Đừng Sợ, Bổn Vương Ở Đây

Chương 40 : Nam nhân mang mặt nạ bạc

Đường từ Trần gia trang đến núi Tuyết Liên chỉ gần hai ngày đường nếu theo tốc độ ngựa chạy. Còn theo tốc độ đi bộ, đường đến núi Tuyết Liên dài gấp đôi. Nếu theo người biết phân biết hướng, biết đi thì chỉ cần bốn ngày là đến  nơi. Nhưng, nhân vật chính của chúng ta lại là một dân mù đường chính hiệu.  Lão Sai chết, Băng Băng rất đau lòng. Thực ra ban đầu nàng muốn đi ra ngoài tản bộ một chút chứ không hề có ý định đi đâu xa. Nhưng đến khi ý thức lại, nàng lại không biết mình đang ở đâu. Xung quanh hoang vắng, không có lấy một bóng người. Với người mù đường như nàng, bây giờ mà cố tìm về Trần gia trang thì đó lại là một chuyện rất khó. Vì vậy, đã đi thì nàng đi thẳng, gặp ai nàng sẽ nhờ người ta đưa đến Trần gia trang vậy. Nhưng ai ngờ, đi hết hai ngày liền, nàng không gặp được bất cứ một người nào. Bụng đói, nàng săn bắt một con thú nào đó rồi nướng ăn, mệt thì nàng sẽ trèo lên cây ngủ để tránh thú dữ. Cuối cùng, trời không phụ lòng người, mặt trời của ngày thứ ba vừa nhô lên, Băng Băng liền đặt chân đến một Trấn nhỏ. Tùy tiện tìm một người dân hỏi, nàng mới biết, Trấn này tên Liên Trấn. Liên Trấn, chẳng phải nơi đây cách núi Tuyết Liên gần nhất nên đặt là Liên Trấn sao? May mắn là Băng Băng có thói quen mang chút ngân lượng trong người nên nàng tùy tiện tìm một khách điếm, thuê một phòng để nghỉ ngơi cho tốt. Nếu đã đến đây rồi, vậy nàng nên nghỉ ngơi một chút rồi lên đường lên núi thăm di nương một chút. Cũng hơn ba tháng rồi nhỉ. Ngủ một mạch đến buổi trưa, Băng Băng thức dạy, sai tiểu nhị chuẩn bị cho nàng một thùng nước ấm để tắm. Thay bộ y phục cũ bằng một y phục mới nàng tùy tiện mua khi đi tìm khách điếm, chùm áo khoác lên, nàng bước ra khỏi phòng. Nàng tùy tiện ăn thứ gì đó lót dạ rồi đi mua một ít hoa quả tiền vàng cùng một chút đồ dùng mang theo dọc đường, tìm mua một con ngựa rồi chạy theo hướng người dân chỉ để đi lên núi Tuyết Liên.  Băng Băng một lòng chỉ nghĩ đến núi Tuyết Liên, nàng không để ý, khi nàng ra khỏi khách điếm, một nữ nhân đi ra. Nàng vận bộ y phục đỏ tươi, nhưng, nàng lại ăn mặc rất hở hang. Dáng vẻ yêu điệu quyến rũ biết bao nam nhân đi đường. Ngang eo, giắt một thanh bảo kiếm. Trên mặt nàng thêm một chiếc khăn lụa mỏng cùng màu che đi nửa khuôn mặt càng làm nàng thêm thần bí. Đôi mắt đẹp đầy phong tình quyến rũ nhưng lại chứa đầy vẻ căm hận nhìn theo bóng dáng của Băng Băng, nàng nghiến răng nói “Tiện nhân, ngươi hủy đi gương mặt của ta, hại ta mất mặt với biết bao nhiêu người. Lần trước, trong rừng U Linh mất dấu ngươi. Ta đang xem xem nên tìm ngươi ở đâu. Thật không ngờ, ngươi lại xuất hiện ở đây. Lần này, ngươi đừng trách ta ác”. ………………………….. “Nè, khi nào đến nơi vậy? Ta ê mông lắm rồi nha”. Rừng núi hoang sơ, đoàn người Trúc Chi cưỡi ngựa đi trên một con đường nhỏ. Vâng, chính xác là đi chứ không phải là chạy. Ngày hôm qua, sau khi biết được nơi mà Băng Băng đi, bọn họ liền mỗi người một ngựa chạy thật nhanh đến núi Tuyết Liên. Một ngày một đêm trôi qua, người không mệt nhưng ngựa của bọn họ cũng đã mệt lả rồi. Vì không muốn làm chậm tiến độ, bọn họ liền chọn phương pháp cưỡi ngựa đi từ từ để ngựa vừa đi vừa nghỉ.  