Đừng khóc

Chương 51 : Đừng khóc

Chờ cảm xúc của Đường Nhiễm ổn định lại, Lạc Trạm dẫn cô lên phòng trà, tại tầng hai của nhà họ Đường.    Đến chiếu nghỉ tầng 1, đang định bước tiếp thì thấy hai bóng người đứng bên trên cách hơn mười mấy bậc thang, bước chân của anh dừng lại.    Hai, ba giây sau, Đường Nhiễm cảm thấy có gì đó không đúng, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Lạc Trạm: “Lạc Lạc, sao thế?”   “...”   Nghe thấy xưng hô này, đáy mắt ông cụ Lạc xẹt qua những tia cảm xúc phức tạp.    Ông nhìn xuống, đứa cháu trai kiệt ngạo, bất tuân một tay dìu cô gái mù, ánh mắt nhìn thẳng ông không hề nao núng. Ông cụ Lạc thu hồi ánh mắt ——   “Không có gì, thấy có người đi tới thôi.” Lạc Trạm nhàn nhạt đáp, “Đi thôi.”   Anh vốn muốn nắm tay cô tiếp tục đi lên, nhưng lại bị Đường Nhiễm nắm chặt góc áo. Trên gương mặt nhỏ nhắn của cô lộ rõ vẻ lo âu và kinh hoảng.    Lần này đến lượt Lạc Trạm bất ngờ. Mắt Đường Nhiễm không thấy được, cũng không quen thân với ông cụ Lạc, theo lý thuyết đáng nhẽ không phát hiện ra điều gì lạ mới đúng.    Anh kiên nhẫn, thấp giọng nói: “Sao không đi nữa?”   Đường Nhiễm chần chờ mấy giây, kéo tay áo Lạc Trạm về phía mình. Lạc Trạm hiểu ý, cúi thấp người xuống, không quên dùng thân mình ngăn ánh mắt soi xét của người đang đứng trên tầng hai nhìn xuống.    Đường Nhiễm đứng sát vào anh, cẩn thận nói nhỏ: “Vừa rồi em không nghe thấy tiếng bước chân, cho nên nhất định bọn họ đã đứng đó từ trước rồi, có phải họ đã nghe thấy mấy lời chúng ta vừa nói rồi không?”   Lạc Trạm suy tư, giương mắt nhìn về phía lầu hai, dừng lại trên người Lâm Dịch và ông nội mình một lát, mới rũ mắt, gật đầu đáp: “Chắc chắn đã nghe thấy.”   “Vậy phải làm sao bây giờ?” Trong giọng nói của cô gái đầy cảm xúc lo lắng, bất an.    Lạc Trạm hỏi: “Em sợ bọn họ đi mách lẻo với bà lão ghê gớm nhà họ Đường à?”   Đường Nhiễm do dự mấy giây, thành thật nói: “Bà nội không thèm để ý em đâu, cùng lắm chỉ ra lệnh cấm túc em ở nhà phụ, không cho ra ngoài thôi. Em sợ họ sẽ nói cho ông nội anh biết. Ông cụ Lạc có phải sẽ mắng anh một trận không…”   Cô gái nhỏ khổ tâm lo lắng vì anh, suy tư hiện rõ trên mặt, Lạc Trạm nghe thấy những lời này, khóe môi không kìm được cong lên.    Gì chứ mấy chiêu trò lừa gạt tâm tư người khác, đặc biệt là khổ nhục kế Lạc Trạm gặp nhiều thành am hiểu, chỉ là lười nhác, khinh thường không thèm sử dụng. Nhưng lúc này trước mặt Đường Nhiễm, chẳng cần kinh nghiệm thực tiễn, anh cũng có thể vận dụng trơn tru những mánh khóe mắt thấy, tai nghe kia một cách nhuần nhuyễn.    “Ông già xấu tính đó ấy à, chỉ mắng thôi còn nhẹ nhàng chán. Ở nhà cứ cách mấy hôm ông ấy lại kiếm cớ lấy gậy chống đánh anh vài trận.”   