Đừng khóc

Chương 50 : Đừng khóc

Bầu không khí như lắng lại.   Đợi hồi lâu mà không thấy anh đáp lời, Đường Nhiễm không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Lạc Lạc? Sao anh không nói gì?”   “...”   Trong bóng tối, Đường Nhiễm nghe được tiếng thở dài thật khẽ, rồi anh cười, vẫn là dáng vẻ lười nhác bất đắc dĩ nhưng lại thêm mấy phần tự giễu: “Em vô lại quá đấy, cô gái nhỏ.”   Đường Nhiễm: “Dạ?”   Lạc Trạm trở tay, nắm ngược lại cổ tay mảnh khảnh của ai kia, chẳng mấy khó khăn bao trọn lấy đôi bàn tay của cô gái nhỏ.   Sau khi đã đảm bảo không còn tình huống bất ngờ tương tự như vừa rồi xảy ra, anh nâng mí mắt, cười như có như không, nói: “Thì giống như khi thi đấu ấy, đối phương còn đang đếm ngược, mới đến 5 – 4 – 3 mà em đã bắt đầu rồi – không phải vô lại thì là gì?”   Lạc Trạm vừa nói, vừa nhân lúc cô gái nhỏ không để ý, chậm rãi ổn định lại nhịp tim và hô hấp của mình. Mới hôn một cái lên mu bàn tay mà tim đã đập rộn đến như vậy, vết nhơ này nhất định phải xóa sạch, lỡ mà bị nắm được nhược điểm, chẳng phải sau này sẽ bị cô đem ra làm trò cười sao!   Đường Nhiễm sao biết được tâm tư của vị tiểu thiếu gia trước mặt, chẳng mấy chốc đã bị anh đánh lạc hướng, lúng túng giải thích: “Nhưng em có thi gì với anh đâu.”   Lạc Trạm đáp: “Em hỏi một câu, anh trả lời một câu, sau đó là đề xuất tiêu chuẩn đo lường và tiến hành kiểm tra thực nghiệm đánh giá kết quả - đây là thi chứ còn gì nữa.”   “...”   Kỹ năng xảo biện đổi trắng thay đen, ứng biến thần tốc của Lạc Trạm đã đủ khiến đám bạn bè đồng lứa khốn đốn rồi, chứ đừng nói là một cô bé chưa từng tham gia một buổi tranh luận nào. Đường Nhiễm nghe anh nói xong mà thấy như lạc vào sương mù.   Trông biểu cảm ngày càng trở nên mông lung mờ mịt trên mặt cô, Lạc Trạm – lúc này đã khôi phục lại nhịp tim bình thường –cong môi cười tinh ranh.   Suy cho cùng vẫn chỉ là một cô bé con, sau này nhất định phải giám sát chặt chẽ hơn, không thể để người khác lừa đi mất được.   Sau mấy giây, Đường Nhiễm đã ngẫm xong trình tự logic trong lời Lạc Trạm, cô nghiêm túc gật đầu: “Anh nói đúng.”   Anh chàng nào đó hoàn toàn không chột dạ, tiếp lời: “Phản ứng ban nãy của em làm anh quá bất ngờ, anh bị hù nên tim đập nhanh hơn cũng là chuyện hết sức bình thường. Thế nên mới nói em cướp cò đấy.”   Đường Nhiễm xấu hổ, hỏi lại: “Vừa nãy em dọa anh bất ngờ à?”   Lạc Trạm chột dạ đúng một giây: “Vẫn ổn.”   “Nhưng mà còn một chuyện anh chưa nói.” Đường Nhiễm ngẩng đầu “nhìn” anh.   “Ừm?”   Lạc Trạm chẳng hề lo lắng. Anh rất có lòng tin vào “tài năng hùng biện” của mình, sao có thể bị một cô gái nhỏ làm khó được.   Lạc Trạm thấy cô ngước lên nhìn mình, đôi mắt cười cong lên, đôi lúm đồng tiền điểm trên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Nếu là em với anh thì không cần thi đâu.”   Lạc Trạm giật mình: “Tại sao?”   “Vì chắc chắn em sẽ thua.” Cô khẽ cười, “Lúc anh xoa đầu em, gọi em là sói mắt trắng, thì tim em đã bắt đầu đập nhanh hơn rồi, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi nữa.”   “...”   Lạc Trạm lại một lần nữa đứng hình. Mà cô gái nhỏ trước mặt anh lại không hề hay biết điều đó: “Chắc là vì mức giới hạn của em thấp hơn anh, nên mới...”   