Đừng Sợ, Bổn Vương Ở Đây

Chương 42 : Thần dược chữa nội thương

Mãi một lúc sau, tưởng chừng như Minh Nhật không thể đợi được nữa thì khuôn mặt của Băng Băng cuối cùng cũng có chút huyết sắc. Hắn liền áp má mình vào má của của nàng. Nhưng, hắn phải giật mình vì thân nhiệt của nàng. Nóng, cơ thể nàng thật là nóng. Nhìn Hoang Mãnh thú, Minh Nhật lạnh lùng hỏi “Chuyện này là sao? Sao cơ thể nàng lại nóng như vậy?” “Nóng là đúng thôi, lát nữa cơ thể nàng ta sẽ lạnh như băng cơ. Vì vậy, chủ nhân, người đừng có lo lắng. Nếu mạch máu muốn nổ, mặt của nàng ta không có như thế này đâu” Hoang Mãnh hừ hừ nói. Hừ, chỉ vì nữ nhân chết tiệt đó mà chủ nhân dùng thái độ lạnh lùng đó đối xử với nó. Thật tức quá a. Như nhớ ra gì, Hoang Mãnh thú nhìn Minh Nhật, nói: “Chủ nhân, Hoang Mãnh khuyên người nên để nàng ta nằm xuống, máu của ta và Bạch Miêu kết hợp, kị nhất là có hơi của người thứ ba. Đều đó vừa làm cho nàng ta vỡ mạch máu nhanh thôi”. Hừ, lạnh lùng với nó, nó sẽ trả thù. Hừ hừ. Minh Nhật nghe vậy, không nói nhiều, đặt Băng Băng ngồi dựa vào cây cổ thụ. Hắn cởi áo khoác ngoài ra đắp lên người nàng. Xong xuôi, hắn ra ngồi cạnh đốm lửa. Xách gáy của Tiểu Bạch giơ lên trước mặt hắn, Minh Nhật trầm ngâm nhìn kĩ chỏm lông hình lưỡi liền của nó. Một lúc sau, Minh Nhật nói “Chỏm lông này chính là điểm yếu của Tiểu Bạch đúng không?” “Đúng a, dù bọn ta là thần thú và ma thú tối cao nhưng vẫn có điểm yếu. Tiểu Bạch điểm yếu là cái chỏm lông đen trên đầu. Nếu dùng lực đánh vào đó, nhẹ thì nó chỉ ngủ vài ngày, nặng thì ngủ trăm năm, còn nặng nữa là hồn phi phách tán.” Hoang Mãnh thú nói. “Vậy điểm yếu của ngươi là gì?” Minh Nhật nhìn từ trên xuống dưới thân thể nhỏ bé đáng yêu của Hoang Mãnh thú như để nhìn xem nơi nào chính là yếu điểm của nó. Nhưng từ trên xuống dưới, thân thể nhỏ bé đáng yêu đó chẳng có chỗ nào có thể là điểm yếu cả.  Nhìn thấy ánh mắt dò xét của Minh Nhật, Hoang Mãnh thú hừ hừ mũi nói “Chủ nhân muốn biết điểm yếu của Hoang Mãnh để làm gì?” “Ngươi có nói không?” Hắn lạnh lùng hỏi. Hắn không thích những người chống đối hắn. “Được, được, Hoang Mãnh nói, chủ nhân không cần phải nhìn Hoang Mãnh như vậy.” Hoang Mãnh thú đành thỏa hiệp. Chịu thôi, ai bảo nó bị bại dưới tay của Thái tử Minh giới làm chi. “Điểm yếu của Hoang Mãnh là hai cái sừng trên đầu. Nếu hai cái sừng này gẫy, ta sẽ chết.”  “Nhìn hai cái sừng đáng yêu vậy mà lại là điểm yếu, thật đáng tiếc.” Lan Nhi tặc lưỡi tiếc nuối. “Ai cho ngươi dùng cái từ đáng yêu đó miêu tả ta.” Hoang Mãnh thú giận đến run người, xù lông gầm gừ với Lan Nhi. “Bổn cô nương chỉ nói sự thật, ngươi lại tức giận.” Lan Nhi nhún nhún vai nói. Đúng là nàng nói sự thật mà. Lúc Hoang Mãnh thú ở thân thể to lớn, cái sừng đó nhìn thật dũng mãnh. Nhưng khi nó biến nhỏ đi, nhìn hai cái sừng đó như một cái chấm tròn nhô lên trên cái đầu nhỏ bé kia, không nói đáng yêu thì nói là đáng ghét à. “Hừ hừ, bổn tôn không so đo với người không có