Đừng khóc
Chương 64 : Đừng khóc
Lam Cảnh Khiêm vừa nói dứt lời, Lạc Trạm đang tựa người vào ghế sofa khẽ nhếch miệng, mí mắt còn chẳng thèm nhấc lên, nụ cười chẳng hề che giấu vẻ trào phúng.
“Ba mẹ?” Giọng Lạc Trạm lạnh băng, “Nếu ba mẹ cô ấy thực sự quan tâm tới cô ấy, thì nào tới phiên tôi.”
Lam Cảnh Khiêm ngạc nhiên nhìn anh: “Là một cô bé gia cảnh bất hạnh à?”
Lạc Trạm không đáp.
Chén tử sa trong tay anh xoay nửa vòng, đôi mắt đen nhánh lập lòe trăm thứ cảm xúc ngổn ngang.
Tránh để Lam Cảnh Khiêm biết quá nhiều về ân oán mà nhà họ Đường vẫn luôn muốn che giấu, Lạc Trạm hoàn toàn không đề cập đến thân phận của Đường Nhiễm với ông.
Lam Cảnh Khiêm cũng chỉ nghĩ là Lạc Trạm nhớ tới chuyện gì đó không vui, chẳng hề nghi ngờ.
Ông đặt chén trà trong tay xuống, nói: “Sinh ra trong gia đình như thế, dù bên ngoài có tỏ ra thế nào, trong nội tâm vẫn sẽ mẫn cảm hơn những cô gái bình thường khác. Sau này cậu đừng làm tổn thương cô bé.”
Lạc Trạm nhìn ông, trên mặt vẫn là vẻ lười nhác uể oải, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc vô cùng: “Cô ấy quả thực rất nhạy cảm, xinh đẹp nhưng lại tự ti. Vì trước khi chúng tôi gặp nhau, cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều ác ý, thế nên sau này, không chỉ tôi, mà bất kỳ ai cũng không được phép làm cô ấy tổn thương thêm nữa.”
“...”
Lam Cảnh Khiêm nhìn đôi mắt thường ngày uể oải của chàng thiếu niên lúc này ẩn giấu những tia sắc bén, dường như ông hơi thất thần.
“Nam thần, anh nhìn Trạm Ca của chúng em như vậy làm gì?”
Đàm Vân Sưởng dùng giọng điệu hết sức thân thiết, Lam Cảnh Khiêm cũng không ngại khoảng cách hơn chục năm tuổi tác giữa họ, nên trước nay hai bên nói chuyện chẳng mấy cố kỵ.
Thấy Lam Cảnh Khiêm hoàn hồn, anh ta mới cười ranh mãnh ——
“Đúng là tiểu tổ tông nhà em đẹp trai lai láng thật, từ nam đến nữ, già đến trẻ không ai không mê, nhưng anh cũng đâu có kém.”
Qua mấy lần gặp mặt, Lam Cảnh Khiêm đã sớm quen với điệu bộ hóm hỉnh của Đàm Vân Sưởng, ông lắc đầu cười: “Cảm khái chút thôi mà.”
Đàm Vân Sưởng: “Cảm khái gì cơ ạ?”
“Vẻ mặt cậu ấy nói chuyện, thần sắc...” Lam Cảnh Khiêm nâng chén trà, thuận tiện ra hiệu nhìn về phía Lạc Trạm.
Đàm Vân Sưởng tức khắc gật đầu đồng tình, giọng oán giận: “Em hiểu ý anh mà, thần tượng! Có phải anh cũng thấy cái dáng vẻ vô tâm vô tính, không để ai vào mắt, ai ngồi đây cũng đều là đồ bỏ đi của cậu ta rất ngứa đòn đúng không, đột nhiên nảy sinh cảm xúc muốn túm lấy điểm yếu của cậu ta, muốn nện cậu ta một trận thừa sống thiếu chết, nhưng nhìn tới nhìn lui lại không thể nào xuống tay được, đúng không?! Em cũng——“
“Muốn đánh tôi?”