Đường Nhiễm do dự chốc lát, có chút không tin: “Thế nhưng tất cả mọi người đều nói ông Lạc vô cùng chiều chuộng, bao che anh mà.”   Lạc Trạm xì một tiếng, hờn dỗi: “Hôm nay, ban đầu, anh không chịu đến nhà họ Đường, ông ấy vì muốn bức anh mà thuê hẳn một nhóm đánh thuê chuyên nghiệp chặn ở dưới lầu, bắt ép anh đến đây.”   “A?” Đường Nhiễm gấp gáp: “Vậy, vậy làm sao bây giờ, không thì em sẽ đến giải thích với ông anh…”   “Không sao.”   Đến cùng Lạc Trạm vẫn không nỡ để ai đó lo lắng, anh vui vẻ cười, trấn an: “Người đến là người nhà họ Lạc, nên sẽ không đi mách lẻo với bà lão kia đâu.”   Đường Nhiễm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.    Bước mấy bước, Đường Nhiễm lại như nhớ ra điều gì, quay đầu nhỏ giọng nói: “Bọn họ sẽ không đi tố cáo với ông nội anh chứ?”   Lạc Trạm quét mắt qua ông cụ Lạc phía trên, lười nhác nhếch mép: “Không đâu.”   Lúc này Đường Nhiễm mới thật sự yên tâm: “Anh khá là thân thiết với họ à?”   “Ừ.” Lạc Trạm thuận miệng bổ sung: “Là hai vị quản gia nhà anh——-” Dừng lại một chút lại nói: “Một lão quản gia già khọm, làm việc lâu năm rồi.”   Lời này rơi vào tai vị “già khọm” nào đó: ….???   Quản gia Lâm gồng người cố nén cười.    Dưới cầu thang thiếu niên nào đó vẫn nhìn cô gái bên cạnh không chớp mắt, cẩn thận từng li từng tí dìu cô bước lên bậc thang, hoàn toàn thờ ơ với sự hiện diện của hai người.    Lúc này, ông cụ Lạc chỉ đứng cách đôi thiếu nam, thiếu nữ ước chừng 20 phân.    Hình như sự nóng nảy và khí thế của ông cụ Lạc quá rõ ràng, vì vậy cô gái nhỏ bên cạnh Lạc Trạm tinh tế cảm nhận được, bất an siết chặt lấy tay áo anh.    Lạc Trạm dừng bước chân một chút: “Tối nay thời tiết khá mát mẻ, dễ chịu, anh đưa em ra sân thượng hít thở không khí trong lành chút.”   Đường Nhiễm do dự một lát: “Ông Lạc và mọi người hình như đang chờ chúng ta mà?”   “Bọn họ có việc, vừa xuống lầu rồi, hiện tại chẳng có ai trong phòng đâu, chờ bọn họ trở lại, anh sẽ đưa em qua đó chào hỏi.”   “... Vâng.”   Nhìn bóng dáng một nam, một nữ, khuất bóng sau hàng lang, lúc này ông cụ Lạc vẫn một mực im lặng, mới lên tiếng: “Lâm Dịch, anh thấy sao?”   Quản gia Lâm sớm đã đoán được mình không tránh khỏi một màn này, vì vậy cũng không quá ngạc nhiên, hòa nhã mở miệng: “Hầu hạ thiếu gia nhiều năm như thế tôi chưa từng thấy cậu ấy đối xử như vậy với ai, đúng là cực kỳ mới lạ.”   “Đúng là chưa từng thấy. Không chỉ anh, người làm ông như tôi đây cũng chưa từng thấy.” Ông cụ Lạc lắc đầu: “Lúc trước có lẽ nên đoán được, nếu cô bé này không có ảnh hưởng mạnh mẽ đến thằng nhóc như thế, tính cách của nó sau sự việc đó đã không thay đổi đến mức như vậy.”   Quản gia Lâm thử thăm dò: “Tiên sinh, ngài cảm thấy dáng vẻ hiện tại của tiểu thiếu gia thế nào?”   