Đừng nói không yêu

Chương 12 : mở màn cho những tình địch (2)

“Tùng… tùng… tùng…” ba hồi trống réo rắt vang lên báo hiệu giờ ra chơi giữa giờ kết thúc, cả lớp 10a7 vội vàng ngồi lại nghiêm chỉnh để chuẩn bị cho tiết thứ hai, tiết công nghệ, nghe nói là giáo viên mới vào trường sẽ dạy. Thùy Lâm hơi nhăn mặt lại, nhìn Ngọc Ánh đang hí hửng giở sách vở ra. Không được! Chắc chắn cô phải cảnh báo trước cho con bé ngây thơ này mới được. Giáo viên mới gì chứ? Đừng tưởng cô không biết là ai, ngoài bà chị quỷ miêu đó, còn ai khác nữa chứ. Dịch dịch người lại gần Ngọc Ánh, Thùy Lâm huých huých nhẹ vai cô, đầu hơi nghiêng về sang, đôi mắt hướng về phía cửa lớp nhưng giọng nói thì với người bên cạnh: - Này, cậu nghe nói giáo viên mới sẽ dạy lớp ta chưa? Mở sách ra, Ngọc Ánh không nhận thấy gì khác lạ của bạn mình, vẫn vô tư, hồn nhiên gật đầu. Mặt Thùy Lâm lại xuất hiện thêm nếp nhăn nữa: - Thế có gì mà vui vậy? Đôi môi đỏ khẽ cười, hai mắt Ngọc Ánh mở hơi to ra hệt như một cô búp bê: - Nghe nói cô rất xinh, lại còn hiền nữa, nên mình thấy thích. “Xìììììììì” một cái rõ dài, môi Thùy Lâm chìa ra hết cỡ, ước chừng được một đĩa thịt nướng, đôi mắt nheo lại đầy vẻ coi thường người vừa được nhắc đến. Hiền? Thật sự, là rất muốn băm chết đứa nào nói con quỷ đó hiền. 12 tuổi biết nói vị hôn phu của mình là tên ẻo lả, không đáng làm chồng rồi hủy bỏ hôn ước để đính hôn với một tên khác giàu có hơn mà là hiền sao? 19 tuổi nhà phá sản, bị bỏ rơi, vội vàng quay lại tìm người ngày xưa lúc này đã thành đạt và muốn nối lại hôn ước ngày xưa mà là hiền sao? 20 tuổi bị cố hôn phu từ chối, về nước bám riết lấy người ta rồi lấy hoàn cảnh của mình để lấy lòng thương hại của cha người ta mà là hiền sao? Nhưng dù sao đó cũng là cách nhìn của người khác, cô không thể cấm cản được, vả lại ai bảo do chị ta diễn xuất quá tài giỏi. Nếu không phải từ nhỏ đã được tận mắt thấy tai nghe những thành tích huy hoàng của chị ta, bản thân cô cũng chẳng thể tin được. Một con người xinh đẹp như thế, vẻ ngoài dịu dàng như thế, lại có thể ham lợi, không từ thủ đoạn như thế, thật khó mà tưởng tượng được. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được. - Cậu sao vậy? – Nhận ra sự khác lạ của Thùy Lâm, Ngọc Ánh ngạc nhiên hỏi, đáy mắt ánh lên vẻ lo lắng. Sao nhìn con nhỏ Thùy Lâm này như là rất có thành kiến với những gì cô vừa nói nhỉ? Thùy Lâm quay sang nhìn Ngọc Ánh, bộ dạng nghiêm túc chưa từng thấy, giọng nói cũng trở nên thận trọng: - Cậu đừng có mà bị vẻ bề ngoài của chị ta lừa gạt. Cậu cũng không phải là chưa gặp người như chị ta, chính xác, chính là anh mình đó, mặt người dạ thú, cậu hiểu chưa? Ngọc Ánh xoa xoa trán, lạy chúa, cô gặp phải loại người gì thế này? Cậu có cần phải dùng bộ dạng như vậy để nói với mình không? Đúng là những người bình thường sẽ mãi mãi không thể hiểu nổi những người không bình thường mà. Tự mình hỏi rồi lại tự mình trả lời, cậu xem mình là không khí hả? Hay