mắt như ngươi” Hoang Mãnh thú hừ hừ quay mông về phía Lan Nhi, nằm xuống nhắm mắt. Hừ, nó đi ngủ còn vui vẻ hơn là nói chuyện với mấy người này. Lan Nhi thấy nàng bị xem thường, ngượng ngùng xờ xờ mũi ngồi chuyên tâm nướng thịt. Thật là, nhìn dễ thương như vậy mà tính tình thối không thể tả. Cuối cùng mọi thứ cũng trở về yên tĩnh. Đêm, thật lạnh, cũng thật cô tịch. --- ------ -------Ta là dải ngân hà ngăn cách…--- ------ -------- Sáng rồi tối, tối rồi lại sáng, ngày cứ luân phiên như vậy, bất giác hai ngày đã trôi qua. Lan Nhi cùng Minh Nhật vận khinh công nhanh chân đi về phía trước. Trên lưng của Minh Nhật, Băng Băng lúc nóng lúc lạnh nằm trên đó. Hoang Mãnh thú và Tiểu Bạch đều nằm trong ngực của Minh Nhật nghỉ ngơi. Ba người, không, đúng ra phải là hai người vận công đi xuyên ngày. Dù đi xuyên ngày như vậy, hai người cũng không hề cảm thấy mệt một chút nào. Cuối cùng, thật sự trời không phụ lòng của bọn họ, đến khi mặt trời khuất bóng sau những ngọn núi rồi lại nhô lên đón chào ngày thứ ba thì bọn họ đến nơi.  Cả ngọn núi Tuyết Liên đều được bao phủ bởi tuyết, nhưng nơi đây lại là nơi đặc biệt, nó không hề bị tuyết bao phủ. Dù thực vật vẫn mang một màu trắng tinh khiết, nhưng dưới đất không hề có lấy một xíu tuyết nào. Thay vào đó là những khóm cỏ dại trắng muốt mọc cao đến mắt cá chân. Thêm sống động cho nơi đây, tiếng nước suối rí rách nghe rất vui tai. Nếu không lầm, cách nơi đây không xa, hẳn có một con suối.  Đi vào thêm một chút, hẳn ai cũng đều phải cảm thán, nếu nói quá hơn nữa là chảy nước rãi thèm thuồng. Vì sao? Tất nhiên là vì nơi đây trồng không biết là bao nhiêu dược quý. Phải nói là một đồng ruộng bát ngát toàn thảo dược. Riêng mùi của chúng thoảng qua thôi cũng đã làm tinh thần người ta dễ chịu rồi, huống chi là sử dụng chúng. Cạnh ruộng thảo dược này là năm, sáu căn nhà gỗ cỡ trung. Nhìn vừa kiên cố lại vừa ấm cúng. Lan Nhi và Minh Nhật xuyên qua cánh đồng thảo dược, vào căn nhà ở ngoài cùng từ trái sang. Đó chính là khuê phòng của Băng Băng khi ở đây. Vừa vào đến nơi, Lan Nhi liền phụ giúp Minh Nhặt đặt Băng Băng nằm lên chiếc giường đơn trong góc.  Thấy Minh Nhật định đứng lên, Lan Nhi biết được hắn định làm gì. Nàm đứng chắn trước mặt của hắn, nói “Độc vương, nơi đây ngài không quen thuộc, ngài ở lại trông chừng tiểu thư đi, còn mọi việc để ta làm”. Nói xong, không để hắn có ý kiến nàng liền ra ngoài làm việc phải làm. Minh Nhật thấy vậy, im lặng ngồi trên chiếc ghế tựa bằng gỗ ở gần đó, quan sát căn phòng này. Căn phòng này cũng rộng bằng phòng của Độc vương phủ. Trong phòng không có quá nhiều đồ trang trí. Ở giữa phòng là một bộ bàn ghế bằng gỗ đinh hương. Ở tường là từng kệ từng kệ tủ bằng gỗ, trên đó để hết sách rồi đến những lọ sứ to bằng lòng bàn tay. Trên mỗi lọ sứ đều có một tờ giấy dán lên, trên mỗi tờ giấy là tên của các loại dược. Và cạnh những kệ gỗ đó là một chiếc ghế quý phi. Ở cuối góc giường là một chiếc giương to làm