Ông cụ Lạc im lặng hồi lâu, mới hừ một tiếng, không tình nguyện nói: “... Có chút khó chịu nhưng tổng thể cũng không tệ.”   Quản gia Lâm mỉm cười: “Tính cách của tiểu thiếu gia có rất nhiều nét giống ngài.”   “...”   Ông cụ Lạc quay đầu, nhíu nhíu mày, nhưng cũng không phản đối.   Quản gia Lâm đợi một chút không thấy ông chủ mở miệng, mới nói thêm: “Tôi nhìn biểu cảm, thái độ của tiểu thiếu gia khi ở bên cô bé kia, giống như biến thành người khác vậy, đúng là phải gặp người mình thích, mới thật sự bộc lộ tính cách.”   “Thích?” Ông cụ Lạc quả nhiên bị từ này kích động đến hừ lạnh một tiếng: “Nói ra được những câu như thế với một cô bé mới 16, 17 tuổi, thằng nhóc đó không sợ bị người ta mắng là lưu manh, sở khanh hay sao? May mà chỉ chúng ta thấy,—— nếu là người ngoài chỉ sợ bàn tán sau lưng nó những lời khó nghe không chịu nổi.”   “16, 17 tuổi, không phải qua vài năm nữa là đến tuổi hợp pháp để kết hôn rồi hay sao?” Quản gia Lâm tốt tính nói đỡ.    “...”   “Kết hôn???” Từ này làm cho ông cụ Lạc giận tái mặt. Nhưng tốt xấu gì ông cũng không trực tiếp nổi giận chỉ buông một câu không rõ ràng ý tứ.    Quản gia Lâm suy nghĩ mấy giây, thành thật hỏi: “Ngài lo lắng, vị bà cụ Đường kia không đồng ý?”   “Bà ta có đồng ý hay không, không phải là vấn đề lớn.” Ông cụ Lạc cau mày nói, “Cứ coi như bà ta đồng ý đi, thì bà ta cũng chưa chắc đã thừa nhận thân phận của Đường Nhiễm. Nếu thực sự như thế, đến lúc ấy, tất cả mọi người sẽ chỉ trỏ, nói người thừa kế tương lai nhà họ Lạc ta cưới vợ là con gái ngoài giá thú, không được thừa nhận của nhà họ Đường.”   Ý cười trong mắt quản gia Lâm nhạt đi, bất đắc dĩ nói: “Tiểu thiếu gia không để ý vấn đề này đâu.”   “Hừ thằng nhóc vô pháp vô thiện đó đương nhiên là không quan tâm. Mấy đứa trẻ đó thì quan tâm cái gì chứ? Nói cho cùng vẫn là tuổi trẻ, lúc nào cũng cho là tự mình dựa vào năng lực của mình ép kẻ khác ngậm miệng, ngay cả bốn chữ MIỆNG LƯỠI THẾ GIAN còn không biết viết thế nào, không biết thứ đó đáng sợ ra sao? Bọn nhóc đó nào có suy nghĩ sâu xa được, xưa kia dẫu là hoàng đế cai quản cả thiên hạ cũng không thắng được miệng lưỡi người đời. Haizzz. Phòng dân chi khẩu, thậm ư phòng xuyên (1) đạo lý đơn giản như vậy, ngay cả sách giáo khoa của lũ trẻ còn nói đến vậy mà thằng nhóc này không chịu để trong lòng?”   Quản gia Lâm cười khổ: “Nhưng tính nết tiểu thiếu gia như thế, chỉ sợ ngài nói ra cậu ấy càng nổi tính cứng đầu. Cũng không thể lần nào cũng làm thế này, cậu ấy không nghe lời lại sai người đến áp tải bắt cậu ấy đi.”   Ông cụ Lạc im lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Đứa con gái thứ hai của bà cụ Hàng đã gả đi, gần đây có tin tức gì không?”   