Lâm Táo đặt báo thức lúc 6 giờ rưỡi. Chuông báo vang lên, phản ứng đầu tiên của Lâm Táo là kháng cự, sau đó nghĩ đến hôm nay còn phải đóng phim, cô mới gian nan ngồi dậy. Mạnh Hoài An không biết đã đi đâu, Lâm Táo nhặt áo sơ mi trên mặt đất lên mặc vào, đi tắm rửa. Tắm xong, Lâm Táo nhìn đến quần áo hôm qua cô mặc đến đây đang đặt trên ghế, trong lòng có chút phức tạp. Ngày hôm qua đã mặc bộ này, hôm nay lại mặc tiếp đến phim trường, mùa hè a, nhân viên công tác có thể cảm thấy cô không sạch sẽ hay không? Buối tối lần trước qua đêm ở biệt thự, Lâm Táo đã nghĩ đến vấn đề về quần áo, kết quá quá tập trung đóng phim, ngày hôm qua liền quên chuẩn bị quần áo mang sang đây. Có người gõ cửa, Lâm Táo quay đầu, nghe thấy âm thanh của dì Lê: “Lâm tiểu thư tỉnh rồi sao? Mạnh tiên sinh bảo tôi chuẩn bị cho ngài mấy bộ quần áo, ngài xem xem?” Trong đầu Lâm Táo tức khắc hiện lên mấy bộ đồ ngủ trong tủ quần áo của Mạnh Hoài An. Cô theo bản năng cảm thấy, Mạnh Hoài An chuẩn bị quần áo cho cô khả năng cũng là loại thành thục cao quý đi. Cô không ôm hi vọng mà đi mở cửa. Dì Lê đứng trước một cái giá áo di động hướng cô cười nói: “Tôi nhờ con gái của mình hỗ trợ chọn, ngài xem có thích hợp hay không?” Lâm Táo cúi đầu, phát hiện trên giá áo đều là những kiểu dáng bình thường, chính là những kiểu thường thấy trên phố, bên trong cư nhiên còn có một cái váy giống hệt cái cô mới mua hôm trước. “Con gái của dì bao tuổi ạ?” Lâm Táo tò mò hỏi. Dì Lê cười: “Mới học năm nhất đại học, Mạnh tiên sinh nói ngài điệu thấp, bảo tôi dựa theo sinh viên bình thường mà mua quần áo, tôi liền đi hỏi con bé.” Lâm Táo thực kinh hỉ, cứ như vậy, về sau cô không cần lo lắng vấn đề tắm rửa nữa rồi, hơn nữa quần áo không đắt, cô cũng không có gánh nặng tâm lý gì. “Đều rất xinh đẹp, cảm ơn dì.” Lâm Táo chọn một cái váy ngắn tay dài đến đầu gỗi, chuẩn bị đi phòng ngủ thay, Lâm Táo đột nhiên dừng bước chân, hỏi dì Lê: “Quần áo trong tủ cũng là con gái dì chọn à?” Dì Lê thành thật lắc đầu: “Không phải, là Hàn Luật mang tới, tôi chỉ phụ trách giặt sạch.” Lâm Táo đã hiểu. Hàn Luật là trợ lý của Mạnh Hoài An, đương nhiên căn cứ khẩu vị của ông chủ mà chọn quần áo. Đổi tốt quần áo, Lâm Táo nhanh chóng xuống lầu, sợ mình đến trễ. Bởi vì tối qua Mạnh Hoài An còn tính là khắc chế, vật lộn một hồi liền để cho cô ngủ, ngủ đủ sáu giờ nên Lâm Táo thần thanh khí sảng. Mạnh Hoài An đang ngồi bên trên bàn ăn, trong tay cầm một phần văn kiện. Bữa sáng của cô đã dọn lên, vừa thấy chính là đồ ăn Trung Quốc mĩ vị xuất ra từ tay dì Lê. “Chào buổi sáng.” Cô ngồi xuống, Mạnh Hoài An ở đối diện đột nhiên ngẩng đầu, hướng cô chào hỏi. Lâm Táo đành phải lễ phép trả lời: “Chào buổi sáng.” Thấy Mạnh Hoài An tiếp tục xem văn kiện, Lâm Táo liền an tĩnh ăn hết bữa sáng. Ăn được một nửa, nam nhân đối diện bỏ tài liệu xuống. Lâm Táo theo bản năng nhìn về phía hắn. Mạnh