là cái thùng rác để cậu phun nước bọt vào? Khóe miệng Ngọc Ánh hơi giật giật, giơ tay lên rồi sờ vào trán của cô bạn mình, tự kỉ nói: - Không nóng, chẳng lẽ bị mát dây thần kinh? Thùy Lâm nắm chặt tay lại kiềm chế ham muốn giết người đang sôi trào trong lòng. Con nhỏ chết bầm này, mình đã có ý tốt muốn cảnh báo cậu thì cậu lại nói mình bị thần kinh, đúng là làm ơn mắc oán mà. Nếu không phải trong tương lai cậu có khả năng sẽ là phu nhân của tên ác ma nhà mình, mình đảm bảo sẽ không lưu tình mà bóp chết cậu ngay lập tức, cũng sẽ không phải cúi đầu mà nịnh nọt cậu như vậy đâu. Thật không hiểu nổi ông anh này nữa, rõ ràng mắt rất tinh, vậy mà tại sao lại chọn con nhỏ này, trong khi bao nhiêu mĩ nữ vây quanh còn đẹp gấp tỉ tỉ lần nó? Thôi thì, cái nết đánh chết cái đẹp, người đã xấu rồi thì tính cách cũng phải được được một chút đi, ai ngờ cả người lẫn tính đều không phê chuẩn được. Từ bao giờ thì mắt nhìn người của tên ác ma nhà mình lại rớt xuống thảm hại như vậy nhỉ? Ngẫm lại, tại sao ngày trước mình lại có thể làm bạn với con nhỏ không có gì đặc sắc này cơ chứ? Để rồi nó lại sắp lên chức làm chị của mình, haizz, oan nghiệt ơi là oan nghiệt. Tiếng gót giày từ bên ngoài vang lên rồi im bặt trước cửa khiến cho cả lớp 10a7 sững sờ một hồi, không hẹn trước mà tất cả cùng hướng ánh mắt về phía người con gái đang đứng ngước mắt lên nhìn lên trên biển lớp kia rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hướng ánh mắt ra tấm bảng rất nổi bật ở ngoài cổng trường: “ Vào trường, đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên”, sau đó, tất cả các bạn cùng chung một câu nói trong đầu: New teacher, cách cô xuất hiện cũng thật đặc biệt quá đi. Không lẽ, cô coi chiếc bảng đó là không khí, hay chỉ đơn thuần là cô không để ý? Hoặc cũng có thể là tấm bảng đó chẳng có một chút hiệu lực nào với cô? Nếu một giáo viên, đã không làm gương như vậy trước mặt học sinh, vậy thì tại sao những học sinh như các bạn đây phải cong mông lên để đi nhẹ, mở miệng thật bé để nói nhẹ và e thẹn che miệng để cười duyên chứ? Có phải thế giới này quá không công bằng rồi không? Đôi giày 10 phân màu đen lại tiếp tục tiến về phía trước sau một hồi nghiên cứu biển lớp, một mĩ nữ xinh đẹp như sao xuất hiện, nở một nụ cười duyên dáng, động lòng người, khẽ gật đầu một cái biểu thị cho việc để lớp ngồi xuống, rồi bản thân cũng rất nhanh an tọa tại ghế giáo viên. Hà Mi thoáng giật mình trước hành động rất nhanh lẹ này của giáo viên mĩ nhân này, cô nhóc hơi nghiêng người hỏi nhỏ bên tai Thùy Lâm: - Hình như, lúc nãy cậu để chân lên ghế giáo viên đúng không? Thùy Lâm chỉ ừ hử một cách lơ đãng. - Nhưng mà cậu chưa lau đúng không? - Ừ. – Trả lời một cách rất hồn nhiên. Ngọc Ánh ngồi gần đó nghe thấy vậy thì quay người sang lườm Thùy Lâm, giọng chất vấn: - Cậu cố ý? Không có biểu cảm gì là mà người thấy có lỗi hay chột dạ có, ngược lại Thùy Lâm còn hất mặt lên, rất tự hào mà gật đầu, ánh