Đoàn người của bọn họ thiếu đi ba người, mặt lạnh vương gia Minh Nhật cùng hai hộ vệ của hắn. Hôm qua, khi mọi người chuẩn bị đi, định gọi hắn theo cùng. Ai ngờ, chàng ta mất tích không dấu vết, ngay cả hai hộ vệ cũng không thấy tăm hơi. Dựa vào tình hình bây giờ, ai cũng đoán được hắn ta đi đâu. Nếu hắn không đi đến núi Tuyết Liên thì tên của bọn họ viết ngược. Đúng như mọi người suy đoán, chàng vương gia của chúng ta đang cưỡi ngựa chạy rất nhanh về núi Tuyết Liên, sau hắn còn có hai hộ vệ Hữu Ảnh Hồng Ảnh. Minh Nhật cưỡi ngựa, một tay cầm dây cương, một tay ôm một cục bông tròn màu trắng vào lòng. Cục bông tròn đó chính là Tiểu Bạch. Ngày hôm qua, nó tìm khắp nơi trong Trần phủ cũng không thấy bóng dáng của chủ nhân. Vốn đang định ra ngoài tìm, ai ngờ đụng phải người mà nó ghét nhất ở ngoài cửa phủ. Nó chưa kịp làm gì đã bị bắt trói lại rồi bị ôm lên ngựa đi suốt đêm. Cái tên tiểu tử này định đưa nó đi đâu vậy? Trên đường đi, Minh Nhật cũng đã bảo Tiểu Bạch thử dùng khuế ước xem có nói chuyện được với Băng Băng không. Nhưng cuối cùng, mỗi lần như vậy, hắn đều nhận được một cái nhìn xem thường. Tiểu Bạch của chúng ta nói “Ta mà liên kết được với chủ nhân thì ta không về đến Trần gia trang, ngu ngốc”. Bị một con thú nhỏ xem thường, Minh Nhật sờ sờ mũi. Hoang Mãnh Thú từ trong ngực của Minh Nhật, nghe thấy Tiểu Bạch khinh bỉ chủ nhân của nó, nó liền thò đầu ra, nói “Ngươi nói như thể ngươi khôn lắm không bằng. Ngươi với nàng ta kí khuế ước vạn kiếp, vậy mỗi khi dùng thần giao cách cảm nói chuyện với nàng cũng không nói được à. Ngươi còn ngu hơn heo nữa”. “Nè, Tiểu Mãnh đáng ghét, ta không nói chuyện với ngươi, ta mắng hắn ta, ngươi xen vào làm cái khỉ gió gì hả?” Tiểu Bạch nổi nóng. Phải rồi, làm sao mà Tiểu Bạch không nổi nóng. Tứ chi của nó bị trói chặt, cộng thêm nó đang rất lo lắng cho chủ nhân. Dù nằm trong lòng của cái tảng băng này rất thoải mái nhưng nó vẫn không hết giận được.  “Ngươi nói chủ nhân của ta, khác gì nói ta hả?” Hoang Mãnh Thú nói lại. “Hừ, ta nói hắn đó, nói hắn đó” Tiểu Bạch nói.  “Ngươi…” Hoang Mãnh Thú định nói thêm nhưng lại bị Minh Nhật lạnh lùng cắt ngang. Hai con đành im lặng giao chiến bằng mắt. ……………………….. Núi Tuyết Liên, ngọn núi thần thánh không ai dám đi vào. Trăm người đi vào tìm linh dược thì chỉ có một người ra được. Nhưng người đó cũng chỉ còn hai phần ba cái mạng. Vì vậy, cũng chẳng ai dám mạo hiểm lên núi tìm linh dược nữa. Núi Tuyết Liên, quanh năm phủ trắng tuyết. Nhưng ở chân núi lại bao quanh bởi một khu rừng xanh tốt. Cây cối ở dưới chân núi lại là nơi rất tốt cho những loài vật nguy hiểm ngụ trú.  