Ngày nào Foley Tina cũng rất bận rộn. Đầu tiên là nấu thuốc cho chủ nhân, sau đó tranh thủ đi giặt khăn tay. Việc nào nàng cũng làm rất tận tâm, thậm chí còn cẩn thận đến mức dùng một cái rây lượt qua sữa bò, loại bỏ hết những cặn sữa còn sót, đồ ăn cho chủ nhân đích thân nàng nếm thử rồi mới dâng lên. Đôi bông tai Hồng Bảo thạch của nàng lóe sáng theo từng động tác. Nàng chạy ngược chạy xuôi riết, đến khi chủ nhân ngủ say mới rảnh tay được một chút. Foley Tina ăn qua loa bữa trưa, nhặt lấy mảnh giẻ, xách thêm cái xô nước, ra sau viện cọ rửa rêu bám trên tường. Bầu trời ken dày mây đen, nặng trĩu treo trên đỉnh đầu nàng. Nàng khoác một chiếc áo choàng xám như màu lông của kền kền, xung quanh là những con bồ câu trắng muốt tới tới lui lui, càng làm nổi bật màu áo của nàng. Trông nàng như sắp hòa mình vào bầu không khí ảm đạm này. Cuối cùng Foley Tina cũng cọ xong tường. Nàng dùng ống tay áo lau đi mồ hôi túa trên ra trên khuôn mặt ngăm đen hàm hậu. Nàng về phòng ngủ của mình, lấy một thỏi son đất*, lại đi ra sau viện, ngồi cạnh đàn bồ câu, thoa thỏi son lên móng tay đến khi chúng nhuốm màu. Nàng xòe mười ngón tay ra, ngắm nghía móng tay mình, nở nụ cười hạnh phúc. *Một loại mỹ phẩm có nguồn gốc từ đất sét tự nhiên. Nữ nô chuyên phụ trách việc giặt là từ xa đi tới, trong tay là một phong thư. "Foley Tina, người tình Hồng Bảo thạch lại gửi thư cho ngươi nè." Nữ nô xấu xa trêu chọc Foley Tina. Quả nhiên, mặt Foley Tina lập tức đỏ ửng lên. Nàng ngượng ngùng chà xát hai tay, cuống quýt nhìn xung quanh xem có ai không. "Babona, nhỏ giọng thôi..." Nàng hạ giọng, "Coi chừng ngài Heron biết, ngài ấy sẽ không vui đâu..." Babona vẫn giữ âm lượng như lúc đầu, vui vẻ cười hai tiếng, hươ hươ phong thư trước mặt Foley Tina, "Sợ gì chứ, chủ nhân cũng đã cho phép ngươi kết hôn rồi, còn chuẩn bị đồ cưới cho ngươi nữa. Người tình Hồng Bảo thạch của ngươi mà nghe được tin này chắc sẽ vui lắm đó." "Babona!" Foley Tina nhanh nhảu bắt lấy phong thư trong tay Babona, "Thật là... Ngươi cũng biết ngài Heron ghét nhất là nô lệ không có phép tắc mà." "Ngươi đó, sao mà may mắn thế không biết..." Babona chọc chọc bông tai của Foley Tina, "Tìm được một nửa của đời mình, còn có thể thoát khỏi kiếp nô lệ, rồi kết hôn với người mình yêu nữa chứ. Ta mừng cho ngươi lắm luôn đó." Foley Tina vội vàng che miệng Babona lại, sợ có người vô tình nghe thấy. "Babona, đừng nói như thế. Những việc đó chỉ xảy ra nếu chủ nhân qua đời, nhưng ta thật sự muốn chủ nhân có thể khỏe lại. Chủ nhân với ngài Heron đối xử với ta rất tốt..." Babona bĩu môi, làm mặt quỷ với Foley Tina rồi rời đi. Nữ nô còn một đống quần áo bẩn chờ giặt kìa. Foley Tina nhìn bốn phía kiểm tra lần nữa mới yên tâm bóc thư, lấy một tờ giấy gập đôi ra. Khuôn mặt nàng sáng bừng, khóe miệng cong như trăng lưỡi liềm, ngón tay vuốt nhẹ lên vết chữ hằn trên giấy, dường như làm như vậy có thể khiến nàng gần tình nhân thêm một chút. Sự ôn nhu đối lập hoàn toàn với ngoại hình có phần thô ráp của nàng. Nàng nhẹ nhàng mở tờ giấy, đọc thầm nội dung bên trong. "Foley Tina yêu dấu. Lâu rồi ta chưa viết thư cho nàng. Ta nhớ nàng