CHƯƠNG 14
Đàm Mạt đứng ngây ngốc, chôn chân tại chỗ, mắt dường như không thể nào tin được những gì đang diễn ra. Cô … cô vừa bị Lạc Hàm hôn sao?
Một người chưa từng trải qua chuyện yêu đương như Đàm Mạt bây giờ chỉ con biết ngơ ngác nhìn đại Boss ưu nhã và anh tuấn trước mắt.
Trong đôi mắt thâm sâu không thấy đáy của Lạc Hàm không thể nhìn thấu tâm trạng của anh lúc này. Anh nhẹ vỗ đầu Đàm Mạt, thanh âm êm tai vang lên: “Còn đứng ở đây chúng ta sẽ bị phát hiện.”
Đàm Mạt lấy lại tinh thần, nghiêng đầu sang chỗ khác. Cô không biết làm sao có thể khống chế được khuôn mặt của mình, vì nó càng ngày càng đỏ.
“Chúng ta tách ra, tôi đem tư liệu ra ngoài, em quay lại hội trường, sau đó tôi đến đón em!” Ngừng một chút, ngón tay lành lạnh của anh vén lại mái tóc rối của Đàm Mạt, khẽ khàng lên tiếng: “Chờ tôi!”
Hai người chia thành hai hướng rời khỏi đó, Đàm Mạt bước đi nhưng thần trí vẫn chưa thể tập trung.
Lần đầu tiên bị một người, không phải người nhà, không phải Mộ Hà ôm ấp.
Lần đầu tiên bị người ta hôn. Tuy rằng chỉ ở trên trán, nhưng mà … nhưng mà … Đàm Mạt không nghĩ ra được vì sao Lạc Hàm lại làm như vậy…
Ngẫm đi ngẫm lại tình huống khi đó, cách Lạc Hàm đã làm là hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Giải thích được như vậy, tâm tư Đàm Mạt thả lỏng.
Bỗng nhiên từ phía sau truyền đến cuộc hội thoại.
“Đỡ hơn chút nào không?”
“Ông mày thật xui xẻo tự dưng lại trúng đạn. May là không sao. Nếu để cho tao nổ súng, tao nhất định ăn miếng trả miếng.”
“Cô ta không biết đi đâu rồi. Bây giờ lộ mặt cô ta không phải là công nhân trong xưởng, tuy là đồng bọn nhưng không biết bản thân cô ta thì như thế nào!”
“Ai biết được!”
….
Đàm Mạt lạnh người, cô bước nhanh hơn --- Là bọn chúng! Là bọn chĩa súng sau lưng cô khi ở trong mật thất.
Giày cao gót giẫm trên nền đất, lối hành lang dài và trống trải, có cô, có bọn chúng!
“Này A Hiên!” Người đàn ông cao lớn nói nhỏ bên tai đồng bọn: “Tầng này không phải không cho phép khách mời lên sao?”
“Ừ!”
“Phía trước hình như có người, nhìn bóng dáng không phải là người của chúng ta!” A Tường nhìn về phía trước.
Hành lang sâu hun hút lại đặc biệt yên tĩnh.
Ngay khúc quanh, Đàm Mạt lách người, biến mất trước tầm mắt của bọn chúng.
A Hiên nghi ngờ: “Mau đuổi theo kiểm tra!”
Đàm Mạt cảm nhận được người phía sau đang chạy theo, cô cắn môi. Ngày hôm đó, trời rất tối, cô đội mũ lưỡi trai, bọn chúng chắc chắn không trông thấy mặt cô, nhưng lúc té xỉu … Nếu như thật sự bị chúng nhìn ra, vậy thì cô không thể lấy lý do là khách quý đi nhầm phòng.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cô lo lắng. Cô nhớ ngay ngã rẽ đằng trước có cầu thang thông lên lầu trên.
Đàm Mạt nhấc váy, lộ ra mắt cá chân trắng nõn. Cô nghiêng đầu nghe ngóng: Phía sau không còn tiếng động, tại sao?
Bỗng nhiên!
Một đôi bàn tay mạnh mẽ mang theo nhiệt độ ấm áp trói lại cổ tay cô, kéo cô sang một bên. Không ngờ còn một mật thất khá hẹp và dài, được che khuất bởi hàng trúc.