Tiếng nói càng lúc càng nhỏ dần, Lạc Trạm không nghe lọt nổi chữ nào nữa.   Phải mất hơn chục giây Lạc Trạm mới hoàn hồn, trái tim trong lồng ngực vừa mới an ổn chưa được bao lâu lại bắt đầu đập loạn, nhanh đến mức như muốn nhảy ra ngoài.   Lạc Trạm vẫn đang nắm cổ tay Đường Nhiễm, có lẽ do hiệu quả truyền âm của thể rắn càng làm thính lực của Đường Nhiễm thêm nhạy bén, nói một hồi, cô đột nhiên dừng lại.   Đường Nhiễm im lặng cảm nhận, rồi lại “nhìn” sang Lạc Trạm, ánh mắt càng lúc càng hoang mang: “Lạc Lạc, hôm nay tim anh không khỏe phải không?”   “...”   Lạc Trạm không đáp.   Một lát sau, anh bất ngờ cúi xuống, tiếng cười khàn mà trầm thấp: “Không đâu, là anh thua.”   Đường Nhiễm: “Dạ?”   Lạc Trạm buông một tay Đường Nhiễm ra rồi kéo tay còn lại của cô đặt lên ngực mình. Tư thế xa lạ khiến Đường Nhiễm ngơ ngác đến mất quên cả giãy giụa, Cho đến khi bàn tay nhỏ bé của cô bị tay anh phủ lấp, áp chặt lên áo sơ mi. Qua lớp vải mong manh, Đường Nhiễm có thể cảm nhận được độ ấm của cơ thể đối phương, cũng có thể nghe thật rõ từng tiếng đập của trái tim anh.   Lạc Trạm rũ mắt, chăm chú ngắm nhìn từng đường nét thanh tú trên gương mặt của cô gái nhỏ, anh cười:   “Em có nghe thấy nó hưng phấn đến mức nào không?”   “...” Ráng đỏ đã phủ lên khuôn mặt cô gái nhỏ từ lúc nào.   “Bây giờ em có biết vì sao nó lại đập nhanh như vậy?”   “...”   Tiếng cười thật trầm chẳng hiểu sao lại theo lỗ tai cuộn vào lòng, lăn tăn gợn sóng, làm lòng người ngứa ngáy. Đường Nhiễm nghiêm mặt muốn rút tay về.   Hiển nhiên lúc này Lạc Trạm không muốn giả làm người tốt nữa, ghì chặt tay cô gái nhỏ không chịu buông.   Anh cười, lười biếng tựa vào lan can: “Vừa nãy nói bị em hù là lừa em đấy, chính bởi vì tiếp xúc thân mật với em nên tim anh mới đập rộn lên —— nếu em còn tiếp tục trêu chọc anh như thế, có khả năng tim anh sẽ không thoải mái thật đó, ví dụ như do hưng phấn quá độ mà bị đưa thẳng vào viện chẳng hạn —— nên anh quyết định nhận thua trước.”   Đường Nhiễm cố thế nào cũng không rút tay về được, chỉ đành từ bỏ, cô ngước khuôn mặt ửng đỏ lên phản bác: “Chính anh nói, mức giới hạn của anh và Lạc Tu cao hơn người bình thường rất nhiều, nên em mới muốn thử mà.”   “Ừ, là anh nói.” Lạc Trạm thừa nhận rất tự nhiên.   Đường Nhiễm khẽ nhíu mày: “Nhưng nếu như do em, vậy rõ ràng là anh có phản ứng với loại kích thích nhỏ này, tức là hệ thần kinh của anh cũng điều chỉnh làm tăng tốc độ quá trình tiết dopamine.”   Lạc Trạm: “Không giống.”   Đường Nhiễm: “Không giống chỗ nào?”   “...”   Lạc Trạm mím môi cười, anh tiếp: “Những hành động như thế, là kích thích từ bên ngoài, có thể thúc đẩy quá trình tiết dopamine ở người bình thường, nhưng lại không hiệu quả với anh.”   Đường Nhiễm: “Rõ ràng là anh có...”   Lạc Trạm: “Là vì em không giống.”   Đường Nhiễm: “?”   “Hành động đó của em đối với anh không phải kích thích từ bên ngoài.” Lạc Trạm khom người cười, “Với anh mà nói, em chính là dopamine, là căn nguyên của mọi sự vui vẻ.”   “...”   Đường Nhiễm ngơ ngẩn nhìn anh.   Lạc Trạm hỏi: “Nên em nghĩ mà xem, khi em làm những hành động đó, hay nói ra những lời đó, anh sẽ không phản ứng lại sao?"   Im lặng rất lâu, Đường Nhiễm mới gom đủ dũng khí, lí nhí nói ra điều nghi hoặc của mình: “Vì sao em lại là dopamine của anh?”   