Cao trào qua đi, hai người thở dốc nằm xuống cạnh nhau. Bàn tay không còn chạm vào thân thể đối phương, chỉ là ánh mắt cứ mãi dán chặt vào gương mặt thân quen kề cận… Bộ âu phục nữ vẫn ở trên người Ân Nhược Triệt, không những vậy còn bị thứ dịch thể đàn ông làm cho vấy bẩn. Lạc Dĩ Mạt chăm chú nhìn anh. Hắn chỉ mới vắng mặt vài ngày, mà gương mặt của Ân Nhược Triệt đã tiều tụy đến nhường này. Lúc không có nhà thì không thể nhắc nhở anh giữ gìn thân thể, nhưng bây giờ, hắn đã trở về, nhất định không được để anh hốc hác như vậy nữa. “Thầy, ngủ đi!” Lạc Dĩ Mạt đưa tay giúp anh tháo bỏ bộ âu phục, sau đó kéo chăn che đi thân thể của hai người. Ân Nhược Triệt không nói lời nào, nhưng đôi mắt một giây cũng không hề rời khỏi hắn. “Nghe lời em, nhắm mắt lại đi!” Lạc Dĩ Mạt nhẹ nhàng đặt lên trán anh một nụ hôn, cánh tay to lớn vòng qua eo anh, hai bàn tay dừng lại trên phần mông khả ái của Ân Nhược Triệt. “...... Ừm......” Ân Nhược Triệt chiều theo ý hắn nhắm mắt, bởi vì anh biết Lạc Dĩ Mạt sắp làm gì, hàng lông mi xinh đẹp khẽ xấu hổ run lên. Lạc Dĩ Mạt một tay cẩn thận tách mông anh ra, tay kia từ tốn đẩy vào, giúp dòng dịch thể bên trong có thể dễ dàng chảy ra ngoài. Sau đó lấy khăn giấy lau chùi sạch sẽ. Mỗi lần Lạc Dĩ Mạt giúp anh tẩy rửa thân thể, anh đều cảm thấy vô cùng ngượng nghịu. Dù vậy, anh vẫn rất thích hành động này của hắn, thích cái cảm giác hắn dịu dàng chạm vào cơ thể mình. Tuy khi hai người ân ái, hắn thường nghĩ ra những thứ kì quái hành hạ anh, nhưng vào những lúc này hắn thật sự rất nhẹ nhàng, khiến anh không những không khó chịu, mà còn vô cùng hạnh phúc. Anh đúng là càng lúc càng hư hỏng mà! Nhưng mỗi lần ham muốn của Lạc Dĩ Mạt trỗi dậy, cũng là khi cơ thể hắn toát ra một mùi hương vô cùng đặc biệt. Chỉ cần ngửi thấy mùi hương ấy, là anh giống như bị bỏ bùa mê, không thể chống cự, chỉ muốn được hắn yêu thương âu yếm. Vứt bỏ sạch sẽ mọi tôn nghiêm của bản thân, chỉ muốn được kẻ kia mạnh mẽ chiếm đoạt. Loại bùa mê ấy… chính là mùi vị đàn ông đặc trưng của Lạc Dĩ Mạt… “Được rồi, ngủ đi......” Lạc Dĩ Mạt lấy khăn giấy lau tay, sau đó vỗ nhẹ đầu anh. “Ừm.” Ân Nhược Triệt nghe lời nhắm mắt lại, nhưng chỉ được một lúc là lại mở ra. Ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Lạc Dĩ Mạt đang lặng lẽ nhìn mình. “Nhìn gì chứ? Nhanh ngủ đi!” Lạc Dĩ Mạt nhẹ nhàng lấy tay che mắt anh lại. Ân Nhược Triệt không hề động đậy, chỉ từ từ cảm nhận hơi ấm từ đôi mắt đang lan truyền khắp cơ thể. Sau một lúc, anh dịu dàng lên tiếng: “Dĩ Mạt!” “Hửm?” “Tôi không ngủ được......” Lạc Dĩ Mạt bật cười thành tiếng. Bàn tay đang che mắt anh cũng trượt xuống dưới cằm, hắn nhìn anh: “Nếu không ngủ được, em sẽ cùng thầy nói chuyện phiếm một chút.” “Được.” Ân Nhược Triệt lập tức dựa sát vào người hắn. Y như làm nũng cọ cọ vài cái lên bả vai rắn chắc kia. “Lần này về nhà cậu đã nói những gì?” “Ai...... Xem ra những thứ em vừa kể ban nãy, thầy không hề nghe được câu nào.” Lạc Dĩ Mạt ngắm nghía bàn tay anh. Hiếm có khi