Dừng ngựa tại lối vào của núi Tuyết Liên, Băng Băng thả ngựa cho nó một mình đi, còn nàng thì đi vào trong bằng một con nhỏ. Đường lên núi Tuyết Liên, nàng là người rõ nhất. Dù nàng là dân mù đường chính hiệu, nhưng sống ở đây hơn bốn năm, những con đường lớn nhỏ ở núi này nàng đã đi chán rồi. Nếu muốn tìm một đường an toàn mà không tốn sức, vậy thì rất là dễ. Phải biết khu rừng ở chân núi này rất là nguy hiểm. Lối nàng đang đi không phải là lối đi an toàn nào cả, mà là một trong những lối đi có nhiều thú dữ nhất. Nhưng nàng chọn lối nàng đang đi, sở dĩ vì đằng sau nàng có một cái đuôi. Nàng phát hiện cái đuôi này từ lâu rồi, nhưng nàng không để cho người đó phát hiện ra điều gì khác thường. Nàng muốn biết, người này theo nàng là có mục đích gì. Đi sâu vào trong, Băng Băng cảnh giác nhìn xung quanh. Ở đây hơn bốn năm, nàng biết rất rõ. Dưới núi này tập hợp rất nhiều linh thú. Dù chúng vẫn còn là cấp thấp nhưng chúng lại sống thành bầy. Nếu muốn hạ gục hết bọn chúng, e là rất khó. Không biết đã đi bao lâu, đột nhiên nàng cảm nhận được sát khí đằng sau. Băng Băng lập tức di chuyển, nàng nhanh chóng vận khinh công tránh đi. Khi đứng ở một nơi an toàn, nàng nhìn về phía nàng vừa đứng. Chỗ đó vài giây trước còn đầy cỏ dại xanh tươi, vậy mà bây giờ đã héo hết. Cắm ở dưới đất là ba con dao nhỏ. Nhìn thấy vậy, Băng Băng không khỏi rùng mình một cái. Nếu vừa nãy nàng chậm một bước, có khi nàng trở thành một thi thể trên mặt đất mất. Nhìn xung quanh, Băng Băng lạnh lùng cất tiếng nói “Ai?”  Qua một lúc lâu, Băng Băng liền thấy từ sau cái cây cổ thụ cách nàng mấy bước chân, một cánh tay giơ ra, ba con dao nhỏ từ cánh tay đó chuẩn xác phi về phía nàng. Băng Băng vội vàng tránh về chỗ khác. Đồng thời, nàng vận khinh công vào dây lụa đánh về phía cây cổ thụ đó. Cây cổ thụ đó ngay lập tức bị dây lụa xuyên qua. Băng Băng rút dải lụa về, nhìn cây cổ thụ bị nàng đục một lỗ ở trên thân cây lạnh nhạt nói “Nếu là hảo hán thì không nên sử dụng mấy cài trò tiểu nhân như vậy, có gì ra chúng ta gặp mặt nói chuyện”. Lời nàng vừa dứt, một tràng cười vang lên. Từ sau thân cây, một nữ nhân vận y phục màu đỏ tươi, khuôn mặt được che bởi một chiếc khăn lụa mỏng cùng màu, eo giắt một thanh bảo kiếm bước ra. Nữ nhân đó nhìn Băng Băng đầy với ánh mắt đầy thù hận làm cho Băng Băng nhíu mày khó hiểu. Nàng và nữ nhân này từng gặp nhau sao? Hay là nữ nhân này nhận nhầm người. “Cô nương tìm ta có việc gì?” Băng Băng vừa lạnh nhạt vừa khách sáo nói. “Trần Băng Băng, ngươi chẳng lẽ quên bổn tiểu thư rồi?” nữ nhân đó nở nụ cười nửa miệng. Hừ, một nữ nhân ngu xuẩn, được mỗi võ công là cao, còn lại chẳng có gì xứng đáng để mang ra so sánh với nàng. Vậy mà nàng lại bị ả ta hủy đi dung nhan này, lại còn bị nam nhân nàng nhìn trúng khinh bỉ. Không những vậy, nàng còn bị mất hết thể diện trước mặt bao nhiêu người. Tất cả đều là do ả ta ban cho. Hôm nay nàng phải đòi món nợ này, nếu không, nàng thật sự không thể nào nuốt trôi cục nghẹn này. Đúng vậy, nữ nhân che mặt này chính là Hỏa Uyển Hinh. “Cô nương, chúng ta đã từng gặp nhau sao?” Băng Băng nhíu mày hỏi. Mấy ngày qua, nàng gặp bao nhiêu người. Nhưng nàng không nhớ cô nương này là ai. Dù nàng cảm thấy cô nương này quen quen thật đấy.  “Hừ, không cần hỏi nhiều, nạp mạng đi.” vừa dứt lời, Hỏa Uyển Hinh rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, đánh về phía Băng Băng. Băng Băng cũng không phải là một nữ nhân vô dụng. Nàng nhẹ nhàng lắc mình tránh khỏi nhát kiếm đó. Hỏa Uyển Hinh thấy mình đâm hụt, liền linh hoạt sử dụng tuyệt kĩ võ công nàng ta vất vả học trong ba năm, ép sát Băng Băng. Dù hành tẩu giang hồ gần hai năm, nhưng Băng Băng cũng chưa từng gặp một thân thủ võ công như thế này. Nữ nhân này, không tầm thường.  Vì thân thủ của Hỏa Uyển Hinh rất quỷ dị, Băng Băng tránh không kịp một nhát kiếm đâm đến. Vì vậy, áo choàng của nàng rơi xuống, lộ ra dung nhanh xinh đẹp lạnh lùng. Nhìn vết thương đang rỉ máu ở vai phải, Băng Băng lạnh lùng nhìn Hỏa Uyển Hinh nói: “Vị này, ta không quen biết cô nương cớ gì ra tay tàn nhẫn với ta như vậy. Đã thế đừng mong sống sót ra khỏi nơi này”.  Vừa dứt lời, Băng Băng lập tức vận công, hai đầu dây lụa như hai con rắn thẳng tắp đánh về phía Hỏa Uyển Hinh. Hỏa Uyển Hinh nhẹ nhàng tránh đi một chiêu này của Băng Băng. Lần trước, nàng được lĩnh giáo nội lực của nữ nhân này, ả ta có nội lực đáng để cho người ta ngưỡng mộ. Riêng việc sử dụng dải lụa để làm vũ khí đã khiến người ta tặc lưỡi cảm thán. Nếu là bình thường, chắc chắn nàng sẽ cùng ả ta kết giao. Nhưng sau những chuyện phát sinh, nàng hận không thế giết ả ta ngay lập tức chứ đừng nói đến kết giao. Hai lần trước là nàng chỉ sử dụng một phần ba võ công của nàng ra, nàng không muốn mọi người biết thân thủ thật sự của nàng. Nhưng hôm nay khác, ở đây rừng u suối vắng, một bóng dáng thú vật không có nói gì đến người. Vì vậy, nàng không cần phải che giấu thực lực thật của mình, nàng muốn giết nữ nhân trước mặt này. Qua nhiều lần né tránh đòn phản công của Băng Băng, Hỏa Uyển Hinh lại sử dụng thân thủ quỷ dị tránh đi đường dải lụa, cầm kếm đâm về phía trái tim của Băng Băng. Băng Băng thấy vậy, nhanh chóng né tránh. Nhưng vì lưỡi kiếm đã gần chạm đến nàng nên nàng không tránh khỏi bị kiếm đâm vào cánh tay bên trái. Không thèm để ý vết thương, nàng liền dùng dải lụa tạo thành một vòng tròn bao Hỏa Uyển Hinh trong đó. Hỏa Uyển Hinh nào có để yên, nàng ta đâm khắp nơi, nhưng dải lụa như một bức tường kiên cố, có đâm như thế nào cũng không đứt ra. Băng Băng thấy Hỏa Uyển Hinh đã bị chế ngự ở trong bức tường dải lụa của nàng, ngay lập tức, nàng cho dải lụa éo dần vào. Đến khi dải lụa như dính lên người Hỏa Uyển Hinh thì mới dừng lại. Băng Băng bước đến gần, tháo dải lụa ở trên mặt Hỏa Uyển Hinh xuống. Nàng muốn xem người đến là người phương nào, tại sao lại muốn giết nàng. Giật khăn che mặt xuống, Băng Băng thoáng sững sờ. Thì ra là con khổng tước lòe loẹt dám giành phu quân với nàng. Nhưng, lúc nàng với nàng ta tỉ thí, nàng ta không hề lợi hại như thế này. Nếu ngay cả nàng cũng bị nàng ta qua mắt, vậy nàng ta không phải là nữ tử tầm thường. Nếu là bình thường, nàng với nàng ta hẳn sẽ kết giao thành bằng hữu. Nhưng tình hình này khác, nàng ta dám thách thức giới hạn của nàng. Mà nàng cũng đã từng nói, nếu để nàng gặp lại nàng ta, nàng sẽ không tha cho nàng ta con đường sống nào nữa. Lạnh lùng nhìn Hỏa Uyển Hinh, Băng Băng nói “Ngươi còn lời nào để nói không?” “Hừ, muốn chém muốn giết tùy ngươi, nhưng ta làm ma cũng sẽ không