Lâm Táo không dám chơi đi động của Mạnh Hoài An, nhưng nghĩ đến Hàn Luật phổ cập kiến thức giáo dục: "Ở cùng Mạnh tiên sinh thì phải nghe lời", Lâm Táo càng không dám cự tuyệt hắn.
Cô nâng cả 2 tay tiếp điện thoại của hắn.
Dị động đã mở khóa, màn hình chính là những phần mềm Mạnh Hoài An thường dùng, Lâm Táo chỉ nhận ra có wechat còn những cái khác cô cũng không biết.
Lâm Táo cẩn thận mở giao diện thời tiết, hôm nay trời nhiều mây, nhiệt độ buổi tối có thể giảm bảy đến tám độ.
Trời dần dần vào thu, đang chuyển lạnh, Lâm Táo tiện tay xem thời tiết ở quê nhà của cô.
Thật may, ở quê thời tiết vẫn còn ấm áp, không cần lo lắng ông bà ngoại sẽ chịu ảnh hưởng.
Đột nhiên, di động rung lên, màn hình hiện lên cuộc gọi của Mạnh Tu Dương.
Lâm Táo vừa muốn nhìn về phía Mạnh Hoài An, nam nhân bên cạnh đã lấy lại di động.
Lâm Táo xoa xoa tay, giả bộ thưởng thức phong cảnh bên ngoài, nhưng lại nghe được một ít thanh âm.
"Đang ở đâu?"
"Chợ phía đông, mới vừa họp xong."
"Về nhanh đi, ba đêm mai về nước, nói muốn cùng nhau ăn cơm."
"Được."
Trò chuyện kết thúc, Mạnh Hoài An nhìn màn hình di động dừng lại ở giao diện dự báo thời tiết.
Hắn cũng không nhìn kĩ, đem điện thoại đặt ở một bên, tiếp tục làm việc.
Lâm Táo mừng thầm, ngày mai Mạnh Hoài An đi rồi, như vậy chỉ cần qua đêm nay, một đoạn thời gian về sau cô đều an toàn.
Tâm tình rất tốt, Lâm Táo bỗng nhiên phát hiện hình như bọn họ lại đi về con đường đến phim trường.
Không phải đi Minh Phẩm sao?
Hai mươi phút sau, xe dừng trước tại khu biệt thự, ở trước một tòa nhà nhỏ.
Lâm Táo mở to 2 mắt nhìn, không phải nói muốn đi yến hội cao cấp sao?
Hàn Luật giúp Lâm Táo mở cửa xe.
Lâm Táo cầm tà váy xuống dưới, bàn chân dẫm lên gót giày cao, cô theo bản năng đỡ cửa xe.
Mạnh Hoài An quét mắt nhìn cô: "Say xe?"
Lâm Táo cười khổ: "Trước kia không hay đi giầy cao gót, không quá quen."
Mạnh Hoài An nhìn về phía Hàn Luật: "Là tôi suy xét không cẩn thận, bây giờ tôi liền bảo người ta đem một đôi giày mới đến."
Mạnh Hoài An chưa nói gì, đi đến bên người Lâm Táo, đưa cánh tay ra bảo cô nắm tay hắn,
Lâm Táo suýt nữa buột miệng thốt ra "Không cần đâu", nhưng nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng của Mạnh Hoài An thì kịp thời nuốt lại.
Cô cứng đờ người bám vào cánh tay người đàn ông.
Có người hỗ trợ, Lâm Táo tính ra cũng đi rất thuận lợi, chỉ khi đến bậc thang, Mạnh Hoài An bỗng nhiên rút lại cánh tay, đổi thành tay trái vòng qua eo Lâm Táo, tay phải đỡ cánh tay cô.
Nhìn từ phía sau, cả người Lâm Táo như thể bị nam nhân ôm trong ngực.
Lâm Táo khẩn trương đến nỗi không dám đi, không biết có phải hay không do váy quá mức mềm mại, cô thậm chí có thể cảm nhận được cả cơ bắp rắn chắc của Mạnh Hoài An.
