Mưa liên tiếp 4 ngày liền, sau khi tạnh mưa thì Cự Tàn Tôn lập tức cùng Hữu Túc và 3 người kia trở về ngay trong đêm, có lẽ đủ thời gian cho Đại Âu tan hoang dưới tay Tồn Thị rồi, giờ mà anh xuất hiện thì đúng là như ý định của Tư Lư. Để xem sau bao nhiêu năm không gặp hắn thì hắn đã thay đổi như thế nào mà đến nổi xuất hiện như ma quỷ mà không ai biết được hắn là ai ? Khi vừa đáp máy về đến nơi thì vài chiếc xe đua bóng loáng đã dừng trước cửa ra vào của sân bay, chờ Cự Tàn Tôn xuất hiện, Hữu Túc bị anh đẩy sang cho Y Cược và Lam Bá : -Bảo vệ cô ấy. Và anh cũng quay sang xoa nhẹ vào khuôn mặt của Hữu Túc và nói : -Ngoan ngoãn ở nhà nhé, tôi sẽ về sau. Nói rồi anh cũng nhanh chóng di chuyển đi cùng Khải Tư và đám người kia, chẳng nhìn mặt cô lấy thêm một chút nào nữa. Có việc gì mà sao anh lại rời đi đột ngột và hối hả như thế, tại sao khi đám người đó xuất hiện thì mùi tanh của máu lại hiện diện và vây lấy Cự Tàn Tôn ? Tại sao chứ ? Đang có chuyện động trời gì xảy ra sao ? Hữu Túc muốn hỏi anh nhưng không thể, Y Cược kéo cô quay lại xe của họ và rời đi thật nhanh, Lam Bá lái xe rất nhanh, vẻ mặt của 2 người họ cũng biến sắc không kém, lúc xe chạy ngang qua khách sạn W thì Hữu Túc cũng ngạc nhiên đến bàng hoàng, trông bên ngoài nó lúc này thật thảm hại, tuy bên ngoài đang dựng lên bảng cấm vào đang sữa chữa nhưng nhìn vào thì ai cũng đoán được là nó vừa trải qua một cuộc rung chuyển rất dữ dội. Cự Tàn Tôn ngồi trầm ngâm phía sau xe, Thất Gia nhìn anh rồi nói : -Nhất Gia và Anh Lớn đã bị dồn vào Hàm Rồng, tuy chống chọi được nhưng không thể duy trì quá lâu, Lamfao cũng đang đối phó với bè phái của Tư Lư, Cự Thiếu, anh định làm gì tiếp theo ? Cự Tàn Tôn lập tức hạ lệnh cho đám người phía sau anh lập tức tập hợp thêm lực lượng đang phân chia khắp nơi về chân cầu bến tàu Địa Lưu bị bỏ hoang, chưa đầy 10 phút sau thì tất cả đã đứng tụ tập đợi lệnh của Cự Tàn Tôn, anh đứng dậy và nhảy xuống khỏi xe : -Các người tấn công vào trụ sở Tồn Thị dưới lệnh của Khải Tư. Khải Tư hình như nắm bắt được tình hình lúc này, bên Tồn Thị đang tập trung xâu xé đám người Nhất Gia ở hàm Rồng thì lại quên mất phòng thủ nghiêm ngặt cho Tồn Thị, nhận lệnh xong thì Cự Tàn Tôn cũng lập tức rời đi, anh đi một mình bí mật tiếp cận hàm Rồng. Anh Lớn lúc này cũng đã bị thương, nhưng ông vẫn còn chịu đựng được, Nhất Gia đang ngồi uống nước thì có người chạy vào báo tin : -Cự Thiếu đã về thưa Nhất Gia. -Hay lắm, chuẩn bị đi mọi người. – Nhất Gia đứng dậy, sau đó các Gia còn lại cũng nhanh chóng chấn chỉnh lại tinh thần và chuẩn bị súng đạn. Đúng như lời của Cự Tàn Tôn nói trước khi rời đến Nhật Bản, chẳng mấy chốc Tồn Thị làm loạn, Cự Tàn Tôn đã lẻn vào được doanh trại của Tư Lư, bọn người Tư Lư hoàn toàn không đề phòng tới việc người ngoài xâm nhập vào, bọn chúng chỉ chực chờ đám người Nhất Gia ló mặt ra để tàn sát, Cự Tàn Tôn ngồi trong bóng râm trên một ngọn cây rất cao và quan sát tỉ mỉ, khi nhìn thấy Lục Nghị thì anh cũng chẳng mấy quan tâm nhưng khi cái người đã từng đi cùng Hữu Túc lại xuất hiện và được gọi là « Tư Ca » thì anh cũng có chút kinh ngạc, là hắn đây sao, kẻ mà làm anh rất muốn giết người theo cách độc ác nhất. Nhưng không sao, hắn có thay đổi thì mặc hắn, giết thì vẫn giết, sau đó Cự Tàn Tôn dùng đồng loạt 3 cung tên, trên mỗi mũi tên đều được anh đặt sẵn thuốc nổ sẽ nổ ngay khi vừa tiếp xúc mạnh, anh chĩa cung về hướng doanh trại của Tư Lư và dùng lực kéo cung rất mạnh rồi buông tay ra. Mũi tên bay về 3 hướng khác nhau nhưng tất cả đều có mục tiêu, bay đến 3 trại lính ở 3 góc khác nhau, khi mũi tên vừa bay trúng vào 1 phần trên lều trại thì lập tức phát nổ, những trại xung quanh cũng bốc lửa cháy ngùn ngụt, đám người của Tư Lư cũng một phen hú vía, lập tức tháo chạy thoát khỏi nơi đang cháy và lập tức nháo nhào lên trong tư thế phòng vệ xung quanh, Lục Nghị nhận được tin báo thì lập tức báo cáo ngay cho Tư Lư, Tư Lư đưa mắt nhìn về phía khói đang bốc lên tối đen cả một khoảng trời thì hắn nói : -Cự Tàn Tôn đang ở đây, tìm hắn đi.