Đêm nay tới gặp Mạnh Hoài An, Lâm Táo trước tiên đã làm chuẩn bị. Mà sát chiêu của Lâm Táo chính là…. “Tôi, tôi còn chưa tắm…” Nhìn tủ sách thật lớn đối diện, Lâm Táo cả người cứng đờ nói. Môi của Mạnh Hoài An liền ngừng trước khuôn mặt đỏ hồng của cô gái nhỏ 2,3 cm. “Em không phải đã về khách sạn?” Mạnh Hoài An ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô gái, hiển nhiên là nghi ngờ cô đang kiếm cớ. Lâm Táo cúi đầu, lông mi thật dài che khuất suy nghĩ trong ánh mắt: “Đã về, nhưng tôi quá mệt, không muốn tắm.” Mạnh Hoài An nhíu mày, đây là thói quen gì? “Hiện tại đi tắm.” Hắn buông tay cô ra, để cô đứng lại trên mặt đất. Lại là cái ngữ khí vênh mặt hất hàm sai khiến này! Bất mãn của Lâm Táo nhanh chóng chiến thắng nỗi sợ hãi đối với hắn, cô đi xa vài bước, cách một cái bàn nói: “Là tôi cố ý không tắm.” Mạnh Hoài An nhíu mày. Lâm Táo cảm thấy nguy hiểm, lý trí cùng sợ hãi lại bắt đầu ập đến, nhưng Lâm Táo biết, nếu hiện tại không nói rõ ràng, không cho Mạnh Hoài An biết cô là nữ nhân đã hưởng qua giáo dục hiện đại, cũng yêu cầu sự tôn trọng cơ bản nhất, thì cô không có khả năng có thể ngẩng đầu trước Mạnh Hoài An. Dù sợ hãi, Lâm Táo vẫn đứng thẳng lưng, nhìn gương mặt lạnh lùng của Mạnh Hoài An nói: “Là chính miệng anh nói, anh muốn theo đuổi tôi, muốn cùng tôi yêu đương.” Mạnh Hoài An nhướng mày: “việc này cùng việc cả người em đầy mồ hôi lại không chịu tắm rửa thì có quan hệ gì?” Hắn nói như vậy, Lâm Táo tựa như là người vứt rác bừa bãi bị lao công bắt được nghiêm khắc mà phê bình, khuôn mặt cô chậm rãi đỏ lên. Ánh mắt cô trốn tránh, thanh âm cũng không đúng lý hợp tình như vừa nãy nữa, nhưng vẫn nỗ lực kiên trì: “Có, tôi không tắm là bởi vì không muốn cùng anh….Không nghĩ cùng anh thân cận, bởi vì không có người bạn trai nào lại dùng ngữ khí như sai sử nha hoàn mà ra lệnh cho bạn gái mình đi rửa mặt cả, tôi cảm thấy thái độ này của anh không giống yêu đương.” Mạnh Hoài An cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân cô không tắm rửa là cự tuyệt hắn. Nhớ lại thái độ của chính mình, tựa hồ quả thật có chút không thích hợp. Nhưng xin lỗi cô là không có khả năng. Dựa lưng vào ghế, Mạnh Hoài An một tay đặt trên bàn, dùng loại ngữ khí như đàm phán với đối thủ nói: “Tôi có thói quen sạch sẽ, Hàn Luật hẳn là đã nói với em?” Lâm Táo gật đầu. Mạnh Hoài An: “vậy thân là một người bạn gái, biết rõ bạn trai có thói quen này, em không nên thời khắc nào cũng phải duy trì sự sạch sẽ sao?” Lâm Táo nghĩ thầm, nếu hắn là người bạn trai bình thường, chỉ bằng việc lần đầu gặp hắn đã ra lệnh cho cô đi rửa mặt, Lâm Táo đã sớm bỏ đi từ lâu. Cô tôn trọng người có thói quen sạch sẽ, nhưng không thể hiện việc cô nhất định phải tiếp thu sự vô lễ ghét bỏ của những người như vậy. Nhưng Mạnh Hoài An không phải người bạn trai bình thường. Chia tay không được, chỉ có thể cùng hắn giảng đạo lý: “Tôi lúc nào gặp anh thì không sạch sẽ? Nhưng ăn lẩu là anh đồng ý, trước khi ăn anh nên suy xét đến vấn đề ra mồ hôi chứ, nếu anh đồng ý cùng tôi ăn lẩu, vì cái không thể nhịn? Còn có lần trước xem phim, khóc hay