CHƯƠNG 22 Cảm giác bất an càng ngày càng tăng cao, Tiêu Triết trông thấy Đàm Mạt đang chuẩn bị mặc áo khoác, tuy rằng trong lòng mơ hồ có đáp án, nhưng vẫn ngoan cố lên tiếng hỏi, "Sao cô lại ở đây?" Đàm Mạt do dự không biết trả lời thế nào... Cô đâu thể trả lời là đến ăn cơm ké, rồi còn bị giữ chân ở lại mà chẳng có cách nào từ chối. "Là tôi đưa đến!" Lạc Hàm đứng ở bên cạnh Đàm Mạt, ngữ điệu lành lạnh, áp đảo đối phương. Tiêu Triết nới lỏng cổ áo, cảm giác đan xen không thể giải thích. Từ trước đến nay Lạc Hàm chưa bao giờ dẫn theo bất kỳ người phụ nữ nào, lần này lại đưa Đàm Mạt đến, điều đó có nghĩa anh muốn ngầm tuyên bố với mọi người vị trí quan trọng của Đàm Mạt trong lòng anh. Tiêu Triết liếc nhìn Đàm Mạt, mái tóc dài buông xõa, trên tay cầm chiếc áo khoác màu đỏ, e lệ, dịu dàng, trông cực kỳ chững chạc. "À! Thật ngại quá, hôm nay trong Cục cảnh sát có chút việc nên em đến hơi trễ. Lát nữa sẽ tự phạt ba ly." Giọng Tiêu Triết vang lên trầm thấp, đám người tinh anh của xã hội chủ nghĩa chỉ cần nghe đã hiểu sự mờ ám ẩn giấu sau vẻ thâm trầm ấy; bởi giọng điệu này không hề giống với vẻ hoạt bát thường ngày của lão Bát. Phương Mạn tiến tới giúp Tiêu Triết cởi áo khoác: "Chỗ này nóng như vậy …. Đừng nói tự phạt ba ly, tiệc của người ta đã tàn từ đời kiếp nào rồi. Lát nữa chị đây chuẩn bị cho cậu vài món ngon.” Nói xong vỗ vỗ vai Tiêu Triết: "Cậu cũng kiên định nhỉ, vẫn còn làm ở đó à? Ông già cậu cũng cưng chiều cậu quá đấy!” "Phòng Cảnh sát hình sự đâu phải chỗ ai muốn vào là vào, đám cán bộ lãnh đạo các anh chị đừng khinh thường bọn em.” Anh ta cố tình đưa mắt nhìn thoáng qua Đàm Mạt: "Cô thấy tôi nói đúng không Đàm Mạt?" Đàm Mạt khẽ mỉm cười, gật đầu, cô không hề nhận ra được bầu không khí khác lạ đang diễn ra. Tiền Bỉnh Huy đẩy gọng mắt kính: Thì ra Đàm tiểu thư này và lão Bát làm việc chung ở phòng cảnh sát hình sự. Phạm vi điều tra có thể thu hẹp rồi! "Mặc áo khoác vào đi!" Lạc Hàm đứng bên cạnh, chỉ chỉ áo khoác trên tay Đàm Mạt, rồi anh đưa tay lấy khăn quàng cổ của cô trên giá áo. Chứng kiến được vẻ mặt không được tự nhiên của lão Bát cùng động tác thành thục của Thất thiếu, trong lòng mọi người đều hiểu: Hiện tại không có bất kỳ phản ứng nào là tốt nhất! Từ nhỏ đến lớn, Lạc Hàm không tranh giành với ai, nhưng khi đã xác định được thứ gì đó thì cho dù mười con trâu cũng không cản được. Sự kiên quyết và sức chịu đựng ấy khiến cho tất cả mọi người đều có chung một kết luận: Gặp phải ‘kẻ địch’ như vậy … quả thật quá đáng sợ. Cũng may, hiếm khi anh tốn tâm tư vì chuyện nào đó. "Tôi tiễn cô!" Tiêu Triết nắm chặt cảnh phục, quay sang Đàm Mạt tựa như muốn níu kéo lần cuối cùng. "Cảm ơn ý tốt của cậu, việc này không cần phiền cậu. Tôi nghĩ cậu nên ăn chút gì đi!" Nói xong, anh quấn khăn cho Đàm Mạt, động tác nhẹ nhàng. Đàm Mạt ái ngại, "Tự tôi làm là được rồi." Lạc Hàm thản nhiên nói: "Đừng lãng phí thời gian về việc này, tối nay tôi còn có chuyện khác." Anh vẫn không dừng động tác. "..." Lạc Hàm coi nơi này chỉ có hai người bọn họ tồn tại. Tiêu Triết trầm mặc, cúi đầu nhìn dưới nền đất một lúc lâu, nắm tay dần dần buông lỏng, anh ta cười cười: “Chị Mạn, em