Đừng khóc

Chương 65 : Đừng khóc

Hành lang lâm vào yên tĩnh.    Đến tận lúc Gia Tuấn Khê đợi lâu không thấy đáp lại, lo lắng lên tiếng hỏi: “Cảnh Khiêm, cậu ổn chứ?”   “...”   “Cảnh Khiêm?”   “...”   Lúc này Lam Cảnh Khiêm mới hoàn hồn, đáy mắt vụn vỡ những thứ cảm xúc chồng chéo, phức tạp. Ông lùi về phía sau một bước, thân hình lảo đảo như chực đổ nhào, phải dựa vào tường mới đứng vững được.    Lam Cảnh Khiêm nắm chặt di động hồi lâu, mới khó khăn cúi đầu, khàn khàn nói: “Cậu muốn nói cái gì?”   Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà dường như sức lực toàn thân bị rút cạn, giọng người đàn ông vô cùng mệt mỏi, chật vật.   Gia Tuấn Khê đáp: “Dựa theo năng lực của nhà họ Đường, sự việc trước đây tôi không tra ra được. Năm đó cậu xuất ngoại, tôi không biết đến cùng nhà họ Đường đã xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ có thể chắc chắn một điều, đứa bé gái nhà họ Đường, tên Nhiễm kia, chính là con gái ruột của cậu.”   Lam Cảnh Khiêm lần sờ lên tường, khó khăn vịn vào cửa sổ đá cẩm thạch, siết chặt tay. Những ngón tay dài, trắng bệch đến tái nhợt.    Ông gắt gao nắm chặt một lúc như thể đè nén những cảm xúc đang dâng lên mãnh liệt trong lòng, sau đó mới khàn giọng, cố gắng bình tĩnh nhất có thể lên tiếng: “Sao cậu biết?”   “...”   Đầu dây kia, trong phòng làm việc của Gia Tuấn Khê, bác sĩ Gia cau mày nhìn về phía báo cáo ADN mới nhận được.   Im lặng mấy giây, ông ta mới mở miệng: “Tôi dùng thủ đoạn không hợp pháp như thế, một khi lộ ra, có khả năng bệnh viện này sẽ bị đóng cửa, mà tôi cũng bị tước chứng chỉ hành nghề —— hơn nữa hành động lần này còn liên quan đến một số người tôi đã liên hệ nhờ giúp đỡ. Nhà họ Đường phát triển vững mạnh những năm gần đây, căn cơ thâm hậu, không phải gia tộc mà người bình thường có thể đối địch nổi. Tôi không thể để cho họ mạo hiểm cùng tôi được.”   Lam Cảnh Khiêm chậm rãi buông tay: “Tôi hiểu rồi.” Ông xoay người: “Tôi sẽ không yêu cầu cậu đưa chứng cứ ra, tôi chỉ muốn hỏi —— cậu chắc chắn?”   Giọng nói của người đàn ông đầu dây bên kia tuy hơi khàn nhưng lại vô cùng bình tĩnh, bao nhiêu năm như thế, đã lâu rồi Gia Tuấn Khê mới lại nghe thấy giọng điệu trang nghiêm này.    Giống như trong đống tro tàn vẫn còn sót lại một vài đốm lửa kiên cường, le lói kéo dài hơi tàn không chịu đầu hàng số phận.    Nhưng Gia Tuấn Khê biết, lúc Lam Cảnh Khiêm như thế này mới là đáng sợ nhất.    Lúc trước bị nhà họ Đường bức đến đường cùng, Lam Cảnh Khiêm không có một đồng nào trong người, tay trắng, đơn độc rời tổ quốc. Khi ấy ngọn lửa trong tim ông bạn này của ông ta dường như sắp sụp đổ, tắt lịm, nhưng Lam Cảnh Khiêm vẫn cố một mình chống chọi với vô số phong ba, bão táp, chông gai cuộc đời.    