Mạnh Hoài An nhìn lông mi hoảng loạn của Lâm Táo, thấp giọng hỏi: "Như thế nào không đi?"
Như bị hắn kéo dây cót, Lâm Táo nhanh chân đi tiếp.
Mạnh Hoài An đỡ cô, tầm mắt chậm rãi từ mặt Lâm Táo dịch chuyển xuống bờ vai của cô.
Váy chỉ ôm lấy ngực, vai của cô gái nhỏ hầu như lộ hết bên ngoài, đường viền váy che lấp phong cảnh bên trong, lại ngăn không được nốt chu sa trên vai phải của cô.
Mạnh Hoài An nhìn chằm chằm điểm đỏ này, trong đầu đều là hình ảnh ngày đó Lâm Táo trong vai tiểu ca cơ bị Đổng Trác đẩy ngã trên mặt đất.
Cô gái quyến rũ cùng nhu nhược quỳ rạp trên mặt đất, tóc dài đen nhánh, khuôn mặt nhỏ kinh hoảng thất thố, nhìn thấy mà thương.
Mạnh Hoài An ánh mắt càng trầm, cánh tay dừng bên hông Lâm Táo đột nhiên siết chặt.
Thân thể Lâm Táo run lên, eo là nơi cô sợ ngứa nhất, sợ nhất bị người khác chạm vào.
"Lạnh?" Mạnh Hoài An nhìn cô hỏi.
Tim Lâm Táo nhảy bang bang, như này là như thế nào, là hắn giở trò lưu manh, hay do cô hiểu lầm?
Tròng mắt loạn chuyển, Lâm Táo chỉ có thể theo Mạnh Hoài An hồ ngôn lạo ngữ: "Đúng vậy, mấy ngày hôm nay đều hạ nhiệt độ."
Vì chứng minh mình thật sự lạnh, Lâm Táo cố ý đánh cái hắt xì.
Không chờ cô hắt xì xong,cánh tay bên hông đột nhiên buông lỏng, Mạnh Hoài An tránh ra hai bước cầu thang.
Lâm Táo cũng nghĩ tới, hắn có thói quen sạch sẽ.
Sạch sẽ đến nỗi cô hắt xì đều không được?
Lâm Táo có chút sợ Mạnh Hoài An không cao hứng, nhưng tục ngữ nói rất đúng, hắt xì khó thể nhịn, Mạnh Hoài An cũng không đến mức vì chuyện này mà tức giận đi?
Nam nhân không đỡ cô, Lâm Táo càng tự do, chậm rãi mà bước lên bậc thang.
"Mạnh tiên sinh, Lâm tiểu thư." Một nữ phục vụ hơn 40 tuổi đứng trước cửa, cung kính chào hỏi 2 người.
Mạnh Hoài An mặt không biểu tình mà phân phó: "Nửa giờ sau dùng cơm."
Nữ phục vụ gật đầu, mặt mỉm cười lui xuống.
Mạnh Hoài An quét mắt một vòng, chỉ về phương hướng của nhà vệ sinh với Lâm Táo: "Đi rửa mặt!"
Lâm Táo trong lòng mắng hắn giả bộ sạch sẽ, sau đó vẫn ngoan ngoan làm theo.
Chờ khi cô từ trong toilet đi ra, đã thấy Mạnh Hoài An ngồi trên sô pha, trừ hắn ra thì trong phòng không còn người nào khác.
Lâm Táo chậm rãi đi qua.
Cô gái nhỏ 19 tuổi, mặc một thân lễ phục màu trắng, tư thế uốn éo vụng về đi tới, làm Mạnh Hoài An nghĩ tới nàng tiên cá bên bờ biển vừa dùng thanh âm trao đổi thành đôi chân của con người.
Mạnh Hoài An chỉ chỉ sô pha: "Ngồi!"
Lâm Táo miễn cưỡng cười cười: "Cảm ơn."
