu với tất cả các thông báo quá hạn.
Đã đến lúc dừng việc than thở và ngược đãi bản thân. Dừng việc khiến con gái lo lắng rằng bà bị bệnh. Vì Chúa.
Bà nhìn chằm chằm vào cái tivi với ánh mắt thù địch, rồi cuối cùng quỳ xuống, cắm lại phích điện, kết nối lại cáp, và đẩy nó vào vị trí cũ sát tường. Bà run rẩy cầm điều khiển và giơ ra trước mặt như cầm vũ khí, thách thức màn hình trống không. Nắm chặt chồng thư nhàu nát trước ngực bằng bàn tay còn lại cũng run rẩy không kém.
Quá ngu ngốc. Những thứ bà nhìn thấy là hậu quả của việc uống quá nhiều thuốc an thần. Và chẳng có gì đáng ngại khi xem tin tức buổi tối.
Bà bật tivi.
Những cơ thể trần trụi, sáng bóng, những tiếng hổn hển và rên rỉ… bộ phim chập chờn, nhưng các hình ảnh thì rõ ràng khủng khiếp. Chồng bà. Nhân tình của ông. Bà nhấn vào điều khiển. Chiếc tivi vẫn tiếp tục chạy. Bà ấn vào nút tắt trên thân tivi. Chẳng tác dụng gì. Chiếc tivi như bị ma ám.
Bà đập nó xuống sàn nhà, nhưng các thân thể vẫn đang rên rỉ và hổn hển, dâm đãng và đồi bại. Tiếng cười khúc khích ma quái vang lên trong đầu. Bà lao tới chộp lấy que cời lò bằng sắt đâm mạnh vào màn hình. Nó toé lửa rồi nổ bốp một tiếng, đám kính vỡ rơi rào rào xuống thảm. Chiếc tivi quỷ quái cuối cùng cũng im lặng.
Barbara nhìn đăm đăm vào phần que cời lò nhô ra từ màn hình tan nát của chiếc tivi. Rồi ôm lấy mặt. Đống thư bay tung toé quanh bà như những bông tuyết bị lãng quên.
Bà quỳ sụp xuống. Một tiếng khóc lớn bật ra. Những mảnh kính sắc nhọn trên sàn đâm vào đầu gối. Bà hầu như không còn cảm giác. Tim bà đạp thình thịch. Phổi của bà dường như không có chút không khí. Bà đang bị xé ra từng mảnh. Từng mảnh.
Nỗi kinh hoàng tràn ngập tâm trí như luồng khói đen, nhấn chìm bà.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
89 chương
50 chương
25 chương
59 chương
11 chương