Sau đó trong một thời gian mười mấy năm ngắn ngủi, vụt sáng như một ngôi sao đầy triển vọng trong lĩnh vực kỹ thuật điều khiển và tự động hóa, rồi người thanh niên với hai bàn tay trắng, trong vài năm lại tiếp tục trở thành người đứng trên vạn người, thành lập công ty của riêng mình, phát triển sự nghiệp, dù trong thời điểm hung hiểm, đen tối thế nào cũng tỏa sáng rực rỡ như trời trăng trên cao, khiến người ta ngưỡng mộ, khiến người ta khâm phục.    Trong tiếng Do Thái, Matthew có nghĩa là “Món quà của Thượng Đế.”   Mà những kẻ đã từng xem thường người thiếu niên nghèo, hai bàn tay trắng ấy, về sau chỉ có thể ngưỡng mộ lẫn xấu hổ, tâm phục khẩu phục thốt lên 2 từ: “KỲ TÍCH”.   “...”   Gia Tuấn Khê chậm rãi thở dài một hơi: “Cậu hiểu tôi mà, Cảnh Khiêm, con người tôi chưa từng mạo hiểm bất kỳ điều gì. Mà hiện tại gọi cuộc điện thoại này cho cậu, cậu còn hỏi tôi có chắc chắn hay không ư?”   “Được.”   Lam Cảnh Khiêm không dây dưa dài dòng nữa, trực tiếp cúp điện thoại, đứng bên ngoài phòng bao.   Người đàn ông nhắm nghiền hai mắt, im lặng hồi lâu mới có thể bình ổn được cảm xúc cuồn cuộn trong lòng hiện tại, miễn cưỡng dùng lý trí bắt buộc mình tỉnh táo suy nghĩ.   Ông đẩy cửa phòng, đi vào.    Lạc Trạm lười nhác ngồi trên sofa.   Thoáng thấy bóng Lam Cảnh Khiêm, người thiếu niên chậm rãi thu lại sự bất cần, hờ hững, nét mặt nghiêm túc hơn.   Lạc Trạm ngồi thẳng người, nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”   Lam Cảnh Khiêm cầm lấy áo khoác: “Việc tư, nên cần tôi trực tiếp xử lý. Hôm nào…”   “Không sao. Đừng khách sáo.” Lạc Trạm cắt ngang lời ông, đứng dậy, “Nếu đã là việc tư, tôi không làm phiền nữa, chú cứ tự nhiên.”   “Ừ.”   Lam Cảnh Khiêm không nhiều lời, khoác áo, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.    Thời điểm ông kéo cánh cửa phòng bao bước ra, sau lưng truyền đến giọng nói trầm ổn của cậu thiếu niên: “Chú vừa về nước, căn cơ bất ổn, nếu cần hỗ trợ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.”   “...”   Lam Cảnh Khiêm dừng lại, ngoái nhìn.   Cậu thiếu niên bình thản đứng đó, hai tay đút túi quần, bộ dáng ung dung, bất cần nhưng đôi con ngươi thanh tịnh.   “Ở nước ngoài tôi không thể giúp được chú được, nhưng ở trong nước,cái danh tiểu thiếu gia nhà họ Lạc cũng có thể làm được không ít chuyện.”   Đáy mắt Lam Cảnh Khiêm hiện lên ý cười, chỉ là rất nhanh đã bị tâm trạng rối bời, phức tạp hiện tại phá tan thành những mảnh nhỏ.    Ông cất bước, nhàn nhạt nói: “Không tính đến việc có thể giúp được hay không, tấm lòng này tôi xin nhận. Cảm ơn, Lạc tiểu thiếu gia.”   “...”   Nhìn theo bóng lưng dần biến mất ngoài cửa, Lạc Trạm giương mắt, hơi nhíu mày.    Phía sau anh, Đàm Vân Sưởng lo lắng, tiến lên hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Lần đầu tiên anh nhìn thấy nam thần nghiêm túc như thế đó.”   