Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn
Chương 1
Mở đầu
"Là tôi!"
Phòng làm việc yên tĩnh, lời nói thì thầm của người đàn ông bên trong truyền đến.
Giống như người yêu đang nỉ non, giọng nói trầm thấp lười biếng mê người, không hiểu sao cô nổi lên một tầng da gà.
"À!" Chà xát chà xát cánh tay, Ôn Nhu xấu hổ chỉ có thể cười gượng hai tiếng.
"Tối nay có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không?" Giọng nói lười biếng đưa ra lời mời.
"Ăn cơm?" Ôn Nhu ngẩn người một lúc, rồi dùng sức lắc đầu.
"Không cần." Cô không muốn gia nhập bản danh sách các đóa hoa của hắn.
"Em không cần ngượng ngùng, tôi không ngại vì em trích ra hai giờ." Tiếng nói trầm thấp lại xen lẫn kiêu ngạo, giống như đang chọc ghẹo cô chỉ nói khách sáo thôi
Hai chân mày thanh tú nhíu lại một cái.
"Tôi không có ngượng ngùng, mà thật sự không muốn đi."
"Không có việc gì, nếu em lo lắng những người hâm mộ của tôi, tôi sẽ giải thích với bọn họ, bọn họ sẽ đồng ý."
Ôn Nhu âm thầm thở dài một hơi."Làm ơn , là tôi không muốn đi."
Điện thoại bên kia lại trầm mặc một hồi, hình như rốt cuộc hiểu được lời từ chối của cô không phải khách sáo, mà là thật sự không muốn đi đến nơi hẹn
Lo lắng cho mình quá mức trực tiếp từ sẽ làm tổn thương đến tự ái của người đàn ông như hắn, cô cố gắng tìm cách nói ra thêm một câu.
"Hiện tại tôi có rất nhiều việc, ngày mai còn phải nộp một phần chuyên đề kế hoạch, trong tay còn bản thảo phỏng vấn chưa viết xong, cho nên thật xin lỗi."
Vả lại, thật sự là cô có việc, cũng không có hứng thú lấy mình làm bia đỡ cho phụ nữ hai bên đánh nhau
"Ngày mai?" Người bên kia điện thoại rõ ràng là chưa từ bỏ ý định.
"Ách, ngày mai tôi có cuộc hợp mặt với bạn học."
"Ngày kia?"
"Xin lỗi, ngày kia cũng có hẹn rồi."
"Này, làm ơn một chút, tôi dù sao cũng là thần tượng của rất nhiều phụ nữ, em cũng nên cho tôi chút mặt mũi có được không, cuộc đời tôi còn chưa bao giờ bị phụ nữ từ chối." Thanh âm bên kia điện thoại hết sức bất mãn.
Cô không có nghe lầm chứ?
Hắn là thần tượng số một của phụ nữ, hiện nay chính là một nghệ sĩ nổi tiếng có giá trị con người cao nhất của giới nghệ thuật Đài Loan, không ngờ lại muốn một phóng viên nho nhỏ không có danh tiếng gì như cô nể mặt.
"Tôi thật sự cầu xin anh đừng tìm tôi chọc ghẹo nữa, tôi thật sự có rất nhiều công việc." Cô không vui nói.
Vừa mới gia nhập giới phóng viên, nhưng cô lại nghiêm túc, cố gắng hơn bất cứ ai. Cô không giống như hắn, có khuôn mặt tuấn mỹ, điều kiện lại rất xuất sắc vẻ vang, cô chỉ có thể ra sức làm việc của mình đến nơi đến chốn, dựa vào thực lực và cố gắng để thành công.
"Công việc còn quan trọng hơn cuộc hẹn của tôi sao?” Làm ơn , có bao nhiêu người muốn cùng hắn ăn một bữa cơm cũng không có cơ hội, hiện tại cho cô ơn đức to lớn như vậy cũng không cần ?
Hắn bắt đầu nghi ngờ người phụ nữ này có phải là quá yêu mến hắn không, yêu mến đến mức đầu óc bị hỏng luôn rồi
"Đương nhiên." Ôn Nhu hiếm khi đề cao giọng.
"Không cần ăn ở hai lòng." Người đàn ông bên kia dường như dụ dỗ nhắc nhở cô.
"Phí Gia Lạc, anh bị lảng tai hay là có chứng bệnh ép buộc? Có muốn đi tìm bác sĩ kiểm tra một chút không? Tôi đã từ chối anh mười tám lần rồi, vì sao anh vẫn không buông tha tôi?" Cô trăm phần trăm nghi ngờ, người đàn ông này nhất định có chỗ nào đó xảy ra vấn đề!
