Dục Lạc

Chương 90 : Có Lại Mắt Rồi!

Nghe bà ta nói, ta vô cùng kinh ngạc: "Cái gì?"Ta mất hết một lúc để chấp nhận rồi vội bước đến gần bà ta, xưa nay chưa từng nghe nói sư phụ ta có sư muội nhưng nghĩ chắc là thật vì làm gì có ai biết được bí mật ta là đồ đệ của Hoa Diên. Ta vờ cúi đầu cung kính:"Tiền bối, ta thất lễ rồi."Bà ta lùi lại:"Đừng gọi ta là tiến bối, cũng đừng nhận thân thích với ta, ta và lão già sư phụ của ngươi không thân thích, ông ta lại là kẻ giết con của ta."Ta lại ngạc nhiên thêm lần nữa: "Chuyện này.. sư phụ không thể nào làm như vậy."Bà ta bỗng nhiên gắt giọng: "Ngươi thì biết gì! Ông ta độc ác cũng không thua gì ngươi bây giờ đâu.""Người nói vậy là sao? Chẳng lẽ vì hận sư phụ ta nên người mới không đồng ý với ta?""Không phải ta vì ghi hận mà không đồng ý với cô. Muốn được ta đồng ý thì phải trao đổi một thứ của cô cho ta, ta sợ cô không chịu đổi.""Là đổi thứ gì?""Đổi mắt của cô."Ta giật mình: "Hả? Tại sao phải đổi mắt, chẳng chỉ là ít binh sĩ với dược liệu thôi mà!""Phí lời! Cô muốn có những thứ đó không phải vì muốn dựng đại nghiệp sao? Cô là nữ nhân đã qua nhiều đàn ông rồi, đã thế còn từng mang thai, để cho đứa con đó mất là lỗi tại cô. Nữ nhân không tuân thủ tam tòng tứ đức, lại đi đánh chiến sa trường còn ra hệ thống gì?"Ta bắt đầu nóng giận, bà già này đúng là muốn chết thật rồi! Ta dị ứng nhất là nghe nhưng câu thế nà, lớn tiếng cãi lại:"Sao lại có lý lẽ đó? Thiếu gì nữ nhân thiên giới tài giỏi, có mỗi bà ngu ngốc nên nghĩ ai cũng ngu ngốc như bà. Liên Hàn Hàn ta nổi tiếng làm chuyện ác, chẳng lẽ làm chuyện ác cũng phải phân nam nữa sao? Huống hồ giờ ta chỉ còn một con mắt, bà lấy nữa thì ta lấy gì để nhìn? Bà ác vừa thôi!""Ta không cần biết có lý hay không có lý. Bỏ lại đôi mắt, cô sẽ đồng ý cho Tiểu Văn giúp cô.""Bà!"Ta quay lưng lại, bức xúc mà nghiến chặt răng lại, trong lòng thầm nghĩ trên đời này đúng là quá bất công! Được, ta bỏ mắt lại, để xem ai mới chịu thiệt đây? Bà là sư muội của sư phụ ta nhưng bà mắng ta, chửi ta lúc trước ta vẫn chưa bỏ qua đâu. Loại nữ nhân cổ hủ tự hạ thấp danh giá nữ nhân như bà thì nên sớm chết đi cho rồi! "Lúc này bất ngờ bà ta lại nói tiếp:" Sao hả? Sợ rồi sao? Sợ rồi thì nên quay về nhà đi, ngoan ngoãn sinh cho Sơn gia vài đứa con trai để còn nối giỏi. Nữ nhân không biết giữ danh tiết, để cho phu quân ghen thì đúng là không còn giá trị. "Ta quay lưng lại, nhìn vào cái ánh mắt khinh thường mà bà ta nhìn ta. Giỏi lắm, ta phải khiến bà hối hận. Ta bước tới, chỉ tay vào mắt mình:" Ta chỉ còn một con mắt, bà có lấy không? "" Cũng tạm được. "" Được, vậy ta đổi. Nhưng ta muốn bà viết giấy đồng ý, viết xong ta đưa mắt cho bà. "Bà ta liền hỏi lại:" Ta lấy gì để làm tin đây? "Ta mạnh dạng trả lời:" Ta cho bà trói ta lại. "" Chuyện này.. Được, nhưng ta muốn chắc hơn một chút. Cô để chân vào miệng của con hổ đó. Cô mà dám chạy, ngay lập tức sẽ phải trả giá. "" Được.. Ta chơi với bà. "Nói rồi, ta liền đi vào vị trí con hổ đó, nó bắt đầu gặm nhẹ vào chân ta chực cắn. Bà ta bước đến gần ta, biến ra một tờ giấy và