thật sự thấy hơi đói bụng rồi. Chị gọi giúp em vài món đi!” Phương Mạn và mọi người đều nhìn Tiêu Triết: Lão Bát, cậu muốn gắng gượng đến cùng sao? Không kể đến động tác ôn nhu của Lạc Hàm khi quàng khăn cho Đàm Mạt, chỉ với việc đưa cô đến gặp gỡ mọi người đã chứng tỏ ‘chủ quyền của Lạc Hàm’. Tiêu Triết muốn theo đuổi chắc chắn sẽ gặp khó khăn rất lớn, sẽ cực khổ như tham gia cuộc kháng chiến vậy … Nhưng mấy việc này không tiện xen vào, con nít hôi sữa cũng cần mùa xuân mà. Không hiểu sao bỗng nhiên mọi người muốn đứng về phe của lão Bát, một người chính trực và luôn kiên trì với mục tiêu của mình. Anh ta không theo sự sắp xếp của gia đình, tự mình thi vào trường cảnh sát, đến phòng cảnh sát hình sự nộp đơn, luôn che giấu thân phận con ông cháu cha của mình với bạn bè, đồng nghiệp. Đôi lúc cười cười giỡn giỡn, nhưng chưa bao giờ ỷ thế hiếp người. Phương Mạn kéo kéo cánh tay Tiêu Triết: "Đi, cậu muốn ăn cái gì, bọn chị sẽ yêu cầu đầu bếp làm riêng cho cậu." "Vậy chúng tôi đi trước!” Trước khi đi, Lạc Hàm đưa mắt nhìn Tiêu Triết đầy ẩn ý. "Ừm … Đi thong thả, tớ phải chiến đấu với cái bụng rỗng này đã!” Nói xong, Tiêu Triết cũng lôi Phương Mạn ngồi vào ghế, quay lại dáng vẻ lông bông thường ngày. Bốn người về trước, còn lại mấy người mở miệng trêu: "Lão Bát rõ ràng là muốn tiến hành tư thế chiến đấu tới cùng. Sẽ áp dụng chiến thuật lù lù tiến bước sao?” "Ai mà biết được?" "Tớ ủng hộ lão Bát hồ khởi quân, nếu thật sự có thể thành công đánh bại Thất thiếu, vậy thì thật thú vị." Trong phòng VIP vang lên những tiếng xì xào đánh cược. Tiền đặt cược cũng khá thú vị. Ngồi an vị trong xe, rốt cục Đàm Mạt cũng có thể đem vấn đề rối rắm nhẫn nhịn từ sáng tới giờ ra khỏi miệng: "Lạc Hàm vì sao hôm nay anh giữ tôi ở lại?” Bàn tay cầm bánh lái bỗng nhiên cuộn chặt, rồi chậm rãi trả lời cô: "Không vì lý do nào cả, ăn một bữa cơm thôi." "..." Đàm Mạt trầm mặc... Càng ngày càng không thể hiểu được thế giới của Lạc Hàm... Xuống xe ở trước cổng đại viện, Lạc Hàm gọi Đàm Mạt lại, "Hôm nay em có vui không?" ... Ăn bữa cơm miễn phí mà nói... Hẳn là có... "Ừ, vui!" Khóe miệng Đại Boss khẽ nhếch: "Được rồi, tôi nhớ rõ em đã đồng ý chờ tôi về nước sẽ cám ơn tôi." = =! "Vâng..." "Đi vào trước đi, cụ thể phải cảm ơn thế nào, để tôi suy nghĩ thêm một chút, vài ngày nữa sẽ nói cho em biết." Đàm Mạt thoáng im lặng, nói nhiều tất hớ, xem như cô được lĩnh giáo rồi. * Ngày đầu tiên đi làm sau khi chấm dứt kì nghỉ phép, Đàm Mạt đã bị Đội trưởng Đường gọi vào văn phòng. "Có một vụ án mới, giao cho cô xử lý." Đàm Mạt mở tư liệu ra —— Án trộm thận liên hoàn! Người bị hại đều là nữ giới. Nạn nhân tỉnh dậy vào buổi sáng hôm sau trong khách sạn, họ phát hiện mình nằm trong bồn tắm lạnh lẽo, cạnh đó là tờ giấy ‘Nếu không muốn chết, mau gọi xe cấp cứu.’ Là giọng điệu ra lệnh. Đàm Mạt tiếp tục lật tư liệu. Là tờ giấy được in ra, căn lề rất ngay ngắn. Các nữ nạn nhân đều mất đi một quả thận, tuy nói không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mất đi một quả thận bọn họ không còn khỏe mạnh được như trước. Đàm Mạt nhìn miệng vết thương của các nữ nạn nhân, vô cùng ngay ngắn, Vết thương ‘đẹp’ đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Hung thủ hoàn toàn coi việc cướp thận biến thành một ‘Tác phẩm nghệ thuật’ đang hoàn thành. "Vụ án này, cô hợp tác với Lưu Hướng Dương điều tra đi." Đội trưởng Đường thông báo cho Đàm Mạt: "Liên tục một tuần, đã có ba nữ nạn nhân bị hại, các cô cậu phải nắm bắt thời gian." "Vâng." Nhìn bóng lưng Đàm Mạt rời khỏi văn phòng, Đội trưởng Đường khẽ thở dài, trên bàn của ông là đơn xin nghỉ phép của Tiêu Triết. Lý do nghỉ phép của tên tiểu tử này, dĩ nhiên là: Thất tình! Nạn nhân nữ đầu tiên đang nằm ở bệnh viện đứng đầu thành phố, Đàm Mạt quyết định tới hỏi cô ta vài câu trước. Nạn nhân tên Lâm Bắc Bắc, tẩy đi lớp phấn dày cộm trên mặt, thần sắc Lâm Bắc Bắc có chút tiều tụy. Cô ta nằm ở trên giường, trông thấy Đàm Mạt cùng y tá bước vào, cô ta nhắm mắt không thèm để ý. Đàm Mạt không lên tiếng, nếu bây giờ cô ta không muốn nói chuyện, vậy cô chờ là được. Cô vừa ghi ghi chép chép gì đó vào sổ tay, vừa im lặng quan sát Lâm Bắc Bắc. Trong tài liệu ghi cô ta là nhân viên của một công ty, thu nhập khá, đã làm việc trong công ty mấy năm, nhưng vẫn dậm chân tại một vị trí. Lỗ tai cô ta bấm bốn khoen, mái tóc đen được nhuộm thành màu rượu đỏ. Đàm Mạt thầm nghĩ, cô gái mang vẻ ngoài cuồng loạn, liều lĩnh, nhưng lại chọn cách chịu đựng áp lực từ cuộc sống. Tối hôm bị hại, cô ta xuất hiện ở một quán bar tầng hầm khá có tiếng. Đàm Mạt xác định sự việc xảy ra ở quán bar ấy có liên quan mật thiết tới vụ án lần này. "Cô muốn chờ tới khi nào?" Cuối cùng Lâm Bắc Bắc không nhịn được. "Đợi đến khi nào cô trả lời tôi." Đàm Mạt dịu dàng trả lời. Lâm Bắc Bắc liếc Đàm Mạt một cái, trong lòng hơi khó chịu. Vị nữ cảnh sát này nhìn bề ngoài giản dị, mặt mộc không trang điểm nhưng vẫn toát lên được vẻ diễm lệ khiến cô ta ghen tị. "Cô muốn hỏi chuyện gì, hỏi xong thì mau đi đi." Ngữ khí có phần tức giận. "Cô hẹn với ai ở quán bar tầng hầm d0p1?” "Một khách hàng." "Giao dịch gì?" Câu hỏi của Đàm Mạt rất sắc bén, nhắm thẳng vào trọng tâm. Lâm Bắc Bắc bất mãn liếc Đàm Mạt. “Sex!” Giọng điệu giống như đang bàn chuyện thời tiết. "Tại sao hai người lại quen biết ?" Đàm Mạt ghi vào biên bản nội dung đơn giản của cuộc nói chuyện. "Tôi nhắc đến Sex mà cô không có phản ứng gì sao?” Đàm Mạt ngẩng đầu nhìn cô nàng: "Cô hi vọng tôi có phản ứng gì?" Lâm Bắc Bắc nghẹn lời, không nói tiếng nào. Hàng mi dài của Đàm Mạt khẽ rũ xuống, "Tôi biết là do cuộc sống của cô bức bách." Lâm Bắc Bắc cảm thấy hai mắt cay cay: Cô ấy không xem thường mình, ngược lại còn rất hiểu mình. Cảm giác ấm áp tràn ra từ trong đáy mắt, bàn tay sơn đỏ chót vẫn còn cắm kim truyền dịch vội đưa lên lau nước mắt. Đàm Mạt rút khăn tay từ trong túi, giọng nói trong vắt: "Đừng lau nữa, không tốt cho mắt đâu!" Lâm Bắc Bắc nhận lấy khăn tay: "Ba tôi bị bệnh máu trắng, cần rất nhiều tiền. Chi phí sinh hoạt vốn rất cao, bản thân tôi lại không có tiền tiết kiệm." "Vì sao không nghĩ tới việc trở về quê?" "Nếu đổi lại là cô, cô sẽ cam tâm sao?" Từ trấn nhỏ một thân một mình đi đến một thành phố lớn nhất Trung Quốc, giống như đã được ăn sơn hào hải vị, làm sao sẽ thích ăn lại màn thầu và cháo