mắt thách thức hướng về phía Ngọc Ánh: Rồi sao? Cậu định méc cô hả? Dĩ nhiên là Ngọc Ánh chỉ biết hậm hực nhìn bộ mặt rất đáng đánh kia đang vênh váo đắc ý mà không làm gì được, dù sao cậu ta làm gì, cô cũng không quản được, cũng chẳng đến nỗi mà vì một chuyện nhỏ nhoi lại đi làm mình làm mẩy để ảnh hưởng tới tình bạn. Vả lại, với con người hiểm độc như Thùy Lâm, làm chuyện này là còn quá là bình thường đó. Ngọc Ánh dám chắc còn rất nhiều chuyện mà con quỷ sứ này nghĩ ra còn thâm hơn, chỉ là chưa đến lúc trình diễn mà thôi. Nhưng mà… - Sao cậu lại ghét cô vậy? Thùy Lâm nghe tới đó thì khinh thường vạn phần nhìn bạn mình. Hứ, bây giờ mới thèm để ý và hỏi lí do sao? Ghé vào tai Ngọc Ánh, Thùy Lâm nói nhanh: - Nếu cậu biết chị ta là ai, đảm bảo cậu còn ghét hơn mình, không chỉ ghét đâu. Đôi mắt nhìn lên trần nhà chớp chớp vài lần để tiêu hóa những gì vừa nghe được, Ngọc Ánh hơi nghiêng người, mặt ******** ra hỏi: - Vậy là ai? Đột nhiên cười một cách nham nhở cùng quỷ dị, ánh mắt Thùy Lâm trở nên gian xảo một cách bất bình thường, cô nhả từng chữ một vào trước mặt Ngọc Ánh, cảm tưởng như từng chữ từng chữ được phun ra là sẽ đâm thẳng vào mặt cô bạn mình: - Cố - vị - hôn – thê của bạn trai cậu. Bây giờ chị ta đang sống ở nhà mình và đang tiếp cận anh mình. “Cố vị hôn thê của bạn trai cậu?”, trong đầu Ngọc Ánh chỉ xung quanh những từ này, dòng kí ức đó lại chợt thoáng hiện qua. Đôi mắt cô bỗng tối sầm lại mang theo bao cảm xúc khác biệt, hoang mang có, sững sờ có, đau khổ có, và hụt hẫng cũng có. Nhưng rồi rất nhanh lấy lại bình thường, Ngọc Ánh nhìn lên cô giáo mới đang viết tên bài học lên bảng, dáng người thon gọn, không quá cao tới mức vô duyên, cũng không quá mập tới mức đáng ghét, rất cân đối, rất ưa nhìn, đúng tiêu chuẩn con trai thích. Anh ấy thích con gái như thế này sao? Thì ra, đã nghe từ lâu, bây giờ mới có dịp được chiêm ngưỡng. Một cách hơi khó khăn, Ngọc Ánh ngập ngừng hỏi: - Vậy chị ấy là Mun? Thùy Lâm chìa đôi môi của mình ra, bất mãn nói, chanh chua như những bà bán hàng ngoài chợ: - Ừ. Mun mun mèo con, đúng là già rồi còn thích trẻ ra. Cả người Ngọc Ánh cứng đơ lại, như bị điện giật. Thì ra, người con gái ấy, là cô ấy sao? Đẹp như vậy, làm sao có thể không yêu được? Thì ra, bên cạnh anh, ai cũng hoàn hảo, như vậy sao? Thì ra, từ trước tới nay, mày đã thua người ta rồi, cho dù chưa bao giờ đánh, mày cũng đã thua. Sợ rằng người ta còn chẳng thèm để mày vào trong mắt ý chứ? Như nhìn ra tâm trạng của Ngọc Ánh, Thùy Lâm hơi nhăn mày lại, con nhỏ này, mới nói như vậy, chưa gì đã mất tinh thần, sa sút như thế rồi. Đừng bảo là định bỏ cuộc giữa chừng nhé, chúa ơi, nếu mà như thế thật chỉ sợ tên quỷ kia hắn sẽ lột da cô mất, bây giờ Thùy Lâm mới hiểu được đạo lí trời tạo nghiệt vẫn sống được, người tạo nghiệt không thể sống. Cái miệng chết tiệt, đột nhiên ngứa ngáy nói ra làm gì, lúc này thì chết chưa? Làm người không ai là hoàn hảo, ai cũng