"Ôn Nhu, đừng như vậy, tôi biết muốn em thừa nhận chuyện này thực sự là không mở miệng được, nhưng chuyện này sớm hay muộn cũng phải giải quyết, tối nay chúng ta gặp nhau?"
"Anh rốt cuộc có nghe hay không, anh không hiểu tiếng Trung hả?" Ôn Nhu đã có chút thẹn quá hóa giận.
"Em. . . . . ."
"A Lạc, phải lên sân khấu ghi hình rồi !"
Trong điện thoại truyền đến tiếng hô lớn, ngắt lời đang dây dưa không ngừng của hắn.
Hắn đang ghi hình?
Người này, đang ghi hình vẫn không quên gọi điện thoại tán gái —— đính chính, hắn không phải có ý với cô, mà là nhàm chán gọi điện thoại cho cô để giải trí, đùa giỡn cô để tìm niềm vui.
Phí Gia Lạc lần đầu tiên bị phụ nữ làm khó, hắn quyết định phải giải quyết nhanh chóng, làm rõ ràng chuyện này.
"Được rồi, vậy cho tôi biết rõ ràng mấy chuyện."
"Ừ." Ánh mắt của cô vẫn chuyên chú nhìn vào màn hình vi tính: không yên lòng lên tiếng trả lời.
"Em rất thích tôi?"
Thích hắn?
Tay Ôn Nhu dừng lại, không quá xác định hỏi hắn.
"Xin lỗi, anh nói lại lần nữa xem."
"Tôi nói, em thích tôi?"
Giật mình, Ôn Nhu giận dữ hét lớn nói : "Tôi không thích anh chút nào cả!"
Bên kia điện thoại người đàn ông hết sức kinh ngạc mà đột nhiên té ngã.
Đài truyền hình "Vĩnh Sâm" ,cuộc họp theo lệ mỗi sáng.
"Hiện tại có rất nhiều khán giả của cả nước chú ý tới tin tức lớn, yêu cầu mọi người cần phải có được tin tức trực tiếp và đầy đủ."
Đứng trước đầu bàn trong phòng họp rộng rãi, tổ trưởng bộ phận tin tức chủ trì cuộc họp đang nói không ngừng, phòng họp lớn như vậy chỉ vang vọng giọng nói như chuông đồng của hắn.
Lôi Thạc Phong —— người cũng như tên, khuôn mặt nghiêm túc thẳng thắn, giọng nói còn lớn hơn tiếng sấm,vóc dáng khỏe mạnh làm cho người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Nghe nói lúc trước hắn từng tham dự hai cuộc săn tin trong chiến tranh, sau khi trở về thì được lên vị trí tổ trưởng tin tức,tính tình hắn nóng nảy, vội vàng hấp tấp, thường bị người khác nói sau lưng cho danh hiệu là : Lôi công.
Trong một góc bàn của phòng họp, một cô gái thanh tú mặc quần áo nghiêm túc, tóc búi gọn ngay ngắn ở sau đầu, nét mặt căng thẳng rất giống như là sắp đi đánh giặc, cùng với hắn vẻ mặt thoải mái, cùng với nam nữ phóng viên có vẻ mặt thoải mái, tính cách nhẽ nhàng rõ ràng không hợp nhau, bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh xem ra giống như người mới .
Đúng vậy, cô, Ôn Nhu, là một phóng viên mới vừa vào bộ phận tin tức, hôm nay là ngày cô nhận chức trước khi trải qua ba tháng huấn luyện, sau ngày đầu tiên kết thúc huấn luyện thì chính thức đi làm, sắp tới cô phải tiến hành chạy tin tức về đời sống thật chặt chẽ
Sờ sờ giấy chứng nhận mới tinh ở trước ngực, cô vừa hồi hộp lại vừa phấn khởi,người bên trong ảnh chụp tươi cười sáng rực,giống như hiên tại cô tràn ngập chờ mong đối với tương lai
Nói đơn giản những điểm chính và tuyên bố công việc trọng điểm hôm nay, ánh mắt Lôi Thạc Phong sáng ngời đảo qua loanh quanh ở trong góc nhìn bóng dáng nho nhỏ không chớp mắt.
"Đúng rồi, quên giới thiệu với mọi người, chúng ta có thêm thành viên mới gia nhập." Lôi Thạc Phong ném ánh mắt đến bóng dáng kia "Ôn Nhu, giới thiệu một chút về bản thân."
Đột nhiên bị gọi tên, Ôn Nhu có chút hồi hộp.