Lạc Trạm im lặng một lúc, đáp: “Không biết.”   Đàm Vân Sưởng hỏi: “Vậy chúng ta có nên tra cứu một chút…” Chưa nói hết câu đã bị cậu thiếu niên cao lãnh, lạnh lùng liếc một cái: “Chú ấy đã nói là việc tư, tức là không muốn chúng ta nhúng tay vào.” Lạc Trạm rũ mắt, thanh âm nhàn nhạt không rõ cảm xúc: “Cần hỗ trợ chú ấy sẽ tìm chúng ta. Trước lúc ấy, tôi sẽ không cho điều tra gì cả, anh và Tề Cận cũng đừng quá mức lăng xăng.”   Đàm Vân Sưởng đành tiếc nuối thở dài: “Được rồi. Vậy anh sẽ nhịn một chút. Hy vọng thần tượng của anh sẽ không có vấn đề gì. Bình bình an an.”   “...”    Cùng lúc đó. Cửa hiên dưới lầu tòa nhà hội sở.    Tài xế bất an nhìn qua kính chiếu hậu, người đàn ông phía sau dù đang nhắm mắt im lặng cũng tỏa ra thứ áp lực vô hình khiến người khác phải kính nể, tôn trọng.    Yên tĩnh một lát, người đàn ông dần dần mở mắt.    Tài xế cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc Lam, giờ ngài muốn về công tỵ đúng không?”   “Không.” Giọng Lam Cảnh Khiêm hơi trầm xuống, “Anh báo cho trợ lý, hủy bỏ toàn bộ cuộc hẹn trong hai ngày tới.”   Tài xế kinh ngạc: “Vậy ngài muốn đến đâu?”   “...”   Mớ cảm xúc hỗn độn trong đáy mắt ông dần dần chìm xuống. Sau một lúc, trong xe vang lên tiếng thở dài đầy đè nén: “Nhà họ Đường.”   Thứ Sáu tuần này, theo ước định cùng giáo viên gia sư riêng, buổi chiều Đường Nhiễm có buổi hẹn ra ngoài tham gia một chương trình giáo dục ngoại khóa dành cho người khiếm thị.   Nhưng sau khi ăn trưa xong, Đường Nhiễm đợi rất lâu mà cũng không thấy vị tài xế chuyên trách việc đưa đón mình đến.    Ban đầu Đoàn Thanh Yến nói sẽ ngồi chờ cùng cô đến khi người lái xe đến, nhưng chờ rất lâu mà chẳng thấy ai, vì vậy cô ấy kỳ quái hỏi: “Tiểu Nhiễm, có phải chú lái xe kia quên mất đã hẹn với em không?”   Đường Nhiễm lắc đầu: “Chắc không đâu, chương trình ngoại khóa này diễn ra cố định 1 tháng một lần, mỗi lần đến ngày này chú ấy đều đến rất sớm.”    “Vậy tại sao còn chưa đến nhỉ? Chị mới đi ra cổng xem, nhưng cũng chẳng thấy ai cả.”   Đường Nhiễm do dự một lát: “Để em gọi điện thử xem.”   “Ừ ừ.”   Đường Nhiễm đã thay xong quần áo từ sớm, rút điện thoại từ trong túi ra, quét vân tay, sau đó nói khẽ vào loa điện thoại: “Lạc Lạc.”    “... Có tôi.”   Giọng nói lành lạnh, cao ngạo kia vừa vang lên Đoàn Thanh Yến đã lập tức dựng hết da gà da vịt. Cô ấy đứng ngây ngốc một lúc mới hoàn hồn quay đầu lại. Ánh mắt đảo qua một vòng phòng khách, không thấy có gì khác thường.    Đoàn Thanh Yến: “Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm… Vừa rồi em có nghe thấy tiếng động, đặc biệt đặc biệt đặc biệt đặc biệt đặc biệt giống giọng nói của Lạc tiểu thiếu thiếu thiếu gia…”   Đường Nhiễm ngây người một lúc mới hiểu ra điều Đoàn Thanh Yến đang hỏi, khóe mắt cong lên, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn điện thoại trên tay mình: “Vừa rồi không phải Lạc Trạm, là AI hỗ trợ bằng giọng nói mà em từng kể cho chị nghe đó, cậu ấy cũng tên là Lạc Lạc.”   