bằng gỗ đinh hương. Trên chiếc giương đó khắc một bông hoa Tuyết Liên và một chữ Băng. Chiếc giương đó bị khóa bởi một chiếc khóa. Chắc trong đó là đồ vật rất quan trong của Băng Băng. Bên cạnh chiếc giương đó là một chiếc tủ đựng y phục. Nhìn tổng thể chiếc phòng này, thật sự không ai nói đó là phòng của một nữ nhân. Nó không hề được trang trí, không hề có một cái bàn trang điểm hay một chiếc gương hộp phấn nào. Thay vào đó toàn là sách về y học, dược và những lọ dược. Đúng là thần y có khác. Tầm một khắc sau, Lan Nhi bê một chậu nước nhỏ vào trong. Đặt chậu nước lên giường cạnh Băng Băng, Lan Nhi đi đến tủ đựng y phục của Băng Băng, lấy cho Băng Băng một bộ y phục mới. Đặt ngay ngắn lên giường, Lan Nhi đi đến kệ tủ trên tường, lấy một vài lọ dược và một hộp gỗ to bằng bàn tay. Xong xuôi, nàng  bắt đầu bắt tay bào tắm rửa thay trị thương và thay y phục cho Băng Băng. Nhưng, một mình nàng không thể nào vừa dựng Băng Băng dạy, vừa lau người thay y phục cho băng Băng được. Nhìn thấy Minh Nhật ngồi cách đó không xa, nàng nói “Độc vương, phiền ngài có thể đến giúp ta tắm rửa thay y phục cho tiểu thư, được không?”  “Ngươi nói ta giúp ngươi tắm rửa thay y phục nàng? Nam nữ thụ thụ bất thân, sao có thể?” Minh Nhật sau khi nghe xong, khuôn mặt đỏ lự nói. “Độc vương đại nhân, ngài nói câu này có phải áp dụng sai rồi không? Nếu ngài nói nam nữ thụ thụ bất thân, vậy mấy ngày nay ngài trái ôm phải ấp với tiểu thư là cái gì vậy? Với lại, hai người đã là phu thê, có gì mà ngài phải ngại nhở?” Lan Nhi khinh thường nói. Minh Nhật nghe thấy vậy, im lặng đến bên cạnh giường nói “Ta phải làm gì?”  “Nhiệm vụ duy nhất của ngài là để tiểu thư dựa vào lòng ngài cho ta tắm rửa thay y phục cho người” Lan Nhi nói. Minh Nhật nghe vậy, giúp Lan Nhi để Băng Băng ngồi dựa vào lòng hắn. Sắp xếp xong xuôi, Lan Nhi bắt đầu cởi áo ngoài. Vừa mới cởi áo ngoài của Băng Băng, Lan Nhi liền hút một ngụm khí lạnh. Trên làn da trắng mịn, nổi bật toàn những màu tím của máu bầm. Nhìn máu bầm này, nàng biết được là tiểu thư sử dụng biết bao nội lực. Hai cánh tay của Băng Băng phải nói là từng mảng từng mảng máu bầm to vậy. Không để ý đến vết máu bầm nữa, nàng lấy chiếc khăn vắt trên chậu, nhúng nước vắt kiệt rồi bắt đầu lau người cho Băng Băng. Vừa lau cánh tay cho Băng Băng, nàng vừa âm thầm mắng bảy đời tám kiếp của kẻ hại tiểu thư ra nông nỗi này. Nhưng, vừa mới lau đến lòng bàn tay, Lan Nhi không nhìn được phải nói một tiếng “Mẹ nó”. Tiểu thư của nàng, quan tâm chăm sóc không kịp, người các nàng dùng cả sinh mạng để bảo vệ. Vậy mà lại có người không có mắt hại người ra nông nỗi này. Tốt nhất là kẻ đó đừng nên xuất hiện trước mặt của nàng, nếu không, nàng thề phải băm hắn ra làm trăm làm nghìn mảnh để tiêu đi cơn tức này.  