phải có lỗi lầm, quan trọng là có biết sửa chữa lỗi lầm ấy hay không, Thùy Lâm rất hiểu đạo lí này, nên cũng dùng triệt để nó. Cả người nhích dần nhích dần về phía Ngọc Ánh, khẽ huých huých cái người đang để hồn treo lơ lửng giữa tầng mây kia, nhẹ giọng hỏi: - Cậu không có vấn đề gì chứ? Vẫn đang hơi ngơ người nhưng Ngọc Ánh vẫn còn đủ tỉnh táo để nói: - Không, chép bài đi. Thùy Lâm mặc dù không hài lòng lắm với kiểu giấu giếm tâm tình này của Ngọc Ánh nhưng cũng không biểu lộ ra mặt. Dù sao cô cũng không phải là nhà tâm lí, không hiểu rõ được cảm giác và suy nghĩ hiện nay của cậu ta, vả lại cậu ta đã không muốn nói, cũng không nên ép buộc làm gì. Điều quan trọng lúc này là người còn đang đứng trên bục giảng kia, một ý tưởng xoẹt qua đầu khiến Thùy Lâm nở một nụ cười quỷ dị cùng lưu manh. Lại quay người sang bên kia, Thùy Lâm vẻ mặt nghiêm trọng nói với Hà My: - Hôm nay mình thấy cô này cứ lẽo đẽo theo sau thầy Khang, hình như là có ý với thầy. Đánh vào tâm lí của con gái, cái gì sẽ hiệu quả nhất, dĩ nhiên là thần tượng của họ rồi, Thùy Lâm thừa biết con nhỏ này rất hâm mộ ông anh quý hóa của cô, nếu nói ra như vậy, chắc chắn tỉ lệ thành công trong kế hoạch của cô là rất cao. Quả nhiên, vừa nghe xong, bạn Hà My đã phừng phừng con mắt, phồng mồm trợn má lên, không hề giấu giếm sự tức giận của mình đối với tình địch trên bảng. Bước 1: khích tướng, tạo đồng minh đã xong, tiếp theo là bước 2: mượn dao giết người, không ra mặt nhưng cũng khiến địch nhe răng. - Mình bảo nhé, bây giờ cậu có muốn làm cho cô ta phải biết đường mà rút lui không? Thế thì… rồi… Nhìn bộ dạng hưng phấn vạch rõ kễ hoạch của Thùy Lâm, Hà My hơi ngập ngừng: - Như vậy có được không? - … - gật đầu chắc nịch, còn bổ sung thêm câu – Nếu cậu muốn thầy theo quỷ miêu thì đừng làm. Câu nói ấy đã đánh tan đi sự do dự vừa rồi của Hà My, hừ, ai bảo cô ta dám léng phéng với thần tượng của cô làm gì, không thể tha thứ được. Nghĩ là làm, Hà My trao cho Thùy Lâm một cái nhìn tin tưởng. Kế hoạch cảnh tỉnh quỷ miêu bắt đầu. Cả lớp đang im lặng chép bài thì một giọng nói ỏn ẻn vang lên: - Thưa cô, sao cô không giới thiệu về bản thân ạ? Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về nới phát ra tiếng của nàng Vân Dung đó, đến khi phát hiện ra mục tiêu là cô nàng lắm chiêu, quỷ quái bên cạnh lớp trưởng lưu manh giả danh tri thức thì đầy hứng thú dừng bút lại xem kịch. Không biết giáo viên mới này lại đắc tội gì với hai nàng quỷ này đây? Màn kịch chỉnh người này cũng đã từng xảy ra nhiều lần nhưng chưa bao giờ khiến người xem chán, vì mỗi lần lại là một trò khác nhau, mà trò nào cũng khiến người xem tò mò cùng đứt ruột. “Bụp” một cái, ngòi bút chì trên tay Ngọc Ánh gãy luôn vì giọng nói như kĩ nữ đang mời khách này của Hà My. Thật sự rất khiến người khác sởn tóc gáy, bao nhiêu da gà, da vịt của Ngọc Ánh cùng nhau lần lượt dựng đứng lên như đang biểu tình. Đôi lông mày nhăn lại nhìn nụ cười không