Hữu Túc giằng co tay cô khi đang bị thuộc hạ của Tư Lư giữ lấy : -Buông tôi ra. Tư Lư vuốt nhẹ vào mặt cô rồi mĩm cười và xoay lưng bỏ đi rất nhanh vì đám người Lục Nghị đang đứng đợi hắn ở phía sau. Hữu Túc từ đầu tới cuối đều không nói được hay hỏi được gì cả, cô cứ bị lôi đi như bao tải và bị giam lỏng trong phòng, mọi cửa ra đều có người canh gác cẩn trọng, trong lòng cô tự hỏi là Cự Tàn Tôn lúc đó có bị thương không ? Nếu Cự Tàn Tôn đã bị thương vậy anh có sao không ? Hữu Túc ngồi trên thảm mà lòng như lửa đốt, biết vậy cô đã nghe lời anh ở trong tiệm rồi, nếu vậy thì bây giờ cô đã không trở thành gánh nặng cho anh. Hữu Túc ném đống sách trên kệ vào trong lò sưởi rồi mở miệng chửi thề, tên khốn Tư Nghiêm. Đến tận tối khuya thì Hữu Túc cũng ngồi dậy, cô không nhớ là mình đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khi cô đứng dậy đi tới bên cửa sổ nhìn xuống thì thấy đèn xe choáng ngợp, rất đông xe dừng lại trước khuôn viên của tòa nhà này. Cô nhìn thấy Tư Lư vừa bước xuống xe thì cô cũng quay lưng đi về phía cửa, cửa khóa ngoài mất rồi, đứng tần ngần trước cửa chưa được 10 phút thì Tư Lư vừa đúng lúc đẩy cửa đi vào, nhìn Hữu Túc đang đứng thẫn thờ trước cánh cửa mà trong phòng, trước lò sưởi thì đồ đạc lung tung khắp nơi, hình như cô vừa trút giận lên đồ đạc trong phòng, Tư Lư khẽ cười rồi hắn nói : -Em thật là phá hoại. Hữu Túc nghe tiếng hắn nên cô cũng lùi lại phía sau ngay, sau đó cô ném mọi thứ gần đó mà cô lấy được về phía Tư Lư, không làm anh ta đau dù chỉ một cọng tóc, cô định lấy ghế gỗ ném thì bị Tư Lư giữ chặt 2 tay lại về phía sau lưng, rồi hắn đưa tay giữ lấy cằm của cô và nói : -Phụ nữ như em thật chẳng biết đánh vần 2 chữ dịu dàng, em khiến anh thật hận không thể giết ngay. Hữu Túc dùng chính đầu cô đập mạnh vào cằm của Tư Lư, Tư Lư bị đau nên buông cô ra ngày : -Tư Nghiêm, thả tôi ra, thả tôi ra. Tư Nghiêm nhếch môi, sau đó hắn kéo cô về phía giường ngủ, Hữu Túc không sợ bị hắn giết chết nhưng việc cô sợ nhất là bị hắn làm càn, cô muốn cô chỉ thuộc về duy nhất Cự Tàn Tôn, Tư Nghiêm đẩy cô ngã lên giường, sau đó hắn cũng nhanh chóng nằm đè lên cô và giữ chặt 2 tay cô lên trên đầu : -Khi nào tôi thắng, anh nhất định mang xác Cự Tàn Tôn đến cho em nhìn. Hữu Túc căm phẫn nhìn Tư Nghiêm, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ căm giận một người nào đó đến mức muốn giết chết kẻ đó ngay như lúc này, cô nghiến răng nhìn Tư Lư, hắn cũng chẳng nói gì, chỉ khẽ cười rồi cúi đầu xuống hôn lên trán cô : -Khi nào tôi giết được người em yêu, lúc đó chính là lúc em đau đớn nhất, tôi sẽ rất mong đợi, tôi sẽ giết luôn tên Vương Bảo, hẳn là lúc đó em sẽ đau đớn tột cùng nhỉ. -Vương Bảo ??? – Hữu Túc quay lại nhìn hắn, tại sao Vương Bảo lại xuất hiện ở đây. Nói rồi Tư Lư buông tay cô ra rồi nằm sang bên cạnh cô, hắn ôm lấy cô từ phía sau, không cho cô chạy khỏi tay hắn, Hữu Túc giằng co một chút nhưng không thể làm lại sức của Tư Nghiêm, cô đành nằm im : -Anh đã bắt Vương Bảo sao ? Cậu ấy có thù gì với anh ? Nhưng anh rốt cuộc là ai ? Tư Nghiêm nhìn vào chiếc cổ thanh tú của cô từ phía sau và nói : -Tôi nói rồi, tôi là Tư Nghiêm là người đã tặng cho Cự Tàn Tôn vết sẹo trên lưng, còn Vương Bảo thì hắn là cháu của Đại Âu, có thể làm bia đỡ đạn tốt.