hoàn toàn lõa lồ mà vẫn nói chuyện cùng nhau nghiêm túc thế này: “Cha em dường như vẫn chưa phát hiện điều gì. Ông ta chỉ cho rằng em muốn chọc giận ông ta nên mới… làm chuyện ấy với đàn ông…” Lạc Dĩ Mạt vỗ về đôi vai đã cứng đờ của người kia. “Thầy, thầy không cần phải lo lắng như thế. Không phải em đã nói rồi ư? Trời có sập xuống đã có em gánh. Mặc kệ người khác nói gì, em vẫn vĩnh viễn yêu thầy… Được rồi, để em kể tiếp. Em sau đấy thuận theo suy nghĩ của cha em mà bảo ông ta cho em ra khỏi Phong Dương. Nhưng tính tình của cha em lẽ nào em không rõ. Ông ta tuyệt đối không bao giờ chiều theo em. Cho nên, em mới có thể trở về!” “Ông ta thật sự tin sao?” Ân Nhược Triệt nhắm hờ mắt lắng nghe chất giọng êm ái của hắn. Lúc này, mọi thứ đều không còn quan trọng nữa, thế giới rộng lớn dường như cũng tan biến, chỉ còn duy nhất anh và hắn mà thôi. “Ai biết được!” Lạc Dĩ Mạt bất cần thốt lên. “Tuy nhiên mặc kệ ra sao. Ông ấy tốt nhất đừng nên nghĩ đến chuyện chia cắt chúng ta. Trừ phi lão già đó không cần đứa con này nữa” “Nhưng......” “Đừng nói chuyện đó nữa, chúng ta cùng tâm sự chuyện vừa rồi đi!” Lạc Dĩ Mạt đột nhiên cao hứng cười tươi. “Hình dáng của thầy lúc ấy… thật khiến kẻ khác… phải đứt đoạn kinh mạch a” Ân Nhược Triệt hung hăng véo mạnh vào chân hắn. Tại sao chẳng bao giờ tỏ ra nghiêm túc được lâu thế này? “Thầy chỉ có nhéo một chút, mà em đã thấy ngứa ngáy toàn thân rồi!” “Lạc Dĩ Mạt, cậu là tên khốn kiếp nhất trong số những tên khốn kiếp trên thế giới!” “Ha ha!” Lạc Dĩ Mạt bật cười vỗ vỗ vai kẻ đang kích động kia, trở lại vẻ nghiêm túc ban đầu: “Chỉ có điều… Tiếc là Diệc Phiền không có mặt, cậu ta chính là một nhà nghệ thuật hàng đầu đấy!” “Diệc Phiền?” Người đã giúp Lạc Dĩ Mạt thay đổi trang phục vào phút chót ở lễ kỉ niệm trường. “Đúng vậy, cậu ta từ nhỏ đã mơ ước trở thành một nhà nghệ thuật. Bộ âu phục mà thầy mặc ban nãy, nếu để cậu ta nhìn thấy, thế nào cũng cực kì hứng thú cho xem. Diệc Phiền thật sự rất có thiên phú!” Đột nhiên hắn dừng lại, hướng mắt về phía ánh trăng sáng vằng vặc bên ngoài: “Chỉ có điều, sinh ra trong một gia đình quyền quý, quả là vô cùng khổ sở…” Ân Nhược Triệt xiết chặt lấy người hắn, như thể muốn đem chút sức mạnh của mình truyền qua cho hắn. Lạc Dĩ Mạt mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh: “Được rồi thầy, nửa đêm rồi đấy, mau ngủ đi!” “Ừm......” Ân Nhược Triệt cúi đầu, khẽ khàng thốt lên những câu chữ lí nhí, nhỏ đến mức tưởng chừng không thể nghe được: “Không muốn ngủ. Không muốn nhắm mắt. Sợ rằng khi mở mắt ra sẽ chẳng thấy cậu đâu nữa. Tôi chỉ muốn nhìn cậu như thế này......” “Ngốc quá, nếu thầy thích nhìn thì em sẽ để thầy nhìn cả đời…” Lạc Dĩ Mạt cưng chiều khẽ nhéo gương mặt trắng mịn nhỏ nhắn của anh “Nhưng hôm nay thì không được. Thầy mệt lắm rồi, nên ngủ đi… Em hứa sẽ không trốn đi đâu cả!” “Ừm......” Ân Nhược Triệt vội vã khép chặt mắt lại. Vì anh biết, nếu chỉ cần mở mắt thêm chút nữa thôi… thì hai hàng lệ đang kiềm nén sẽ vô thức rơi xuống…