Nhìn thoáng qua hai bên, trong phòng họp hơn mười phóng viên tiên tiến đều tò mò quan sát cô.
Đứng lên,cô dựa vào mấy tháng huấn luyện tự giới thiệu rõ ràng từng chữ: "Chào mọi người, tôi tên là Ôn Nhu. . . . . ."
Còn chưa nói hết, trong đám người đã có tiếng cười nhẹ vang lên.
Ôn Nhu đương nhiên biết bọn họ đang cười cái gì, cái tên này vẫn làm cho cô rất ngượng ngùng, cũng không phải chỉ có hôm nay.
"Có điều, tôi rất bất cẩn,không dịu dàng chút nào cả." Hài hước nhất chính là tự biết được bản thân mình.
Những lời này, làm cho những người trong phòng họp muốn cười lại không dám cười, cuối cùng lại càn rỡ cười lớn.
Thu lại lúng túng, thanh âm trong suốt tiếp tục phát ra từ cổ họng của cô
"Tôi mới vừa tốt nghiệp, sở trường là tin tức chuyên nghiệp cùng chính trị học,ở trong giới tin tức còn là một người học nghề, hi vọng mọi người chỉ dạy nhiều hơn."
Giới thiệu đơn giản bản thân mình xong, Ôn Nhu xấu hổ ngồi xuống, lại cảm giác được bốn phía đều ném ánh mắt đang nhịn cười lên người cô.
"Ừ, mọi người phải quan tâm cô ấy nhiều chút." Tiếp theo, Lôi Thạc Phong tiếp tục tuyên bố đề tài ban nãy."Kế tiếp, chính là về việc thêm vào thành viên mới sau khi điều chỉnh chức vụ."
Không hiểu sao những lời này làm cho Ôn Nhu thật thoải mái, nhiệt huyết cũng sôi trào lên.
Phóng viên,công việc mà cô hướng tới đã lâu, tràn ngập thử thách cùng tính chất kiến thức, rốt cục bây giờ cô cũng bắt đầu có chút cảm giác chân thật.
Ôn Nhu từ nhỏ rụt rè, cuối cùng cũng có cơ hội trở nên nổi bật, giống như nhân vật chính trị vĩ đại xuất hiện ở trước ánh sáng tivi, cô đoán rằng hiện tại ba mẹ và một ngàn ba cô sáu bà hàng xóm, nhất định đang canh giữ ở trước ti vi chờ xem cô.
"Ôn Nhu!" Thanh âm của tổ trưởng truyền tới, cắt ngang những suy nghĩ miên man hưng phấn trong đầu cô.
"Vâng" thanh âm của cô vui vẻ giống như con chim nhỏ.
Làm phóng viên,kỹ năng quan trọng nhất chính là bình tĩnh, điểm này, đối với người dễ dàng căng thẳng như cô mà nói,không phải là dễ dàng, nhưng giống như cô nói , muốn đạt được mục tiêu, phải khắc phục tất cả.
"Tôi muốn em chạy tin tức về điện ảnh."
"Hả?" Chạy tin tức giải trí điện ảnh?
Ôn Nhu mất hồn —— vận số của cô có phải là quá tốt hay không? Cô cho rằng, từ trước đến nay cô rất xui xẻo, giống như tuổi tác dần dần lớn, nên đã từ từ thoát khỏi vận hạn mới phải.
Cô có được hai học vị về tin tức và chính trị,mục tiêu cuối cùng cô tiến vào giới tin tức chính là chạy tin tức chính trị, cố tình, tổ trưởng lại muốn cô đi làm việc mà cô ghét nhất trong cuộc đời, ngửi được tin tức lá cải liền đuổi theo không bỏ chính là phóng viên chó săn.
Nhưng sự thật chứng minh, cô trải qua hai mươi lăm năm đều như nhau, vận số thật sự rất đen đủi!
"Có vấn đề gì sao?"Ánh mắt nhìn chằm chằm cô giống như đuốc, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.
"Không có." Làm sao cô dám nói có?
"Hôm nay em phải chạy một tin tức lớn, hôm nay Phí Gia Lạc sẽ đáp máy bay từ Nhật Bản về nước, tôi muốn em đến sân bay để phỏng vấn, nhớ kỹ, tin tức này chính là đề tài trang đầu của ngày mai, em biểu hiện tốt một chút."