không tôi có thể khống chế sao? Anh đã không an ủi tôi thì thôi, cư nhiên còn bắt tôi đi rửa mặt, rốt cuộc là ai là người không tôn trọng trước?” Mạnh Hoài An: ….. Nguyên lai nhìn cô ngoan ngoãn lại ngốc nghếch, kỳ thật rất mang thù, sự tình ăn lẩu năm trước thế nhưng vẫn còn nhớ rõ. Lâm Táo rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói: “Tôn trọng phải là lẫn nhau, nếu anh đổi thành loại ngữ khí cùng tôi thương lượng, tôi sẽ không đi sao? Tôi cũng không phải người lôi thôi, còn có tối nay, tôi đều nói với anh là tôi rất bận, anh lại kiên trì gọi tôi tới đây, vì cái gì lúc anh bận thì nhắc nhở tôi không nên làm phiền anh, đến lượt tôi bận thì anh lại trở mặt?” Mạnh Hoài An: …. Hắn quả thật đã từng nói nếu cô không có việc gì thì đừng quấy rầy hắn, nhưng lúc ấy trọng điểm thật sự là ở một câu phía sau - một ngày nhắn tin wechat một lần cơ mà. Hắn nhìn cô bạn gái đang lý lẽ hùng hồn bên cạnh: “Tôi còn nói, nếu em nhớ tôi, chỉ cần là em gọi tới, chỉ cần lúc đấy tôi không làm việc, tôi đều sẽ nghe máy.” Lâm Táo chớp chớp mắt, có chuyện này sao? Mạnh Hoài An đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Táo: “Gần đây em có khẳ năng bận quá, đã quên chúng ta một tháng chưa có gặp mặt.” Lâm Táo: …. Vì cái gì cô cảm thấy sự tình hình như đi chệch đường rồi? Mắt thấy Mạnh Hoài An muốn lại đây, Lâm Táo vô thức đi ra chỗ khác, ánh mắt trốn tránh, ý đồ muốn dời đi sự chú ý của hắn. Mạnh Hoài An liền cùng cô đi vòng vòng, từ từ hỏi: “Một tháng không gặp mặt, hơn nữa em ở không xa tôi, tôi muốn gặp em, đây không phải là yêu cầu bình thường của một người bạn trai sao? Nếu một tháng không gặp tôi cũng không tìm em, vậy như thế nào chứng minh cảm tình đối với bạn gái của mình?” Lâm Táo kiên cường chống cự: “Nhưng tôi nói, tôi rất bận, thời điểm anh bận tôi cũng không có quấy rầy anh.” Ý thức được cô vẫn muốn đi lòng vòng quanh cái bàn, Mạnh Hoài An dừng bước chân lại, nhìn phòng tuyến tâm lý bắt đầu tan rã của bạn gái nhỏ, thanh âm hắn trầm thấp: “Dù bận, nếu em bởi vì nhớ tôi mà liên lạc với tôi, tôi đều cho rằng đó không phải là quấy rầy.” Lâm Táo: …. Vì cái gì trước đây hắn nói ít mà đêm nay lại nói nhiều như vậy? Mạnh Hoài An lại nghĩ tới kịch bản mình vừa mới đọc, thật sự mà nói, trừ bỏ học lực, Lâm Táo cùng nữ chính đều là cô gái nhỏ xinh đẹp đơn thuần, rất dễ dàng thu hút nam nhân, nhưng tiểu thuyết cùng phim ảnh chung quy cũng là màu hồng, cho nên nam chính ôn nhu săn sóc, dễ như trở bàn tay bắt được tâm nữ chính. Còn hiện thực, Mạnh Hoài An không muốn nhẫn nại, nghĩ muốn cái gì hắn sẽ trực tiếp cướp lấy. Nhưng biểu hiện của Lâm Táo lại không nằm trong dự kiến của hắn. Nếu Lâm Táo muốn một người bạn trai ôn nhu, cũng muốn kịch bản như vậy, Mạnh Hoài An không ngại cho cô. Mạnh Hoài An cũng không tin, hắn có thể thu phục được nhiều tai to mặt lớn trên thương trường, còn sẽ không trị được cô bạn gái nhỏ của mình? Nhìn Lâm Táo không còn lời nào để nói, Mạnh Hoài An gõ gõ cái bàn: “Đối diễn đi.” Lâm Táo: …. Không phải đang cãi nhau sao? Hắn như thế nào còn tâm tư đối diễn? Nhìn nam nhân đang