CHƯƠNG 20: Đúng như Trương Mỹ Bối nói, đến trễ là không thể chen chân vào được… Giảng đường rộng lớn không còn một chỗ trống, có khá nhiều sinh viên đứng ở hai bên hông, Đàm Mạt nhìn vẻ mặt tiu nghỉu của Trương Mỹ Bối: “Vậy cậu cứ lên đằng trước đứng đi, không cần để ý đến tớ đâu.” Cô ta liếc nhìn Đàm Mạt một cái, tựa như trút được gánh nặng: “Vậy tớ đi, cậu đứng ở đây nhé, xong tiết học tớ qua tìm cậu, chúng ta rủ Mộ Hà đi ăn cơm!” “Ừm ừm … Cậu đi đi!” Đàm Mạt đứng ở phía cửa ra cuối giảng đường. Nhìn đám đông cô chợt ngẫm nghĩ, nếu vị Giáo sư này đi đóng phim chắc chắn có thể cứu vớt được doanh thu phòng vé. Giảng đường đang ồn ào như ong vỡ tổ chợt yên tĩnh lại, một người bước vào, hình dáng của người ấy khá quen mắt, chiếc áo khoác đen giúp người đàn ông thêm chững chạc. Không gian rộng lớn không còn một tiếng động, chỉ nghe tiếng giày lộp cộp trên sàn. Vị Giáo sư chỉnh lại micro, nhẹ nhàng lên tiếng: “Thời gian vừa đúng!” Lạc Hàm lướt nhìn sinh viên ở phía dưới, bỗng nhiên một bóng người khiến anh phải cố định tầm mắt. Có người nói khi yêu, toàn bộ thế giới chỉ có một màu xám trắng, cả nhân loại chỉ một mình người ấy mang theo màu sắc, chỉ cần liếc sơ một chút đều có thể nhìn thấy cô ấy. Một chút chính là vĩnh viễn. Cô mặc áo khoác đỏ, mái tóc buông xõa, nhìn anh không chớp mắt. Lạc Hàm mỉm cười: “Vậy chúng ta bắt đầu vào tiết học.” Đàm Mạt tròn mắt ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang đứng trên bục giảng, cô cắn cắn môi: Không phải anh đã về Mỹ rồi sao? Anh trở thành Giáo sư từ khi nào vậy? … À, không phải, anh vốn dĩ là giáo sư. Qua khoảng nửa tiếng, Đàm Mạt luôn có cảm giác vị Giáo sư ưu việt kia luôn vô tình hay cố ý nhìn về hướng của cô. Cô kéo kéo chiếc khăn quàng cổ, có khi nào thân phận của cô bị vạch trần không? Đàm Mạt không nghe được Lạc Hàm đang giảng gì, thế nhưng, một cái giơ tay nhấc chân của anh đều thu hút cô. Khi còn làm việc chung với anh, cô nhớ anh đều thích mặc áo sơ mi trắng, không nghĩ đến màu đen cũng rất hợp với anh. Tóc anh hơi dài rồi. Lần đầu tiên trông thấy anh nói chuyện một cách trịnh trọng …. Đúng! Thường ngày anh nói chuyện với cô đều không đứng đắn. Trong lúc đầu óc Đàm Mạt còn đang đi lang thang, thanh âm rõ ràng, êm tai của Lạc Hàm vang lên: “Về vấn đề này, tôi sẽ hỏi một bạn.” Đôi mắt đen tuyền đảo mắt nhìn sinh viên, mọi người đều nín thở cầu mong Giáo sư Lạc có thể gọi đến tên mình, nhưng Lạc Hàm không tra danh sách, mà đưa tay chỉ. “Mời bạn học đang đứng ở lối cửa ra vào kia!” Tất cả mọi người đều hướng về phía Đàm Mạt, xì xầm bàn tán. --- Cô ấy khoa nào vậy? Đẹp quá, hoa khôi à, sao trước giờ chưa thấy? --- Không lẽ Giáo sư thấy ai đẹp mới gọi ư … tớ muốn đi thẩm mỹ viện! --- Sao cô ấy không lên tiếng, hay là không nói được. Đàm Mạt xạm mặt, bọn nhóc này thật sự quá giàu trí tưởng tượng … Nhưng mà …. Nhiều sinh viên thế này mà anh vẫn gọi cô? Nhiều góc vậy mà nhất định phải là góc này? Trương Mỹ Bối thầm oán giận: “Sớm biết thế mình đứng ở đó luôn cho rồi!” Lạc Hàm tăng âm lượng: “Không cần nhìn xung quanh, chính là bạn mặc áo choàng đỏ kia!” Đàm Mạt hắng giọng một cái, không phải anh cố ý chứ? Trông thấy mọi người đang chờ câu trả lời của cô, bất đắc dĩ Đàm Mạt phải lên tiếng: “Xin lỗi Giáo sư … Giáo sư có thể lặp lại câu hỏi một lần nữa không?” Bầu không khí yên tĩnh phát ra những tiếng cười nho nhỏ, Đàm Mạt đỏ mặt xấu hổ, nhưng chuyện mình không biết, không rõ mà đã trả lời thì thật đúng là hành động cực kỳ không khoa học. Giáo sư Lạc Hàm vuốt vuốt trán, ra vẻ bất lực trước cô sinh viên này: “Ngại quá, tan học em theo tôi, chúng ta cần trao đổi một chút!” …! Không chỉ Đàm Mạt, mà toàn bộ sinh viên trong giảng đường đều kinh ngạc! Lần nào hết tiết Giáo sư Lạc đều nhanh chóng rời khỏi ‘sàn diễn’, không chậm một giây, đám nữ sinh mê trai đẹp cố gắng hết sức cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng … Vậy mà hôm nay giáo sư lại yêu cầu một nữ sinh ở lại trao đổi một chút?!! Mọi người dường như bừng tỉnh, bọn họ tự dặn lòng về sau khi giáo sư hỏi bọn họ nhất định không trả lời, như vậy sẽ nâng cao tần suất nói chuyện riêng với giáo sư. Nhưng đám chim non ngây thơ ấy không biết một điều cho đến cuối kỳ, vị giáo sư xấu bụng sẽ không còn kêu bất cứ ai trả lời câu hỏi. Đàm Mạt kéo kéo khăn quàng cổ … Cô có thể nói: Giáo sư Lạc, chỗ quen biết có thể ‘dàn xếp’ một chút không? Tan học, đám sinh viên cố tình đi ngang qua Đàm Mạt, liếc cô một cái, ánh nhìn mang theo hàm ý sâu xa. Lạc Hàm khoan thai bước về phía cô, Đàm Mạt nhất thời nghẹn họng, nên chào hỏi anh như thế nào đây? “Theo tôi đến văn phòng!” Lạc Hàm lên tiếng. “Giáo sư … tôi sai rồi, tôi bảo đảm lần sau sẽ trả lời thật tốt câu hỏi của Giáo sư!” Ý của Đàm Mạt chính là: Sau này tôi sẽ không đến dự tiết học của anh. Lạc Hàm nhíu mày: “Em còn muốn có lần sau?” Lần sau, vẫn tiếp tục thất thần ngay trong giờ học của tôi. Đàm Mạt lặng yên không nói. Đúng lúc này Trương Mỹ Bối đi đến, kéo kéo cánh tay của Đàm Mạt, mỉm cười dịu dàng: “Thưa giáo sư, em có hẹn với bạn học cùng về chung, vì thế …” Lạc Hàm lướt qua nữ sinh không chút ấn tượng này: “Vì thế, cô có thể về trước, bạn học của cô có lẽ sẽ về rất trễ.” Trương Mỹ Bối lưu luyến nhìn Giáo sư Lạc và Đàm Mạt, vẻ mặt không can tâm: “Mạt Mạt, tớ về trước, bữa tối tớ và Mộ Mộ có cần chờ cậu hay không?” “Ừm, không cần chờ!” Lạc Hàm thẳng thừng đáp lại. Trương Mỹ Bối cả đời sẽ không quên câu đầu tiên của