Xe ô tô dần dần rời khỏi nội thành. Nhìn ngoài cửa xe càng ngày càng nhiều cây xanh, Lâm Táo có chút sợ hãi, hỏi Hàn Luật: “Anh muốn đưa tôi đến đâu?” Cô gái nhỏ rốt cuộc cũng chịu nói chuyện, Hàn Luật nhìn qua kính chiếu hậu, giải thích: “Biệt thự Tây Sơn, tầm 15 phút nữa là đến.” Lâm Táo mở di động, tìm địa chỉ biệt thự Tây Sơn, xác nhận thành phố S đúng là có nơi này, Lâm Táo mới ném xuống mấy kịch bản bổ não trong đầu. Chị họ rảnh liền xem mấy phim trinh thám, phá án linh tinh, Lâm Táo cũng xem qua vài lần, kết quả liền để lại bóng ma trong lòng cô. Hàn Luật: “Cô còn không tin tôi?” Lâm Táo: “Tôi vì cái gì phải tin anh? Các anh như thế nào biết tôi đến Hoành Anh?” Hàn Luật: ….. Hắn thử hỏi: “Trong lúc tết, ông chủ có nói chuyện với cô?” Lâm Táo không để ý tới hắn. Hàn Luật nhận, rốt cuộc tin tức này là hắn nói với ông chủ, nhưng vì về sau có thể đến nhà chị em 2 người cọ cơm, Hàn Luật từ đáy lòng hi vọng hàn gắn tình hữu nghị giữa 2 người. “Xin lỗi, là nhiệm vụ của tôi, tôi không thể không báo cáo.” Hàn Luật thành khẩn nói: “Để nhận lỗi, cô có thể hỏi tôi một vấn đề không liên quan đến ông chủ.” Lại là cái kịch bản này! Lâm Táo cắn răng, thật là sắp không thể khống chế nổi chính mình rồi! Xe vững vàng chạy băng băng trên sườn núi, nhìn mấy biệt thự càng ngày càng gần, Lâm Táo nắm chặt di động, hỏi: “Từ khi anh làm việc ở tập đoàn Hoàn Vũ, anh có từng tặng lễ vật cho người anh không yêu không? Anh tự mình an bài hoặc người khác an bài đều tính.” Lâm Táo muốn biết tình sử của mạnh Hoài An, nếu Mạnh Hoài An từng có nhiều bạn gái, thuyết minh hắn là người rất nhanh có mới nới cũ, vậy Lâm Táo có thể ứng phó một trận với hắn rất nhanh sẽ mau qua. Hàn Luật bỗng nhiên cảm thấy, cô gái nhỏ ở ghế sau tựa hồ càng ngày càng để ý đến ông chủ, nhìn một chút, liền bắt đầu ăn giấm rồi. Mắt nhìn phía trước, Hàn Luật cười nói: “Chỉ có duy nhất mình cô.” Ba năm trước đây ông chủ về nước, hắn đã đi theo từ đó, ba năm nay xác thật chỉ có duy nhất Lâm Táo, đến nỗi trước khi về nước ông chủ có người khác hay không, hắn không biết, cũng không có hứng thú hỏi thăm. Lâm Táo trực tiếp bị Hàn Luật chọc cười. Mạnh Hoài an coi trọng ai liền mời người đó ăn cơm, đưa kim cương, tặng biệt thự. Tư thế như vậy, Hàn Luật thế nhưng không biết xấu hổ nói dối như vậy, thật cho rằng cô tuổi nhỏ dễ lừa sao? Không muốn nói thật liền thôi đi, dù sao lâm Táo cũng không muốn thật sự làm bằng hữu với Hàn Luật. Chuyển hướng ngoài cửa sổ, Lâm Táo dùng hành động biểu đạt thái độ của mình. Hàn Luật cười khổ, nói thật cũng không được sao? Vài phút im lặng, xe đã đến biệt thự. Vì là tháng giêng, lúc mặt trời lặn cũng là lúc màn đêm xuống, biệt thự ba tầng ở đỉnh núi đèn đuốc sáng trưng, cũng sáng giống như đèn điện nơi nội