Cô cùng Mạnh Hoài An cùng ngồi trên một chiếc sô pha nhưng khoảng cách giữa 2 người cũng đủ thêm một người, ngồi xuống, đôi chân liền được giải phóng, Lâm Táo thở dài một hơi.
Mạnh Hoài An quét mắt nhìn đôi chân nhỏ xinh đẹp của cô, tầm mắt một lần nữa trở lại trên mặt Lâm Táo: "Bao nhiêu tuổi rồi?"
Lâm Táo một tay đặt trên sô pha, một tay để trên đầu gối, ngoan ngoãn trả lời: "Mười chín."
Mạnh Hoài An: "Tại sao không đi học?"
Lâm Táo siết ngón tay: "Điểm quá thấp, không thi đậu!"
Mạnh Hoài An: "Vì cái gì muốn đóng phim?"
Lâm Táo ngượng ngùng cười: "Vì chị họ nói đóng phim kiếm được rất nhiều tiền."
Mạnh Hoài An:....!
Lại có cuộc gọi đến, Mạnh Hoài An có chút bực bội cầm di động lên, đi đến bên cửa sổ nghe máy.
Lâm Táo như trút được gánh nặng, nhân cơ hội xoa xoa cái chân đau nhức.
Mạnh Hoài An lần này nói chuyện điện thoại rất lâu, đến khi cơm tối chuẩn bị xong.
Mạnh Hoài An buông di động, chỉ vào bàn ăn ý bảo Lâm Táo đi qua.
Hai người ngồi đối diện nhau, phục vụ bắt đầu chia thức ăn.
Là cơm tây.
Lâm Táo không thích ăn cơm tây, nhưng cô không dám nói, phục vụ đưa cô cái gì cô cũng ngoan ngoãn ăn.
"Thích nơi này không?" Mạnh Hoài An bỗng nhiên mở miệng, chờ Lâm Táo nhìn qua, hắn chỉ chỉ căn nhà này.
Lâm Táo trái phải nhìn qua, phi thường nể tình gật đầu: "Thích."
Thích cái quái gì, đây cũng không phải phòng ở của cô, lại nói nơi này trang trí không theo phong cách mà cô thích.
Nhưng cô không biết, đây là kết quả của việc Hàn Luật dùng biết bao sức người sức của làm ra, bảo đảm mỗi một đồ vật trang trí đều là vật tốt nhất có thể mua được ở đây.
Mạnh Hoài An ý vị thâm trường nói: "Tặng cô!"
Cô có thể từ chối vòng cổ kim cương, hiện tại hắn tặng biệt thự, cô có thể dao động hay không?
Lâm Táo:....!
Nhìn chằm chằm Mạnh Hoài An một chút cũng không giống nói giỡn, Lâm Táo lắp bắp: "Tặng...Tặng tôi?"
Mạnh Hoài An: "Tặng cô."
Lâm Táo vừa định nói không cần, bỗng nhiên nhớ lại nhắc nhở của Hàn Luật.
Mạnh Hoài An là người không thích bị từ chối, Lâm Táo không nghĩ cùng hắn nói gì, nhưng cũng không dám đắc tội hắn.
Lâm Táo quyết định áp dụng chiến thuật vu hồi.
Cô hướng Mạnh Hoài An cười cười, thấy băng sương trong mắt nam nhân có chút hòa tan, Lâm Táo mới tiếc nuối nói: "Cảm ơn ý tốt của Mạnh tiên sinh, chỉ là tôi mới ký hợp đồng một bộ phim, ba tháng tiếp theo sẽ ở cùng đoàn phim ở khách sạn."
Mạnh Hoài An không có biểu tình gì rót rượu: "Diễn cái gì?"
Lấy được vai nữ chính "Thủy tiên" đại khái là việc vui nhất 19 năm cuộc đời của cô, cho nên nhắc đến việc này, Lâm Táo liền nhịn không được tươi cười, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Mạnh Hoài An: "Là một bộ phim đề tài kháng chiến, là diễn viên vai Đổng Tác-Tôn lão sư giới thiệu cho tôi, chiều nay mới kí xong hợp đồng."