Một luồng hơi lạnh bất thình lình truyền tới, kèm theo giọng cười nhạt nhẽo.
Đàm Vân Sưởng giật nảy mình.
Một lát sau, anh chàng mới dùng hết sức bình sinh, ngoái đầu lại cười: “Nào dám tiểu tổ tông đâu, tôi kính trọng cậu còn không hết nữa là! Mỗi lần được chiêm ngưỡng cậu dùng khí thế bình tĩnh, đạm mạc để áp đảo quần hùng, tôi chỉ hận mình không thể lập tức hóa thân thành fan hâm mộ cuồng nhiệt của cậu, thật đó!”
Lạc Trạm hừ một tiếng như đáp lời, rõ ràng là không tin.
Lúc này, Lam Cảnh Khiêm mới góp chút lời, coi như “ủng hộ” Đàm Vân Sưởng, ông khẽ cười: “Quả thực có phần thật lòng.”
“!” Ánh mắt Đàm Vân Sưởng chứa chan tình cảm như gặp được tri âm, nhưng vì có Lạc Trạm đang ngồi bên, nên anh chàng vẫn tỏ ra rất biết điều, không lên tiếng.
Lạc Trạm lười nhác nâng mí mắt: “Hội nghị giao lưu quốc tế lần trước, không ngờ tổng giám đốc Lam lại chủ động bắt chuyện với tôi.”
Lam Cảnh Khiêm cười: “Tất nhiên là tôi nhớ, tôi còn nói tôi rất thưởng thức cậu. Những người hôm đó đến dự thính, không phải là những chuyên gia đầu ngành trong lĩnh vực AI trong nước thì cũng là những vị có chức có quyền, từ thầy giáo đến học sinh tham dự đều hết sức dè chừng cẩn thận, lúc lên phát biểu còn quên cả việc phải nói bằng tiếng Anh...”
Tay ông cầm chiếc chén, chỉ về phía Lạc Trạm, cười bất đắc dĩ rồi than thở: “Duy chỉ có cậu khác biệt. Lúc đó đâu chỉ có tôi, trong hội giao lưu của mấy vị chuyên gia cũng hay nhắc tới cậu lắm đấy.”
“Dù em không tới nhưng cũng tưởng tượng ra được...” Đàm Vân Sưởng ngồi cạnh chậc lưỡi, “Nếu có thể có tỏa sáng như vậy một lần trong đời, em cũng cảm thấy viên mãn lắm rồi.”
Lạc Trạm: “Sao anh không theo đuổi nó?”
Đàm Vân Sưởng nghe mà tủi: “Sao tôi lại không theo đuổi chứ, đâu phải ai cũng giống cậu, tổ tông à? Chọn bừa một khung hình nào đó trong cuộc đời cũng có thể chói mắt như đèn cao thế!”
Dứt lời, Đàm Vân Sưởng quay sang nhìn Lam Cảnh Khiêm để tìm sự đồng tình, “Thần tượng, anh thấy có đúng không?” Không đợi đối phương trả lời, anh ta lại thở dài: “Không đúng, lúc anh còn trẻ chắc chắn cũng là một tiểu nam thần, có lẽ cũng không khác tổ tông nhà chúng em là mấy.”
“Không đâu.”
“?” Nhận được câu trả lời ngoài ý muốn, Đàm Vân Sưởng ngẩng phắt đầu dậy.
Lam Cảnh Khiêm ngả người ra sau ghế, cười thản nhiên: “Khi đó tôi vô cùng ấn tượng với Lạc Trạm, có lẽ cũng một phần do hâm mộ, nhỉ?”
Đàm Vân Sưởng: “???”
Đến cả Lạc Trạm cũng hơi bất ngờ, nhìn sang phía ông: “Chú công thành danh toại như thế, tôi có gì đáng hâm mộ chứ?”
Lam Cảnh Khiêm im lặng.