thành. “Mời.” Hàn Luật thay cô dẫn đường. Lâm Táo đi theo sau hắn, mắt to ngó trái ngó phải, âm thầm ghi nhớ địa hình bên ngoài biệt thự, vạn nhất gặp phải tình huống phải chậy trốn, cô không thể đến phương hướng cũng chạy sai đi. Tới cửa, một dì giúp việc hơn 40 tuổi nói: “Lâm tiểu thư, Mạnh tiên sinh ở lầu hai, ngài trước tiên cứ ở phòng khách nghỉ ngơi đã.” Dì Lê cười nói với Lâm Táo, đi tới muốn giúp cô cởi áo khoác ngoài ra. Lâm Táo theo bản năng tránh ra một bước, đôi tay trong túi áo càng khẩn trương. Dì Lê thấy thế, thức thời mà lui trở về. Lâm Táo chậm rì rì đi vào. Mấy lần trước Lâm Táo không ăn ở ngoài thì cũng là ăn ở biệt thự Mạnh Hoài An nói tặng cô, nhưng tối nay lại khác, đây chính là ngôi nhà thực sự của Mạnh Hoài An. Đập vào mắt, chính là thiết kế theo công nghệ cao, có thể vô hình mà lộ ra Lâm Táo bình dân không với tới nơi xa hoa này. Đặt mình trong đó, Lâm Táo liền nghĩ cô chính là người nguyên thủy đến thế giới hiện đại đi. Sô pha lớn đặt trước cửa sổ sát đất, Lâm Táo cả người cứng đờ đi qua đó, mặt hướng cầu thang xoắn ốc ngồi xuống. Ngoài cửa sổ cảnh đêm mê người, Lâm Táo chốc lát nhìn cửa sổ, chốc lát lại nhìn về phía tầng 2. Mạnh Hoài An vừa kết thục một hội nghị qua video. Xoa bóp trán, hắn dựa vào sô pha nghỉ ngơi vài phút, mới bỗng nhiên nhớ ra đêm nay hắn còn một buổi hẹn hò… Lâm Táo ….. Mạnh Hoài An rời khỏi thư phòng, đi tới cầu thang, toàn sảnh lầu một dần hiện ra trước mắt hắn. Cửa sổ sát đất bên cạnh sô pha màu trấng, cho nên Mạnh Hoài An liếc mắt liền thấy được cô gái nhỏ mặc áo lông vũ màu hồng nhạt. Mạnh Hoài An nhíu mày, trong nhà nhiệt độ ấm áp, cô không thấy nóng sao? Hắn bước xuống cầu thang. Nghe được tiếng bước chân, Lâm Táo ngẩng đầu, thấy là Mạnh Hoài An, hắn một thân màu đen, khuôn mặt lạnh lùng. Lâm Táo khẩn trương đứng lên. Ngay khi Mạnh Hoài An đi đến trước sô pha, Lâm Táo hướng hắn gật đầu, nhỏ giọng nói: “Mạnh tiên sinh.” Có một loại người, sau lưng như thế nào trêu trọc đối phường đều có thể, nhưng nếu thật gặp mặt, đối phương khí thế bức người, trêu trọc lập tức biến thành lúng túng. Đối với Lâm Táo mà nói, Mạnh Hoài An chính là tồn tại như vây. “Ngồi đi.” Mạnh Hoài An trực tiếp ngồi ở đối diện Lâm Táo. Lâm Táo ngay lập tức ngồi xuống. Dì Lê giúp Mạnh Hoài An rót trà. Mạnh Hoài An chú ý tới, chén trà trước mặt Lâm Táo một ngụm cũng chưa uống. “Không thích uống trà?” Hắn nhàn nhạt hỏi. Vốn dĩ dì Lê chuẩn bị rời đi nghe như vậy thì dừng lại, cười hỏi Lâm Táo: “Lâm tiểu thư muốn uống cái gì? Ngài không cần khách khí, cà phê, nước trái cây, đồ uống đều có.” Lâm Táo vội lắc đầu: “Tôi uống trà.” Nói xong, cô nâng chén trà lên uống một ngụm nhỏ. Dì Lê đưa một ánh mắt bất đắc dĩ cho Mạnh Hoài An, lại lần nữa rời đi. Lâm Táo nhìn theo thân ảnh của