Đừng Nghĩ Ly Hôn
Chương 41
Trong vô thức, đã đến cuối học kỳ.
Hết thảy học sinh đều vùi đầu chuyên tâm ôn tập, họ chăm chỉ hơn bất cứ lúc nào, hận không thể nhai nuốt hết tất kiến thức vào bụng, mặc cho giáo viên giao đề khó đến thế nào, họ vẫn có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Rốt cục, hai ngày cuối cùng trong kỳ thi diễn ra vô cùng căng thẳng, lại kết thúc rất nhanh.
Trong phòng học, rất nhiều bạn học đối chiếu đáp án với nhau.
"Câu cuối, cậu chọn đáp án nào?"
"B."
"Tôi tính ra C, ngọa tào! Không phải tôi sai hết rồi chứ?!"
Bàn Cố Dương được rất nhiều người vây quanh, bởi vì Đào Tử An và cậu là học bá có thành tích tốt nhất trong lớp, gần như xem đó là đáp án tiêu chuẩn, nếu không giống cậu, chắc chắn của mình sai rồi.
Tính cách Cố Dương nhẹ nhàng dễ nói chuyện, bạn học hỏi cậu đều đáp, mà mỗi lần trả lời, bạn học ôm nhau rống lên, làm cho cậu cũng không biết có nên tiếp tục nói hay không. Một giây sau, bạn học lại tiếp tục hỏi một câu khác, ôm ngực biểu tình "tui còn chịu được, cậu cứ nói đi", giống như tự ngược. Cố Dương nhìn có hơi buồn cười, lại cảm thấy không lễ phép, cố gắng kìm nén.
Đến lúc phát bài tập nghỉ đông, mọi người chung tay quét dọn vệ sinh, xong xuôi rồi nói lời tạm biệt với giáo, về nhà nghỉ đông thôi!
Hết học kỳ khiến con người ta vô cùng hưng phấn, các bạn học nhanh chóng ra về, tâm tư đã không còn đặt ở nơi này nữa rồi.
Học sinh nội trú còn phải thu dọn hành lý, Cố Dương là học sinh ngoại trú, về sớm hơn những người khác. Vẫy tay nói hẹn gặp lại vào học kỳ sau, ánh mắt các bạn học rất chi là u oán.
Cố Dương không nhịn được cười thành tiếng.
Cả người như đang phát sáng, rất đẹp mắt.
Các bạn học cũng cười theo.
Cố Dương đi ra cổng trường học, trong lòng không khỏi hơi xúc động. Ấy vậy đã đến cuối học kỳ, thời gian trôi qua thật nhanh, từ khi cậu sống lại đến nay, đã qua nửa năm.
Học kỳ trước cậu còn đơn độc kéo hành lý về nhà, còn chưa kịp chấn tĩnh về việc mình đã thực sự trọng sinh.
Lần này cuối kỳ, cậu có người bạn tốt như Đào Tử An, còn quen biết được rất nhiều bạn học đáng yêu, chung đụng rất vui vẻ, hoàn toàn khác xa đời trước.
Đi ra khỏi cổng trường, nhìn về phía trước, đã nhìn thấy Lục Ngôn đang đứng đợi mình, Lục Ngôn đi đến, cầm lấy ba lo cậu một cách rất tự nhiên, đeo lên tay, thân hình cao to, gương mặt tuấn mỹ, hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.
Cố Dương phát hiện tầm mắt xung quanh, lặng lẽ nhìn nam nhân bên người một lúc. Lục Ngôn tựa như cảm nhận được ánh mắt cậu, nghiêng đầu nhìn lại, cúi người ghé sát vào, nghi hoặc hỏi: "Dương Dương?"
Cố Dương nhìn thấy hắn đến gần, tim nhảy một cái, vội tránh né, sau đó xông vào xe, như đang trốn.
Mà trốn chỉ được một lúc, không trốn được một đời.
Lục Ngôn luôn lấy lý do rất chính đáng, làm cho cậu không thể không ngoan ngoãn ngồi xuống, nói chuyện cẩn thận.
Lục Ngôn rất đứng đắn hỏi: "Dương Dương, đã nghỉ đông rồi, muốn đi gặp bà ngoại em không?"
Bà ngoại ở nước ngoài đã trông mong rất lâu.
Cuối cùng cũng có thời gian để đi, Cố Dương đương nhiên dùng sức gật đầu, cũng rất chờ mong.
Kết quả chính là Cố Dương thăm bà ngoại nửa kỳ nghỉ, gần vào năm, về nước ăn tết cùng cha mẹ Cố.