giáo sư chính là trả lời thay cho Đàm Mạt… Đi theo sau lưng Lạc Hàm, Đàm Mạt xoắn xuýt, sao sự việc lại phát triển theo một hướng hoàn toàn khác thế này? Mùa đông tuyết rơi trắng xóa, văn phòng Lạc Hàm ở tầng cao nhất của đại học A, khi còn ở trong thang máy, có vài vị giáo sư lớn tuổi nhìn Đàm Mạt đi sau Lạc Hàm, có người cười cười hỏi: “Hôm nay cho sinh viên lên đây luôn sao?” Lạc Hàm lắc đầu: “Cô ấy không phải sinh viên đại học A!” Anh biết không phải, sao còn chỉ đích danh cô trả lời câu hỏi! Lại nghe tiếng một vị giáo sư khác tiếp lời: “Đã nói mà, một cô gái đẹp như vậy chúng ta đã sớm nghe nói đến!” Sau đó còn chém thêm một đao, khiến mặt Đàm Mạt đỏ ửng như gấc: “Bạn gái sao, còn khá trẻ!” Lạc Hàm cười cười, “Vâng, nhưng cô ấy đã tốt nghiệp tiến sĩ!” Im lặng bước theo Lạc Hàm nhưng trong lòng cô rất muốn hỏi: Chữ ‘vâng’ kia là dành cho nửa câu trước hay nửa câu sau! Phòng làm việc của Lạc Hàm trang trí hệt như phong cách của anh, đơn giản nhưng vẫn rất trang trọng. Lạc Hàm đặt sách xuống, cởi áo khoác, rót hai ly nước, đưa một ly cho Đàm Mạt. Sau đó, anh mở máy vi tính, bắt đầu làm việc. Đàm Mạt lo âu, thì ra bị gọi lên văn phòng là thế này. Cô ho khẽ một tiếng: “Thưa … Giáo sư …” “Gọi Lạc Hàm là được!” Đàm Mạt cứng họng … từ đó về sau Đàm Mạt chỉ còn biết đứng yên không dám nói, ngồi chờ Lạc Hàm ‘trao đổi một chút’. Giáo sư Lạc xử lý xong xuôi văn kiện, in ra, rồi khẽ đưa mắt nhìn cô gái đang ngồi ở góc phòng. Đôi mắt đen láy, sáng lấp lánh, gần một tháng nay không gặp trông cô hình như trắng hơn trước một chút rồi. “Đứng lên nào! Chúng ta đi thôi!” Lạc Hàm mặc áo khoác, đứng bên cạnh Đàm Mạt. “Không phải … có việc muốn trao đổi à?” Đàm Mạt lơ mơ. Giáo sư Lạc nhã nhặn lên tiếng: “Ngay cả tháp tâm lý còn không trả lời được, lần sau em nhớ đừng bao giờ viết trên CV là tốt nghiệp Đại học Pricenton.” Anh cố ý lắc đầu: “Quá mất mặt!” Đàm Mạt cắn môi, cô dĩ nhiên là biết! Nhìn vẻ mặt hối lỗi của Đàm Mạt, anh ra bộ lạnh nhạt: “Tối nay tôi có một bữa tiệc!” Tốt quá! Cô được về rồi! “Em đi cùng với tôi!” Giáo sư Lạc Hàm đầy phong độ, hơi nghiêng người quan sát vẻ mặt ngạc nhiên của Đàm Mạt, anh khẽ nhếch miệng cười sung sướng. Màn đêm từ từ buông xuống, thành phố B lại lấp lánh ánh đèn. Tại một bar rượu có tiếng nhất thành phố, mọi người đang ‘quẩy’ một cách say sưa, nhiệt tình, tiếng nhạc vang lên đinh tai nhức óc. Một cô gái với mái tóc dài, trang điểm diễm lệ, nhấp một ngụm Margarita, đôi mắt lả lơi đảo một vòng mấy chàng trai xung quanh. Có một người đàn ông mặc âu phục đã thu hút cô ta, trên tay của anh ta đeo chiếc nhẫn được thiết kế khá đặc biệt, cô ta nở nụ cười quyến rũ, nụ cười ấy thu hút đến mức có thể khiến thời gian ngừng trôi.