mấy được gọi là lương thiện trên môi Thùy Lâm, cả người cô không rét mà run cầm cập. Con quỷ sứ này, không phải lại định giở trò gì chứ? Chẳng lẽ, đã ghét người ta tới mức muốn chỉnh người rồi? Mà thôi, dù sao cũng chẳng phải chuyện của mình, có kịch hay để xem miễn phí, tội gì bỏ lỡ. Dù sao mình cũng không phải thánh nữ, không lương thiện tới mức giúp đối thủ của mình. Vả lại, đột nhiên có người giúp mình giết đối thủ của mình, tội gì ngăn cản, mượn dao giết người, dùng triệt để đi. Quay sang nhìn Hà My cùng Thùy Lâm đầy khích lệ, lúc này, Ngọc Ánh mới thấy bản thân có bao nhiêu là xấu xa và nham hiểm, cũng phải thôi. Con gái là thế mà, khi gặp tình địch của mình, trước mặt người khác thì cố tỏ ra bình tĩnh, tỏ vẻ bản thân không hề để người ấy trong mắt, nhưng trong lòng thì không ngừng tìm cơ hội để khiến đôi phương lúng túng, mất mặt. Ai nói chỉ có tính chiếm hữu của đàn ông mới cao còn phụ nữ thì không? Đàn ông thưởng biểu lộ sự sở hữu của mình bằng hành động trước mặt người khác, còn phụ nữ biểu lộ sự độc chiếm của mình bằng cách làm sau lưng. Thực ra, đàn ông cũng chẳng đủ độc ác như phụ nữ, bởi vì đàn ông thường nặng ở chữ “sĩ”, nên khi làm gì họ cũng sẽ để cái chữ đó đầu tiên. Phụ nữ thì không, chỉ là những người im lặng, nhưng chó càng không sủa mới có khả năng cắn trộm người, càng những người im lặng mới có thể nghĩ ra những điều khiên chúng ta không ngờ tới nhất. Đàn ông khi đứng cùng nhau thường bàn chuyện làm ăn hoặc là một vấn đề gì đó liên quan đến kinh tế, nhưng phụ nữ, khi đứng cùng nhau, chỉ có một loại chuyện, phán xét về người khác, và chủ yếu là những chuyện xấu của người ta. Có thể nói, lòng ghen tị của phụ nữ là từ khi sinh ra đã có rồi, nên cũng chẳng trách ai được, một người phụ nữ không biết ghen ghét, đố kị chưa chắc đã hẳn là một người phụ nữ. Suy nghĩ ấy như phần nào an ủi cho lương tâm của Ngọc Ánh, vì ít ra trên thế gian này, cũng chẳng phải mình cô mong muốn cho tình địch của mình bị mất mặt, ít ra thì cũng không phải mình cô xấu tính. Không ngờ Nguyễn Ngọc Ánh cô lại được ông trời ưu ái như thế, làm việc gì cũng có bè có cánh. Giáo viên mới trên bàn đang cúi đầu xuống đọc bài trong sách nghe thấy giọng nói lảnh lót đó cũng phải ngừng miệng rồi ngẩng đầu lên, một khuôn mặt trẻ con đang chớp chớp mắt lại vô cùng dễ thương với mình, bên cạnh là một khuôn mặt quen thuộc đang nhếch môi cười đầy khiêu khích. Là em sao? Dương Thùy Lâm, lại muốn dùng biện pháp gì để cảnh cáo tôi đây? Xem ra, em đã quá ghét tôi tới cực điểm rồi, nên mới không từ mọi trường hợp, kể cả khi tôi đang làm việc cũng dùng đủ mọi cách để nói cho tôi biết tôi nên làm gì. Đã vậy, còn kéo người cùng chết thay mình nữa chứ? Nhưng không sao, tôi cũng đâu có ngần ngại gì. Nếu em đã muốn chơi, thì tôi cũng sẽ đáp lại. Em càng ghét tôi, tôi càng muốn em phải thuần phục tôi. Tôi rất trông chờ tới này em cam chịu nói với tôi hai từ “chị dâu”. Trong lòng thầm