Ôn Nhu luôn luôn không có hứng thú với tin tức điện ảnh, về phần Phí Gia Lạc là nhân vật như thế nào, cô càng không có nghiên cứu, chỉ biết là, người này đột nhiên nổi lên trở thành thần tượng của rất nhiều phụ nữ, chỉ mấy tháng ngắn ngủi đã điên cuồng lấy đi hơn phân nửa lòng của phụ nữ Đài Loan —— từ một tuổi cho đến một trăm tuổi, không một ai may mắn thoát khỏi.
"À,Vâng" Cô nhìn chằm chằm cặp mắt đang trợn kia, cảm nhận được bên trong tràn đầy ý tứ đe dọa.
Sau khi tan họp, Ôn Nhu uể oải đi ra phòng họp, ôm theo trái tim bi tráng trở về phòng làm việc.
Dọc theo đường đi, Ôn Nhu thở dài không ngừng , cảm thấy bản thân vất vả học bài, đánh bại rất nhiều đối thủ ưu tú cố gắng thi vào đài truyền hình làm phóng viên, cuối cùng lại chỉ đuổi theo tin tức lá cải của một nam thần tượng?
"Ai." Nghĩ vậy, cô lại nhịn không được buồn thảm thở dài một hơi.
"Cô không khỏe sao?"
Bàn làm việc bên cạnh lộ ra khuôn mặt thanh tú trắng ngần , Ôn Nhu nhớ rõ cô ấy là người chịu trách nhiệm chạy tin tức xã hội - Lâm Y Tĩnh.
"Tôi không sao." Cô nhanh chóng vứt đi cảm xúc hối hận, giả vờ mạnh mẽ làm ra khuôn mặt tươi cười.
"Ôn Nhu, xuất phát !" nhiếp ảnh gia được chia cùng tổ vởi cô đang ở ngoài cửa vội vàng gọi cô.
"Hả? Máy bay của Phí Gia Lạc không phải buổi trưa mới đến sao?" cô mất hồn hỏi .
"Buổi trưa? Cô chỉ có thể chụp được một biển người bùng nổ ở cửa chính sân bay thôi." Cao Thăng tinh thần hăng hái vác máy chụp ảnh, rất giống vác một cái tên lửa chuẩn bị ra trận.
"À, đến đây!" Ngầm hiểu sự việc, cô gấp rút bỏ lại tạp chí, một tay xách cặp da lên, một tay cầm lên micrô vừa được chia lao ra.
Ở giới tin tức, tranh giành được thời gian giống như tranh giành được thu hoạch xuất sắc, công việc phóng viên là tranh thủ từng giây từng phút.
"Cao Thăng, chúng ta có cơ hội giành được một chỗ phỏng vấn tốt hay không?" Dọc theo đường đi, Ôn Nhu căng thẳng muốn chết, cùng một câu hỏi đã hỏi ít nhất ba lần.
"Có, Có !" Cao Thăng là nhiếp ảnh gia từng trải, đối với trường hợp này đã nhìn thấy nhiều, có vẻ già dặn kinh nghiệm hơn.
"Phí Gia Lạc sẽ không tõ rõ nhiều biểu hiện, rất khó làm sao?" Ngộ nhỡ hỏi câu hỏi không đúng ý của hắn, có thể làm cho cô mất mặt ngay tại đó.
Nói thật ra , Ôn Nhu hoàn toàn không biết sắp phỏng vấn một người như thế nào, ngược lại nhân vật chính trị hiện nay, bất kể có nhiều biểu hiện hay là kém một chút,cô lại biết rất rõ ràng.
"Ừ." Cao Thăng cẩn thận đánh giá cô trên dưới vài lần, cười đến mức gian xảo.
"Cô yên tâm, từ trước đến nay anh ta rất nhiệt tình với phụ nữ."
Nghi ngờ nhìn chằm chằm Cao Thăng, Ôn Nhu trước giờ có ý nghĩ rõ ràng, lúc đó hình như bị vài chữ này làm cho thần kinh của đại não bị tắc nghẽn.
Không nghĩ, không nghĩ phỏng vấn loại ngôi sao thần tượng chỉ có khuôn mặt không có đầu óc này, có thể cũng không cần phải dùng nhiều tế bào não lắm, dù sao mọi người muốn nhìn chính là khuôn mặt của ngôi sao, chờ một chút bảo Cao Thăng chụp nhiều ảnh của người làm say mê mấy trăm vạn chị em phụ nữ kia một chút là tốt rồi.
Yên tâm thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, cô bây giờ không hề có áp lực phỏng vấn có gan bỏ qua lời phê bình.
Cô thủy chung cảm thấy theo sự chuyên nghiệp của bản thân, bây giờ phải đứng ở quốc hội hoặc đứng trước tòa án, mà không phải ngớ ngẩn ở trong này truy đuổi ngôi sao như vậy.