Vì vậy, Lục Ngôn giơ tay xoa xoa tóc cậu, nói: "Tôi đã sắp xếp chuyến bay từ trước, ngày mai chúng ta có thể xuất phát, ngủ một giấc là đến. Dương Dương nhớ mang theo hành lý, không cần mang quá nhiều, bà ngoại em đã chuẩn bị cho em không ít quần áo, mang theo áo lông, bên đó khá lạnh."
Cố Dương gật đầu, bé ngoan về phòng sắp xếp hành lý.
Bởi vì không cần lấy nhiều quần áo nên rất nhanh, va li cũng không lớn, rất nhẹ nhàng.
Còn thời gian, Cố Dương lấy bài tập nghỉ đông ra làm, nếu cậu qua thăm bà ngoại, để làm ảnh hưởng kết quả học tập thì không tốt.
Làm đến mười giờ rưỡi tối, Lục Ngôn gõ cửa vào, đưa cho cậu ly sữa bò, nhìn cậu uống xong, còn ôn thanh căn dặn nói: "Muộn lắm rồi, Dương Dương nên ngủ, nếu không ngày mai đau mắt thì làm sao?"
Cố Dương cúi đầu uống sữa chậm rì rì, nghe vậy, ngỏng lên bĩu môi, "Anh còn nói lên máy bay có thể ngủ một giấc."
Lục Ngôn nói: "Ngày mai ngủ một nửa, một nửa để làm bài tập?"
Cố Dương trừng mắt: "..." Đồ ma quỷ!
Mặc dù tính tự giác của cậu cũng tạm được, thường thường nhắc nhở mình không thể lơ là, phải chăm chỉ học tập, nhưng con người vẫn có lúc lười biếng, trên trời cao, cậu chuẩn bị xem cả series phim điện ảnh anh hùng đây, làm bài cái gì? Cậu muốn chơi được không?! Vừa học vừa chơi, hiểu không?!
Lục Ngôn cười xoa tóc cậu, "Đùa thôi."
Cố Dương rầm rì, che tóc mình, "Không vui chút nào."
Lục Ngôn cười cười, nhận ly sữa trong tay cậu, nói: "Được rồi, Dương Dương ngủ đi."
Cố Dương đánh răng xong, rất nghe lời, bò lên giường, cuộn mình chui vào trong ổ chăn.
Cả ngày hôm nay thi cử, thu dọn đồ đạc linh tinh, hết sức mệt mỏi. Cho nên Cố Dương nằm trên giường, không bao lâu đã ngủ say.
Nửa đêm, Cố Dương đang ngủ say không hề biết chuyện, cửa phòng bị từ từ mở ra, một cái bóng người cao lớn đi vào, lặng yên không phát ra một tiếng động, đến gần bên giường cậu, nhìn chăm chú cậu đang ngủ say trên giường, nhìn rất lâu, khiến người nghi ngờ người nọ là một tượng đá, nam nhân nọ đột nhiên di chuyển, hắn khom lưng cúi người, duỗi bàn tay thon dài, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Cố Dương, nhẹ nhàng mơn trớn má, mũi, đôi môi, lỗ tai, cằm... Xuống chút nữa, cần cổ trắng nõn, cổ áo ngủ hơi mở rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, bờ vai mềm mịn.
Ánh mắt Lục Ngôn tối sầm, động tác trên tay ẩn nhẫn dừng lại, sau đó nắm chăn, nhẹ nhàng kéo lên, che kín da dẻ lộ ra bên ngoài.
Một tay hắn đặt bên gối Cố Dương, cúi đầu nghiêng người về phía trước, đặt lên đôi môi khát vọng đã lâu, nhẹ nhàng hôn lên, cẩn thận từng li từng tí một, dường như đây là một búp bê dễ vỡ, như sợ đánh thức tiểu vương tử đang ngủ say.
Hôn một lúc, lặng yên trong bóng tối, Lục Ngôn chống tay, từ từ đứng dậy kéo dài khoảng cách, ánh mắt vẫn dán chặt lên người cậu như trước. Không chớp mắt một cái, nhìn chăm chú hồi lâu, khác nào một tên biến thái.
Không biết bao lâu, Lục Ngôn mới lưu luyến thu tầm mắt lại, quay người lặng lẽ rời đi, khép cửa phòng, quay đầu liếc nhìn, vô thức liếm liếm khóe môi, thưởng thức tư vị còn dư lại.