Lâm Dịch sững sờ: “Ngài muốn thông qua cô ấy cho Đường Nhiễm một thân thế danh chính ngôn thuận khác?”   Ông cụ Lạc không nói chuyện, nghiêm túc nhìn anh ta.    Quản gia Lâm vội vã cúi thấp đầu đáp: “Chưa hề nghe qua. Từ sau năm đó Đường Thế Ngữ trở mặt với nhà họ Đường, sau khi gả đi rất ít có tin tức về cô ta. Nghe nói cô ấy không hề liên lạc lại với gia đình.”   Ông cụ Lạc: “Cô ta gả đến nhà nào?”   Lâm Dịch lắc đầu: “Tôi không rõ, bên nhà trai là do bà cụ nhà họ Đường sắp xếp cho cô ấy, nhưng hình như không phải cố tình phong tỏa thông tin với bên ngoài.”   Ông cụ Lạc bị câu nói kia khơi gợi lại hồi ức xưa cũ, ông lắc đầu, than: “Nói đến cô nhóc Đường Nhiễm này, tính cách đúng là khác mẹ của con bé một trời, một vực.”   Lâm Dịch cười khổ: “Cũng không phải, danh tiếng của vị tiểu thư nhà họ Đường ấy ngày xưa khiến bao nhiêu thế gia công tử vừa nghe đã sợ mất mật… Nhưng nếu không phải tính tình cô ấy ngang ngược, không sợ trời không sợ đất như thế, thì bà cụ Hàng cũng đâu đến nỗi lao tâm khổ tứ vì con gái đấy vậy, chỉ sợ cũng không phải đến bước sử dụng thủ đoạn dùng bào thai chết để lừa gạt con gái mình.”   Ông cụ Lạc nghe xong, không đồng tình hừ một tiếng: “Ta không kỳ thị bà ta thủ đoạn tàn nhẫn, máu lạnh, nhưng dù gì cũng không nên dùng với chính con gái đẻ và cháu ruột của mình.”   Lâm Dịch gật đầu: “Lão tiên sinh nói chí phải.”   “Vậy anh cảm thấy với tính tình của Đường Thế Ngữ, cô gái đó có thực sự nhắm mắt đưa chân, quên đi tất cả lập gia đình hay không?”   Lâm Dịch do dự một chút, mới thản nhiên mở miệng: “Thật ra năm đó có người nói, Đường Thế Ngữ vì muốn thoát khỏi mẹ mình mới lấy lý do kết hôn, gả đi nước ngoài, —— nhưng những năm nay không có chút tin tức gì về cô ấy, nên tôi cũng không dám phát biểu gì thêm.”   “Cái này,” Ông cụ Lạc trầm tư một lát mới mở miệng: “Cậu đi tìm thám tử giỏi nhất, lần theo tin tức xuất ngoại theo chồng của cô ta đi. Điều tra thêm về nhà chồng của Đường Thế Ngữ, thuận tiện kiểm tra tình hình hiện tại của cô ta.”   Lâm Dịch ngạc nhiên nói: “Lão tiên sinh, ngài thật sự muốn chuẩn bị 1 thân phận mới cho Đường Nhiễm?”   Ông cụ Lạc im lặng vài giây, hừ lạnh: “Tôi làm gì còn cách nào khác với thằng nhóc cứng đầu kia —— Dù sao cũng phải nhúng tay vào, đâu thể trơ mắt bỏ mặc nó kéo cả nhà họ Lạc đi theo được.”   Quản gia Lâm cong cong mắt, tươi cười nói: “Vâng vâng ngài nói gì lý do gì cũng hợp lý hết..”   Ông cụ Lạc nghiêng người: “Cái gì mà lý do?”   Quản gia Lâm cười ôn hòa, không đáp.   “Được rồi, chúng ta vào phòng trà thôi. Anh không nghe thấy thằng nhóc kia trước khi đi nhắc nhở chúng ta sao —— sợ tôi chân yếu đi không kịp, khiến nó vất vả đưa con gái nhà người ta đi dạo một chuyến.”   Ông cụ Lạc cười lạnh, oán niệm nói.    “Nuôi thằng nhóc này nhiều năm như thế, nó đối xử với tôi còn không bằng 1% của một cô gái mới quen. Đúng là thằng nhóc vô lương tâm.”   Lâm Dịch cười đi theo sau, cuối cùng hỏi một câu: “Đã muốn điều tra Đường Thế Ngữ. Vậy có tìm hiểu luôn người đàn ông khiến cô ấy có con trước khi kết hôn luôn không, lão gia?”   Ông cụ Lạc dừng chân, suy nghĩ một chút, mới đáp: “Là bạn trai lúc trước của cô ta?”   “Vâng.”   “Anh chàng nhà nghèo nào đó?”   Lâm Dịch nghĩ nghĩ, đáp: “Hình như là… về sau cũng không có tin tức người đó. Năm đó ngài lệnh cho tôi tìm người thân cho Đường tiểu thư, ngay cả cha ruột của cô bé tôi cũng không tra ra được. Có lẽ là tất cả dấu vết đều bị nhà họ Đường xóa sạch sẽ.”   “Hừ, bà lão kia xuống tay với cả con gái ruột cũng chẳng chút lưu tình, chớ nói chi đến một người dưng nước lã làm trễ nải hết kế hoạch thông gia kéo lợi ích của bà ta.”   Lâm Dịch khẽ thở dài: “Lúc ấy tôi thăm dò được hai người họ gặp nhau khi còn học đại học, có lẽ vì tránh né tai mắt nhà họ Đường, nên bọn họ yêu đương bí mật, vì vậy cũng ít người biết. Chỉ có bạn cùng phòng với Đường Thế Ngữ là loáng thoáng nghe thấy cô ấy nói qua. Nghe đồn là trẻ mồ côi, dù nghèo nhưng lại là học sinh xuất sắc nhất trường, dùng học bổng toàn phần làm phí sinh hoạt. Thành tích vô cùng tốt, nhưng cụ thể ra sao thì không để lộ.”   Ông cụ Lạc im lặng một lát, vừa đi vừa thấp giọng nói: “Sau đó thì sao? Người kia đâu?”   Lâm Dịch: “Không biết. Như là bốc hơi khỏi trái đất vậy.” Lâm Dịch do dự một chút, đè thấp giọng nói: “Tôi đã từng hoài nghi, không biết có phải bị…”   “Chớ nói nhảm.” Ông cụ Lạc tức giận cắt ngang lời ông ta.    “Vâng.” Quản gia Lâm cười khổ: “Nhưng mà coi như không có việc gì, nhưng một sinh viên nghèo bối cảnh khó khăn, nghèo túng như thế đối đầu với nhà họ Đường bề thế, quyền lực, chỉ sợ cũng chẳng có kết quả tốt.”   “Đúng thế.” Ông cụ Lạc yếu ớt thở dài: “Ít nhất trong nước dám chắc có đất cho anh ta sinh sống, lập nghiệp. Đại khái có lẽ là đã lưu lạc đến quốc gia hẻo lảnh nào đó rồi.”   Lâm Dịch: “Vậy có cần tra anh ta không?”   Ông cụ Lạc: “Không cần. Mấy sinh viên nghèo, không bối cảnh lại trắng tay như thế có thể làm nên được sóng gió gì chứ. Cứ xuống tay từ chỗ Đường Thế Ngữ trước đi.”   “Vâng thưa lão tiên sinh.”   Sau khi ban hành, lòng dân oán thán, nhưng Chu Lệ Vương nhắm mắt làm ngơ thậm chí cho quân đội áp chế dân chúng bằng bạo lực. Cuối cùng không thể chịu nổi chế độ hà khắc bóp nghẹt đường sống của luật pháp khởi nghĩa nổi dậy, vua Chu Lệ Vương phải tháo chạy đến Sơn Tây Hoắc Tây An… (truyện còn rất dài nên các bạn tự tìm hiểu nhé). Cái này mình dịch từ tiếng trung ra nên có chỗ không chính xác thì các bạn góp ý nhé, để chú thích mang giá trị cao hơn_BRANDY.