Không biết phần ký ức xa xăm nào đó bị gợi lại, nụ cười trên khuôn mặt ông nhạt dần, toát ra khí chất thanh lãnh vốn có.
Mất hơn chục giây, ông mới lấy lại dáng vẻ bình tĩnh ban đầu.
“Tuổi trẻ tài cao và thủy đáo cừ thành (1), dù đều là trăm sông đổ về một bể, nhưng dù sao vẫn là hai con đường khác nhau.”
(1) Thủy đáo cừ thành – Nước chảy thành sông: khi các điều kiện chín muồi thì thành công sẽ đến một cách tự nhiên, nỗ lực bỏ ra sẽ được đền đáp xứng đáng. (Mình để nguyên câu gốc cho đỡ lặp từ thôi :P)
Ánh mắt Lạc Trạm sâu xa, dường như đã hiểu ra điều gì.
Đàm Vân Sưởng lại chẳng rõ đầu đuôi, gãi đầu hỏi lại: “Hả? Nhưng kết quả cũng giống nhau mà, phải không? Như anh bây giờ rất tốt mà.”
Lam Cảnh Khiêm cười, cũng không định nói sâu hơn: “Con đường của thủy đáo cừ thành, có những lúc năng lực không đủ, bỏ lỡ quá nhiều.”
Ông lại nhìn Lạc Trạm: “Không biết có bao nhiêu người trông thấy cậu lúc đó cũng nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ giống như tôi, dù sao thì trên đời có mấy người xứng với bốn chữ ‘Trời cao hậu đãi” chứ.”
Lạc Trạm nghe ra ý nhắc nhở trong lời của Lam Cảnh Khiêm, nhưng tập mãi thành quen, anh chỉ lười biếng cong khóe miệng: “Tiểu nhân là do trốn không thoát.”
Lam Cảnh Khiêm hỏi: “Trốn không thoát, vậy cậu định xử lý thế nào?”
“Đi con đường của chính mình, để không ai có thể theo kịp là được rồi. Người ta sẽ sợ một con kiến nhỏ nhoi sao?”
Câu trả lời không quá đứng đắn, Lạc Trạm nhấp một ngụm trà, nước đã nguội bớt.
Anh nhíu mày, nhìn về phía Lam Cảnh Khiêm đầy ghét bỏ: “Chú vẫn còn trẻ mà, sao lại thích uống cái thứ này giống ông nội tôi thế?”
Cái tính thẳng thắn đó của cậu thiếu niên làm Lam Cảnh Khiêm bật cười, đáp một tiếng gọn lỏn: “Tôi thích.”
Đàm Vân Sưởng ngồi một bên im lặng hồi lâu, ai oán mở miệng: “Thần tượng à, cả cậu nữa đấy tổ tông, đôi bạn vong niên hai người sắp trao khăn định tình được đấy! Làm tôi muốn chen lời mà cũng không chen nổi.”
Lam Cảnh Khiêm vẫn chưa hết buồn cười, khóe mắt ẩn hiện nếp nhăn mờ mờ: “Vậy à?”
Đàm Vân Sưởng: “Thần tượng! Anh là một người ổn trọng, bình tĩnh, biết kiềm chế cơ mà! Sao mới quay đi quay lại đã cười thành như vậy rồi?!”
Lạc Trạm hừ một tiếng nhạt nhẽo: “Tâm lý fan boy của anh đúng là hết thuốc chữa rồi.”
Đàm Vân Sưởng: “...”
Đã rút được kinh nghiệm xương máu, Đàm Vân Sưởng lập tức quay sang Lam Cảnh Khiêm ngọt nhạt: “Nhưng mà thần tượng, tri tâm của anh cuối cùng vẫn phải tìm —— Haizzz trời độ hết cho cậu ta vào đầu óc với vẻ bề ngoài rồi, còn trên phương diện tâm lý tình cảm ấy à, là lv.0, người mới 100%.”
Lạc Trạm: “?”
Đàm Vân Sưởng: “Anh xem, ví dụ như chỉ hai câu vừa rồi của anh, em đã soạn xong một câu chuyện xưa rồi.”
