Đúng lúc gặp đúng người
Chương 15 : Tiểu biệt
“Đi thôi, chúng ta về đi.” Du Kinh vừa ra ngoài đã thấy La Bích đứng bên ngoài nhìn tình hình bên trong, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt có chút khác thường.
“Người đáng thương tất có chỗ đáng giận.” Khi tới dưới lầu, La Bích đột nhiên nói một câu, “Thế giới này hoàn toàn không tốt đẹp như chúng ta nhìn thấy.”
“Thì ra anh không phải cả thế giới của em nhỉ?” Du Kinh một tay ôm eo La Bích đi qua cửa bảo vệ.
“…” La Bích nghẹn lời.
“Về tắm nước nóng, đừng nghĩ quá nhiều.” Du Kinh hôn trán cô một cái, “Anh sẽ tới ngay.”
Kính coong —
Khi La Bích mở cửa, Du Kinh đã cầm một chai rượu vang và hai cái ly chân dài tới, còn lẩm bẩm một câu, “Rất bất tiện.” Sau lưng còn có một con chó.
Vừa vào nhà Sugar đã xông tới, cọ tới cọ lui dưới chân anh, thấy King lại chạy cọ vào chân nó, rất đáng yêu.
“Muộn thế này còn sang uống rượu, còn dẫn King tới.” La Bích khoanh hai tay trước ngực, “Nói, có ý đồ gì?”
“Ừm, không phải thấy em có vẻ cần anh sao?” Du Kinh rót ly rượu, cầm trên tay lắc lư.
“Chậc chậc, cá voi lớn, da anh dày thật đấy.” Nói xong cô ngồi xuống.
Bóng đêm mê người, La Bích tắm xong làn da ửng hồng nhạt càng mê người. Du Kinh uống một ngụm rượu vang, kéo thân thể mềm mại bên cạnh tới, đặt lên môi, rượu tự chảy vào miệng. La Bích bị ép uống ngụm rượu vang say lòng người, nụ hôn mang theo hơi rượu khiến đầu cô không được tỉnh táo lắm.
“Ưm, anh thật là…” La Bích phản kháng
“Anh làm sao?” Du Kinh dời đến bên tai La Bích, nhẹ nhàng phà hơi nóng thổi hồng tai La Bích.
“Nói cho em nghe một chút về anh đi.” La Bích đột nhiên lui về sau, mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn người đàn ông gần trong gang tấc.
“Sao đột nhiên nghĩ tới chuyện này?” Du Kinh một tay gác lên sô pha ôm La Bích, một tay cầm lấy ly rượu vang trên bàn lắc lắc, chất lỏng màu đỏ đung đưa.
“Ừm, em đột nhiên nghĩ đến, hình như hai chúng ta không biết quá nhiều về nhau.” La Bích xòe đầu ngón tay, “Anh xem chúng ta mới biết nhau được mấy ngày, còn chưa tới một tháng, vậy mà đã làm nhiều việc còn hơn cả những đôi yêu nhau lâu rồi.”
“Anh cho rằng, khi tình cảm sâu đậm, tất cả sẽ là nước chảy thành sông.” Du Kinh uống một ngụm rượu vang.
“Nhưng mà… có rất nhiều chuyện về anh mà em không biết, anh cũng không hiểu em, chẳng may sau này, hoặc hai ba tháng nữa anh sẽ chán ghét em, sau đó…” La Bích càng nghĩ càng bi quan, cảm thấy tương tai một màu tối đen.
Du Kinh không nhịn được vỗ cái đầu nhỏ hay nghĩ lung tung của La Bích, “Anh là ai?”
“Cá voi lớn.” La Bích nghịch ngợm trả lời anh.
“Anh rất tin tưởng đôi mắt của mình.” Du Kinh vừa vuốt những sợi tóc lộn xộn của La Bích vừa nói, “Những phẩm chất riêng của mỗi người sẽ hòa vào cảm giác mà người đó gây ra cho một người khác, anh nghĩ anh rất chắc chắn về đáp án của mình.”
Giống như ở một nơi sâu thẳm nào đó trong cuộc đời, có một người cho mình cảm giác mà người khác không cách nào cho được, khiến mình bất giác rơi vào lưới tình mà ông trời đã bện sẵn.
“Ừm, nhưng em vẫn muốn biết chuyện trước kia của anh.” La Bích cúi xuống, gối đầu lên bắp đùi rắn chắc của Du Kinh, ngửa đầu thoải mái nheo đôi mắt mèo nhìn anh.
Du Kinh có chút bất đắc dĩ, cúi đầu dịu dàng nhìn cô.
“Em muốn biết cái gì?”
“Ví dụ như trước kia anh thế nào, vì sao đột nhiên về nước, nghe đàn anh nói trước đây anh luôn ở nước ngoài.” La Bích nghịch dây áo choàng tắm bằng lụa của Du Kinh.
“Trong ấn tượng của anh, anh cảm thấy mình chưa từng thay đổi. Về chuyện về nước, do mẹ anh tuyên triệu anh nhất định phải về với bà nửa năm, ít nhất phải qua năm mới mới được đi.”
