Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Dung Ân, hô hấp của cô trong nháy mắt đều tập trung tại lòng bàn tay người đàn ông, Dung Ân bắt đầu giãy giụa, nhưng phần trên cơ thể bị áp chặt vào một vòm ngực cường tráng không thể nhúc nhích. Hít thở càng lúc càng khó khăn, ngực đau đớn như sắp nổ tung, chưa bao giờ Dung Ân cảm thấy sợ hãi, tối tăm và tuyệt vọng như bây giờ... Diêm Việt. Chắc chắn lúc đó anh còn khó chịu hơn em gấp nghìn lần phải không? Cuối cùng em cũng đã cảm nhận được sự thống khổ của anh. Cô sắp được giải thoát rồi ư? Sống cô độc một mình mệt mỏi quá... Suy nghĩ bắt đầu tan rã, người đàn ông thấy cô gái trong lòng sắp lịm đi, vừa đúng lúc buông tay. Trong khoảnh khắc có thể hít thở lại bình thường, suy nghĩ buông xuôi trong đầu cũng biến mất, khi thấy có hi vọng, cho dù ai cũng sẽ không bỏ qua, Dung Ân tham lam liên tục hít vào mấy hơi: "Anh... Anh là ai? " Người đàn ông lại xoa mặt cô, rồi lấy tay kéo miếng vải đen che mắt Dung Ân xuống. Cô muốn quay đầu nhưng lại bị anh ta giữ chặt, không thể nhìn thấy người phía sau, chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước. Trên bức tường màu trắng, treo một tấm phông rất lớn, sau một số tiếng động lạ, một khuôn mặt trẻ trung, quen thuộc bất ngờ xuất hiện trước mắt Dung Ân. Trên phông chiếu, từng bức ảnh lần lượt được hiện ra, những ký ức đã bị chôn sâu, như một bộ phim quay chậm cứ thế ùa về. Chàng trai với mái tóc ngắn màu nâu sậm, có một đôi mắt khác hẳn với người bình thường, ngũ quan rõ ràng, trên môi luôn nở một nụ cười thật tươi, trái tim Dung Ân đau đớn, giống như chiếc hộp bị mở nắp bắt đầu lan ra, những bức ảnh này đã ghi lại quá khứ tươi đẹp của cô và Diêm Việt. Theo từng bức ảnh trên màn hình, cô có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của người đàn ông ở phía sau, không biết từ khi nào, đôi tay vỗ về khuôn mặt cô đã vô ý thức nắm chặt. Hình ảnh dừng lại ở một tấm ảnh chụp dưới ánh tà dương, khuôn mặt nhìn nghiêng của chàng trai trong ảnh vô cùng cuốn hút, chàng trai cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi Dung Ân. "Anh là ai? Anh là ai? Việt, có phải là anh không? " Dung Ân cố gắng giãy giụa, giọng nói trở nên mất bình tĩnh, cô muốn thoát ra khỏi bàn tay người đàn ông, để nhìn rõ khuôn mặt của anh ta, lẽ nào, trên đời này thực sự tồn tại kỳ tích ư? "Ha ha —— " Phía sau truyền đến tiếng cười lạnh lùng và xa cách của người đàn ông, anh ta đặt tay phải lên cổ Dung Ân: "Với thân thể dơ bẩn của cô hiện giờ, cô còn xứng được nhắc đến cái tên này sao? " Thân thể Dung Ân cứng đờ, niềm hi vọng mới được nhen nhóm trong nháy mắt tắt ngóm, cô thẫn thờ nhìn chằm chằm phía trước: "Tại sao tôi có thể hy vọng rằng anh ấy còn sống được cơ chứ? " Người đàn ông nắm chặt tay, Dung Ân định thần lại "Anh định làm gì? " Anh ta bỏ tay ra, bịt mắt Dung Ân lại lần nữa, đột nhiên chìm vào bóng tối khiến cô không kịp thích ứng, người đàn ông giật mạnh áo cô, cúi đầu xuống, ngậm lấy bờ vai trần của cô. Đây không phải là hôn, cũng không phải kiểu đụng chạm bình thường, mà là trực tiếp phát hận lên da thịt. Lực cắn mạnh đến nỗi, da cô ngay lập tức chảy máu, đôi tay nắm vai cô càng lúc càng chặt, Dung Ân không hề kêu đau, cô chỉ mím chặt môi, rốt cuộc đối phương là ai mà có thể hận cô đến vậy? Cổ cô đau đớn, lúc người đàn ông nhả ra, Dung Ân có thể cảm thấy máu từ miệng vết thương nhỏ xuống cổ áo. Bây giờ đã là đầu thu, nhưng trên người cô vẫn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. "Chụp lại mấy bức ảnh, rồi vứt cô ta ở một chỗ nào đó. " Người đàn ông kia lạnh lùng nói xong, quay người đi thẳng. "Anh bắt tôi xem những bức ảnh đó, mục đích của anh là gì? " Tất cả đều là những kỷ niệm giữa cô và Diêm Việt, không nhiều người có thể biết được. Câu trả lời là một tiếng cười lạnh của người đàn ông, ngay sau đó là ánh sáng lóe lên của máy