cười lạnh, bên ngoài lại rất bình tĩnh, giọng nói dường như rất có hứng thú với ý kiến vừa rồi của Hà My: - Em muốn biết gì về cô? Hà My hơi xị mặt xuống, tỏ vẻ đăm chiêu rồi chợt cười buồn lắc đầu: - Em muốn biết tất. Đôi môi đỏ cong lên tạo một nụ cười đậm: - Biết tất là biết gì? Thùy Lâm đột nhiên đứng lên, giọng nói như có như không: - Ý của bạn ấy là cô hãy nói về bản thân cô, ví dụ như vòng 1, vòng 2, vòng 3, trên mặt cô chát bao nhiêu tạ phấn? Đôi môi cô tô bao nhiêu thùng son? Cô có đi phẫu thuật thẩm mĩ không? Sau đó thì cô hãy nói về cuộc sống của mình, về ban ngày, khi cô ngủ dậy, người đầu tiên cô nhìn thấy trên giường mình là anh chàng nào, có pải hôm nào cũng giống nhau không? Rồi cuộc sống về đêm của cô ra sao, nới yêu thích của cô là gì, pub, bar or hotel? Tiếp theo là đến gia đình cô, làm nghề gì, phá sản chưa? Và tiếp theo là, tại sao cô lại mặt dày cùng trơ trẽn như vậy? – Thùy Lâm nói một tràng dài rồi dừng lại, nhướng cao mày nhìn người phụ nữ mình vô cùng căm ghét vẫn đang dửng dưng như không có gì nhìn cô, nghiến răng ken két. Đợi cho Thùy Lâm đã xả xong, mĩ nhân giáo viên mới nhẹ nhàng mà chậm rãi hỏi: - Xong rồi? Thùy Lâm chép chép miệng, giơ hai ngón tay trỏ cũng giữa lên lắc lắc tỉ lệ thuận với độ quay của mặt, đôi mắt hơi nheo lại, khuôn mặt cười như không cười: - Cuối cùng là… tại sao cô lại cứ bám theo chồng em vậy? Cả lớp gần như là ngã ngửa khi nghe thấy câu nói này của Thùy Lâm. Đạo diễn đâu, cắt cắt mau, sao lại có diễn viên không chuyên nghiệp như thế này chứ, hỏng bét cả bộ phim đang gay cấn rồi? Hà My mím chặt môi lại, đôi chân dưới bàn không ngừng đay nghiến mũi chân của con nhỏ ngu ngốc bên cạnh, sao cậu ta lại đột nhiên làm khác kịch bản thế chứ? Rõ ràng ban đầu đang nói rất hay mà, có phải là sung quá hóa rồ mất rồi không? Chồng với con gì ở đây? Nói như vậy, có khác nào tự đào hố chôn mình không chứ? Người nào đó vẫn rất thản nhiên trước cái nhìn chăm chú của cả lớp, đôi mắt vẫn ngước thẳng nhìn vào khuôn mặt đang rất khó coi của ai kia. Dường như lấy lại bình tĩnh sau câu phát ngôn kinh thiên động địa của Thùy Lâm, mĩ nhân khẽ chớp chớp mắt vài cái rồi lại cười, một nụ cười che giấu tất cả sự mất bình tĩnh trong con người cô, giọng nói rất tự nhiên, không có gì cho thấy sự nổi sóng đang trỗi lên: - Mời em ngồi xuống. – Đợi cho Thùy Lâm đã yên vị ngồi vào chỗ, mĩ nhân tiếp tục – Em có muốn được ghi danh trong sổ đầu bài với lí do: vô lễ với giáo viên không? “A” lên một tiếng, Thùy Lâm lấy tay để lên môi như những lời mình nói chỉ là vô tình, đôi mắt chợt biến đổi thành sự ngây thơ đến ngạc nhiên, chớp chớp vài cái rồi nói: - No no, you shouldn’t do like this. Don’t forget who allowing you teach this school.