Ngón tay thon dài bịt miệng Đàm Mạt, giọng nói trong vắt vang lên: “Đừng lên tiếng!”
Người này nghiêng người, kéo cô vào trong ngực. Mùi thanh trà thoang thoảng bên mũi cô.
Người đàn ông quay lưng về phía đám trúc, bàn tay còn lại ôm chặt bờ vai Đàm Mạt, cả người cô nằm trọn trong lòng anh ta.
Bộ âu phục đen tựa như phủ kín bọn họ trong góc tối yên tĩnh.
Tim Đàm Mạt đập nhanh một nhịp. Mùi hương này quen thuộc quá … Mùi thanh trà thanh nhã.
A Hiên và A Tường đưa mắt nhìn nhau đầy khó hiểu. Bọn chúng rõ ràng vừa trông thấy một bóng người.
A Tường nhìn xuống phía cầu thang: “Chắc là xuống lầu rồi!”
Bọn chúng đứng đối diện đám trúc, thanh âm rất gần khiến Đàm Mạt căng thẳng tột độ.
Hình như người đàn ông ấy cũng rất hồi hộp, cách một lớp y phục cô vẫn có thể nghe tiếng tim anh ta đập khá nhanh.
Thời gian chầm chậm trôi.
“Chúng ta xuống dưới coi sao!”
Dứt lời, bọn chúng đi xuống lầu.
Tiếng bước chân càng ngày càng xa, Đàm Mạt rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên … Người trước mặt cô, là địch hay bạn?
Người đàn ông buông bàn tay đang che miệng Đàm Mạt, Đàm Mạt ngay lập tức lùi về sau, nhưng lại bị anh ta dùng hai tay ôm lấy eo.
Cằm của anh ta chống lên đầu của cô, vóc dáng cao cao, độ cao ấy cô cũng có cảm giác quen thuộc.
Cô dùng sức đẩy anh ta ra.
“Mạt Nhi! Đã lâu không gặp!”
Ngữ điệu chòng ghẹo, anh ta nheo mắt, rõ ràng anh ta đang cố gắng để không phá lên cười.
Đàm Mạt mở to mắt, nhìn rõ được dáng vẻ của người đàn ông trước mắt.
Đã từng có người nói với cô ‘Người ấy có nụ cười ấm áp, có thể khiến cho băng tuyết ngàn năm cũng phải tan, em nhất định sẽ thích cậu ta!’
Thế nhưng sự thật lại rất tàn khốc: Cô không thích anh ta, thậm chí còn có phần ghét bỏ.
Anh ta là …
“Trình Tuấn?!!”
Đã bao nhiêu năm không gặp, thời gian thấm thoát thoi đưa đã biến một thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời thành một người đàn ông phong lưu tiêu sái thế này.
Trình Tuấn nhếch miệng cười: “Mạt Nhi không phải đã nói với em rồi sao … Gọi là ca ca*!”
Đàm Mạt mím mím môi thay cho câu trả lời không đồng ý, nhưng mắt cô vẫn dán chặt vào anh ta. Cô chậm rãi quan sát, đánh giá người đàn ông trước mắt. Đường nét anh tuấn, tựa như trước mắt cô không phải Trình Tuấn mà là người trong lòng cô luôn thương nhớ.
Cuối cùng, không thể tránh được hiện thực, nhàn nhạt lên tiếng: “Đã lâu không gặp Trình Tuấn ca ca*!”
Mắt phượng mày ngài, khí chất lạnh lùng trước sau như một. Trình Tuấn nhìn Đàm Mạt, tự sâu trong đáy lòng anh ta có thể lý giải được tâm tư Đàm Mạt:
Trong thế giới của Đàm Mạt, chỉ có duy nhất một người cô đồng ý cả đời gọi hai tiếng ‘Ca ca’. Người ấy đã không còn bên cạnh cô, nhưng vĩnh viễn ngự trị trong tim cô.
Trên thế giới này có một loại người, rõ ràng người đó không tồn tại nhưng vẫn hiện diện, không một ai có thể thay thế được.
Người ấy là Đàm Hi.
Trình Tuấn cười cười, nhìn Đàm Mạt trong bộ lễ phục, anh ta lảng sang chuyện khác: “Sao em ở đây?”