cầm kịch bản, Lâm Táo khẽ cắn môi, quay đầu nói: “Tôi không quen cùng anh đối diễn, tôi muốn…muốn tìm chị họ.” Mạnh Hoài An nghe vậy, bỏ kịch bản xuống: “Được, tôi tôn trọng ý kiến của em,” Hai chữ “tôn trọng” hắn nhấn rất mạnh như có ý ám chỉ. Lâm Táo cũng lười nghĩ nhiều, cầm lấy kịch bản của mình đi ra ngoài. Ngay khi Lâm Táo sắp ra khỏi cửa, Mạnh Hoài An bỗng nhiên gọi cô lại: “Lâu như vậy không gặp, liền cái hôn chúc ngủ ngon cũng không có sao?” Lâm Táo cứng đờ, ôm kịch bản cố định trước cửa. Nghe được âm thanh Mạnh Hoài An đi tới, Lâm Táo đưa lưng về phía hắn nhắc nhở: “Tôi, tôi còn chưa tắm.” Mạnh Hoài An hai tay vòng qua vai của cô, đem cô cùng kịch bản bao phủ. “Tôi không ngại.” Cúi đầu, Mạnh Hoài An nhìn thẳng vào đôi mắt của cô. Lâm Táo chịu không nổi, cô vẫn là quen hắn tích chữ như vàng cơ! Mạnh Hoài An đẩy cô về phía trước, đem cô áp trên cánh cửa phòng. …. Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Táo từ lầu hai đi xuống, bước chân chột dạ. Mạnh Hoài An rất săn sóc đỡ cánh tay của cô. Lâm Táo đã thấy chị họ đang ngồi ở phòng khách, lập tức chốn tránh bàn tay của hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Mạnh Hoài An cười một cái, tươi cười giây lát lướt qua. Tần Lộ nghe thấy tiếng bước chân nên ngẩng đầu, thấy em họ như cô là cô vợ nhỏ, cùng với nam nhân bá đạo cao lãnh bên cạnh. Tần Lộ trong lòng thở dài, em họ còn nói bản thân có biện pháp, đối tượng Mạnh Hoài An lại như vậy, Lâm Táo là một con thỏ ngoan ngoãn dù có cánh để bay lên trời cũng bị người ta kéo xuống dưới, rồi ăn đến sạch sẽ. Lâm Táo sợ Mạnh Hoài An, Tần Lộ cũng sợ, ba người ngồi xung quanh bàn ăn, từng người an tĩnh mà ăn sáng. Sau khi ăn xong, ba người lại trước sau lên ô tô rời đi. Tần Lộ ngồi ở ghế phụ nhắn tin cho em họ. Lâm Táo cùng chị họ đều nghĩ đến một chuyện, nhìn nam nhân tinh anh bên cạnh, Lâm Táo nhỏ giọng nói với Hàn Luật: “Dừng xe ở chỗ rẽ phía trước nhé, chúng tôi xuống ở đó.” Hàn Luật: “được.” Rất nhanh, xe đã tới nơi. Xe dừng lại, tầm mắt Mạnh Hoài An rốt cuộc dời khỏi notebook, nhìn về phía bạn gái bên người. Lâm Táo cứng đờ mà tạm biệt hắn: “Tôi đi trước đây.” Mạnh Hoài An: “Chú ý nghỉ ngới.” Lâm Táo: ….. Hắn có biết hay không nói như vậy rất dễ dàng khiến người khác hiểu lầm? Mạnh Hoài An không để bụng, nhưng Lâm Táo để ý a! Cô nỗ lực cứu chữa: “Anh nói đóng phim sao, còn tốt, không phải rất mệt.” Nói xong, cô chạy nhanh xuống xe, miễn cho hắn tiếp tục nói bậy. Mạnh Hoài An chỉ muốn cười. Hắn xác thực là nói đến đóng phim, nhưng cô đỏ mặt vội vàng giả thích, ngược lại giống như giấu đầu lòi đuôi vậy. Hàn Luật đóng lại cửa xe bên này của Lâm Táo, trở lại ghế lái, vô tình liếc mắt về hàng ghế sau, liền nhìn thấy ông chủ đang nhìn ra bên ngoài, khuôn mặt tuấn tú ngày thường luôn lạnh như băng hôm nay lại mang nụ cười ý vị sâu xa. Hàn Luật kịp thời thu hồi tầm mắt, lái xe rời đi. Nghe âm thanh, Tần Lộ quay đầu lại nhìn xem, lúc này mới chế nhạo chọc chọc em họ bên cạnh: “Tối hôm qua là ai nói chính mình vô cùng nắm chắc?” Cô vừa mở miệng, Lâm Táo trong đầu liền oanh một tiếng, nghĩ tới thư phòng, lại nghĩ tới phòng tắm, lại nghĩ tới giường lớn trong phòng ngủ. Nếu nói Mạnh Hoài An là một con sói đói, Lâm Táo cảm thấy, trải qua tối hôm qua, hắn có thể một tháng sau cũng không thấy đói nữa rồi. Tần Lộ cái gì nên bổ não cũng đã bổ rồi, hiên tại cô chỉ quan tâm hai việc: “Hắn không ngại em không tắm rửa?” Lâm Táo bĩu môi, Mạnh Hoài An nói không ngại, nhưng ở thư phòng hắn một chút cũng chưa chạm vào cô, tắm xong lập tức thay đổi thành một người khác. Cho nên tối qua hắn nói nhiều như vậy, kỳ thật chỉ là một loại kịch bản khác mà thôi. Tần Lộ lại hỏi: “Vẫn là hắn đồng ý yêu cầu của em, bảo đảm về sau sẽ tôn trọng em?” Cái này Lâm Táo cũng không quá xác định. Tối hôm qua trước khi ngủ, Mạnh Hoài An ở bên tai cô bảo đảm, nói về sau hắn sẽ tôn trọng công việc của cô, nhưng nếu 2 người đều ở thành phố S, Mạnh Hoài An hi vọng bọn họ một tuần ít nhất phải gặp nhau một lần. Lâm Táo cảm thấy, nếu Mạnh Hoài An thật sự có thể làm được điểm này kia một tuần một lần, cũng không phải không được, Lâm Táo sợ nhất chính là hắn mỗi ngày đều muốn hẹn gặp cô. “Nói thì nói như vậy, xem biểu hiện về sau của hắn đi.” Lâm Táo lắc đầu, dùng sức xoa mặt một phen. Được rồi, ngày hôm qua đã qua, hôm nay lại là một ngày mới, cô muốn đem toàn bộ tinh thần cho việc quay phim! Mạnh Hoài An tâm tình không tồi. Một mình ngồi ở văn phòng, hắn bất tri bất giác nhớ tới tối hôm qua. Trong mắt hắn, Lâm Táo kỳ thật rất dễ dỗ, chỉ cần ôm một cái, cô đều sẽ thẹn thùng khẩn trương, không còn một chút sức lực. Muốn bạn trai như trong kịch bản? Mạnh Hoài An cầm lấy điện thoại gọi cho Hàn Luật. Vì thế, khi Lâm Táo kết thúc công việc trở lại khách sạn, trước cửa đột nhiên có người gọi cô, sau đó đưa cho cô một bó hoa tươi: “Lâm tiểu thư, đây là quà của fans tặng cô.” Lâm Táo sợ ngay người, cô cư nhiên cũng có fan sao? Phát hiện nhân viên đoàn phim đi cùng cô đều đang nhìn, Lâm Táo vội vàng nhận hoa, cúi đầu cũng không che dấu được ý cười trên môi. Tần Lộ mặc danh nghĩ tới Hàn Luật, cái này không phải là Mạnh Hoài An tặng chứ? Cô nhỏ giọng hỏi người giao hoa: “Fan nam hay fan nữ?” Người giao hoa mỉm cười: “fan nữ, lúc cười lên còn có núm đồng tiền.” Tần Lộ nghi hoặc, trừ bỏ diễn vài vai nữ phụ gần như quần chúng, em họ chỉ diễn qua , nhưng còn chưa phát sóng, fan này là từ đâu ra? Lâm Táo rất quý trọng người fan này của mình, cho nên không muốn nghe chị họ bên cạnh nói ra nghi ngờ: “Vai quần chúng thì không thể có fan sao? Lúc trước chị còn nói em diễn quần chúng đều thật xinh đẹp, một khi phát sóng liền được chú ý, hiện tại thật sự có người thích em, chị như thế nào lại không tin? Chẳng lẽ lúc trước là gạt em?” Tần Lộ thực sự là gạt em họ! Nhưng đó là lời nói dối thiện ý, mục đích chính là kích thích em họ tích cực diễn vai quần chúng a! “Được, được, được, là fan, Tiểu Táo quá tuyệt, đều có fan rồi!” Tần Lộ vội vàng lừa gạt cho qua. Lâm Táo vừa lòng, ôm hoa nhờ chị họ chụp ảnh, cô muốn đăng lên vòng bạn bè. Kết quả không chờ Lâm Táo chụp xong, Mạnh Hoài An bỗng nhiên nhắn tin đến: Hoa hôm nay, có thích không? Lâm Táo: ….