chụp ảnh, bọn họ không làm gì Dung Ân nữa, sau khi nhét cô lên xe, đi khoảng mười phút thì vứt cô ở trên đường cái. Cánh tay bị quệt xuống nền đường, trông Dung Ân lúc này nhếch nhác không chịu nổi. Sau khi được cởi trói và bị đẩy xuống xe, động tác đầu tiên của Dung Ân là kéo miếng vải đen bịt mắt xuống, ngay lúc đó, một chiếc xe lao đến dừng ở sau lưng cô. "Dung Ân! " Trần Kiều vội vàng xuống xe, chạy đến nâng cô đứng dậy: "Cậu có sao không? " Ngoại trừ cánh tay bị xước da và chỗ bị người đàn ông kia cắn, cô không sao: "Trần Kiều, tại sao cậu lại có mặt ở đây? " "Trước tiên hãy lên xe đã. " Vẻ mặt Trần Kiều nghiêm túc, cầm tay cô dẫn lên xe, sau khi mua thuốc xong thì dừng xe ở bên đường: "Những người lúc nãy là ai? " "Cậu nhìn thấy? " "Ừm, mình vẫn luôn bám theo chiếc xe đó, nhưng đến con đường vừa rồi thì bị cắt đuôi, may mà lúc quay lại bọn họ vẫn đi đường cũ. " Trong lòng Trần Kiều vẫn còn sợ hãi, cậu ta cũng không dám vội vàng báo cảnh sát mà ở lại chỗ kia chờ. "Mình cũng không biết. " Dung Ân nhìn động tác bôi thuốc của cậu ta, do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: "Trần Kiều, theo cậu người đã chết có khả năng sống lại hay không? " Động tác bôi thuốc của cậu ta dừng lại, ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thực ra, chuyện Việt mất đến bây giờ nhà họ Diêm vẫn giữ bí mật với người ngoài, những người biết chuyện này cũng chỉ có cậu và mình, lúc đó, người ở bên cạnh cậu ấy đến giây phút cuối cùng là cậu, Dung Ân, cậu chắc chắn rằng cậu ấy đã mất rồi sao? " Vết thương đau đớn đã không còn cảm giác, câu Rất xin lỗi của bác sỹ hôm đó vẫn còn rõ ràng, cô rút tay lại, quay mặt ra ngoài nhắm mắt lại. Với thái độ cự tuyệt của Dung Ân, Trần Kiều biết cô không muốn nhắc lại, cậu ta thở dài rồi đưa cô về nhà. Ngày hôm sau, Dung Ân đứng trước cửa thang máy, vẻ mặt mệt mỏi thỉnh thoảng lại lấy tay che miệng ngáp liên tục. "Mệt lắm sao? " Trên đầu đột nhiên vang lên một giọng nói. Dung Ân quay đầu lại, đập vào mắt là sườn mặt cuốn hút, cương nghị của Nam Dạ Tước, người anh rất cao, cao khoảng một mét tám mươi lăm, hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi màu hồng của Armani, màu sắc đối lập như vậy nhưng vẫn phù hợp với anh, không hề mang đến cảm giác u ám ngược lại, còn làm toát ra vẻ đường hoàng. Nam Dạ Tước nhìn Dung Ân, tư thế từ trên cao nhìn xuống càng khiến đôi mắt anh trở nên sắc bén. "Cảm ơn tổng giám đốc, chỉ là đêm qua tôi ngủ không ngon thôi. " Khó khăn lắm mới thoát khỏi, cho dù chỉ là một chút quan tâm Dung Ân cũng không muốn. Nam Dạ Tước thấy cô cố ý trốn tránh mình thì cảm thấy không vui, ‘đinh’ một tiếng thang máy chuyên dụng mở ra: "Đi lên cùng với tôi. " Vẻ mặt Dung Ân chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, thật trùng hợp thang máy chờ nãy giờ đã sắp đến nơi: "Không cần, tôi đi thang máy dành cho nhân viên là được rồi. " Cửa thang máy vừa mở ra, Dung Ân nhấc chân muốn đi vào. Nhưng Hạ Phi Vũ đứng ở cửa không hề có ý định nhường đường, bên trong còn có mấy người đồng nghiệp làm ở phòng khác, Dung Ân vừa muốn chen vào, không ngờ một bàn tay đột nhiên cầm lấy tay cô, kéo thân thể mới nghiêng đi của cô lại và nhanh chóng nhét cô vào trong thang máy ở bên cạnh. Tốc độ nhanh khiến người bên trong không kịp thấy cánh tay vừa rồi là của ai, cửa thang máy đóng lại, Hạ Phi Vũ sắc mặt u ám tránh sang một bên, hai tay nắm chặt tập tài liệu trước ngực, cô ta nhận ra chiếc đồng hồ trên tay Nam Dạ Tước. Dung Ân lảo đảo suýt chút nữa ngã ở cửa thang máy, cô trượt chân, thân thể nghiêng về phía trước, cổ áo rộng lộ ra miếng dán trên cổ. Cô đứng vững lại, “cảnh xuân” trước ngực đã bị Nam Dạ Tước nhìn không sót một chỗ nào. Nam Dạ Tước liếm môi, ánh mắt bắt đầu trở nên mờ ám, anh dựa người vào thang máy, khoanh hai tay trước ngực: "Đã lộ rồi thì để lộ đi, không cần phải che nữa. "