lắm, mỗi phút mỗi giây đều mơ về ngày hai ta có thể tay trong tay xây dựng một tổ ấm nho nhỏ nhưng đầy ắp tiếng cười. Nàng biết không, tình yêu là một thứ rất kỳ diệu, nó vừa đem lại sự phong phú cho một tâm hồn cô độc, vừa đem lại một khoảng lặng bình yên cho một người hoạt ngôn. Và ta, một người bên ngoài hoạt ngôn nội tâm cô độc, đã tự thân trải nghiệm sự kỳ diệu đó của tình yêu. Ta thường cho rằng sống là phải một mình, cho đến khi ta gặp được nàng. Ta thường cho rằng tâm ta là một cơn gió, phiêu bạt nay đây mai đó, cho đến khi ta gặp được nàng. Ta thường cho rằng, tình yêu là nguồn cơn của sắc dục, cho đến khi ta gặp được nàng. Lúc nào ta cũng nhớ về nàng, nụ cười xinh đẹp chói chang như vầng thái dương của nàng theo ta vào trong những giấc mơ. Nàng là nữ thần của lòng ta, còn ta là gã tín đồ thành kính quỳ dưới váy nàng. Nếu như có thể, ta rất muốn moi tim mình ra dâng cho nàng, để nàng thấy nó đã thổn thức vì nàng như thế nào. Thế nhưng thù hận giữa mẹ nuôi của ta và chủ nhân của nàng lại quá lớn, đó chính là rào cản khiến chúng ta khó lòng gặp mặt, chỉ có thể thấy nhau qua những con chữ khô khan. Foley Tina yêu dấu, ta trộm nghĩ, chủ nhân của nàng chỉ còn lay lắt hơi tàn, sao nàng không giải thoát cho bà ấy bằng một chút thuốc độc? Đó không phải là mưu sát, đó chỉ là tấm lòng của một nô lệ trung thành không nỡ thấy chủ nhân của mình chịu khổ nữa thôi. Đến khi chủ nhân nàng chết rồi, nàng hãy lấy viên Hắc Diệu thạch của bà ấy, sau đó ta sẽ dẫn nang cao chạy xa bay, đến nơi chúng ta có thể cùng ngắm bình minh và hoàng hôn, nàng dệt vải còn ta thì nuôi ong, rồi đôi mình sẽ sinh ra những đứa con xinh đẹp, dựng vợ gả chồng cho chúng nó, cuối cùng ta và nàng sẽ tay trong tay yên giấc ngàn thu. Chủ nhân của trái tim ta, nàng có nguyện cùng ta kết thành vợ chồng, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia? Yêu nàng. Brutus." Foley Tina siết chặt bức thư, nội tâm đấu tranh kịch liệt. Sự trung thành không cho phép nàng làm ra những việc trái luân thường đạo lý như độc chết chủ nhân mình. Chủ nhân quan trọng, nhưng người yêu cũng quan trọng không kém. Nghĩ đến tương lai tràn ngập màu hồng mà Brutus vẽ ra, Foley Tina kích động đến vừa khóc vừa cười, nước mắt rơi xuống thấm ướt cả một mảng giấy lớn. Đột nhiên tờ giấy bị ai đó giựt mất. Foley Tina hoảng hồn hét lên một tiếng, vội vàng quay sang, nhìn thấy người đứng đó, tức khắc hồn phi phách lạc. Lucas âm trầm cầm tờ giấy, Heron đứng sau y, sắc mặt cực kì khó coi. Heron nhận lấy tờ giấy Lucas đưa cho, liếc sơ qua. Sắc mặt hắn tái xanh, vành mắt đỏ lên vì phẫn nộ, đầu óc quay cuồng, phải vịn vào Lucas mới đứng vững được. Hắn nhìn chằm chằm vào nữ nô sợ hãi cực độ đang quỳ mọp dưới đất, trong đầu dường như thông suốt rất nhiều chuyện. Kế hoạch giết người ở Gaul, tai bay vạ gió ở Capua, tất cả chuyện này đều liên quan với nhau bởi một cái nút thắt. Mà cái nút thắt đó, chính là Foley Tina. "Hóa ra là ngươi, Foley Tina!" Heron giận sôi máu, hơi thở cực kỳ gấp gáp, "Trời ạ, mẹ ta đã nuôi ong tay áo rồi!" "Ngài Heron..." Foley Tina bò đến ôm chân của Heron. Mỗi tế bào của nàng đều run rẩy