(Không, không, cô không nên làm như thế. Đừng quên ai đã cho cô dạy ở trường này.) Cô không nên lật lọng như vậy chứ? – Xong xuôi kèm gửi tặng kèm một nụ cười thân thiện miễn phí. Cả lớp gật gật dù gù trước câu nói của Thùy Lâm như một lẽ hiển nhiên. Ai chẳng biết cô ấy là con gái thầy hiệu trưởng, đó cũng chính là lí do tại sao rất nhiều giáo viên Thùy Lâm không vừa mắt bị chỉnh cho thảm hại nhưng cũng không dám ho he gì, vì cha của người ta đang nắm giữ miếng cơm manh áo nên cũng đành nín nhịn thôi, lời nói vừa rồi như một sự vô tình mà lại chính là cố tình. Cố tình nhắc nhở cho giáo viên mĩ nhân này biết rằng em là con gái của ai, người mà cô có thể đắc tội hay không, còn có thêm nói cho cô biết rằng nhờ có ai mà cô mới được vào trường này, cô đừng có lấy oán trả ơn như thế. Mĩ nhân hơi cau mày lại, cô thực sự không hiểu rõ điều mà Thùy Lâm vừa nói rõ cho lắm. Con nhỏ đáng ghét này, biết thừa là cô vô cùng dốt môn tiếng anh mà lại cố tình lấy thứ đó ra để nói với cô. Haizz, nếu biết trước là có ngày này thì hồi trước chăm chỉ vào có thể sẽ đỡ mất mặt hơn rồi không? Nhìn biểu tình ngu ngơ của người trên bục, Thùy Lâm cười thầm trong bụng, hơi nghiêng đầu, hồ nghi hỏi: - Không phải là cô không hiểu em nói gì chứ? – Xong lại để tay lên má, giọng nói như có như không – Ôi, làm sao em lại có thể quên mất chứ? Trước đây mỗi lần đến kì kiểm tra tiếng anh, đều là cha cô đưa phí cho giáo viên để cô qua, thì làm sao cô có thể biết được chứ? Rồi lại chép miệng một cái, lắc lắc đầu tỏ vẻ thông cảm. Hà My cười tủm tỉm, rất biết ý mà nói: - Thưa cô, nếu đã vậy để em dịch nghĩa cho cô thay bạn ấy nhé: Không, không, cô không nên làm như thế. Đừng quên ai đã cho cô dạy ở trường này. Khuôn mặt của mĩ nhân lúc này đã méo mó đến khó coi cực điểm, nhưng để giữ hình tượng của một người giáo viên, cô vẫn phải bình tĩnh mà nói: - Được rồi, cô xin tự giới thiệu, tên cô là Mĩ…. - Linhhhhhhhhhhh – Còn chưa để cho mĩ nhân nói xong, Thùy Lâm đã dỏng môi lên, một tiếng thôi mà kéo dài tên người ta đến cả nửa tiếng. Mỹ Linh không hề bực tực, vẫn rất điềm đạm nói tiếp: - Mọi người vẫn thường gọi cô là… - Mun mun mèo nhỏỏỏỏỏỏ…. – Vẫn như ban nãy, lại tiếp tục màn cắt ngang người khác, những lần này còn kèm theo một câu nói độc mồm đằng sau – Cô biết không? Thực ra, bây giờ có những người đã rất rất già rồi nhưng vẫn còn muốn quay lại thời thanh xuân nên thường lấy những cái tên thật mắc ói, ví dụ như cái em vừa nói ý. – Xong rồi cười rất ngây thơ. - Em biết rất rõ về cô? - Tất nhiên rồi, nếu đã là người bám theo chồng em thì em phải điều tra về người đó chứ? - Từ nãy tới giờ, em cứ một câu chồng em, hai câu chồng em, vậy chồng em là ai thế? Nở một nụ cười như là đang chờ người khác mắc bẫy, Thùy Lâm chỉ đợi chị ta nói câu này, cuối cùng cũng đã đến, đôi môi chu lại rồi lại như vô tình mà nói: - Thực ra không phải là chồng em, mà là chồng bạn em, chắc cô cũng thấy rồi mà, hôm nay, cô chẳng phải đã phóng xe thật nhanh khi thấy hai người họ âu yếm đến quên trời quên đất sao? Xong rồi, lại chép miệng tiếc rẻ: - Thật là đáng thương cho những kẻ thích phá hoại tình cảm của người