Sáng sớm hôm sau, Cố Dương bị Lục Ngôn kéo ra khỏi chăn, thay quần áo, ăn điểm tâm, sau đó ra sân bay, lên máy bay tư nhân của Lục Ngôn.
Trên danh nghĩa Lục Ngôn, chỉ có thể cất cánh khi có hắn, bên trong có một phòng nghỉ ngơi, văn phòng cá nhân, còn có không gian giải trí. Tiếp viên trên máy bay trải qua chọn lựa đào tạo cao cấp, chuyên phục vụ cho Lục Ngôn, tính chuyên nghiệp được rèn luyện hàng ngày, có thể khiến người khác cảm thấy thư giãn và thoải mái nhất trong các chuyến bay đường dài nhàm chán.
Tiếp viên trên máy bay mỉm cười đón tiếp, Cố Dương bước lên cầu thang, đi vào máy bay tư nhân, bên trong vô cùng xa hoa, dễ dàng khiến làm người ta quên mất đang trên máy bay, trái lại càng giống như phòng tổng thống trong khách sạn 5 sao. Cực kỳ rộng rãi, muốn lăn lộn thế nào cũng được.
Tuy đời trước, Cố Dương cũng từng dùng máy bay tư nhân của Lục Ngôn, nhưng thời điểm đó cậu còn có chút câu nệ với Lục Ngôn, vừa lên đã ngồi xuống, cũng không dám tham quan bên trong.
Lần này, Cố Dương tò mò, nơi nào cũng đi qua xem, cảm thấy hứng thú nhất, đương nhiên là phòng cơ trưởng, còn hiếu kỳ xem cơ trưởng lái máy bay thế nào.
Cố Dương hưng phấn nhìn chằm chằm cơ trưởng, nghiêm túc nghe anh ta giảng giải cơ cấu bên trong, hai mắt sáng lấp lánh, ánh mắt nhiệt tình khiến cơ trưởng nhìn ra có phần không dễ chịu.
Lục Ngôn bất động thanh sắc mím mím môi, đột nhiên lôi Cố Dương lại, nói: "Những thứ này tôi cũng biết, Dương Dương có thể hỏi tôi."
Cố Dương nghe xong, kinh ngạc quay đầu lại, "Lục tiên sinh, anh cũng biết lái máy bay?!"
Lục Ngôn gật gật đầu, "Tôi có chứng chỉ, em muốn xem, bây giờ tôi có thể lái."
Cố Dương càng khiếp sợ hơn, cảm giác thật không có cái gì là Lục Ngôn không biết!!!
Lúc này, Cố Dương một mặt sùng bái vạn phần nhìn Lục Ngôn, trong mắt như có sao.
Tâm tình Lục Ngôn chuyển biến tốt hơn rất nhiều, cười nói: "Dương Dương muốn học, tôi có thể dạy em."
Hai mắt Cố Dương phát sáng!
Cơ trưởng bên cạnh: "..." Tự dưng sợ mất chén cơm.
Nhưng cuối cùng lái máy bay vẫn là cơ trưởng.
Hành trình mười mấy tiếng đồng hồ, Cố Dương cảm thấy quá mệt mỏi, làm gì có chuyện để Lục Ngôn lái máy bay, sau này có cơ hội thì nói sau, hơn nữa Lục Ngôn cũng muốn ở bên cạnh Dương Dương.
Máy bay cất cánh, Cố Dương trải nghiệm cảm giác được bay lên, bám vào cửa sổ nhìn mình cách mặt đất càng ngày càng xa, có chút kích động.
Chờ máy bay ổn định, cậu bắt đầu xem phim.
Trên máy bay cũng có nơi dùng để giải trí, màn hình rất lớn, âm thanh cũng rất tốt, ghế so pha mềm mại thoải mái, còn có các loại đồ uống, bỏng ngô, quả thực xem đây là rạp chiếu phim tư nhân xa hoa.
Lục Ngôn cùng Cố Dương xem phim.
【 Hay lắm, máy bay tư nhân mà không đợi tôi đã cất cánh, vậy còn cần máy bay tư nhân làm gì? 】
Cố Dương nhìn vẻ ngoài nam nhân gợi cảm mê người, uống một ngụm nước coke, không nhịn được cảm khái một câu, "Oa, Nini thật đẹp trai."
Lục Ngôn mất tập trung từ đầu đến cuối nghe được câu này, lập tức giận tái mặt, nhìn chằm chằm gò má Cố Dương, lạnh giọng nói: "Dương Dương cảm thấy cậu ta rất đẹp trai?"
Còn gọi Nini, làm như thân mật lắm vậy.