bà, thẳng đến khi không nhìn thấy nữa, Lâm Táo mới trộm nhìn hướng đối diện. Cô gái nhỏ vừa mới sang tuổi 20, khẩn trương lại bất an, phảng phất như tham gia một buổi phỏng vấn quan trọng. Mạnh Hoài An tư thái thích ý dựa vào sô pha, từ khi ngồi xuống, tầm mắt hắn chưa từng rời khỏi Lâm Táo. Cô gái nhỏ bộ dáng thật ngoan, cô bất an, thuyết minh cô sợ hắn, sợ, liền sẽ đem hắn trở thành trời, liền sẽ trở nên an tĩnh ngoan ngoãn. Mạnh Hoài An muốn chính là nữ nhân như vậy, mỹ lệ lại ngoan ngoãn, đây là mấu chốt nhất, những khuyết điểm khác của cô, ví dụ như không đủ ưu nhã, hắn có thể chậm rãi dậy dỗ. Đến nỗi tâm cơ của cô….Cái này đại khái là không thể thay đổi được, bất quá không quan hệ, chỉ cần cô nghe lời, Mạnh Hoài An không ngại tặng cô ít lễ vật, hơn nữa, đoạn tình cảm này có thể duy trì bao lâu còn chưa xác định, thế thì nên hưởng thụ, không cần suy xét quá nhiều. Uống một nghụm trà, Mạnh Hoài An buông chén xuống, ngữ khí đạm mạc hỏi: “Lần trước em từ chối tôi, đêm nay vẫn như thế sao?” Không cho cô có cơ hội rụt rè, Mạnh Hoài An đi thẳng vào vấn đề. Rốt cuộc cũng nói đến cái này! Lâm Táo vừa sợ vừa nhẹ nhàng thở ra, cô thật sự rất sợ Mạnh Hoài An sẽ lôi kéo cô đi ăn tối, như thế không khác gì dùng dao nhỏ chậm rãi tra tấn tinh thần cô. Học bộ dáng hắn uống một ngụm trà, nhuận yết hầu, Lâm Táo mới ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt của Mạnh Hoài An hỏi: “Anh thật sự muốn cùng tôi yêu đương?” Lại một câu vô nghĩa. Mạnh Hoài An ánh mắt không vui, nhưng vẫn trả lời: “Đúng vậy.” Lâm Táo nhấc tâm lên, ở lúc nam nhân chăm chú nhìn mới tiếp tực hỏi: “Kia, vậy anh có thể đáp ứng mấy điều kiện của tôi sao?” Mạnh Hoài An: ….. Nữ nhân tâm cơ chính là tâm cơ, biểu hiện ngoan ngoãn như vậy, còn không phải khi xác định quan hệ liền vội vã đòi hỏi hắn, hơn nữa vừa mở miệng chính là mấy cái. Tầm mất dời đến phía cửa sổ, Mạnh Hoài An bỗng ý vị không rõ nói: “Em nói trước xem.” Nếu cô quá tham lam, Mạnh Hoài An sẽ bảo Hàn Luật đưa cô đi, hơn nữa đây cũng là lần cuối cùng hắn gặp cô. Nữ nhân được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, lớn lên ngoan ngoãn cũng không xứng đứng trước mặt hắn. Lâm Táo nhìn ra được Mạnh Hoài An hiện tại đang không cao hứng, chính là, cô có kiên trì của mình. Cầm chén trà trong tay, Lâm Táo kiên định nói: “Thứ nhất, nếu chúng ta ở bên nhau, tôi hy vọng anh không cần can thiệp vào công việc của tôi, không cho tôi nhận phim, không lợi dụng quan hệ cho tôi bất kì tài nguyên gì, đừng lại tặng tôi biệt thự hay bất kể lễ vật nào khác, cũng đừng công khai tình cảm, bởi vì tôi không thích chiếm tiện nghi cuả anh, không muốn người khác nói tôi là dựa vào kim chủ, cũng không muốn bạn bè cùng người nhà hiểu lầm tôi đi sai đường.” Ngón trỏ trên đầu