La Bích nghe tới từ “đi”, động tác tay dừng lại, “Vậy nửa năm sau anh sẽ đi à?” La Bích có chút hoảng, “Vậy… vậy em làm sao bây giờ?”
“Cho nên ngày mai anh phải đi Anh một chuyến, xử lý xong chuyện bên kia sẽ về, không đi nữa.” Du Kinh nhéo mặt La Bích một cái, “Anh vất vả lắm mới gặp được em cơ mà.”
Nghe đến đó, La Bích trong lòng vui vẻ, miệng thì nói, “A, anh còn biết nói ngọt quá nhỉ.” Tay còn loay hoay dây lưng của áo choàng tắm, “Vậy anh… sao lại đi lên cùng một đường với tội phạm thế? Ý em là, với điều kiện của anh, anh có thể làm những thứ khác, luôn đối mặt với tội phạm anh không cảm thấy rất mệt à?”
Bởi chuyện đêm nay nên trong lòng La Bích luôn cảm thấy có chút phiền muộn, thế giới to lớn, rất nhiều chuyện không nằm trong lòng bàn tay, nếu luôn tiếp xúc với những tội phạm này, luôn nhìn thấy mặt bẩn thỉu của thế giới, những câu chuyện bi kịch kia khiến cô cảm thấy phiền lòng.
“Nếu em thích, thậm chí là hưởng thụ quá trình này, em có cảm thấy mệt mỏi không?” Du Kinh hỏi ngược lại.
“Sẽ không, cho dù mệt, bởi vì chính bản thân lựa chọn nên sẽ tiếp tục đi.” Trả lời chắc như đinh đóng cột.
“Vậy là được rồi, lúc đó anh khoảng mười lăm tuổi, có chút chuyện xảy ra, sau đó một giáo sư nói với anh anh có năng khiếu phát hiện tội phạm, chính anh cũng cảm thấy hứng thú với phương diện này hơn những thứ khác, cho nên sau này mới ra nước ngoài học tập. Sau này, vì nhìn thấy quá nhiều cho nên càng quý trọng những gì có được bên cạnh. Nếu không anh sẽ không trở về chỉ vì một cuộc điện thoại của mẹ. Anh nghĩ, khiến bọn họ vui vẻ là nghĩa vụ của anh.” Du Kinh cúi đầu, “Em thấy có đúng không, Tiểu Trà?”
La Bích hiểu ý anh, anh muốn cô nhìn chuyện này từ một góc độ khác. Quả thật, cô chỉ thấy một mặt tiêu cực đã đánh mất lòng tin vốn có về cuộc sống. Nhưng mà… câu nói cuối cùng của anh, có phải còn có chút ý tứ nào khác không?
“A… Em chợt nhớ ra hai ngày nữa phải đi dạo phố với cô.” La Bích nghĩ tới người phụ nữ dễ gần, vô cùng nhiệt tình kia, cảm thấy trong lòng bồn chồn, “Sao cô biết vụ án của chúng ta đã kết thúc?”
“Có lẽ đã âm thầm liên lạc với đàn anh của em từ lúc nào rồi.” Du Kinh hơi đau đầu, “Có điều thế cũng tốt, ngày mai anh đi còn đang sợ em nhàm chán đây.”
“Làm gì có, trước đây chỉ có một mình em vẫn ổn mà.” La Bích khí phách vỗ ngực nói, nhưng nhìn sắc mặt của Du Kinh lại đổi giọng, “Nhưng bây giờ có anh, đúng là khác, ha ha.”
Ngày hôm sau, khi La Bích thức dậy đã thấy mình ở trên giường, bên hông còn có một bàn tay quấn lấy, nhớ ra hôm qua đang nói chuyện thì ngủ gật, người này cũng thật là… quá trắng trợn rồi đấy!
Cảm quan toàn thân bị phóng đại, sau lưng sát vào lồng ngực trần của chàng trai dường như bắt đầu nóng lên, dù trời đã sang thu nhưng La Bích vẫn cảm thấy sáng sớm hôm nay cực kỳ dễ toát mồ hôi. Cô lấy dũng khí cầm tay chàng trai ra khỏi người mình, sau đó rời khỏi cái giường tội ác này như chạy trốn.
La Bích rửa mặt xong Du Kinh đã thức dậy, một tay gối sau đầu, nhìn chằm chằm La Bích với vẻ gợi cảm đặc biệt của buổi sáng.
La Bích đã bình tĩnh lại, trực tiếp mở cửa phòng đi ra, “Anh còn chưa chịu dậy à?”
“Ừ, anh về đánh răng rửa mặt, em làm thêm một phần bữa sáng nhé.” Du Kinh cầm áo ngủ lụa trên đầu giường mặc vào, theo La Bích ra ngoài, cầm lấy chìa khóa trên hộc tủ cạnh cửa, vừa đi còn vừa lẩm bẩm, “Thật sự rất bất tiện…”
Khi La Bích đang nấu mì, Du Kinh rửa mặt xong quay lại ôm cô từ phía sau.
“Anh đừng nghịch, cẩn thận bỏng.”