tha cho ngươi” Hỏa Uyển Hinh nói. “Vậy đợi ngươi chết rồi hãy nói” dứt lời, Băng Băng tăng nội lực vào dải lụa của nàng. Dải lụa như hiểu được ý nàng, nó dần dần siết chặt lại. Nhưng, vì không dùng gang tay nên hai bàn tay của Băng Băng dường như bị dải lụa cứa vào đến bật máu. Máu thấm qua dải lụa trắng tinh, thật chói mắt. Nhưng, Băng Băng dường như không quan tâm đến vết thương ở tay của nàng, nàng chỉ nhíu mày một cái rồi nàng mặc kệ vết thương, dồn thêm nội lực vào dải lụa siết chặt Hỏa Uyển Hinh. Hôm nay, nàng muốn ở đây giải quyết nữ nhân này. Nàng không phải là thánh nhân, không phải là quả mềm để ai vào nhào cũng được. Hỏa Uyển Hinh bị siết đến mức mặt đỏ bừng. Nàng cảm thấy từng đốt xương của nàng đang dần dần nứt ra vậy. Dù bị siết đến mức như vậy, Hỏa Uyển Hinh cũng không hề hé một lời xin tha. Nàng chỉ mở to mắt trừng Băng Băng như để giải tỏa nỗi uất hận của nàng. Không biết qua bao lâu, đột nhiên dải lụa của Băng Băng đột nhiên bị đứt, Băng Băng vì dồn nhiều nội lực vào dải lụa nên khi dải lụa bị đứt, nàng liền bị mất thăng bằng ngã xuống. Khi nàng ngã xuống đất, nàng liền thấy cổ họng nàng ngai ngái. Băng Băng ho ra một ngụm máu. Lúc này, mặt nàng trắng bệch ra, đủ để biết nàng bị nội thương nặng như thế nào.  Không để ý đến nội thương của chính bản thân nàng, Băng Băng nhìn về phía Hỏa Uyển Hinh. Lúc này, trước Hỏa Uyển Hinh là một nam nhân đeo mặt nạ màu bạc, mà Hỏa Uyển Hinh suy yếu dựa vào ngực nam nhân đó. Ôm ngực, cố gặng đứng dạy, nhìn thẳng đôi nam nữ đó, Băng Băng lạnh lùng nói “Người đến là ai, sao lại xen vào chuyện của ta?” “Cô nương, xin rộng lượng từ bi, tha cho đồ nhi của ta một con đường sống” Nam nhân mặt nạ đó nói. Giọng hắn trong trẻo mát lạnh nghe rất dễ chịu. Cả người một bộ cẩm phục màu lam ôm trọn giáng người cân đối. Chiếc mặt nạ bạc che cả khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt hồ ly. Con ngươi màu lam nhìn về phía Băng Băng không hề có một chút cảm xúc gì. Nhìn vào con ngươi đó, người ta cảm tưởng mình đang nói chuyện với thần chết vậy.  Nhìn nam tử đó, Băng Băng nở nụ cười lạnh nhẹ nhàng nói “Rộng lượng? Ta tha mạng cho nàng, ngươi có dám chắc chắn nàng sẽ không truy sát ta không? A, ngươi vừa nói nàng là đồ đệ của ngươi. Nếu đã vậy, ngươi với nàng ta cũng không khác gì nhau đâu. Nhìn bề ngoài thì đẹp đẽ nhưng bên trong không biết đã thối nát như thế nào rồi”. “Vậy cô nương đã làm gì để tiểu đồ nhi buộc phải ra độc chiêu? Việc này phiền cô nương ngẫm lại kĩ càng.” Nam nhân đó nhìn Băng Băng, lạnh nhạt nói. Hắn hiểu đồ nhi của hắn nhất. Nàng ta lẳng lơ như vậy, nhưng không đến phút chót hoặc là bị rơi vào tình thế bắt buộc, nàng ta sẽ không bao giờ để lộ ra thân thủ thật của nàng ta. Điều này chính là hắn dạy. Vì vậy, hắn chắc chắn nữ nhân trước mặt này đã đắc tội với đồ nhi của mình. “Hừ… Có lẽ ngươi đã hỏi nhầm người.” Băng Băng lạnh lùng hừ một cái. Đúng là một ruột mà. Nam nhân đó nghe vậy, nhíu mày nhìn nữ nhân đang suy yếu nằm trong ngực mình. Chẳng lẽ là hắn đã sai, đồ nhi của hắn đã đắc tội với người ta. Hỏa Uyển Hinh yếu ớt nằm trong ngực nam nhân đeo mặt nạ, cảm nhận được cái nhìn nghi hoặc của hắn, nàng liền ngước con mắt đáng thương nhìn hắn, suy yếu nói “Đồ…đồ nhi chỉ là để ý….