kịch liệt, móng tay sơn đỏ của nàng khẽ cào qua quần Heron, để lại một vệt đỏ thẫm. Trông nàng như một con thú đang thoi thóp ra sức cầu xin một con đường sống. "Tôi xin lấy linh hồn và danh dự ra thề với trời, từ trước đến nay tôi đều một lòng trung thành với gia tộc Polio, càng không có khả năng phản bội chủ nhân mình!" Nàng khóc, "Tôi một mực chăm sóc chủ nhân, từng giây phút từng phút đều mong chủ nhân có thể khỏe lại! Dù cả thế giới có quay lưng với chủ nhân, thì tôi nhất định sẽ quay lưng lại với cả thế giới!" Heron rút chân mình ra, lạnh nhạt liếc nàng: "Thế ngươi giải thích thế nào về lá thư này? Foley Tina ơi Foley Tina, bề ngoài ngươi trông phúc hậu như thế, ai ngờ bên trong lại vô liêm sỉ đến mức muốn độc chết mẹ ta.." "Không phải!" Foley Tina tuyệt vọng thanh minh, "Đây chỉ là âm mưu của Brutus! Tôi sao có thể làm ra chuyện đại ác bậc này! Tôi còn định sẽ cự tuyệt nữa kìa." Heron nghe Foley Tina nói thế, đưa tờ giấy cho Lucas, thở ra một hơi: "Cuối cùng cũng chịu thừa nhận ngươi có quan hệ với Brutus." Cơ thể Foley Tina cứng ngắc. Nàng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Heron, vệt nước mắt lăn trên má vẫn còn chưa khô. "Hành tung của ta lại bị Brutus nắm rõ như lòng bàn tay, giờ ta đã hiểu tại sao rồi." Heron nhớ lại những chuyện đã qua, "Hóa ra gã có "tay trong", chả trách sao gã lại biết được tướng mạo của Mouthis..." Heron dời tầm mắt sang đôi bông tai Hồng Bảo thạch, "Foley Tina, ngươi thật tội nghiệp. Tình nhân của ngươi, Brutus, là một gã luyến mẫu* bẩn thỉu có thói quen tặng Hồng Bảo thạch cho bất cứ người phụ nữ nào bên cạnh gã. Đối với gã, ngươi chỉ là một thế thân kiêm tình báo mà thôi." *Luyến mẫu: Yêu mẹ mình, là loại tình cảm trai gái, không phải là tình mẫu tử. "Không thể nào..." Foley Tina bàng hoàng đến tê liệt, lắc đầu phủ định lời Heron nói một cách máy móc. "Chàng ấy đã hứa sẽ cùng tôi kết hôn mà... Vì thân phận cách trở, khó khăn lắm chúng tôi mới đến được với nhau kia mà... " "Foley Tina, tỉnh lại đi. Thứ tình yêu gã dành cho ngươi chẳng qua chỉ là một màn kịch không hơn không kém. Thứ gã thật sự muốn là cướp đoạt gia sản của gia tộc ta kia kìa!" Foley Tina nghe như sét đánh ngang tai. Hô hấp nàng đứt đoạn, đôi mắt trống rỗng mở to. Nàng xoay lưng lại với Heron, ngồi bó gối, nhìn đăm đăm vào một khoảng không vô định, bất động như một tượng đá. Lucas cẩn thận nhẩm lại lời lẽ trong thư, đột nhiên nhận ra điều gì đó. "Khoan đã..." Y nói, "Tại sao Brutus lại nhắm đến Hắc Diệu thạch? So với đống trang sức đắt tiền của Fanny phu nhân, Hắc Diệu thạch có đáng giá bao nhiêu đâu chứ..." Heron nghe y nói thế, cũng cầm bức thư lên xem qua lần nữa. Chợt bằng trực giác, hắn nảy ra một suy đoán, Hắn nhớ, mẹ hắn đã từng nói, Hắc Diệu thạch là món quà đầu tiên cha hắn tặng bà ấy, mà chiếc ấn giới màu đỏ đã được đưa cho người cha hắn yêu nhất... Hắc Diệu thạch và chiếc ấn giới màu đỏ rõ ràng là hai sự vật hoàn toàn khác biệt, giờ đây lại có một mối liên hệ vô hình nào đó. Và hắn tin vào trực giác của mình. "Foley Tina, theo ta đi gặp mẹ ta," Heron lạnh lùng nhìn Foley Tina, "cũng là chủ nhân của ngươi."