Lam Cảnh Khiêm cười: “Thật sao? Cậu viết được gì rồi?”
Đàm Vân Sưởng nháy mắt ra hiệu: “Thần tượng, có phải lúc trẻ anh từng tổn thương trong chuyện tình cảm không?”
“...”
Nụ cười trên môi Lam Cảnh Khiêm trở nên cứng ngắc.
Ban đầu Lạc Trạm còn chẳng mấy để tâm, nhưng thấy sắc mặt ngưng trệ của Lam Cảnh Khiêm, anh mới nhìn sang Đàm Vân Sưởng.
“Sao anh có thể kết luận được như thế?”
“Aiya, tổ tông à, cậu nghe cho kĩ lời thần tượng nói với cậu đi.” Đàm Vân Sưởng dương dương tự đắc, xòe tay ra bấm số: “Gì mà những cô gái như thế, dù bên ngoài tỏ ra thế nào, nỗi tâm vẫn sẽ mẫn cảm hơn người khác —— rồi sở thích, gout thẩm mỹ.”
Lạc Trạm cười nhạt nhẽo, “Gì nữa?”
“Còn vừa khéo cảm thán việc không chung đường, rồi gì nữa ấy nhỉ?” Đàm Vân Sưởng khép hờ hai mắt tỏ vẻ trầm tư, “Nếu hồi còn trẻ tôi không quá tự ti, biết mình cần trân trọng điều gì...”
Lạc Trạm không thèm nghe hết, anh nhìn về phía Lam Cảnh Khiêm.
Lúc này Lam Cảnh Khiêm mới hoàn hồn, bất đắc dĩ nói: “Bạn học này của cậu, làm ngành khoa học kỹ thuật chúng ta đúng là uổng phí tài năng.”
Đàm Vân Sưởng: “Hahaha... Thần tượng, tôi coi đây là lời khen đấy nhé.”
Lạc Trạm nghiêng đầu, hai mày cau lại: “Vậy là, chú thực sự từng chịu tổn thương trong chuyện tình cảm? Chưa từng nghe chú đề cập tới.”
Lam Cảnh Khiêm cười khẽ, giọng nửa đùa nửa thật, quả khó có khi thấy ông như vậy, “Với một người hai mươi tuổi đầu chưa một mảnh tình vắt vai như cậu?”
Lạc Trạm không mấy để ý, đáp: “Nhưng giờ có rồi.”
Đàm Vân Sưởng ngồi cạnh, “tàn nhẫn” buông lời nhắc: “Tổ tông à, dù là đơn phương hay hai bên đều có tình nhưng chưa tỏ lòng, tôi thấy vẫn chưa thể tính là mối tình đầu được đâu.”
“...”
Lạc Trạm nhàn nhạt liếc nhìn anh chàng.
Mấy giây sau, anh cong môi cười, vẻ trào phúng không hề che giấu: “Có tính hay không, cũng không đến lượt cẩu độc thân chỉ có thể đứng ngoài xem.”
Đàm Vân Sưởng: “...”
Đàm Vân Sưởng: “Hừ.”
Đàm Vân Sưởng còn đang định nói gì đó, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cả ba cùng im lặng.
Đàm Vân Sưởng vô thức lên tiếng: “Không phải của tôi.”
Lạc Trạm uể oải buông mắt: “Của tôi để chế độ im lặng.”
“Hả?” Đàm Vân Sưởng tiếp lời: “Nhỡ là Tiểu... E hèm, cô gái nhỏ tìm cậu thì sao?”
Lạc Trạm vẫn không mảy may phản ứng, bình tĩnh đáp: “Điện thoại của cô ấy cài nhạc chuông riêng.”
Đàm Vân Sưởng: “...”
Hay lắm, không dưng tự tìm cơm chó nhét miệng mình.
Lam Cảnh Khiêm nhìn hai người, bấy giờ mới lấy được di động ra: “Ngại quá, điện thoại của tôi, tôi ra ngoài một lát rồi quay lại.”