Lau người sạch sẽ cho Băng Băng, Lan Nhi bắt đầu sức thuốc lên những vết thương ngoài da. Xong xuôi, nàng không vội mặc y phục chỉnh tề cho Băng Băng, chỗ trọng yếu trên cơ thể của Băng Băng chỉ cho một chiếc yếm trắng và một chiếc chăn mỏng đắp ngang eo. Lúc thi triển ngân châm và trị nội thương, bệnh nhân không được mặc y phục, đó chính là kiến thức nàng được học. Mở chiếc hộp gỗ, trong đó là ba tầng đựng ngân chân từng kích cỡ một, dài có, ngắn có, to có, nhỏ cũng có. Lan Nhi chọn một loại ngân châm phù hợp, mở nắp một lọ dược không có dán tên, thả ngân châm vào đó ngâm rồi ngồi đợi. Lọ dược vừa được mở ra, một mùi hương thanh thoát, dễ chịu làm cho tinh thần con người sảng khoái. Minh Nhật từ lúc Lan Nhi lau người rồi bôi thuốc cho Băng Băng liền căng thẳng. Không phải là hắn chưa bao giờ nhìn thấy nữ nhân khỏa thân. Ngày trước, bao nhiêu nữ nhân muốn trở thành nữ nhân của hắn, bọn họ ai cũng đều sử dụng một chiêu duy nhất, đó là cởi hết đồ trước mặt hắn. Nhưng không một ai gợi lên cho hắn bất cứ một cảm xúc nào khác ngoài chán ghét. Hôm nay, nữ nhân hắn yêu đang dựa vào người hắn, không một mảnh vải, hắn lại có cảm xúc không được tự nhiên. Có phải chăng là vì nàng là nữ nhân mà hắn nhận định nên hắn mới có cảm xúc đó. Nhưng không để hắn nghĩ nhiều về chuyện đó, ánh mắt hắn vô tình nhìn thấy vết bầm tím trên cánh tay trắng ngần của Băng Băng, nhìn thấy vết cửa ở bàn tay xinh xắn của nàng. Đôi mắt của Minh Nhật sầm xuống, khí lạnh tỏa ra nồng đậm. Nếu để hắn biết ai hại nàng ra nông nỗi này, hắn thề, người đó sẽ sống không bằng chết. Đang tức giận, Minh Nhật liền nhìn thấy Lan Nhi thả một nắm ngân châm vào một chiếc lọ không có tên, hiếu kì hắn hỏi “Lọ đó chứa thứ gì?” “Lọ này á? Chắc ngài nghe nói về Tuyết Liên hoa rồi đúng không?” Lan Nhi nói. “Đã từng nghe nói” Minh Nhật lạnh nhạt trả lời. “Đó chính là tinh dầu Tuyết Liên hoa. Tiểu thư của ta đã dành ra mấy tháng để nghiên cứu ra nó” Lan Nhi nói với vẻ mặt đầy tự hào. “Ngươi thả ngân châm vào lọ tinh dầu Tuyết Liên hoa làm gì?” “Tuyết Liên là thần dược chữa bệnh rất tốt. Tiểu thư của ta nghiên cứu hết mấy tháng, cuối cùng người nghiên cứu ra cách chữa nội thương bằng cách kết hợp ngân châm cùng tinh dầu Tuyết Liên hoa. Ngâm Tuyết Liên hoa trong lọ tinh dầu tầm một khắc rồi châm vào những huyệt trọng yếu. Mỗi lần châm truyền một lượng nhỏ nội lực vào đó, rồi truyền nội lực cho người bị nội thương. Lúc truyền, hai người phải được một không gian yên tĩnh. Vì nếu chỉ cần một âm thanh gây ảnh hưởng đến một trong hai người, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Lát nữa ta sẽ sử dụng cách này chữa thương cho tiểu thư. Nhưng, ta sợ nội lực của ta không đủ để cùng tiểu thư trị nội thương sau khi châm ngân châm. Nếu nội lực không đủ, chắc chắn sẽ gây đến hậu quả nghiêm trọng” Lan Nhi rối rắm nói. “Để ta làm, ngươi ra ngoài canh chừng.” Minh Nhật lạnh nhạt nói. Nếu Lan Nhi không có khả năng, vậy hắn sẽ thế vào chỗ của nàng ta.  “Vậy có ổn không?” Lan Nhi hơi lưỡng lự, không biết nên làm sao. “Nội lực của ta không thua kém gì Băng Nhi, ngươi không cần lo lắng.” Minh Nhật vẫn giữ nguyên thái độ chắc chắn nói. “Vậy được rồi” nói xong, Lan Nhi bắt đầu thi triển châm pháp. Từng ngân châm đều chuẩn xác, không hề có một chút gì đó sai lệch. Mỗi ngân châm đều mang một chút nội lực, cộng thêm dược tính của Tuyết Liên hoa, những vết bầm tím mờ nhạt dần và có dấu hiệu biến mất. Nhìn thấy thành công gần một nửa nhưng Lan Nhi không hề mất đi tập trung. Nàng biết, chỉ cần nàng mất tập trung thôi, dù chỉ là một tích tắc cũng có thể gây bất lợi cho Băng Băng.  Khi cây ngân châm cuối cùng được châm xuống, Lan Nhi liền giúp đỡ Minh Nhật đỡ Băng Băng, để hắn thi triển nội lực truyền vào cơ thể Băng Băng. Khi thấy hai người có vẻ ổn định rồi, Lan Nhi nhẹ nhàng bê chậu nước bẩn và y phục bẩn đi ra ngoài để không gian lại cho Minh Nhật và Băng Băng.  Không biết đã qua bao lâu, mặt trời đang từ hướng Đông đã đứng giữa trời chiếu rọi xuống. Chắc hẳn bây giờ đã giờ ngọ rồi. Lan Nhi ở ngoài đi đi đi lại, gấp đến độ không thể ngồi im. Còn hai người trong phòng thì khác. Minh Nhật, khuôn mặt hơi đổi sắc thể hiện hắn đang rất mệt. Phải thôi, trong một thời gian bỏ ra bao nhiêu nội lực như vậy, nếu đổi lại là Lan Nhi chắc hẳn nàng đã ngất rồi. Trên vầng trán cao rộng lấm tấm những hột mồ hôi, dọc theo khuôn mặt chảy xuống thấm vào bộ hắc bào trên người hắn.  Khi vừa mới truyền nội lực vào cơ thể của Băng Băng, hắn liền phát hiện có một nguồn sức mạnh đang chạy loạn trong cơ thể của nàng. Nguồn sức mạnh này rất lạ, hắn không thể nào biết được nó là gì. Nhưng không để ý nhiều, Minh Nhật liền truyền thêm nội lực để kiềm chế nó lại, cho nó hòa làm một với Băng Băng. Linh cảm của hắn nói rằng, nếu hòa làm một được với nó, chắc chắn có rất nhiều lợi. Nhưng, cái nguồn sức mạnh này rất là khó dung hòa, nó luôn luôn chống lại nội lức của hắn, không chịu cho nội lực của hắn truyền vào cơ thể Băng Băng. Cứ để tình hình như này cũng không phải là cách hay. Lan Nhi đợi ở ngoài càng ngày càng sốt ruột. Bây giờ mặt trời đã ngả về Tây, cơ hồ muốn xuống núi đến nơi rồi. Thật sự không biết Băng Băng và Minh Nhật như thế nào. Lúc Lan Nhi đang đi đi đi lại, từ xa có mấy bóng người đang vận khinh công chạy đến đây. Nhìn thấy người đến là ai, Lan Nhi liền nhào vào lòng nữ tử lam y nghẹn ngào nói “Tình Nhi tỷ tỷ, tiểu thư…tiểu thư…”  Tình Nhi từ khi biết Băng Băng bị thương nặng qua miệng của Hữu Ảnh, lòng nàng đã lo lắng đến rối cả lên. Nhưng nàng chỉ có thể nén lo lắng xuống, đợi mọi người tập hợp lại đông đủ mới có thể lên núi được. Thật ra núi Tuyết Liên thần bí như vậy, một phần là do nơi đây có rất nhiều cơ quan mật. Nếu không may động phải thì chỉ có đi đời nhà ma. Nàng lo lắng mấy người kia không chịu ngồi im, tự mình lên núi chuốc lấy nguy hiểm nên chỉ có thể ở lại thôi. Đến khi tập hợp đông đủ, nàng không quản ngày đêm, thi triển khinh công tránh những cơ quan đi lên núi Tuyết Liên. Vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng sậm tối ngày thứ tư cũng