Vào đến tiệm bánh thì Hữu Túc cũng nằm vật ra giường, thật không thể chịu thấu, rụng rời hết tay và chân, Lam Bá mang 2 tách trà cho cô và Cự Tàn Tôn xong rồi cậu và Y Cược rời quán đi đâu không biết. Cự Tàn Tôn ngồi xuống trước lò sưởi, anh vừa tìm được một vài quyển sách cũ, anh mở một quyển ra xem rồi lại uống một chút trà, Hữu Túc vừa tắm xong, đầu tóc cô còn chưa khô thì đã ngồi xuống bên cạnh anh, vừa tiếp tục lau khô tóc vừa hỏi : -Anh không muốn nói gì sao ? Cự Tàn Tôn liếc mắt sang nhìn cô, khuôn mặt cô lúc này thật buồn cười, 2 bên má không ai làm gì cũng ửng hồng cả lên, anh đặt quyển sách xuống và nói : -Em lại dùng nước lạnh để tắm sao ? -Ừm. – Hữu Túc gật đầu, hôm nay tuy có lạnh nhưng cô muốn tắm nước lạnh. Anh đưa tách trà còn lại đặt vào tay cô giống như lúc trước mà khi anh dầm mưa về đây và cô cũng từng làm với anh, rất dễ chịu, sau đó anh nói : -Tôi không kết hôn, mọi chuyện đã xong rồi và tôi biết em đang thế nào. Như có một chút gì đó chặn lại ở cổ họng của Hữu Túc, cô mở mắt lớn nhìn anh, anh nói vậy là ý gì chứ ? Cô không đoán được một chuyện là Cự Tàn Tôn biết cô đang thế nào, cô định đánh liều hỏi lại nhưng anh lại nói : -Chuyện đứa bé, xin lỗi em. Trong không khí lúc này thật buồn bã, Hữu Túc định mở miệng hỏi lí do nhưng Cự Tàn Tôn lại nói trước : -Sau này lại có con, xin em đừng rời tôi đi. Hữu Túc cúi mặt xuống, bao nhiêu điều thắc mắc mà cô muốn hỏi cũng không còn quan trọng nữa, ít nhất anh cũng đã giải thích những điều mấu chốt và luôn khiến cô bận tâm, Cự Tàn Tôn đẩy 2 tách trà lùi lại sau lưng anh rồi vươn tay kéo cô nép vào người anh, như thế này mãi liệu có phải là cách tốt nhất cho cà 2 người bọn họ không ? Sáng hôm sau, Hữu Túc đã tự mình bắt xe buýt về nhà, Cự Tàn Tôn cũng phải đến W, Di Nhược nhìn vẻ mặt có chút kì lạ của Cự Tàn Tôn thì cô cũng hỏi : -Trông anh có vẻ đang có chuyện tốt. -Không có gì. – Cự Tàn Tôn phũ nhận rồi anh tiến vào thang máy. Khải Tư cũng từ đâu không biết nhanh chân bước vào trong thang máy và đứng sau lưng anh : -Cự Thiếu. Vừa mở cửa thang máy thì đụng phải Anh Lớn đang đứng ngoài hành lang trao đổi công việc cùng Nhị Gia, Di Nhược và Khải Tư cùng đồng loạt cúi chào, Cự Tàn Tôn lên tiếng : -Tôi nghe Nhất Gia nói cháu trai của ông ấy bị Tồn Thị bắt. Nhị Gia nhìn sang Cự Tàn Tôn và gật đầu : -Không ngờ bọn chúng lại tra ra tung tích của cháu trai Nhất Gia và bắt cậu ấy gây sức ép cho Nhất Gia. -Bọn chúng ti tiện thật, không hề có báo cáo nào về nơi nhốt cậu ta, Lục Nghị khéo léo thật. – Anh Lớn nói. Nghe đến tên « Lục Nghị » thì Di Nhược cũng hơi giật mình, chưa có ai biết Lục Nghị là anh trai thất lạc của cô cả, Cự Tàn Tôn nói : -Nhất Gia có ý gì chưa ? Nhị Gia nhìn sang Anh Lớn nhưng ông ấy cũng chỉ khẽ lắc đầu, nếu tìm được cháu Nhất Gia thì tốt hơn rồi, nói rồi cả 3 người họ cùng đi vào phòng Nhất Gia, nhìn sắc mặt có chút lo lắng của ông thì Cự Tàn Tôn cũng hơi chùng tay trước suy nghĩ về kế hoạch sắp tới, Nhất Gia nói : -Vương Bảo là cháu trai duy nhất của ta, ta đã che giấu tất cả mọi thông tin của nó trong quá khứ mà vẫn bị Tồn Thị tra ra … -Vương Bảo… - Cự Tàn Tôn quay lại nhìn Nhất Gia tỏ ý kinh ngạc. Sau đó ông còn đẩy tư liệu về Vương Bảo sang cho Cự Tàn Tôn xem, đúng là khuôn mặt của thằng nhãi hay bám theo Hữu Túc đây mà, đúng là trùng hợp đến nực cười mà, đúng là những người có nợ với nhau thì đi vòng vo cách mấy cũng quay lại đúng vị trí ban đầu. Cự Tàn Tôn nhìn lướt một lượt rồi nói : -Không có gì, chỉ là tôi hơi ngạc nhiên thôi. Di Nhược tức tốc liên lạc với anh trai cô, hoàn toàn không liên lạc được và cô quyết định đi tìm gã, nhưng để gặp được gã còn khó hơn cả việc bắt thang lên trời nữa, đích thân Di Nhược phải đi tìm hắn theo như địa chỉ mà hắn lúc trước cho cô, hi vọng hắn vẫn ở đó. Buổi chiều, Hữu Túc đang đứng đợi xe buýt thì Cự Tàn Tôn từ đâu chạy xe tới gần cô và dừng xe lại, là chiếc xe mà lúc trước bị cô dùng 5 cây viết cào lên thân xe đây mà, thật lâu rồi mới nhìn thấy nó, tưởng như mọi chuyện chỉ vừa mới xảy ra thôi, Cự Tàn Tôn mở cửa xe ra rồi nói : -Lên xe, tôi đưa em đi 1 nơi.