Hoài An nhìn đôi mắt đen láy của cô, nói: “Hôm nay bằng hữu của tôi tới đây, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm, tôi giới thiệu em với hắn.” Lâm Táo: …. Này cũng quá đột nhiên đi! Cô trợn tròn đôi mắt. Bằng hữu của Mạnh Hoài An, có thể hay không giống hắn vừa có tiền lại vừa kiêu ngạo lạnh lùng? Nuốt xuống giật mình, Lâm Táo hoảng loạn hỏi: “Cái gì bằng hữu?” Mạnh Hoài An bình tĩnh giải thích: “Bạn bè cùng nhau lớn lên, cùng nhau ra nước ngoài du học.” Lâm Táo minh bạch, đối phương hẳn là bạn bè rất tốt của Mạnh Hoài An. Nhưng cô không muốn gặp a, đến Mạnh Hoài An cô cũng không thích gặp lắm, vì cái gì mà còn phải gặp bạn tốt của hắn? Cúi đầu, dùng cái muỗng đảo đảo chén cháo trong tay, Lâm Táo nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta mới ở cùng nhau không bao lâu, hiện tại liền gặp mặt bạn bè, có phải quá nhanh hay không?” Mạnh Hoài An nhíu mày. Nữ nhân bình thường biết bạn trai muốn mang cô đi gặp bằng hữu, đều sẽ cao hứng đi, cảm thấy bạn trai rất coi trọng đoạn tình cảm này. Vì cái gì tư duy của Lâm Táo đều không quá bình thường? “Sớm muộn gì cũng phải gặp, như thế nào, tối nay em có việc?” Mạnh Hoài An nhìn cô chằm chằm hỏi. Lâm Táo đang do dự có nên tìm lý do hay không, liền nghe hắn nói: “Tôi cho rằng em có rảnh, cho nên liền chọn tối nay, nếu em không rảnh, tôi lập tức đặt vé may bay cho hắn, để hắn quay về thành phố B.” Lâm Táo: …. Cô nhớ đến cuộc điện thoại tối qua của Mạnh Hoài An, thấy hắn hỏi đối phương đã xuống máy bay hay chưa. Nói cách khác, vị bằng hữu kia của Mạnh Hoài An đã từ thành phố B chạy tới, chỉ cần cô nói một tiếng không rảnh, Mạnh Hoài An liền phải đặt vé máy bay cho đối phương trở về? Lâm Táo nghi hoặc, Mạnh Hoài An thật sự coi đối phương là bạn tốt sao? Mạnh Hoài An có thể lạnh nhạt vô tình, Lâm Táo lại không thể tàn nhẫn như vậy, hơn nữa, vạn nhất Mạnh Hoài An đem việc hủy bỏ cuộc hẹn tối nay đổ hết lên đầu cô thì sao, thân phận vị bằng hữu kia khẳng định cũng rất cao, nếu hắn ghi hận cô thì làm sao bây giờ? Đều là đại lão không thể đắc tội a. Lâm Táo còn trông cậy vào sau khi chia tay với Mạnh Hoài An cô vẫn có thể lăn lộn trong giới giải trí đấy? “Không cần, tôi có rảnh.” Lâm Táo rất bất đắc dĩ mà đồng ý. Mạnh Hoài An lúc này mới nhắc nhở cô tật xấu của Hạ Cẩm Niên: “Hắn cùng tôi không giống nhau, thay đổi bạn gái thường xuyên, tối nay khẳng định hắn sẽ không đánh chủ ý lên em, nhưng khả năng có chút vui đùa, em không cần quá để ý.” Lâm Táo: …. Vì cái gì trong đầu cô liền toát ra một cảnh kinh điển trong phim thần tượng, một thiếu gia nhà giàu mang theo bạn gái của hắn đi gặp mặt bạn bè, đám bằng hữu kia chẳng những trêu chọc bạn gái, thậm chí còn dùng ánh mắt như đánh giá đồ vật để nhìn cô bạn gái đó? Đặc biệt là Mạnh Hoài An còn cường điệu, bằng hữu hắn thường xuyên thay bạn gái. Lâm Táo bắt đầu thấy hối hận một