gối Mạnh Hoài An có chút dừng lại. Hắn ngoài ý muốn nhìn về phía cô gái nhỏ đối diện. Lâm táo cũng không dừng lại, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm tiếp tục nói: “Thứ hai, nếu chúng ta thực sự ở bên nhau, tôi có thể tiếp thu hành động thân mật giữa những người bình thương yêu nhau, nhưng nếu anh có…có ham mê đặc thù, tôi hy vọng anh không cần đối với tôi, nếu không…” Tay cô gái nhỏ đều phát run, Mạnh Hoài An nghe không nổi nữa, lạnh giọng đánh gãy lời nói của cô: “Cái gì gọi đam mê đặc thù?” Lâm Táo gục đầu xuống, vừa nói vừa run: “Chính là, chính là ngược đãi, sáp nến với roi da các loại như thế?” Mạnh Hoài An: …. Hắn cau mày: “Ai nói cho em tôi có sở thích này?” Lâm Táo khó thể tin ngẩng đầu: “Anh, anh thật sự không có?” Mạnh Hoài An: “Không có.” Ánh mắt nam nhân hận không thể bóp chết cô, đó là tức giận vì bị người khác oan uổng, Lâm Táo tin, lại đổi vị trí thử hỏi một chút, cô cũng rất lý giải lửa giận của Mạnh Hoài An, vội cười làm lành: “Thật xin lỗi, tôi không phải hoài nghi anh, chỉ là…” Mạnh Hoài An không kiên nhẫn tiếp tục ngắt lời cô: “Em yên tâm, tâm lý tôi rất bình thường.” Tâm lý… Chưa bao giờ cùng người khác nói về đề tài này, Lâm táo lập tức đỏ mặt, vội vàng cúi đầu, cầm lấy chén trà che dấu xấu hổ. Bộ dáng thẹn thùng của cô rất đáng yêu. Mạnh Hoài An nhìn nhiều thêm vài lần, tâm trạng tức giận vì bị hiểu lầm chậm rãi hạ xuống. Cô tựa hồ không hiểu chuyện, nhất định là người chị họ kia đã nói hươu nói vượn gì đó với cô. “Em thật sự không nhận bất kỳ sự trợ giúp gì từ tôi?” Trầm mặc một lát, Mạnh Hoài An hỏi ngược lại, cũng là trả lời vấn đề của Lâm Táo: “Đây là cơ hội cuối cùng của em, nếu em cự tuyệt, về sau dù em xin tôi, cho dù dùng bất luận phương pháp gì, tôi đều sẽ không đáp ứng.” Lâm Táo muốn chính là như vậy, lập tức gật gật đầu, mắt hoa đào sáng lấp lánh nhìn hắn: “Tôi xác định, anh không cần đưa tôi lễ vật hay tài nguyên gì, nếu anh thật sự thích tôi…” Nói tới đây, Lâm Táo sửng sốt, cô đang miên man suy nghĩ cái gì vậy, Mạnh Hoài an như nào sẽ thích cô, hắn chỉ thích mặt cô thôi. Mạnh Hoài An muốn nghe cô nói câu tiếp theo: “Thích em thì như thế nào?” Lâm Táo sờ sờ đầu, căng da đầu nói: “Thật sự thích, anh… anh giống mấy người bạn trai khác, họ đối với bạn gái của họ như thế nào thì anh đối xử với tôi như thế là tốt rồi, có rảnh thì cùng nhau ăn cơm, đi xem phim, sinh bệnh thì đưa đi khám bác sĩ…Đương nhiên anh rất bận, tôi có thể lý giải, cho nên anh không cần cố ý dành thời gian cho tôi, thật sự không cần.” Mạnh Hoài An cũng không có loại tính toán này, hắn tìm bạn gái, là vì làm hài lòng chính mình, mà không phải muốn bản thân phải hao phí thêm tinh lực. ××××××× Tác giả có lời muốn nói: Hừ hừ, con đường vả mặt của boss Mạnh bắt đầu rồi..