“Em thật sự không định cho anh một nụ hôn chào buổi sáng à?” Du Kinh quay đầu La Bích lại.
La Bích hôn nhanh một cái lên môi anh, hơi thở hai người đều mang theo hương bạc hà mát lạnh, cô nhanh chóng quay đầu lại, hỏi Du Kinh, “Chuyến bay lúc mấy giờ?”
“Ừm, hai tiếng nữa.” Du Kinh nhìn đồng hồ đeo tay.
Hai tiếng sau.
Khi La Bích lái chiếc Land Rover của anh, nhớ tới cảnh nồng nhiệt ở sân bay, tim không khỏi đập loạn nhịp.
Sau khi ăn sáng, La Bích nói muốn đi tiễn, Du Kinh vốn không muốn để cô chạy tới chạy lui, nhưng thấy cô nhất quyết đành đồng ý. Ở sân bay, trước khi vào phòng chờ, Du Kinh quay đầu hỏi, “Em thật sự không goodbye kiss anh à?”
“Ở đây rất nhiều người.” La Bích đỏ mặt nhìn người ra ra vào vào.
“Nhanh khoảng bốn năm ngày sẽ về, lâu có khi phải tới nửa tháng.” Giọng nói lạnh lùng thường ngày nghe có phần ai oán.
…
“Được rồi, em về đi, gọi điện liên lạc sau” Du Kinh xoay người định đi.
La Bích kéo âu phục của anh lại ngăn anh đi về phía trước, vòng tới trước mặt anh, kiễng chân lên, hai tay đặt lên cổ anh nhắm mắt lại hôn một cái. Cho nên cô không thấy vẻ mặt đắc ý của Du Kinh.
Người đến người đi nhìn đôi tình nhân quyến luyến này, La Bích bị hôn đến hết hơi, Du Kinh không thể không bở dở nụ hôn này. La Bích dùng hai mắt ngập nước nhìn người đàn ông trước mặt.
“Còn hôn tiếp thì không cần lên máy bay nữa.” Du Kinh nhếch khóe môi, lại hôn một cái nữa lên gò má La Bích, “Ngoan ngoãn chờ anh về. Lái xe cẩn thận.” Nói xong, anh xoay người đi vào.
La Bích cảm thấy duyên phận rất thần kỳ. Trước kia cô chưa từng nghĩ tới sẽ thân mật với một người đàn ông như thế, hai người từ khi quen biết đến yêu nhau chỉ trong một tháng, có lẽ Du Kinh nói không sai – khi tình cảm sâu đậm, tất cả đều là nước chảy thành sông. Hành động theo trái tim mình có gì không tốt?
Trước đây cô luôn nghĩ, ở bên bố mới là tốt nhất, cho tới bây giờ mới biết tâm nguyện lớn nhất của bố cô là thấy cô sống vui vẻ. Hiện giờ, người vui vẻ nhất có lẽ không phải cô, mà là bố cô.
Dừng xe ở gần trung tâm thương mại, khi xuống xe cô gọi điện cho cha già nhà cô, ai ngờ đối phương luôn trách cô không cho ông tới xem bạn trai cô, nói bây giờ công việc quá bận không có thời gian để tới nữa rồi…
“Soái ca, con nói này, đấy là bạn trai con, không phải bạn trai bố, bố nóng vội như kiểu con gái bố không ai thèm lấy như vậy làm chi?”
“Con nhóc lừa đảo này, bố sợ con bị người ta lừa mà.”
“Bố nghĩ con gái bố ngốc hay đần độn vậy?” La Bích cười nói.
“Xin hỏi…” Một giọng nam vang lên phía sau, La Bích nhìn thoáng qua, là một người đàn ông mặc âu phục.
Nói vào điện thoại một câu cúp máy trước, cô khôi phục vẻ mặt thản nhiên, xoay người hỏi người đàn ông kia, “Có chuyện gì ạ?”
“Đúng là em rồi!” Người đàn ông kia rất vui mừng, vẻ mặt cũng vì thấy La Bích mà sáng lên, rất bắt mắt.
“Xin lỗi, chúng ta… quen nhau à?” La Bích có chút khó hiểu nhìn người đàn ông đang vui mừng này.
Dường như lúc này anh ta mới ý thức được hiện giờ bề ngoài của mình đã khác, anh ta gãi đầu, hơi lúng túng nói, “Cũng đúng, anh thay đổi nhiều như vậy nhất định em không nhận ra anh.”
“Chào em, anh là Lâm Tín Nhiên.” Anh chàng đứng thẳng lên giới thiệu một cách chính thức.
Ngay từ đầu La Bích đã cảm thấy có chút quen thuộc, trong giây lát bỗng nhớ tới anh chàng mặt đầy máu mũi, ăn mặc rách nát nằm trên mặt đất trước kia.
“Thì ra là anh.” Trong mắt La Bích hiện lên vẻ khó tin, nhìn anh ta từ trên xuống dưới một lượt, “Đúng là thay đổi nhiều thật.”
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
54 chương
122 chương
57 chương
20 chương
48 chương
42 chương
115 chương
132 chương