chút đồng tình kia của mình, cô nên để Mạnh Hoài An đặt vé máy bay quay về cho bạn hắn thì hơn. “Hắn, hắn sẽ không khinh dễ tôi chứ?” Lâm Táo lo lắng hỏi. Mạnh Hoài An nhướng mày: “Em xem tôi là loại người gì?” Hắn sẽ để Hạ Cẩm Niên khinh dễ nữ nhân của mình? Hắn sẽ coi người tùy tiện khinh dễ nữ nhân làm bằng hữu sao? Lâm Táo nghe ra hắn tức giận. Cô mím môi, không hé răng. Nhưng cô cũng không muốn ăn nữa, cầm khăn lên lau lau miệng, Lâm Táo rầu rĩ nói: “Còn có việc sao? Không có việc gì thì tôi đi trước” Mạnh Hoài An nhìn ra được cô không vui. Hắn vốn dĩ muốn lấy Hạ Cẩm Niên để hẹn cô ra, nhưng Lâm Táo lại kháng cự như vậy, Mạnh Hoài An bỗng nhiên cảm thấy không thú vị. “Không cần nữa, tôi bảo hắn trở về.” Hắn cầm lên di động, liền định gọi điện thoại. Lâm Táo sửng sốt, liền chạy tới cầm lấy di động của Mạnh Hoài An: “Không cần, không cần, tôi thật sự có rảnh.” Càng là người xấu càng dễ dàng mang thù, lúc trước Lâm Táo đồng tình với sợ hãi đối phương, hiện tại cô chỉ còn sợ hãi. Lại nói, Mạnh Hoài An cùng mấy nhân vật trong phim không giống nhau, có lẽ bằng hữu của hắn cũng là người có đạo đức đi. Mạnh Hoài An lạnh lùng nhìn cô cầm tay mình. Lâm Táo vội vàng lùi về sau. Cùng lúc đó, di động truyền đến một thanh âm khó chịu: “Mới 7 giờ sáng, chuyện gì mà phải gọi vào giờ này?” Lâm Táo có chút không thể tin được, cư nhiên có người dám dùng ngữ khí này nói chuyện với Mạnh Hoài An? Xem ra đối phương so với Mạnh Hoài An càng có tiền có thế hơn. Vậy nhất định không thể đắc tội. Lâm Táo hướng Mạnh Hoài An làm một thủ thế cầu xin. Mạnh Hoài An lúc này mới cầm lấy di động, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, buổi tối gặp.” “Cậu có bệnh…” Nam nhân còn chưa mắng xong, điện thoại đã tắt. Lâm Táo nhẹ nhàng thở ra. Mạnh Hoài An khép lại notebook, cùng cô lên ô tô. Xe chạy đến gần biệt thự của Trần Hoành Anh thì dừng lại, Tần Lộ đã chờ sẵn ở nơi đó. Vừa thấy em họ xuống xe, Tần Lộ liền ý thức được có gì không đúng, lôi kéo tay Lâm Táo hỏi: “Làm sao vậy?” Lâm Táo thấp giọng nói ra an bài của Mạnh Hoài An. Tần Lộ vừa nghe liền cười, vỗ vỗ ngực: “Làm chị sợ hãi, còn tưởng có chuyện gì đâu!” Lâm Táo không hiểu mà nhìn chị họ. Tần Lộ đắc ý cười cười. Em họ không chú ý bát quái của giới hào môn, nhưng Tần Lộ rất quen thuộc a, đặc biệt là sau khi Mạnh Hoài An xuất hiện, Tần Lộ chuyên sưu tập một đống tin tức có liên quan đến Mạnh Hoài An. Một bên kéo Lâm Táo đi hướng biệt thự, một bên phổ cập khoa học: “Bằng hữu của Mạnh Hoài An khẳng định là Hạ Cẩm Niên đi, chị cùng em nói, Hạ Cẩm Niên có thể so với Mạnh Hoài An ôn nhu hơn nhiều, lớn lên cũng soái, tham dự các bữa tiệc cũng rất thân sĩ đối với bạn nữ….