Đoàn Thanh Yến: “???”   Đoàn Thanh Yến ngây ngốc nhìn vào chiếc điện thoại trong tay Đường Nhiễm: “Vì sao lại nghe quen tai thế nhỉ?”   Khuôn mặt tú lệ lộ ra đôi lúm đồng tiền xinh xắn: “Bởi vì ngày trước các thành viên trong đội nghiên cứu INT làm ra AI này dựa trên mô phỏng giọng nói của anh ấy.”    Đoàn Thanh Yến hạ thấp giọng, lẩm bẩm: “Anh ta đúng là có mặt ở khắp mọi nơi nhỉ…”   “Dạ?” Đường Nhiễm không hiểu ngẩng đầu.   Đối diện với khuôn mặt mờ mịt của cô gái nhỏ, Đoàn Thanh Yến tự biết mình lỡ lời, lập tức vội vàng giải thích: “Ha ha ha ha ha, không có gì, chị chỉ cảm thấy quan hệ giữa em và cậu thiếu gia kia quả là rất tốt, làm cho em một AI hỗ trợ bằng giọng nói, lại giả làm người...ặc, lại sửa chữa người máy cho em.”   Đường Nhiễm chăm chú lắng nghe, rất tán thành mà gật đầu: “Lạc Lạc quả thật là một người rất tốt.”   Đoàn Thanh Yến chưa kịp nói gì.   Đường Nhiễm cầm điện thoại di động, giọng nói lười biếng chủ động lên tiếng: “Không cần ở đây phát thẻ người tốt, cẩn thận bị lừa đó.”   “...”   Giọng nói này như bóng ma tâm lý khắc sâu trong đầu Đoàn Thanh Yến, vì vậy cô ấy không kìm nổi rùng mình.   Đường Nhiễm như có điều suy nghĩ: “Cái chức năng này, bắt đầu xuất hiện lúc nào thế… À đúng rồi! Là ở nhà họ Lạc.”   Đường Nhiễm nhớ tới buổi tiệc hôm đó, cô đợi ở phòng nhỏ sát cạnh phòng sách, nói chuyện phiếm cùng AI Lạc Lạc. Khi đó cô còn tưởng rằng Lạc Trạm chính là “Lạc Tu”, cho nên nói với AI Lạc Lạc rằng Lạc Tu là con người vô cùng ôn hòa, dịu dàng.   Sau đó AI Lạc Lạc cũng trả lời cô câu y như vậy.    Im lặng một lúc, cô gái nhỏ nhắm mắt, thở dài, giọng điệu giống hệt một bà lão: “Quả nhiên về sau bị lừa thật.”   Cảm thán xong, Đường Nhiễm lần nữa gọi AI Lạc Lạc để cậu ta gọi điện cho chú lái xe giúp mình.    Đầu dây đối diện rất nhanh đã bắt máy.    “Tiểu Nhiễm?”   “Chú!” Đường Nhiễm mở miệng “Hôm nay chú bận việc gì sao ạ?”   “Hả? A! Chuyện gì ——” Đầu dây bên kia im lặng một lúc, lập tức kinh ngạc hỏi: “Nhà họ Đường còn chưa tìm lái xe mới cho cháu ư?”   Đường Nhiễm ngẩn người.   Người đàn ông trung niên vội vàng giải thích: “Buổi tối đầu tuần này, tiểu thư Lạc Thiển đến tìm chú, nói bà cụ điều chú làm lái xe mới của cô ta, sau này sẽ sắp xếp lái xe khác cho cháu. Còn nói chú không cần quan tâm vấn đề này nữa, họ đã sắp xếp ổn thỏa, cho nên chú cũng không báo lại với cháu —— họ không nói cho cháu biết sao?”   “...”   Đầu dây bên này im lặng hồi lâu.   Trong lúc người lái xe lo lắng không thôi, ông nghe thấy giọng nói nhẹ nhõm, dịu dàng của cô bé trong điện thoại: “Cháu biết rồi, có thể bên nhà chính bận bịu quá nên quên. Cháu sẽ gọi điện nhắc nhở họ chút, quấy rầy chú rồi. Chào chú ạ.”   “A, không có việc gì… Tạm biệt cháu.”   Điện thoại cúp máy.    Mặt Đoàn Thanh Yến đỏ lên: “Bọn họ —— Đường Lạc Thiển có phải cố ý không!”   Đường Nhiễm đã khôi phục lại vẻ mặt an tĩnh, bình thường, nghe vậy chỉ liếc mắt, hơi mỉm cười: “Cuối tuần trước chị ấy tức giận như vậy, chắc chắn là đã đi mách lại với bà nội. Như thế cũng tốt, em còn lo lắng chị ấy sẽ đến chỗ này làm ầm ĩ lên, như thế còn khó giải quyết hơn.”   “Thế nhưng chú đó là tài xế đưa đón em nhiều năm, sao họ có thể không hỏi em một câu đã tự đổi được?”   “...” Đường Nhiễm im lặng một lát, nhẹ nhàng cười: “Cho nên em đã nói rồi, tất cả những thứ nhà họ Đường cho em, có thể thu hồi bất cứ lúc nào. Em không có tư cách chất vấn hành động của họ.”   Đoàn Thanh Yến tức giận vô cùng, nhất thời không nói lên lời.    “Trước tiên em gọi điện thoại cho bên nhà chính hỏi chút đã.”   Đường Nhiễm là người trong cuộc, trực tiếp chịu ấm ức, nhưng cảm xúc khôi phục rất nhanh chóng. Cô cau mày, chăm chú suy nghĩ cách giải quyết.     “Đã hẹn thời gian với giáo viên rồi... Có thể tìm tạm một tài xế nào cũng được, miễn là không trễ giờ.”   Cuối cùng Đường Nhiễm vẫn gọi điện cho quản sự bên nhà chính. Nhưng người phụ trách lại cố tình vòng vo không chịu hợp tác.    Đợi đến khi Đường Nhiễm sốt ruột, gọi thêm cuộc điện thoại cuối cùng, giọng quản sự đầu dây bên kia đã lạnh xuống: “Tiểu thư Đường Nhiễm, tôi đã nói với cô rồi, hôm nay trong nhà đột nhiên có một vị khách vô cùng quan trọng đến —— công việc trong nhà đang bề bộn, không điều được người đến chỗ cô, chuyện của cô chẳng lẽ gấp đến thế, nhất định phải xử lý ngay hay sao?”   “...”   Đường Nhiễm không đáp.    Lúc quản sự chuẩn bị cúp điện thoại, Đường Nhiễm bình tĩnh lên tiếng: “Là Đường Lạc Thiển bảo ông không được phép sắp xếp lái xe cho tôi sao?”   Quản sự nghẹn họng, động tác cứng đờ.    Đường Nhiễm không cố ý khiến đối phương khó xử, nói tiếp: “Vậy ông nối máy cho tôi đến Đường Lạc Thiển. Tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với chị ấy.”   Quản sự hoàn hồn, không còn dáng vẻ hống hách vừa rồi nữa, giọng nói có chút chột dạ: “Vấn đề này không liên quan gì đến đại tiểu thư cả. Tiểu thư Đường Nhiễm đừng cố gây sự…”   “Được.”   Cô gái nói tiếp.   Giọng nói tuy nhỏ nhẹ nhưng cực kỳ bình tĩnh, kiên nghị, không có chút tức giận hay tủi thân nào: “Nếu như không liên quan đến Đường Lạc Thiển, thì đó chính là quyết định của ông. Vậy dễ hơn rồi. Tôi sẽ gọi điện cho ba tôi, hỏi ông ấy nên xử lý vấn đề này thế nào.”   Quản sự cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn không dám cược xem cô tiểu thư không được yêu thương này có thể đánh vỡ chén cơm của mình hay không. Ông ta xuống giọng thỏa hiệp: “Được rồi… Tôi sẽ chuyển máy cho tiểu thư Lạc Thiển.”   “...”   Đường Nhiễm siết chặt điện thoại, lòng bàn tay rịn mồ hôi.   Giọng nói của cô xác thực rất bình tĩnh, kiên quyết, nhưng chỉ có Đoàn Thanh Yến đứng có mặt tại đó mới thấy được, Đường Nhiễm căng thẳng đến thế nào khi nói những lời kia.   Rõ ràng là một cô nhóc dễ mềm lòng lại hiền lành.   Đoàn Thanh Yến tức giận trừng mắt nhìn Đường Nhiễm chờ quản sự bên nhà chính nối máy.    Không bao lâu, quả nhiên giọng Đường Lạc Thiển vang lên ở đầu dây bên kia: “Alo?”   Những ngón tay vừa buông lỏng lại lần nữa siết chặt lại: “Là tôi.”   “Biết.” Đường Lạc Thiển không kiên nhẫn nói: “Có chuyện gì?”   “Lái xe riêng của tôi đã được điều qua chỗ chị, chú ấy nói nhà chính sẽ sắp xếp người mới phụ trách việc của ——”   “Tài xế của mày? Đó là tài xế của nhà họ Đường chúng tao, liên quan gì đến mày.”   Đường Lạc Thiển cười lạnh, cắt ngang lời Đường Nhiễm.   Giọng nói của cô ta đột nhiên tăng cao, mang theo chút khoái cảm báo thù thành công: “Không phải mày thích ngồi xe Lạc Trạm sao? Vậy thì kêu anh ta đến làm lái xe cho mày đi.”   Nói hết lời, Đường Lạc Thiển trực tiếp cúp máy.    Đường Nhiễm cầm điện thoại không hề động, Đoàn Thanh Yến đứng bên cạnh vô cùng tức giận: “Cô ta… sao cô ta có thể như vậy chứ! Là Lạc thiếu gia không thích cô ta nên mới không cho cô ta lên xe. Kể cả em không có mặt thì kết quả vẫn vậy —— sao cô ta có thể trách em được chứ?”   Cô gái nhỏ cúi đầu yên lặng một lát, chậm rãi cất điện thoại vào trong túi, quay đầu, nhẹ nhàng mỉm cười: “Mấy giờ rồi ạ?”   “A? Chờ chút… gần 2h rồi, nếu cứ thế này có phải em sẽ không kịp giờ học không?”   “Dạ.”   “Vậy bây giờ phải làm sao?”   “...”   Đường Nhiễm lấy điện thoại trong túi ra lần nữa, cất giọng: “Lạc Lạc.”   “Có tôi.”   “Truy cập danh bạ. Liên lạc với Lạc Trạm.”   “Đã tìm thấy, tiến hành gọi luôn?”   “Ừ.”   Mấy giây sau, điện thoại kết nối.    Rất nhanh đầu dây bên kia vang lên giọng nói tương tự giọng của AI hỗ trợ Lạc Lạc đến bảy, tám phần: “Sao lại gọi điện cho anh vậy… Nhiễm Nhiễm?”   Theo cái tên này, hồi ức “Là con gái của tôi” và “Chào dì đi con.” đồng thời hiện về, cô bé đột nhiên không ý thức được nhăn mặt.    Cả hai rơi vào im lặng.    Đường Nhiễm không nói lời nào, người thường ngày có tính nhẫn nại kém với tất cả như tiểu thiếu gia họ Lạc hôm nay đột nhiên vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.    Một lúc sau, cô gái nhỏ hơi bất an mở miệng: “Hồ ước nguyện, em muốn một điều ước.”   Lạc Trạm cười vang: “Ừ. Hồ ước nguyện đang nghe.”   “Anh có thể đến nhà họ Đường đưa em đi học được không?”   Nghe trong giọng nói của cô bé có chút thận trọng thăm dò, Lạc Trạm nhịn không được cúi xuống, thất thần cười: “Đương nhiên, chủ ——”    Thanh âm khàn khàn trầm thấp kia đột nhiên im bặt.   Đường Nhiễm: …?