để ý phu quân của nàng ta…đồ nhi khi biết…khi biết hắn ta có nương tử…đồ nhi liền ủy khuất mình…ủy khuất mình…vậy mà nàng ta không chỉ chửi đồ nhi…là kĩ nữ…mà còn hủy đi dung nhan của đồ nhi…đồ nhi muốn rửa mối hận này là sai sao?”. Nghe giọng nàng suy yếu, cộng thêm khuôn mặt khuynh thành và đôi mắt phong tình ấy, nếu không phải vết sẹo bên má trái thì khuôn mặt đó thật hoàn mĩ, hoàn mĩ đến mức làm người ta muốn chiếm lấy nàng làm của riêng. Nhưng những người đó không bao gồm của nam tử mặt nạ này. Nhìn dung nhan đó, hắn vẫn bình tĩnh nhìn  thẳng vào đôi mắt của Hỏa Uyển Hinh thật lâu thư để xác định độ thật giả trong lời nói của nàng ta. Một lúc lâu sau, hắn ngẩng mặt lên, không chút cảm xúc nhìn Băng Băng nói: “Đồ nhi ta coi trọng nam nhân của ngươi, nó đã chịu ủy khuất làm vợ lẽ, chẳng lẽ ngươi lại vì chuyện đó mà đuổi cùng giết tận? Nam tử năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình.” “Ngươi không phải người nơi này đúng không?” Băng Băng nở nụ cười nửa miệng hỏi. Nam nhân này, chắc chắn là ở nơi khác đến đây. Dù nàng không để ý sự tình nhưng nàng vẫn biết được. Nơi đây rất tôn trọng bình đẳng trong quan hệ phu thê. Một nam nhân chỉ được cưới một nữ nhân, mà nữ nhân đó phải đồng ý thì lễ thành hôn mới được tiến hành. Còn nếu nữ nhân đó không thể nào sinh được con nối dõi cho gia đình đó thì nam nhân đó mới được cưới nữ nhân khác làm vợ lẽ. Nhưng lễ cưới này phải được sự đồng ý của vợ cả nam nhân đó.  “Điều này có liên quan gì đến chuyện ta đang nói?” Nam nhân mặt nạ đó lạnh nhạt nói. “Vậy chắc ngươi không biết, Phong Thiên quốc ta tôn trọng nhất phu nhất thê, không có tục lệ gì mà nam năm thê bảy thiếp?” Lần này, nam nhân mặt nạ không trả lời. Đúng thật là hắn không phải người ở đây, mà hắn lại là không hay để ý đến phong tục các nước. Vì vậy, hắn không hề biết quốc gia này lại có cái luật lệ đặc biệt như vậy. Đó có phải là một trong các lý do mà Phong Thiên quốc luôn đứng đầu trong tam quốc? Mặc kệ thế nào, nam nhân mặt nạ lạnh nhạt nhìn Băng Băng, nói “Tại hạ đang bận không tiện tiếp lâu, lần sau gặp lại, sẽ nói rõ ràng”. “Ngày gặp lại thì đó cũng là ngày chết của ngươi” Băng Băng lạnh lùng nói. Chẳng qua bây giờ nàng bị nội thương, nếu không thì nam nhân này cũng không nhàn nhã đứng đó mà nói chuyện đâu. “Vậy thì để ta coi cô nương có tài cán gì. Cáo từ.” Nói xong, bóng dáng hắn biến mất.  Đến khi cảm thấy an toàn, Băng Băng ôm ngực ho ra một ngụm máu. Lúc có nam nhân lạ ở đây, nàng phải nhẫn nhịn để hắn không biết thực chất nàng bị thương như thế nào. Nếu để hắn biết được, như vậy nàng sẽ rất nguy hiểm. Thật sự không biết nam nhân kia là người phương nào? Võ nội công của hắn không hề kém nàng, có khi là hơn là đằng khác. Nhưng, Hỏa Uyển Hinh thì lại không như vậy, nội công của nàng ta không cao, nàng ta chỉ có thế mạnh về thân thủ linh hoạt. Nam nhân đó là sư phụ của nàng ta, vậy nam nhân đó là người của Hỏa cung sao?