khác. Lời nói của Thùy Lâm như chọc đúng vào nỗi đau của Mỹ Linh, cơn ghen ghét trỗi dậy che đi sự bình tĩnh mà cô vẫn đang cố giấu. Không ngờ con nhóc chết tiệt này lại có thể không ngần ngại mà phanh phui tất cả ra như vậy. Đôi mắt vốn đang rất trong, không một gợn song, giờ đây đang nhìn Thùy Lâm bằng một cái nhìn thù hằn, nói lên tất cả sự thù địch của cô đối với cô bé học sinh đang rất vô tư mà ngồi dưới kia. Đúng lúc đó, một giọng trầm mà nhẹ vang lên: - Bí thư lớp đâu? – Một đôi giày nam màu đen nhấc chân bước vào trong lớp, không hề kiêng dè mà cất đứng dựa vào tường, không có một câu xin phép giáo viên bộ môn, dường như với cậu, người giáo viên kia không hề tồn tại, thấy cô gái bé bỏng đứng dậy ngơ ngác nhìn mình, đôi môi mỏng chậm rãi nói tiếp – Theo tôi vào văn phòng. Rồi rất nhanh quay người đi, để lại bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ của đám học sinh: Thầy, cách thầy xuất hiện cũng thật là meeeen lìììì quá đi. Đến ngoài cửa lớp, Khang cố ý dừng bước lại, vẫn không xoay người nhưng cũng đủ để cho người con gái kia biết là cậu đang chờ cô. Ngọc Ánh khẽ liếc giáo viên đang đen xì mặt trên bục kia, e dè chạy theo người đang đứng lại ở ngoài cửa lớp chờ mình kia, đôi môi run rẩy mím chặt lại để cho không khỏi bật cười vì khoái chí, đột nhiên lại thấy rất yêu Thùy Lâm cùng Hà My và bạn trai vàng hoe kia. Dù sao, cô cũng hiểu, họ làm như vậy, chỉ là vì muốn cô khỏi nghĩ ngợi linh tinh. Đáy mắt của Mỹ Linh khẽ liếc qua cô học trò vừa chạy qua ban nãy, nhìn rất quen, dường như đã gặp ở đâu rồi thì phải. Đó chẳng phải là cô bé đã lên xe của anh trong bữa tiệc sao? Còn nữa, chính cô bé đó là người ở trong xe của anh sáng nay, thì ra là cô ta sao? Được lắm, mấy người dám cấu kết với nhau làm nhục tôi sao? Đôi mắt chợt hằn lên tia thù hận, bàn tay dưới ngăn bàn nắm chặt lại, cho thấy sự đố kị rất mạnh mẽ đang dần dần xâm chiếm con người cô. Trước mặt tôi mà thản nhiên gọi nhau để đi tình cảm như thế sao? Có phải là anh đã quá khinh thường tôi rồi phải không, Dương Anh Khang? Đợi cho đến khi cô gái bé nhỏ đã đến bên cạnh mình, Khang mới chậm rãi cầm lấy tay của cô, tay còn lại đút vào túi quần, không e dè mà kéo cô đi ngang qua các lớp học, tiến thẳng vào văn phòng của mình. Ngọc Ánh ngu ngơ để mặc cho cậu kéo đi, tuy không hiểu tại sao cậu lại làm vậy nhưng cũng không nói gì, vì cô cảm giác được sự an toàn cũng như sự đảm bảo của cậu dành cho cô qua cái nắm tay này. Đảm bảo rằng, điều cô lo lắng không phải sự thật. Đảm bảo rằng, anh không còn gì với người con gái ấy nữa. Đảm bảo rằng, hiện giờ, anh chỉ có mình cô. Đôi môi Ngọc Ánh vô thức cong lên thành một nụ cười, nụ cười hạnh phúc. Chẳng ai biết rằng, xa xa đó, tại khu nhà dành cho khối 11, lớp 11a2, bên cửa sổ, một đôi mắt đau đáu sau lớp cửa kính đang nhìn hai người, rồi lại chăm chú di chuyển ánh mắt xuống bàn tay đang nắm của họ, ngạc nhiên, rồi buồn bã, cuối cùng là đau đớn