đến nơi. Vừa mới đến khu trồng dược liệu cùng khuê phòng của nàng và tiểu thư thì đột ngột một bóng dáng xanh dương nhào vào ngực của nàng. Đến khi nghe thấy giọng nói yếu ớt của Lan Nhi, trái tim của Tình Nhi gần như bị treo ngược lên. Nàng đẩy nhẹ Lan Nhi ra, nhìn vào mắt của Lan Nhi hỏi “Tiểu thư bị thương như thế nào? Người có sao không? Có nguy hiểm đến tính mạng không?” “Tiểu thư, người rất thảm a. Trên cơ thể của người không biết có bao nhiêu vết thương, bàn tay lại bị dải lụa tơ tằm cứa đứt. Đã vậy, người còn bị nội thương rất nặng, lục phủ ngũ tạng gần như bị tổn hại.” Lan Nhi vừa quệt nước mắt vừa nói. “Cái gì, Tiểu Băng Băng bị thương nặng như vậy sao? Không được, Tiểu Băng Băng đang ở đâu, ta phải đi tìm tẩu ấy” Trúc Chi vừa nghe xong, không kiềm được muốn đi tìm Băng Băng. Nhưng chưa đi được đã bị Hạo Nhiên giữ lại. Nhìn Hạo Nhiên, nàng nóng nảy nói “Nhị huynh, huynh thả Trúc Chi ra, Trúc Chi muốn đi tìm Tiểu Băng Băng”. “Muội biết tẩu ấy ở đâu sao? Mà có biết tẩu ấy ở đâu, vậy muội có biết y thuật sao? Muội có thể chữa trị cho tẩu ấy sao?” Câu hỏi của Hạo nhiên khiến Trúc Chi bình tĩnh lại. Đúng vậy, nàng không biết một chút gì về y thuật, có muốn giúp cũng không giúp được. Bình ổn lại, nhìn Lan Nhi, nàng hỏi: “Tiểu Băng Băng sao rồi? Ngươi là tỳ nữ bên cạnh tẩu ấy, chắc hẳn ngươi cùng biết y thuật. Ngươi chữa trị cho tẩu ấy chưa?” “Tiểu thư được ta châm cứu, bây giờ đang đợi Độc vương truyền nội lực trị thương. Nhưng, hai người đó ở  trong phòng từ sáng đến giờ mà vẫn chưa ra. Tình Nhi, có khi nào Độc vương cũng không thể chữa trị cho tiểu thư không?” Lan Nhi dường như nghĩ đến trường hợp xấu nhất, nàng liền cầm chặt lấy tay của Tình Nhi nói. Tình Nhi thấy vậy, vỗ vỗ vào bàn tay của Lan Nhi, ý bảo nàng yên tâm. Nói “Lan Nhi, muội yên tâm, đừng tự hù dọa bản thân của mình. Tiểu thư của chúng ta là ai, người là Huyết Tử thần y, người sẽ không dễ chết như vậy. Nếu mà Độc vương đang ở trong giúp tiểu thư trị thương, vậy chúng ta đợi ở đây đi”. “Tình Nhi, tỷ chắc chứ?” Lan Nhi yếu ớt hỏi. “Tỷ chắc chắn.” Tình Nhi nói.  “Tình Nhi, sao tỷ lại chắc chắn như vậy” Hỏa Phi Ưng nghi ngờ hỏi.  “Ta không biết, nhưng ta cảm nhận được, tiểu thư sẽ không sao. Người là người duy nhất làm ta nể phục.” Tình Nhi vẻ mặt tự hào nói. “…” mọi người trực tiếp im lặng. Không căn cứ, chỉ dựa vào cảm giác, ai tin. Lời nói của Tình Nhi không làm cho mọi người bớt lo, trái lại còn làm cho mọi người lo lắng hơn. Khoảng một khắc sau, một giọng nói vang lên làm mọi người chú ý.  “Tình Nhi, Lan Nhi, sư phụ đâu? Sao ta không nhìn thấy người?” Tử Mặc nghi ngờ hỏi. “Lão quái à? Chắc là xuống núi rồi. Cứ ba năm một lần, vào thời điểm này lão sẽ xuống núi. Còn đi đâu thì muội không biết” Lan Nhi nói. “Aizzzz…sư phụ vẫn không thay đổi, vẫn hành tung bí ẩn như vậy” Tử Mặc lắc đầu nói. “Thì lão quái vẫn vậy mà, hành tung thần thần bí bí, không thèm nói với ai. Người duy nhất mà lão nói là tiểu thư. Mà cũng phải thôi, người là nữ nhi duy nhất mà người yêu thương, nữ nhi thất lạc lâu năm của lão mà. Lão không yêu thương người thì yêu thương ai” Tình Nhi nói. “Tiểu Băng Băng là nữ nhi thất lạc của lão quái nhân trên giang hồ, cái người mà được nói là thần y quái đản, hành tung đã bất định, tính cách lại còn bất định hơn, có phải không?” Trúc Chi kích động nói. Nàng kích động là tốt thôi. Trên giang hồ có sáu người được xếp vào những thần y trên giang hồ thì có đến hai người là ở cạnh nàng, hai người nàng từng gặp và một người là một kẻ đáng ghét nàng gặp ở phật đường nơi nàng và nãi nãi ở. Và trong sáu người đó chỉ còn một người là nàng chưa được gặp. Chính là cái kẻ đi không thấy người đến không thấy xác. Người mà một năm không lấy được một cái tin tức, hỏi nàng sao không mừng rỡ khi biết nơi ở của hắn.  “Đúng, lão ta tính tình bất định, tiểu thư còn bất định hơn” Lan Nhi nói, xong, nàng lắc đầu thở dài “Đúng là hổ phụ sinh hổ tử mà”. “Đúng đó, mà thôi, đừng nói về vấn đề này nữa, đi cả một ngày đường, chắc hẳn mọi người đã mệt mỏi rồi. Hai phòng ở phía giữa là của ta và Lan nhi, mọi người vào trong nghỉ ngơi đi” Tình Nhi nói. Nghe Tình Nhi nói vậy, mọi người cũng cảm thấy mệt. Cũng phải thôi, bọn họ không ngủ, vận khinh công đi hết nhiều ngày như vậy, không mệt mới là lạ. Vì vậy không ai phản đối, ai cũng đều phân chia nhau vào hai phòng nghỉ. Đến khi còn hai người, không bốn người mới đúng. Lan Nhi nhìn Hỏa Phi Ưng và Tử Mặc, nhíu mày hỏi “Hai người cần gì sao?” “Không, ta muốn ở đây với nàng” Hỏa Phi Ưng nở nụ cười nói. “Ta lo cho sư muội, ta muốn ở đây” Tử Mặc ngồi bệt xuống đất, mặc kệ bộ y phục trắng sẽ bị đất làm bẩn. Lan Nhi thấy hai người như vậy, nàng mới nhìn Tình Nhi, nói “Tỷ tỷ, tỷ mau đi nghỉ ngơi đi, ở đây có muội là được rồi, còn hai người nữa, là người chứ có phải sắt thép gì đâu mà không nghỉ ngơi. Mau nghe lời ta, đi nghỉ ngơi một chút đi”. “Lan Nhi, tỷ dù chắc chắn tiểu thư sẽ không sao nhưng tỷ thật sự không yên tâm được. Tỷ muốn ở lại đây đợi Độc vương đi ra. Tỷ muốn chính mắt nhìn thấy người bình an” Tình Nhi thở dài nói. Lúc nãy, nàng làm vẻ kiên định như vậy là muốn mọi người yên tâm hơn thôi, chứ nàng không hề chắc chắn. Nàng phải thật sự nhìn thấy người không sao mới yên tâm được.  “Lan Nhi, nàng ở ngoài này, làm sao ta yên lòng nghỉ ngơi đây” Hỏa Phi Ưng thâm tình nói. Lan Nhi nghe thấy vậy, trái tim đập nhanh một nhịp. Nhưng cuối cùng, ép cái rung động đó xuống, nàng thở dài nói “Tùy mọi người” rồi đi đến trước cửa phòng Băng Băng đợi. Nàng muốn đợi, đợi tin tiểu thư bình an. Như vậy tảng đá trong lòng nàng mới có thể buông xuống. Tình Nhi, Tử Mặc và Hỏa Phi Ưng thấy Lan Nhi không nói gì nữa, bọn họ ngầm hiểu là Lan Nhi đã đồng ý cho họ ở đây. Vì vậy, ai cũng đều tìm chỗ cho mình, ngồi trước cửa phòng của Băng Băng. Bọn họ cũng đều muốn đợi tin tức của hai người trong phòng. Đợi tin tốt, hai người đều bình an.