“À ừ, thần tượng, nếu anh có việc thì cứ đi đi, chính sự quan trọng.”
Lạc Trạm: “Quá nịnh nọt.”
Đàm Vân Sưởng chột dạ quay đầu lại: “Có sao?”
“Ừ.”
“...”
Lam Cảnh Khiêm đứng ngoài cửa phòng bao, tựa lưng vào cửa cách âm, ý cười trên môi vẫn chưa tan hết, giọng nhận điện thoại cũng hết sức nhẹ nhàng: “Viện trưởng Gia trăm công nghìn việc, sao đột nhiên lại gọi cho tôi thế?”
“Cảnh Khiêm.” Ở đầu dây bên kia, giọng điệu của Gia Tuấn Khê nghiêm túc khác thường.
Lam Cảnh Khiêm thu lại ý cười. Ông quen biết Gia Tuấn Khê đã nhiều năm, dễ dàng nhận ra được cảm xúc trong lời ông bạn già của mình không đúng lắm.
Lam Cảnh Khiêm đi đến một góc hành lang vắng vẻ: “Tôi đang nghe đây, cậu nói đi, xảy ra chuyện gì à?”
Gia Tuấn Khê im lặng một lúc mới nói: “Còn nhớ chuyện tuần trước tôi nói với cậu không?”
“Ừm.” Lam Cảnh Khiêm tiếp lời, “Cậu nói có chuyện cần xác nhận lại, nếu như không gọi điện thì cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn nhớ.”
“...”
Bên kia màn hình điện thoại, Gia Tuấn Khê đang đứng trong phòng làm việc của mình, cúi đầu đọc kết quả giám định ADN.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, ông ta chậm rãi thở phào một hơi: “Có chuyện này, tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi nhưng vẫn không biết phải nói với cậu thế nào.”
Lam Cảnh Khiêm nói, giọng bất đắc dĩ: “Giữa chúng ta đâu cần để ý đến chuyện nhỏ thế?”
“Đây không phải chuyện nhỏ.” Gia Tuấn Khê thở dài, ông ta để lại tờ giấy giám định lên mặt bàn, “Từ sau khi cậu về nước, có từng nghe ngóng chuyện nhà họ Đường chưa?”
Vẻ bình tĩnh của Lam Cảnh Khiêm dường như vừa xuất hiện vết nứt.
Một lát sau, ông cúi thấp đầu, cười nhạt: “Nhà họ Đường đối với tôi đã là chuyện cũ người xưa, quá khứ cả rồi, tôi không để ý đến vậy đâu.”
Gia Tuấn Khê hỏi tiếp: “Con gái Đường Thế Tân, cậu có biết không?”
“Tên Đường Lạc Thiển phải không? Tôi có nhớ con bé. Trước lúc tôi ra nước ngoài vẫn chỉ là cô bé con thôi.”
Gia Tuấn Khê: “Vậy cậu có biết đứa con gái thứ của nhà họ Đường không?”
Lam Cảnh Khiêm nghi hoặc hỏi lại: “Con gái thứ?”
Gia Tuấn Khê: “Ừ, người ta đồn cô bé là con riêng của Đường Thế Tân, đến năm 7 tuổi mới được đón về nhà.”
Lam Cảnh Khiêm phát giác có gì đó không đúng, nhíu mày: “Nếu nhà họ Đường thật lòng muốn đón cô bé về, sao có thể để ở lại bên ngoài tận 7 năm?”
Gia Tuấn Khê khẽ than một tiếng.
“Tôi đã nhờ người tra xét bệnh án của Đường Thế Ngữ, 17 năm trước, sau khi cậu xuất ngoại không lâu, cô ấy nhận được chẩn đoán mang thai ba tháng.”
“Mà cô bé nhà họ Đường, năm nay... vừa khéo 16 tuổi tròn.”
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
75 chương
196 chương
16 chương
51 chương