Lạc tiểu thiếu gia đáp chẳng hề nghĩ ngợi: “Đương nhiên là bởi vì anh th——”   Một giây trước khi buột miệng nói ra đáp án nơi đáy lòng, Lạc Trạm đã kịp bóp phanh.   Anh cảm giác như có hai ngọn núi đang đè trên vai mình nặng trĩu:   Ngọn bên trái ghi “16 tuổi tròn”.   Ngọn bên phải viết “Tam niên khởi bộ”.   Lạc Trạm: “...”   Vị tiểu thiếu gia nào đó đấu tranh tư tưởng đến khổ sở, trong lòng chật vật không thôi.   Im lặng mất mấy giây, anh mới nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Bởi vì anh tốt bụng, anh nhiệt tình, lấy giúp đỡ người khác làm vui, lại còn có tâm lý muốn bảo vệ thái quá. Mỗi lần gặp em thì lại như mắc hội chứng Stockholm (1) vậy, không đối xử tốt với em sẽ cảm thấy toàn thân khó chịu.”   Đường Nhiễm bị anh chọc cười: “Thực ra em cũng có cảm giác như vậy.”   Lạc Trạm: “...”   Lạc Trạm: “?”   Đường Nhiễm cong mắt cười: “Vì từ trước tới nay, chưa từng có ai bên cạnh đối xử với em như anh cả. Ban đầu, bà cũng chỉ là người mà nhà họ Đường thuê tới chăm sóc em thôi, về sau chung sống lâu ngày nên tình cảm sâu đậm... Nhưng Lạc Lạc anh thì không thế.”   Lạc Trạm nghẹn ngào, thấp giọng hỏi: “Không giống chỗ nào?”   “Ngay từ lúc đầu, Lạc Lạc luôn đối tốt với em vô điều kiện. Rõ ràng là em chẳng có gì để báo đáp anh cả.” – Đường Nhiễm nói, “Chỉ có anh không ngại mưa chạy đi tìm em, cũng chỉ có anh kiên nhẫn nói chuyện với em, anh còn đưa em đi xem người máy, đưa em đi khám mắt, còn nói muốn em coi anh là hồ ước nguyện...”   Đến đây, cô gái nhỏ thoáng ngừng lời, càng nói giọng cô càng nghẹn lại, nhưng nụ cười trên môi chưa giây phút nào nhạt đi.   “Khi đó em rất muốn nói, Lạc Lạc không phải tiểu thiếu gia kiêu ngạo lạnh lùng như trong lời đồn đâu. Anh ấy chắc chắn là người dễ mềm lòng nhất, thiện lương nhất, nên mới tốt với em như thế, giúp em, an ủi em, ở bên cạnh em.”   Trong thoáng chốc, cả hai cũng im lặng.   “Anh là người như thế.” Lạc Trạm đột nhiên mở lời.   “?” Đường Nhiễm còn đang chìm trong cảm xúc của bản thân, nghe vậy thì ngước lên.   Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng thở dài thật khẽ: “Anh vốn chính là kiểu người như bọn họ đồn đại. Tính cách lạnh lùng, cao ngạo, thờ ơ, cũng chẳng có gì tốt đẹp đứng đắn. Không thèm để ai vào mắt, không vướng bận chuyện gì trong lòng... Chẳng thiện lương, chẳng nhiệt tình giúp đỡ gì hết, không có một chút nào.”   Đường Nhiễm đã lấy lại tinh thần, vội cãi lời: “Lạc Lạc rõ ràng là một người rất dịu dàng, rất——”   “Chỉ với mình em thôi.”   Lạc Trạm cắt ngang lời cô.   Giọng anh rất trầm, trịnh trọng như đang tuyên bố: “Chỉ mình em thôi, không phải anh tốt bụng, mà vì đó là em, có hiểu không?”   “...”   Đường Nhiễm ngỡ ngàng.   Đây là lần đầu tiên có người nói với cô như vậy.   Lạc Trạm nói: “Vì em xứng đáng, Đường Nhiễm, vì em xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất, dịu dàng nhất trên thế gian này.”   (1) Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc. Tuy nhiên, những cảm xúc nói trên của "nạn nhân" hoàn toàn vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua. Hệ thống quản lý dữ liệu bắt cóc của FBI ước tính ít nhất tám phần trăm nạn nhân có biểu hiện của hội chứng Stockholm.