"Oa, bên trong xảy ra chuyện gì?"
Vừa mới xuống xe, còn chưa có vào sân bay, chỉ nghe bên trong truyền đến tiếng đánh trống reo hò làm đinh tai nhức óc, rất giống đấu trường bò ở Tây Ban Nha, đến khi đi vào, mới phát hiện hiệu ứng thần tượng đã đem hơn phân nửa cái sân bay đều ngưng trệ.
Xong đời, trước mắt mọi người chen chúc đến con kiến chui không lọt, chi chít đều là những người hưng phấn kích động, mà ngay cả một con ruồi muốn bay vào trong cũng rất khó khăn, huống chi là cô? Cho dù công ty có quan tâm thu xếp chuẩn bị khu vực chụp ảnh và quay phim cho tin tức truyền thông, cũng sợ rằng không đi vào trong được.
"Xin lỗi, cho qua, cho qua."
Mới nghĩ, con ngựa cao to Cao Thăng bên cạnh đã dẫn đầu khiêng máy móc chen vào tham gia bức tường bên trong.
"Thật ngại quá, cho qua một chút, chúng tôi từ đài truyền hình đến làm phỏng vấn, ngại quá!"
Cảm giác được bốn phía quăng đến ánh mắt không kiên nhẫn, như đang lên án cô quấy nhiễu không khí nhiệt huyết chờ đợi thần tượng của bọn họ, Ôn Nhu xấu hổ nặn ra vẻ mặt tươi cười, hai chân vừa theo sát di chuyển của nhiếp ảnh gia, vừa gật đầu nhận lỗi.
Mặc dù nói làm phóng viên phải học xông pha chiến đấu, không quan tâm đến thể diện, nhưng ai bảo cô trời sinh da mặt mỏng, sợ nhất bị người khác xem thường.
Thật vất vả dựa vào dáng người cao lớn của Cao Thăng che khuất, chen vào khu vực chuyên dụng của phóng viên để phỏng vấn, chỉ thấy các chuyên gia tin tức truyền thông đã bày ra thế trận chờ quân địch từ lâu rồi, một lòng thế nào cũng phải tranh giành đến một mất một còn.
"Làm sao bây giờ?" Cô lướt qua một đám phóng viên lanh lợi lão luyện, rất non tay len lén hỏi Cao Thăng.
"Chờ!" Cao Thăng tập mãi thành thói quen nhấc đôi tay chen vào.
Đây là lần đầu tiên cô phỏng vấn, Ôn Nhu căng thẳng muốn chết.
Tuy rằng được huấn luyện phóng viên vài tháng, nhưng theo từng giây từng phút đến gần, cô trời sinh dễ dàng căng thẳng, tật xấu hình như lại rục rịch ở trong cơ thể.
Nuốt nước miếng mãnh liệt, nắm micro đã ướt đẫm mồ hôi trong lòng bàn tay cũng không biết đã lau qua vài lần trên quần áo.
Từ nhỏ thành tích tốt, nhưng bên trong lại ngượng ngùng, Ôn Nhu không đứng đầu tiên phong, nhiều nhất chỉ từng phát sáng trên đài trao giải ngày liên hoan, chưa từng nghĩ tới cómột ngày sẽ làm một phóng viên sắc bén giỏi giang, nhảy lên màn hình nhỏ.
Nhưng hứng thú thứ này, một khi say mê lên cao lại không thể tự kềm chế, làm cô kiên định con đường tương lai của chính mình,thì nhất định không cần cá tính trước đây.
Xa xa đột nhiên truyền đến hét chói tai kinh người, làm bừng tỉnh suy nghĩ của cô, cả người Ôn Nhu kéo căng, tế bào chiến đấu nhanh chóng hoạt động mạnh lên, chuẩn bị nghênh chiến cái người làm mê chết trăm ngàn người siêu nhân thần tượng Phí Gia Lạc.
Phí Gia Lạc? A, sao tên này nghe qua hơi quen tai, hình như đã nghe qua ở đâu.
Cô nắm micrô chìm vào suy nghĩ, lập tức bị máy chụp ảnh phía sau kêu "tách" làm cho tỉnh.
"Ôn Nhu, Phí Gia Lạc tới, mau, nắm bắt cơ hội!"
"À!"
Đã từng được huấn luyện khả năng phản ứng ở hiện trường, khiến cô có thể lập tức kềm lại suy nghĩ, nắm chặt micrô, lập tức lấy khí thế đua ngựa lao ra.
