Những chuyện rắc rối thật sự đã qua đi, ai cũng tìm ra một lối thoát cho riêng mình mà sao Cự Tàn Tôn vẫn cứ cố chấp, anh cố giữ sự tồn tại của Hữu Túc cho riêng anh, ngày cô đi, anh đã khóc rất thương tâm và phẫn nộ, lòng tự tôn của một người đàn ông không phải anh không có, nhưng có khi nào chúng ta tự hỏi rằng yêu thương một ai đó bằng cả tâm cả dạ thì khi người ấy biến mất mãi mãi, liệu ai giữ được những cảm xúc đau đớn đó ? Mỗi ngày đều đi qua bằng nước mắt, bằng tổn thương, bằng hối tiếc ? Nhất Gia và Anh Lớn cùng nhau sang Úc, bắt đầu lại sự nghiệp, kinh doanh 1 cách quang mình chính đại, Lumak cũng đầu tư vào Đại Âu sau khi Lamfao nhường lại tập đoàn cho cô ta, Khải Tư rời đi cùng Di Nhược khi cô xuất hiện và nói muốn đi du lịch khắp nơi, cũng mất khá nhiều thời gian để làm rõ mọi thứ nhưng chuyện gì rồi cũng sẽ có hướng giải quyết của nó, chỉ là không nhanh quá thôi. Tồn Thị chính thức bị sát nhập vào Đại Âu, Tư Lư sau lần xuất hiện cuối cùng ở khu rừng thì hắn cũng biến mất không chút dấu vết, có người nói hắn sang Thái nhưng có người lại nói thấy hắn ở một thư viện sách nào đó. Tiệm bánh của Hữu Túc và Cự Tàn Tôn cũng chính thức đóng cửa vĩnh viễn, do chính Cự Tàn Tôn hạ lệnh sau khi đưa cô về lại đây, Đại Âu từ lớn đến bé, từ Nhất Gia đến Cửu Gia đều đến viếng đám tang của Hữu Túc, Y Cược ngồi im lặng suốt cả ngày bên cạnh ảnh của Hữu Túc, cha mẹ cô khóc đến nghẹn lòng khi nghe bác sĩ nói là cô bị ung thư tủy và đã không thể qua khỏi, tất cả cũng là đừng làm cho họ quá đau lòng khi biết rõ nguyên nhân thật sự vì sao, nhưng không ai thấy Cự Tàn Tôn đâu cả ? Nhưng cũng chẳng ai dám lên tiếng hỏi anh ở đâu ? Cự Tàn Tôn đứng trên sân thượng của W, gió rất lộng cứ thổi hơi lạnh vào mặt anh, anh đứng đó đã 2 tiếng liền, anh khẽ cúi đầu với bầu trời, sau đó anh ngước lên nhìn : -Hữu Túc, tôi yêu em. Khoảng thời gian hơn 2 năm cho tình yêu của Hữu Túc và Cự Tàn Tôn, lúc cô còn ở cạnh anh, anh không nói được rằng anh rất yêu cô, đến tận bây giờ khi cô đi thì anh mới có dũng cảm nói, để làm gì chứ ? Anh hi vọng gì sao, ừ, anh muốn gửi nó theo một cơn gió nào đó, xin nó mang đến bên tai cô thay anh, anh phải sống tiếp vì điều gì đây ? Cô không cho anh chết thì anh biết làm gì đây, em làm khó anh quá đấy Hữu Túc, anh muốn nắm lấy đôi vai của em quá, Cự Tàn Tôn anh đánh mất hết mọi tự tôn mà yêu thương em, xin em đừng đi mà em vẫn phải đi. Nếu có thể anh muốn ôm lấy em lần nữa, anh thay đổi cách nhìn nhận của chính anh đối với quá khứ lẫn những con người mà trước kia anh cho là không đáng để sống, lúc trước chưa có ai từng làm anh đau vì anh cũng chẳng biết đến giới hạn nỗi đau là gì, em là kết quả cuối cùng mà số phận mang đến cho anh, ít nhất là cho đến tận hôm nay, anh nhận ra là anh đã bỏ lỡ quá nhiều điều tốt đẹp của cuộc sống, em dạy anh cách yêu lại một người bằng sinh mạng, dạy anh cười hạnh phúc, dạy anh đi qua mệt mỏi bằng những tách tra ngày mưa cùng em, hay em sẵn sàng chửi thề cho anh nghe khi em thấy nó thật quá mức côn đồ, để làm gì chứ ? Anh không cần mấy thứ này, em thật vô trách nhiệm mà, dạy anh cả đống cảm xúc, để lại cho anh tình yêu của em rồi em đi xa giải thoát một mình, mang anh theo đi chứ, Hữu Túc … HẾT Ngoại truyện sẽ đăng sau. Thank nhé ! Truyện khác : Giáo Sư Mục Của SInh Viên Lạc