bút mực rồi chép vào, ta chú ý quan sát bà ta và cả con hổ đó. Ta tức giận ở trong lòng, rõ ràng giúp ta được nhưng bà ta lại không giúp. Ta đã nói tới mức như vậy mà vẫn muốn đổi điều kiện với ta, lão già đáng ghét!Ngay lúc này, lợi dụng lúc bà ta không để ý, ta đưa tay ra phía sau, nắm giữ lấy Ma Phong, dùng truyền âm đọc chú rồi nói thầm với Ma Phong:" Ma Phong, ta tin tưởng hết vào ngươi. "Ma Phong trả lời lại ta trong truyền âm:" Cứ để ta ra tay. Bà ta chỉ lá bậc tiên thất phẩm, công lực còn không bằng cô. Cứ để ta lo liệu. "Cuộc thoại này chỉ có ta và Ma Phong nghe được. Ngay sau đó, một làn ma linh từ Ma Phong bắt đầu loang ra, bay ra sau con hổ đó, nó từ từ quoắn chặt lấy cổ con bạch hổ cũng đồng thời bay ra sau bà già trước mặt ta, bà ta không hề hay biết gì. Chỉ một lúc sau đó, bà ta viết xong, ta cũng chuẩn bị ra tay. Ma Phong thấy thế liền phóng ma linh bên trong ra xiết chặt cổ con hổ kia rồi giữ lấy người bà già đó lại. Bà ta lập tức bị khống chế đứng bất động, đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn ta, mắng:" Tiện nhân! "Ta mỉm cười, đối phó với bà ta dễ hơn ta tưởng. Ta cầm tờ giấy có nét chữ cửa bà ta trên tay, hả hê nói:" Bà tưởng bà giỏi sao? Đã già rồi, cũng nên biết lượng sức. Ta tung hoành khắp nơi chẳng lẽ lại phải nhúng nhường trước bà? "" Ngươi muốn làm gì? "Ta cầm Ma Phong trên tay, biến nó thành thanh kiếm rồi bước tới chỗ con hổ kia, xoa đầu nó:" Ngươi cũng được coi là mãnh thú, nếu như chịu phục tùng ta, ta sẽ không ngược đãi ngươi đâu. "Ngay lúc đó, hai mắt con thú đỏ rực lên, nó đứng dậy được rồi từ từ lùi ra xa, gật đầu ba cái tỏ ý phục tùng. Ta liền bật cười nhìn lại bà ta:"Con hổ này ngoan thật. Bà thì sao đây? Phải chi ngay từ đầu bà đồng ý ngay thì tốt rồi. Ngu ngốc!"Bà ta lạ mắng ta:" Tiện nhân, cô bị Quỷ Thiên Vương đeo bám cũng là đáng lắm! "Ta cười:" Quỷ Thiên Vương không phải là người nhà họ Sơn, Sơn Tiểu Văn của các người sao? Ta không muốn nhắc tới chuyện này nữa. Khi nãy bà muốn lấy mắt của ta phải không? Bây giờ thì tới lúc ta lấy mắt của bà. Tuy là bà già rồi nhưng nhìn mắt vẫn còn rất sáng, vừa đúng lúc ta thiếu mất một con mắt. Đành mượn bà dùng đỡ vậy. "Bà ta gào lên:"Ngươi không được lấy mắt của ta!""Ta cứ thích lấy thì sao?"Vừa nói dứt câu, ngay lập tức ta móc mắt bà ta ra một cách nhanh gọn rồi lắp vào hóc mắt còn trống của mình. Bà ta đau đớn hét lên rồi dùng một mắt còn lại mà lườm ta:"Nữ ma đầu! Đồ độc ác!"Ta thử đảo cả hai mắt nhìn xung quanh rồi vui sướng lùi lại:"Cuối cùng cũng được nhìn bằng hai mắt rồi. Ha ha ha ha!"Lão già đó thống khổ la hét:" Mau thả ta ra! "Ta lại quay lại nhìn bà ta, nhếch môi mà cười:" Bà giỏi lắm mà. Giỏi thì tự ra đi! Ta phải đi về đây. Ha ha ha ha! "Bà ta bắt đầu tức giận, dùng hết sức để thoát khỏi ma linh của Ma Phong. Ta nhìn thấy bà già này sống tiếp cũng không có tác dụng gì tốt, lỡ bà ta sau này trả thù thì lại phiền phức, nghĩ như thế, ta liền buông kiếm đâm trực diện vào cổ bà ta, máu bắn ra sàn, bà ta trợn mắt nhìn ta:"Ngươi...dám...""Ta tiễn bà một đoạn, cảm ơn ta đi...""Ngươi sẽ chết mà không có mảnh đất chôn thân!""