Đột nhiên, cô rốt cuộc hiểu rõ một việc.
Thảo nào sáng nay đã thấy lớp người đi trước đều ăn mặc nhẹ nhàng tiện lợi như áo T shirt, quần bò,thêm một đôi giày chơi bóng. Thì ra, trang bị như thế này mới có thể ứng phó với "Tình Trạng đặc biệt" này, nhìn cô hiện tại mặc đồ công sở, giày cao gót, cực kỳ hạn chế hành động và tốc độ của cô.
Vài bạn phóng viên khác, cũng mạnh mẽ theo sát bên cạnh, cái loại tư thế bỏ mình này quả thật làm cho một người mới đến như Ôn Nhu căng thẳng.
Xong đời, cô còn tưởng trải qua huấn luyện nghiêm khắc của phóng viên chuyên nghiệp, cô có thể thoát khỏi tật xấu dễ dàng căng thẳng, làm sao biết mới lần đầu tiên xuất trận, lại nảy lên cái cảm giác chân mềm nhũn?
Nhưng lần đầu tiên chạy tin tức, tổ trưởng gởi gắm kỳ vọng rất cao với cô, bất luận thế nào cũng không thể thất bại. Lắc lắc đầu, cô thu lại tâm trạng, chuyên tâm tập trung vào người được một vòng tròn bảo vệ kia, tầng tầng lớp lớp trợ lý vây quanh bóng dáng anh tuấn, cố gắng mở ra một đường máu.
Tuy rằng quần áo và giày cao gót cực kỳ ảnh hưởng đến tốc độ của cô, nhưng tốt xấu gì thời gian cô đi học cũng từng là kiện tướng thể thao, dáng người nhỏ xinh mảnh khảnh cũng đã chiếm không ít ưu thế, đang lúc hỗn loạn không ngờ cô lại cướp được vị trí phía sau mặt bên trái, một vị trí không tồi
"Ôn Nhu, làm tốt lắm, mau lên nắm cơ hội đưa ra câu hỏi." Cao Thăng phía sau nghiêm trang giống như một chỉ đạo kỹ thuật.
"Ách? Xin hỏi ——"
"Phí Gia Lạc, xin hỏi hành trình đến Nhật Bản lần này của anh như thế nào?"
Mới vừa mở miệng, lập tức bị một giọng nói lanh lợi của phóng viên bên cạnh đoạt đi rồi.
Không thể nản lòng, càng bị áp chế lại càng hăng chính là bổn bận của phóng viên.
"Xin hỏi ——"
"Nghe nói anh và nữ thần tượng ngôi sao Nhật Bản Đằng Tỉnh Tuệ đi ăn tối, xin hỏi trong lúc đó hai người có tia lửa yêu mến bất ngờ không?"
Liên tục gặp hai chấn động, Ôn Nhu đột nhiên nhớ tới ánh mắt giống như đuốc của tổ trưởng hung thần ác sát, cảm thấy sống lưng hơi lạnh.
Tổ trưởng biết cô là một người mới, hẳn là sẽ không quá mức nghiêm khắc với cô, gởi gắm kỳ vọng rất lớn ở trên người cô nhỉ?
"Phí Gia Lạc, xin hỏi anh trong tương lai có phải sẽ hợp tác cùng công ty "Sâm Hạ" ở Nhật Bản hay không? Sẽ đi đến Nhật Bản phát triển?"
Ôn Nhu bị đẩy tới đẩy lui, câu hỏi muốn hỏi cũng đều bị người khác hỏi hết, chen lẫn giữa đám đông và tiếng thét chói tai, quả thực giống một hoạt động dàn xếp.
Mồ hôi ướt đẫm, tóc cực kỳ lộn xộn còn không tính là tệ nhất, chen lấn với một đống phóng viên cùng nhiếp ảnh gia, mông của cô không ngừng bị micrô của phóng viên chọc tới chọc lui, đầu còn bị va vào ống kính máy chụp ảnh nhiều lần, làm cho Ôn Nhu không khống chế được tức giận.
Người này bán khuôn mặt trắng nhỏ! Chẳng những hại cô lãng phí thời gian đến phỏng vấn, ngay cả mông, đầu đều gặp họa, tức nhất là, còn bày ra dáng vẻ kêu ngạo như vậy, hỏi cả buổi ngay cả một tiếng cũng không nói, làm cho cô muốn lấy micrô đập vào đầu hắn.
Trên thế giới sao lại có đạo lý này?