Đề tài kháng chiến....!
Mạnh Hoài An đã rất lâu không thấy qua đề tài này, lần trước có người cho hắn xem qua nó, hình như là người tên Đặng gì đó...!
Một bộ phim do một diễn viên mới vào nghề lại không qua đào tạo diễn...!
Mạnh Hoài An cúi đầu cắt bò bít tết: "Thù lao đóng phim nhiều hay ít?"
Lâm Táo đã vô pháp che giấu thanh âm mang ý cười của mình: "Không nhiều lắm, chỉ 25 vạn, chị họ nói đại minh tinh quay một tập đều so với tôi nhiều gấp chục lần."
Mạnh Hoài An yên lặng ăn đồ ăn của mình.
Nữ nhân này là thật sự ngốc, hay vẫn là lạt mềm buộc chặt, cố ý lộ ra nhân vật của cô không tốt, ám chỉ muốn hắn hỗ trợ?
Cầm lấy chai rượu, Mạnh Hoài An hướng cốc của Lâm Táo rót vào: "Phim kháng chiến ít khi có thể hot, nếu cô thật sự thích đóng phim, tôi cho người tìm chô cô nhân vật thích hợp hơn?"
Phía đối diện, Lâm Táo bị đề nghị của Mạnh Hoài An dọa sợ.
Cô thật vất vả mới lấy được nhân vật, Mạnh Hoài An cư nhiên muốn cô bỏ?
Sốt ruột, Lâm Táo tức khắc liền quên những tật xấu của Mạnh Hoài An: "Không cần, không cần, tôi đã kí hợp đồng với đoàn phim, hơn nữa tôi lại không có kinh nghiệm, có thể diễn nhân vật này là do Đặng đạo vô cùng chiếu cố, anh ngàn vạn lần đừng..."
Nói được một nửa, nghĩ đến con đường đóng phim của mình có khả năng bị Mạnh Hoài An hủy hoại, Lâm Táo đột nhiên không nói được nữa.
Cô cúi đầu, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
Mạnh Hòa An rốt cuộc muốn làm gì?
Nếu nói hắn ham sắc đẹp, Mạnh Hoài An cũng không giống như sắc quỷ trên TV gặp mặt liền động tay động chân, trái lại, hắn đối với cô có đủ loại ghét bỏ, ghét bỏ cô ăn lẩu, ghét bỏ cô hắt xì, hiện tại cư nhiên còn ghét bỏ cô nhận vai diễn không có tiền đồ, vì cái gì Lâm Táo càng nghĩ càng cảm thấy Mạnh Hoài An là hướng cô-người ở tầng dưới chót tìm kiếm sự ưu việt cho bản thân.
"Đưa cô ấy trở về!"
Nước mắt rơi xuống, Lâm Táo bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của Mạnh Hoài An.
Đưa ai trở về?
Lâm Táo nghi hoặc ngẩng đầu.
Vành mắt cô hồng hồng, trong mắt còn có ánh nước trong suốt, Mạnh Hoài An nhìn thấy càng thêm phiền lòng, đứng dậy hướng trên lầu đi tới.
Không bao lâu sau, Hàn Luật xuất hiện, khách khí mời Lâm Táo đi theo hắn.
Lâm Táo chớp chớp mắt, nhìn thân ảnh của Mạnh Hoài An, tâm hoa nộ phóng!
Rốt cuộc có thể đi rồi!
Vừa muốn cười, thoáng nhìn Mạnh Hoài An tựa hồ muốn xoay người, Lâm Táo vội vàng cúi đầu, thuận tiện lau nước mắt.
Giờ phút này, lại có chút đáng thương.
Mạnh Hoài An mím môi, khuôn mặt đen sì đi về phòng ngủ.
Hắn chán ghét nhất chính là nữ nhân động một chút liền khóc....
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
181 chương
129 chương
21 chương
61 chương
10 chương