Tâm tình Lục Ngôn trong nháy mắt trở nên cực kỳ tồi tệ, ánh mắt như tia X quang nhìn vào màn hình, hận không thể khoét một lỗ trên mặt nam chính.
Cố Dương xem quá nhập tâm, căn bản không để ý đến sắc mặt Lục Ngôn, khi Lục Ngôn hỏi câu đầu tiên, thậm chí không nghe, lần thứ hai hắn lạnh giọng lặp lại, mới chậm chạp phản ứng lại.
Cố Dương thản nhiên gật đầu, kích động nói: "Đúng vậy, rất đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt kia, đẹp không chịu được!"
Lục Ngôn cười lạnh, trên mặt lộ vẻ ghét bỏ không thèm che đậy, càng xem càng thấy tên nam chính kia không vừa mắt. Chỉ là ánh sáng trong gian phòng mờ nhạt, không dễ dàng thấy rõ.
Trong lòng Lục Ngôn căm tức, đố kị hết sức. Dương Dương xưa nay chưa từng khen hắn, gọi hắn là Lục tiên sinh vô cùng khách khí.
Nghĩ như vậy, hắn càng tức, nhất thời quên mất lớp nguỵ trang ôn hòa nhã nhặn tao nhã rộng lượng, không nhịn được hỏi: "Vậy Dương Dương cảm thấy cậu ta đẹp hay tôi đẹp?"
Cố Dương đang rất phấn khích, không muốn quan tâm xung quanh, nhưng người nói chuyện chính là Lục Ngôn, cậu vẫn kiên nhẫn đáp lại, vốn muốn nói cả hai đều đẹp, nhìn vào ánh mắt Lục Ngôn, khát vọng được sống vô cùng mãnh liệt, dùng sức gật đầu cường điệu, "Anh đẹp trai, đương nhiên là Lục tiên sinh đẹp trai hơn, căn bản không so được!"
Nghe câu trả lời này, Lục Ngôn mới hơi hơi hài lòng, sắc mặt lạnh băng cũng hòa hoãn đôi chút.
Cuối cùng xem xong bộ phim này, Cố Dương còn đang đắm chìm trong tình tiết bộ phim, khuôn mặt nhỏ đỏ chót, rất hưng phấn, muốn tiếp tục xem thêm, nhưng Lục Ngôn nói đến giờ ăn cơm, cậu không thể làm gì khác hơn là cùng đi ra ngoài.
Tiếp viên rất chuyên nghiệp mang từng món ăn lên bàn, mỹ vị phong phú, không khác gì các nhà hàng.
Cố Dương ăn say sưa ngon lành, cuối cùng sờ sờ bụng, cực kỳ thỏa mãn.
Còn muốn đi vài vòng cho tiêu cơm.
Ban đầu, cậu dự định ăn xong lại đi tiếp tục xem phim, không ngờ sau khi ăn xong không bao lâu, cậu bắt đầu buồn ngủ, ngồi trên ghế salon mềm mại, đầu nghiêng qua, bất giác ngủ thiếp đi.
Lục Ngôn ngồi bên cạnh phát hiện, nhìn cậu ngủ say, đôi môi vô thức hơi mở ra, hình dáng rất đẹp, khiến người nhìn không nhịn được muốn hôn lên, nhất định cảm xúc rất tốt.
Lục Ngôn hôn rồi, rõ ràng cảm giác kia đúng là rất tốt, hưởng qua tư vị, càng khó có thể khống chế bản thân.
Vì vậy, hắn cũng không muốn nhẫn nại, cúi người đến gần Dương Dương, mổ nhẹ lên môi cậu một cái.
Vừa vặn lúc này, tiếp viên trên máy bay nhìn thấy cảnh tượng, kinh sợ trừng lớn mắt.
Lục Ngôn nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt vừa rồi còn ôn nhu như nước nháy mắt đã lạnh xuống, khiến người khác cảm thấy bản thân vô cùng dư thừa.
Tiếp viên đã qua đào tạo, lập tức thu lại biểu tình, như chưa từng thấy gì, nhỏ giọng nhắc nhở phòng đã chuẩn bị xong, vào phòng ngủ ngủ một lát thoải mái hơn.
Lục Ngôn mặt lạnh nói nàng rời đi, sau đó nhẹ nhàng ôm Cố Dương đến giường lớn trong phòng ngủ, giúp cậu cởi giày, đắp chăn lên, nhìn gương mặt đáng yêu ngủ say, lại hôn một cái, mới rời khỏi phòng, làm công việc của mình.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
12 chương
2 chương
18 chương
110 chương