Thần tượng là dựa vào truyền thông để tỏa sáng, kết quả là, những người phụ nữ này lại đem nhà truyền thông bọn họ đá đến sau mông, ngay cả phỏng vấn cũng còn phải xem đại thiếu gia như hắn cao hứng, vậy tính cái gì?
"Phí tiên sinh, suy cho cùng là anh không cần nhận phỏng vấn?" Cô không thể nhịn được nữa, nếu hắn không nói, cô cũng không muốn lại bị coi thành đứa ngốc.
Đi nhanh đi nhanh bước chân đột nhiên dừng lại, chậm rãi quay đầu.
Đây tuyệt đối là một khuôn mặt đẹp trai tao nhã và cả gương mặt hoàn mỹ hiện đại!
Mũi của hắn cao và thẳng bên trên là kính mát có giá trị xa xỉ, môi mỏng khêu gợi hơi hơi câu thành độ công mê người, áo trắng quần đen làm tôn lên vẻ phóng khoáng của hắn, cũng hiện ra dáng người hoàn mỹ đang được vải vóc che lại.
Đằng kia mở ra khuôn mặt quá mức tuấn tú mê người, lấp lánh tươi cười ở trước mặt cô làm cho cô hít thở không thông, hại Ôn Nhu chẳng biết sao lại căng thẳng lên.
Trời, cô cho là mình đã vượt qua tật xấu dễ dàng căng thẳng rồi!
"A Lạc, không cần trả lời câu hỏi gì của truyền thông." Bên cạnh người đại diện nhắc nhở, lại bị hắn lấy tay ngăn cản.
"Em muốn hỏi cái gì?" Bên môi hắn hiện lên một chút ý cười hứng thú.
Ôn Nhu đối với vẻ tươi cười mê người đáng ghét của hắn cảm thấy tức giận , cố tình ở đây bày ra tính cách tuấn mỹ trước mặt, cô căng thẳng rối loạn, đầu óc rất giống bị nhét vào một cây bông vải hình tròn to lớn, trắng xoá một mảnh không thấy rõ ràng.
"Xin hỏi. . . . . . Xin hỏi. . . . . ."
Mỉm cười mê người có đầy kiên nhẫn, gật gật đầu cổ vũ cô tiếp tục.
"Anh còn thích điểm tâm vừa rồi trên máy bay sao?" Suy nghĩ của cô rối loạn lọan, hoàn toàn không biết mình đang hỏi cái gì.
Bốn phía vang lên tiếng cười, máy chụp ảnh sau lưng vừa tàn nhẫn "Tách" một cái, cuối cùng thử tìm về một chút lý trí.
"Cũng không tệ lắm." Hắn nhịn cười rất phong độ trả lời, đưa tay chậm rãi tháo kính mát xuống. "Em còn câu hỏi sao?"
Vốn là luống cuống căng thẳng, va cạm con ngươi đen lười nhát có thể chết người kia, thấy rõ gương mặt tuấn tú nguyên vẹn phía sau, cả người hoàn toàn ngẩn ngơ.
Trời, khuôn mặt này, tươi cười này!
"Anh. . . . . . Anh." Cô hoảng sợ chỉ hắn, rất giống nhìn thấy người ngoài hành tinh tiến vào Địa Cầu.
Không, cô không tin trên thế giới sẽ có trùng hợp vớ vẩn như vậy, nhưng, khuôn mặt này cô tuyệt sẽ không nhận lầm. Đã qua chín năm, hắn vẫn ngoan cố rơi vào trong trí nhớcủa cô, tựa như rễ cây chui vào bên trong thịt, lúc nào cũng mơ hồ có cảm giác đau đớn như vậy.
Xem ra theo nụ cười của hắn, hắn khẳng định cũng nhận ra cô.
Đột nhiên , không khí trở nên thật mỏng manh, đám đông chen chúc nổi lên nhiệt độ cao đến kinh người, quá mức căng thẳng và hoảng sợ làm cho trước mắt Ôn Nhu tối sầm,đang một mảnh tiếng cười chuyển thành tiếng thét chói tai ở giữa vì hoảng hốt lo sợ, cả người mềm nhũn đi đến phía trước.
Phí Gia Lạc chân dài sải bước, đẩy ra bức tường người trùng điệp ở bên cạnh , đúng lúc đỡ lấy vóc người nhỏ xinh trước khi ngã xuống đất.
Sau đó tiếng hét chói tai vừa rồi lại tiếp tục, bốn phía lại truyền ra một trận kinh động.
Ôn Nhu? Hắn không nghĩ tới trải qua chín năm, mà hắn sẽ gặp lại cô,mà mị lực của hắn trải qua chín năm, như cũ cũng không có giảm đi!