Đúng rồi, Hạ Cẩm Niên chỉ thích nữ nhân C+, em như này, kể cả không có Mạnh Hoài An tọa trấn, hắn khẳng định cũng sẽ không đùa giỡn, em liền yên tâm đi!” Nói tới đây, Tần Lộ nhanh chóng quét mắt nhìn Lâm Táo một cái. Lâm Táo đỏ mặt. Cô cup B thì sao? Tần Lộ ha ha cười: “Không cần tự ti, nữ nhân Tần gia chúng ta đều không có gen như vậy!” Em họ rốt cuộc cũng có chỗ giống cô. Lâm Táo bị chị họ chọc cười, tâm tình thả lỏng, đi hai bước cô mới nhớ ra “Em họ Lâm cơ mà!” Tần Lộ: “Nuôi ở Tần gia chũng ta thì chính là người Tần gia.” Buổi tối 6 giờ chiều, Lâm Táo lại tới biệt thự của Mạnh Hoài An. Hạ Cẩm Niên còn chưa tới, Mạnh Hoài An cũng chưa trở về. Nhưng Mạnh Hoài An đã nhắn tin cho cô: Chúng tôi 7 giờ mới về, trong tủ quần áo có quần áo, em nhìn xem có thích không? Ý ngoài lời chính là hy vọng cô đổi một thân quần áo khác để phù hợp với viêc gặp bạn tốt của hắn. Lâm Táo rất không cao hứng. Nếu Mạnh Hoài An cảm thấy cô bình thường như vậy sẽ làm hắn mất mặt, vì sao còn muốn an bài lần gặp mặt này? Nhưng nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Mạnh Hoài An, Lâm Táo vẫn yên lặng mà đi lên lầu. Tủ quần áo của hắn rất lớn, chỗ trống tối hôm qua hiện nay đã có rất nhiều kiểu váy. Làm Lâm Táo ngoài ý muốn chính là, những cái váy đó đều không lộ, thậm chí còn có chút bảo thủ, hơn nữa toàn là kiểu váy trắng dáng dài mà cô thích. Không có nữ nhân nào có thể kháng cự lại tình yêu với quần áo a. Ngay cả khi Lâm Táo bất mãn Mạnh Hoài An có chút ghét bỏ cô, lại không có cách nào ảnh hưởng đến tâm tình tốt của cô khi nhìn thấy mấy cái này. Chọn một cái hợp mắt, sợ mồ hôi trên người làm bẩn váy, Lâm Táo đơn giản tắm rửa xong mới thay. Mặc tốt xong cô mới đi ra ngoài. Dì Lê đứng dưới lầu 1, nhìn cô gái một thân váy trắng dài bước xuống cầu thang, bởi vì bà nhìn chăm chú mà gương mặt hồng hồng, càng hiện lên vẻ xinh đẹp, dì Lê không khỏi lần nữa cảm thán ánh mắt của ông chủ thật tốt. Dì Lê cảm thấy, Lâm Táo lúc không trang điểm tựa như cô gái nhỏ đáng yêu nhà bên, thay một thân trang phục khác, lập tức biến thành cô công chúa nhỏ tôn quý trong lâu đài. “Lâm tiểu thư rất xinh đẹp.” Dì Lê thật tình khen Lâm Táo. Thần sắc Lâm Táo hơi trùng xuống. Xinh đẹp giúp cô tiến vào giới gải trí, nhưng xinh đẹp cũng khiến cô gặp phải Mạnh Hoài An. Cho nên xinh đẹp có phải chuyện tốt hay không, Lâm Táo cũng không tìm được đáp án chính xác. “Lâm tiểu thư trước xem TV được không?” Biệt thự lớn như vậy, chỉ có 2 người bọn họ, dì Lê còn muốn đi chuẩn bị cơm chiều, bà sợ Lâm Táo quá nhàm chán. Vừa lúc Lâm Táo cũng cần dời đi sự khẩn trương, liền ngôi lên sô pha. Dì Lê đi vội, Lâm Táo nhấn điều khiển từ xa, thấy phim thần tượng cô xem đã lâu nhưng vì dạo gần đây bận quá mà không có thời gian xem, ánh mắt Lâm Táo sáng lên, nhân cơ hội xem tiếp. Bởi vậy, lúc Mạnh Hoài An cùng Hạ Cẩm Niên đi vào phòng khách, liền nghe thấy thanh âm nam nhân phẫn nộ chất vấn: “Hắ trừ bỏ có tiền, nơi nào tốt hơn so với tôi? Hắn ngạo mạn, vô lễ, tự cao tự đại còn lớn tuổi, người như vậy căn bản không xứng với em!”.