Để xem. "Nói xong, ta bước lại rút thanh kiến đó ra khỏi cổ bà ta rồi đâm thêm nhát nữa vào ngực, bà ta chết ngay tức khắc. Con hổ kia sợ hãi lùi lại. Giết xong, ta bình thản cất kiếm vào rồi nói với nó:"Ngươi ở lại đây. Khi nào ta gọi thì đến. Đừng làm chuyện ngu ngốc tự hại mình giống bà ta, hậu quả...ngươi tự biết rồi đó."Con hổ đó cúi đầu tiễn ta đi. Đúng là một con thú biết thời thế.* * *Xong việc, ta bước ra khỏi cửa Sơn gia trong sự vui sướng khôn cùng. Có lại được mắt mới rồi đúng là nhìn vẫn tốt hơn. Bà già đó đáng lẽ đã chết lâu rồi, nếu không phải Sơn Tiểu Văn lần đó bảo ta nhịn thì ta cũng không cho bà ta sống lâu như vậy. Vừa có được giấy đồng ý, vừa có lại mắt quả thật chẳng còn điều gì vui bằng. Ta lập tức quay chạy thật nhanh về Đan Điểu Thành tìm Đại Lục cùng chia vui.Mất hết mấy canh giờ ta mới về Đan Điểu Thành, vừa về ta liền chạy tới thư phòng tìm Đại Lục nhưng nào ngờ vừa bước vào đã thấy Tiểu Văn ngồi uống trà cùng Đại Lục bên trong. Ta liện sựng lại:" Sao.. sao hai người.. ở đây? "Đại Lục và Tiểu Văn thấy mắt ta không bị mù một bên nữa liền đồng loạt đứng dậy, nói cùng một lúc:"Mắt của nàng/Mắt của cô..."Hai bọn họ nhận ra đang chen ngang lời nhau thì liền nhìn nhau như sắp đánh. Cả hai đều đưa tay ra chờ ta chạy tới. Ta lo lắng lùi lại, may mà ngay lúc Cảnh Khang bế Trác Liên đi vào, hắn nhìn thấy cảnh tượng này cũng chỉ biết ngây người:" Ba người.. làm gì.. vậy? "Cảnh Khang đi vào lại vô tình giải được vòng vây, ta chạy tới chỗ hắn, nựng Trác Liên:" Con ngoan, con đi chơi cùng Khang Thúc có vui không? "Trác Liên nhíu mày nhìn ta:" Sao tên cao to kia lại về rồi? Mẹ đuổi hắn đi đi. "Ta liền vỗ thằng bé:" Mẹ còn có việc phải cần hắn giúp mà. Không đuổi được, Trác Liên ngoan thì hiểu cho mẹ đi. "" Trác Liên sẽ tạm hiểu cho mẹ. A! Mắt của mẹ bình thường lại rồi! Mẹ hết bị mù rồi sao? "" Ừm. "Lúc này bỗng nhiên Đại Lục bước tới vịnh vai ta, hỏi:" Sao mắt cô bình thường lại được vậy? "Ta quay lại trả lời:" Ta tìm một đôi mắt khác để vào thôi. Mắt này dùng cũng tạm được. Chuyện này không cần nói tới, sẵn có mặt đông đủ, chúng ta nói chuyện một chút đi. "Trong thư phòng, một luồn không khí lạnh lẽo đến lạ lùng ập vào. Một bàn rượu thịt, ta ngồi giữa, Đại Lục ngồi đối diện với Tiểu Văn và Cảnh Khang. Tiểu Văn và Đại Lục đấu mắt căn thẳng với nhau còn ta và Cảnh Khang cũng chỉ biết nhìn. Lát sau Tiểu Văn gấp thức ăn vào chén cho ta, nhỏ nhẹ nói:"Nàng ăn đi."Ta không cầm đũa lên, lúc này ta vén tóc sang một bên. Lúc này ta thấy không khí còn căng thẳng hơn, đột nhiên Tiểu Văn lại cười, hắn nhẹ nhàng hỏi ta:"Mắt của nàng làm sao bình thường lại được vậy?"Ta trả lời:" Ta đổi mắt với người khác."Hắn nhìn kĩ vào mắt vừa mới thay của ta:"Đổi mắt với ai vậy? Trên đời cũng có người tự nguyện đổi mắt ư?""Không, là ta cướp đấy."Ta vừa nói ra câu này ba tên nam nhân trước mặt liền sững sờ. Ta cũng không muốn nhìn thấy thái độ nó nên vội đánh sang chuyện khác hỏi Tiểu Văn:"Chuyện tới Liêu Kỹ thế nào rồi?".