Nhìn thấy hắn, vậy mà cô kích động đến hôn mê, xem ra tiểu nha đầu này vẫn giống năm đó, vẫn cố chấp một lòng si mê mến mộ hắn như cũ.
Hắn kiêu ngạo mà đắc ý giương cao môi mỏng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người té xỉu trong ngực.
Qua nhiều năm như vậy, cô thay đổi không ít.
Mặc đồ công sở, tóc dài ở sau đầu búi thành một cái búi tóc, trang điểm tựa như một phóng viên chuyên nghiệp giỏi giang lanh lợi, không còn vẻ ngây ngô rụt rè của năm đó nữa, nhưng mà vẫn vui tươi làm cho trái tim người khác dễ chịu.
Không để ý đến tia sáng huỳnh quang của đèn đang tranh nhau chụp ảnh quay phim bên cạnh, hắn thoải mái nâng lên thân thể nhỏ xinh vào lòng, bước đi về phía phòng nghĩ khách quý của công ty hàng không.
Đem cô đặt trên sô pha cao cấp, hắn quan tâm giúp cô nới lỏng hai cúc áo, lấy khăn tay lau mồ hôi giữa trán cô, hai gò má trắng mịn bắt đầu khôi phục hồng hào.
Sau một lúc lâu, Ôn Nhu cuối cùng là mở mắt, nghênh đón của cô là tươi cười mê người.
"Anh, Anh, Anh. . . . . ." Hoảng sợ miệng bắt đầu nói loạn, cô phát hiện mình thế nhưng lại bắt đầu Cà Lăm.
Trời ạ, thật là hắn, cô không phải đang nằm mơ?
"Cà Lăm tiểu thư, đã lâu không gặp!" Hắn cười ở cô trong mắt giống như ác ma mỉm cười.
"Cà Lăm tiểu thư" Vài chữ này làm cho ngực cô hung hăng đau đớn.
Trời ạ, đây nhất định là ác mộng. Cô rên rỉ một tiếng, đà điểu nhắm mắt lại.
"Em không biết tôi? Tôi là Phí Gia Lạc."
Phí Gia Lạc cái tên này tựa như một loại nguyền rủa thần bí đáng sợ,lại lần nửa xé nổi đau mà cô giữ tinh thần yên bình lâu nay.
Cô làm sao có thể không biết hắn chứ? Khuôn mặt chín năm trước làm cho cô lái đi không được ác mộng, càng làm cho thời học sinh trung học tốt đẹp của cô sống trong bóng ma tối tăm.
Bình tĩnh của cô,chuyên nghiệp của cô đâu? Trong đầu không ngừng hiện lên dấu chấm hỏi, nhưng trừ ra kiêu ngạo bên ngoài hắn rất giống con chim khổng tước đực chỉ cóbình phong, cái gì cũng tìm không thấy.
"Em có khỏe không?" Lòng bàn tay ấm áp đặt lên cái trán của cô.
"Anh, Anh làm gì?" Rất giống bị một con rệp bò lên cái trán, cô liên tục không ngừng nhảy dựng lên.
"Kiểm tra em có bị cảm nắng không." Vừa nói ma trảo lại vừa duỗi tới.
"Xin. . . . . . Cầu xin anh đừng. . . . . . Đừng có vẻ mặt như vậy, tôi căn. . . . . căn bản không biết anh." Vì thoát khỏi con chim khổng tước đực chỉ khoe ra lông chim thành nghiện này, đến chết cũng không thừa nhận là biện pháp duy nhất.
"Tôi không thay đổi nhiều lắm, em không nhận ra?" khổng tước đực thương tiếc nhìn cô.
"Cho dù anh hóa thành tro tôi cũng nhận ra." Cô tức tối gầm nhẹ, đến khi phát hiện mình lỡ lời đã sập bẫy.
"Em căn bản không quên tôi?" Khổng tước đực kiêu ngạo phấn chấn khoe ra lông chim, răng tráng hiện ra một loạt ánh sáng chói chang càng gai mắt.
"Anh. . . . . . Thật gian xảo." Cô cố gắng muốn chống cự cà lăm, nhưng sắp thành lại hỏng.
"Đây là một trong những ưu điểm của tôi." Hắn cao hứng gật đầu.
"Em một chút cũng không thay đổi, vẫn Cà Lăm như vậy."
Chim Khổng Tước đực vênh mặt khoe ra lông chim, lại lần nữa đem cô mang cơn ác mộng đau đớn của chín năm trước. . . . . .
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
30 chương
100 chương
6 chương
112 chương
51 chương
140 chương