Ánh mắt không còn chút kinh ngạc khi gặp lại mà thay vào đó là sự lãnh đạm, xa cách.
“Dĩ nhiên là được người ta ưu ái mời đến!”
Trình Tuấn đưa tay, nhưng Đàm Mạt nhẹ nhàng tránh ra. Anh ta cười cười: “Vẫn phòng bị với tôi như thế sao?”
Đàm Mạt yên lặng, lùi về sau vài bước: “Không có!”
“Ừ! Dùng từ ‘Chán ghét’ thì chuẩn hơn!”
Anh ta tựa như nhìn thấu Đàm Mạt. Đàm Mạt gỡ cánh tay anh ta đang chống trên tường, đáp lời: “Không có tình cảm lấy đâu ra chán ghét. Vừa rồi, cám ơn. Không gặp!”
Cô cúi đầu, lách người, làn váy theo lực cuộn thành vòng tròn tuyệt đẹp. Cô đưa tay nhấc váy, vừa định cất bước rời đi … Bàn tay của anh ta kéo cô trở lại. Lực đạo vừa phải, không mạnh khiến cô đau nhưng có thể khiến cô dừng bước chân.
Thanh âm ôn nhu của Trình Tuấn từ phía sau vọng đến: “Mạt Nhi! Không phải không gặp mà là tạm biệt.”
Nói xong, anh ta buông tay nhìn bóng lưng thẳng tắp của Đàm Mạt đang thoáng chốc run rẩy, rồi rảo bước thật nhanh như muốn trốn chạy. Anh ta thu lại nụ cười, đôi mắt sáng lấp lánh cũng trở nên ảm đạm. Anh ta nghiêng người dựa vào vách tường, đưa bàn tay vừa nắm cổ tay Đàm Mạt kia che kín mắt.
Bộ âu phục sẫm màu, mùi hương trúc thơm ngát và thái độ mãi mãi không thay đổi của Đàm Mạt …
Trình Tuấn thả tay xuống, kéo lại chiếc nơ cho ngay ngắn, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Dưới hội trường tiếng nói cười vang lên rôm rả, Đàm Mạt quay trở lại gia nhập với đám đông. Cô cầm trên tay ly vang đỏ tìm kiếm bóng dáng Lạc Hàm.
Anh vẫn chưa quay lại?
Trong lúc cô đang loay hoay đưa mắt tìm, ánh đèn vụt tắt, chỉ còn ánh đèn pha lên sân khấu, vị MC cầm micro tuyên bố: “Bây giờ xin mời thiên kim tiểu thư của chủ tịch Hoàng, cô Hoàng San San lên phát biểu đôi lời!”
Một bóng dáng cao gầy lọt vào mi mắt. Bốn phía chìm trong bóng tối, chỉ có mỗi ánh đèn chiếu vào thân ảnh cô ta thu hút sự chú ý của quan khách.
Gương mặt Hoàng San San rất đẹp, giống mẹ cô ta như đúc, giọng nói cũng dịu dàng: “Cảm ơn quý khách đã bớt chút thời gian quý báu đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của ba tôi. Tôi quanh năm ở nước ngoài học tập, không thể hiếu kính với ba mình. Vào một ngày trọng đại như hôm nay tôi xin các vị có mặt ở đây làm chứng, sau này San San tôi nhất định sẽ luôn bên cạnh ba mình, chăm sóc cho ba thật tốt, làm trọn đạo hiếu của phận làm con.” Cô ta nở nụ cười ngại ngùng: “Đồng thời, tôi cũng muốn giới thiệu đến mọi người bạn trai của tôi, sau này anh ấy sẽ trở thành tân chủ tịch công ty S, mọi người giúp đỡ và ủng hộ anh ấy nhiều hơn trong công tác. Hoàng San San tôi xin chân thành cám ơn.”
Ánh đèn pha chiếu chếch về phía sau Hoàng San San, một người đàn ông anh tuấn nở nụ cười nhìn mọi người, nụ cười ấy tựa như mặt trời sáng đến chói mắt, ngữ khí từ tốn: “Chào mọi người, tôi là Jason, kính mong được chỉ bảo thêm!”
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
429 chương
12 chương
501 chương