Đến tối thì anh đưa cô về tiệm, Lam Bá và Y Cược đang lái xe ra thì gặp 2 người bọn họ vừa về tới, cúi chào Cự Tàn Tôn xong rồi 2 cậu ấy cũng tự động rời về, Hữu Túc tháo giày ra rồi đi vao bếp, cô khuấy 2 tách trà rồi mang ra đặt trước lò sưởi, bên cạnh là đống sách đang xem dỡ của Cự Tàn Tôn, Hữu Túc ngồi xuống cầm quyển sách lên nhìn trong khi Cự Tàn Tôn đang tắm. Một quyển sách về giá trị cuộc sống được xuất bản rất lâu rồi, cô đọc vài trang thì thấy thích thú, Cự Tàn Tôn vừa lau tóc vừa đi ra nhìn thấy cô đang nhìn chăm chăm vào cuốn sách thì anh cũng bước khẽ lại gần cô và ngồi xuống, anh kéo cô nằm gác đầu lên chân anh và nói : -Hay đúng không ? -Ừm, nhưng giá trị cuộc sống chỉ kết thúc khi nào chúng ta không thể tiếp tục làm việc có ý nghĩa … - Hữu Túc đọc 1 câu trong cuốn sách. Cự Tàn Tôn cúi đầu xuống hôn cô và nói : -Có một người quan trọng để sống cùng là 1 giá trị. -^o^ … - Hữu Túc liếc mắt nhìn anh, sau đó cô đưa tay kéo đầu anh xuống và hôn vào mũi anh 1 cái. Anh cười khẽ, lần đầu tiên thấy anh dễ chịu như vậy, Hữu Túc nhìn anh rồi nhìn sang tách trà, Cự Tàn Tôn uống 1 chút trà rồi anh lại quay sang cúi đầu xuống hôn Hữu Túc, anh dùng tay giữ cằm cô muốn cô mở miệng, sau đó Hữu Túc nhăn mày ngay, cô đẩy mặt Cự Tàn Tôn ra và giơ tay lên bịt miệng của chính cô lại : -Anh … tên điên này … chua quá ... -Ha ha, nhìn khuôn mặt em tôi không nhịn được … - Cự Tàn Tôn bật cười. Khi uống trà thì anh thấy miếng chanh trong ly anh có vẻ hơi dày nên anh ngậm luôn và khi cúi xuống hôn cô anh mới nhai để cho cô nếm vị chua, Hữu Túc nuốt miếng chanh mà muốn khóc ròng, sao lại chua như vậy chứ, cô định ngồi dậy thì Cự Tàn Tôn giữ vai cô lại và anh lại hôn cô, anh rời môi cô rồi nói nhỏ : -Ở đây chứ ? ->w< … - Hữu Túc chưa kịp nói gì thì đã bị anh cúi xuống hôn. Chưa định thần được chuyện gì thì cô đã nằm dưới người anh, Hữu Túc nhìn anh rồi nói : -Anh biến thái quá rồi đấy. -Cám ơn. – Cự Tàn Tôn cười nhẹ rồi nhìn cô. Rất nhanh chóng anh đã rút sạch quần áo trên người cô và chính anh, Hữu Túc mặt càng ngày càng giống tôm luộc, đúng là cô không có năng lực nhìn anh những lúc này mà, Cự Tàn Tôn vuốt ve mặt cô và hỏi : -Sợ tôi à ? -Không … không phải … - Hữu Túc trả lời ấp úng vô cùng. Cự Tàn Tôn kéo 2 chân cô áp sát vào thắt lưng của anh và nói : -Em lúc này đáng yêu thật đấy. -^o^ … - Nghe cũng vui đấy, nhưng hình như anh càng ngày càng biết cách nói ngọt với cô thì phải. Đúng là mật ngọt thì chết ruồi, nghe có 1 câu khen từ chính miệng Cự Tàn Tôn thì đổi lại cả một đêm cô mất ngủ vì anh, Cự Tàn Tôn mang cô vào giường lúc gần sáng khi anh cảm thấy hình như rục rịch trong vòng tay của anh, cô đang lạnh. Đặt cô nằm xuống rồi anh cũng tự động nằm bên cạnh cô, Hữu Túc ý thức được là cô đang nằm trên giường nên cô đưa tay định tìm chăn, nhưng Cự Tàn Tôn nhanh tay hơn, anh kéo chăn đắp cho cô, anh im lặng nhìn cô ngủ, lúc cô im lặng thì thế giới xung quanh anh cũng im lặng theo anh muốn bỏ mọi thứ và mang cô rời khỏi nơi này. Suy nghĩ như thế này là lần đầu tiên xuất hiện trong tâm trí của anh, anh hôn nhẹ vào tóc cô rồi đưa tay chạm nhẹ vào môi cô, nếu cô không phải Phàm Hữu Túc này thì tốt biết mấy, bởi Phàm Hữu Túc này của anh lúc nào cũng có thể rời bỏ anh, để anh lại thế giới này cô đơn biết mấy, anh sẽ thương tâm đến đau điếng nếu một ngày đó xảy ra.