trắng. Đàm Mạt nghiêm túc suy nghĩ, "Tôi thì khác, với tôi, cha mẹ, bạn bè tôi ở đâu, thì tôi sẽ dừng chân ở nơi đó." Lâm Bắc Bắc sững sờ, tim cô ta đột nhiên thắt lại. "Cô hẹn anh ta đến quán bar bằng cách nào?” "Thông qua email. Có một ngày tôi nhận được một email, trong đó có cung cấp chút tin tức liên quan.” Đàm Mạt vừa nghe Lâm Bắc Bắc kể, vừa vừa cúi đầu ghi lại. "Sau đó tôi có đề cập với hắn là tôi cần rất nhiều tiền, hỏi có công việc nào có tiền lương cao không, Hắn hỏi tôi có bằng lòng làm ‘loại phục vụ này’ không." Cô nàng dừng một chút, Đàm Mạt đưa cho cô ta ly nước: "Không sao, cứ nói từ từ." "Bây giờ nam nữ ở thành phố đâu còn quan tâm đến chuyện quan hệ tình dục với người mình yêu hay không. Sự cô quạnh khiến con người ta trở nên điên cuồng, do vậy tôi cảm thấy không có vấn đề; hơn nữa, còn có thể kiếm tiền." Đàm Mạt ngẫm nghĩ: Phải như thế không? Quan điểm của cô... Vậy là lạc hậu rồi! "Chuyện xảy ra sau khi đến quán bar, cô còn nhớ rõ không?" "Hắn đeo mắt kiếng, mặc âu phục sẫm màu. Hắn mời tôi một ly cocktail … Chuyện sau đó, tôi không nhớ rõ nữa. Đến khi tôi tỉnh lại, cả người nằm trong bồn tắm, dòng nước lạnh lẽo đỏ lòm dọa tôi sợ chết khiếp. Dựa theo lời nhắn trên giấy, tôi gọi cấp cứu, còn báo cảnh sát." "Cô còn nhớ tên khách sạn không?” "Thành Phủ." Trong lòng Đàm Mạt đã có phương án, cô đứng dậy, ôm lấy Lâm Bắc Bắc, "Đừng lo lắng quá, chuyện của cha cô, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô." Lâm Bắc Bắc sững sờ nhìn Đàm Mạt, một lúc lâu sau mới gật gật đầu. Trên đường trở về cảnh cục, Đàm Mạt chống cằm suy nghĩ. Lưu Hướng Dương cũng thu thập được khá nhiều thông tin, nhưng tình huống của hai nạn nhân còn lại khác hẳn. Bọn họ không thiếu tiền, một trong hai người còn là một tay chơi, người còn lại tình cờ xuất hiện ở quán bar. Bên phòng IT của Cục cảnh sát, qua địa chỉ email đã kiểm tra được địa chỉ đăng kí IP, là từ một huyện nhỏ ở phía Nam. Đội trưởng Đường liên lạc với cảnh sát huyện lấy về đoạn camera ghi hình của tiệm internet đăng kí hòm thư kia. Chín giờ tối, Đàm Mạt ngồi trước máy tính, xem đoạn băng tư liệu vừa được gửi tới. Tiêu Vũ tra được thời gian đăng nhập email. Nhìn bóng người qua qua lại lại trong clip, Đàm Mạt hoa hết cả mắt. Cô vừa định nhắm mắt dưỡng thần một chút, di động trên bàn bỗng nhiên vang lên, dãy số xa lạ. "A lô?" "Em đang ở đâu?" Hiện giờ Đàm Mạt khá mẫn cảm với giọng nói của Lạc Hàm, cô yếu ớt đáp: "Ở chỗ làm, chắc không phải anh muốn ngay hôm nay tôi đến Cảm ơn anh đấy chứ?" Đầu dây bên kia có tiếng gió vù vù, cơn gió lạnh ban đêm buộc người đi đường tăng nhanh bước chân. "Mấy giờ em về?" ngữ điệu pha lẫn rét lạnh đêm đông. "Có thể phải hai tiếng nữa, có vụ án rất gấp." "Ừ, biết rồi!" Chỉ vậy thôi sao?!!! Đàm Mạt quyết định nên nghỉ ngơi ột lát, bây giờ vụ án vẫn chưa có manh mối gì. Dần dần, có thể do quá mệt mỏi, Đàm Mạt vốn chỉ định chợp mắt một lúc không hiểu sao lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ, cô cảm nhận được có gì đó bao bọc lấy toàn bộ cơ thể, rất ấm áp. Tựa như trước đây, mỗi khi cô than lạnh, Đàm Hi sẽ đến ôm cô vào trong lòng, sự ấm áp quen thuộc ấy …