Hữu Túc không nhớ là cô đang bị người ta làm gì, nhưng cô chỉ cảm thấy tim cô hình như đang đập rất rất chậm, trước mắt cũng mờ dần mờ dần đi rồi tối đen lại, cô chỉ nghe tiếng ong ong từ xung quanh nhưng không thể biết là gì cả, hay nghe được ai đang nói chuyện với ai cả ? Cự Tàn Tôn nhìn cô thiếp ngủ trong trạng thái tỉnh mê lẫn lộn, anh nhìn bác sĩ. Vị bác sĩ này là một trong những các bác sĩ được anh đưa về để theo dõi tình trạng sức khỏe của Hữu Túc từ lúc anh biết cô bị bệnh đến tận bây giờ. Anh đã nhanh chóng liên lạc để thông báo việc Hữu Túc mang thai, nhưng khâu chuẩn bị cho đợt hóa trị xạ liệu đầu tiên của cô sắp được bắt đầu thì nếu bây giờ cô mang thai thì nhất định hóa trị sẽ làm đứa bé bị tổn thương nặng, nhưng nếu Hữu Túc không bắt đầu hóa trị thì thời gian để cô nhìn thấy anh bằng chính đôi mắt của cô là rất ngắn. Ngày hôm sau, Hữu Túc từ lúc được anh đưa về thì cô cũng nằm miết ra giường, không nói một câu, không ăn uống thứ gì mà anh mang vào cho cô, Cự Tàn Tôn kiên nhẫn nhìn cô, anh rất muốn nói xin lỗi cô nhưng chính anh không thể thốt thành lời được. Lam Bá và Y Cược biết chuyện sau đó, nên họ cũng vội vàng lui tới chăm sóc cô thay cho Cự Tàn Tôn khi anh đi làm việc do W giao. Ngay khi Cự Tàn Tôn vừa rời đi thì Y Cược mang cháo vào cho cô, nhưng hình ảnh cô đang khóc, cô đang tự ôm lấy đôi vai đang run lên bần bật của chính cô, Y Cược như đang cảm thấy đau cùng cô, cậu đặt thức ăn xuống bàn rồi ngồi xuống cạnh cô, cậu đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô và nói : -Vai tôi xưa nay không có ai dựa dẫm, Hữu Túc. Lần đầu tiên, cậu gọi tên Hữu Túc thay cho xưng « chị dâu » bấy lâu nay cậu thường hay gọi, Hữu Túc nhìn Y Cược rồi cô lúi cúi đầu xuống khóc, cô ngồi co ro dựa lưng vào tường, nước mắt của cô rơi xuống lã chã trên khuôn mặt, nó khiến mọi người xung quanh thật đau lòng biết mấy, thậm chí còn đau hơn việc bị dao đâm vào cơ thể. Không lẽ Cự Thiếu nhất định phải im lặng khi quyết định làm một việc gì đó sao, anh không định nói cho Hữu Túc nghe lí do để cô đừng khóc như vậy có được không chứ ? Lam Bá và Tiều Tam đứng ngoài cửa nhìn vào, Hữu Túc thường ngày biến mất, thay vào đó là một Hữu Túc vô hồn đau thương hiện diện khắp nơi trong nhà. Đến tối hôm sau, Cự Tàn Tôn trở về, anh nấu vài món ăn nhẹ rồi đặt chúng vào khay và mang vào phòng cho Hữu Túc, cô vẫn cứ nằm đấy, không buồn nhìn anh một lần từ hôm trở về. Cự Tàn Tôn đặt khay thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống cạnh cô, anh định đưa tay vuốt tóc cô nhưng bàn tay anh dừng lại ngay khi nghe giọng cô vang lên : -Đừng chạm vào em. -Ừ. – Cự Tàn Tôn thu tay lại. Hữu Túc yên lặng tiếp, nhưng được khoảng 10 phút thì Cự Tàn Tôn lên tiếng : -Em ăn một ít đi, tôi … -Không đói, anh mang ra ngoài đi. – Hữu Túc lớn giọng cắt ngang lời anh nói. Cự Tàn Tôn biết cô đang không vui vì quyết định của anh, nhưng anh cũng không muốn năn nỉ cô quá lâu, anh không có tính nhẫn nại trong tình cảm. Nghe Hữu Túc nói vậy thì anh cũng đứng dậy đi ra ngoài ngay sau đó, Hữu Túc không khóc thành tiếng nhưng nước mắt cô cứ rơi xuống thấm ướt cả một khoảng gối, cô đau lòng quá ? Tại sao anh không nói ngay từ lúc bắt đầu chứ, tại sao vậy ?