Đứa Nhỏ Của Frisco (Frisco's Kid)
Chương 17
“Tớ có gì ấy,” Harvard nói, chỉnh sóng máy thu âm siêu nhạy đang nhắm về phía ngôi nhà đường Barker. “Nghe như một phụ nữ và một đứa trẻ đang hát – tớ nghĩ là bài ‘Đánh Vần.’”
Anh giơ tai nghe ra và Frisco đeo vào, vừa chăm chú nhìn qua lớp kính cửa sổ tối đen trên chiếc xe van của Harvard tới ngôi nhà họ đang quan sát.
Đấy là họ. Đấy phải là họ. Khi bài hát kết thúc, anh nghe Tash hỏi.
“Cô Mia, sao chúng ta lại ngồi trong bồn tắm?”
“Vì cậu cháu nghĩ chúng ta an toàn nhất ở đây.”
“Vì Dwayne muốn chúng ta chết, giống như ông ta đã làm với Thomas?”
“Cháu yêu, cậu Frisco sẽ không để chuyện đó xảy ra.”
“Vì cậu yêu chúng ra à?” đứa nhỏ hỏi.
Mia ngập ngừng. “Ừ,” cuối cùng cô nói. “Vì anh ấy yêu… chúng ta.”
Frisco biết cô không tin điều cô vừa nói với Tash. Làm sao Mia lại nghĩ rằng anh yêu cô sau những điều khủng khiếp anh đã nói? Ý nghĩ ấy làm ngực anh nhức nhối. Anh đưa tai nghe cho Harvard. “Là họ, Chuẩn úy,” anh nói. “Cậu xác định vị trí họ được chứ?”
“Phía sau nhà,” Harvrad bảo, quay bộ phận dò sóng. “Tớ có một cái tivi rất ồn ã phía nhà trước, cùng với âm thanh ai đấy đang ăn.”
Frisco gật. Đây là bắt đầu. Anh sẽ có ý tưởng đầy đủ hơn về địa điểm chính xác của Mia và Tash nhờ Blue, Cowboy và Lucky trong hoạt động quan sát ngầm của họ. Mời bắt đầu chạng vạng, ba người lính SEAL đang kiểm tra trong sân, tìm kiếm chuông báo động hoặc mấy loại bẫy vụng về – bất cứ điều gì mách nước cho Bell sự hiện diện của họ.
Wes và Bobby đang quét bằng dụng cụ hồng ngoại giúp theo dõi vị trí Mia, Tash cùng bọn bắt cóc. Bell và hai gã nữa – đấy là điều Mia đã xoay xở cho anh biết. Tất cả đều có vũ khí.
Ba gã mạt hạng chống lại tám lính SEAL. Không đời nào phe SEAL có thể thua.
Ngoại trừ thực tế là Frisco quyết tâm không để bên SEAL phải khai hỏa. Không, khi mà Mia và Tasha ở trong ngôi nhà đó, cho dù họ được bảo vệ bởi bồn tắm. Bởi vì Chúa giúp anh nếu có điều gì đấy sai lầm và một trong hai người anh yêu thương nhất thế gian bị thương trong vụ đọ súng.
Không, họ sẽ làm việc này ngấm ngầm thôi – và hiện tại đấy không phải là khả năng của anh. Không cách nào anh có thể leo vào ngôi nhà một cách yên lặng.
“Này! Tôi kiếm được một bộ điện đài và áo chiến đấu dư trong xe tôi.” Joe Catalanotto leo vào xe van, quẳng cả hai món về phía Frisco.
“Trời, anh biết bao lâu rồi tôi chưa mặc thứ này không?” Frisco hỏi, giơ chiếc áo gi-lê đen và điện đàm nhẹ bẫng lên.
Cat gật đầu. “Ừ,” anh nói. “Tôi biết. Mặc vào đi. Blue và Lucky đang bắt đầu báo cáo. Cậu sẽ muốn nghe họ.”
Frisco khoác chiếc áo chiến đấu vào. Nó là phiên bản mới hơn chiếc gi-lê nặng trịch anh đã mặc trong suốt năm năm phục vụ SEAL. Nó có kết cấu nhẹ hơn kiểu cũ và thoải mái hơn.
Cảm giác thật tuyệt. Anh đeo bộ đàm vào và chỉnh micro nói, cắm dây vào radio trong áo. Anh chỉnh tần số và –
“… không có gì trên sân.” Đó là Blue McCoy, nói bằng âm điệu thấp. “Không có thêm chuông báo hoặc cảm biến chuyển động – không có gì. Chuông trên cửa là Mickey Mouse – Lucky đã gạt nó qua rồi. Cũng có hàng lưới mắt cáo phía sau – cài đặt hoàn hảo, như một lời mời chạm trổ trên tầng hai.”
“Tôi đã ở đó.” Đấy là giọng Cowboy. “Cửa sổ có vẻ chặt. Nhưng có tầng ba – hẳn là gác mái. Cửa sổ trông ổn đây, lỏng lẻo. Dễ qua.”
“Tớ đã quan sát chuyển động trên máy hồng ngoại,” Giọng trầm của Bobby báo cáo. “Hai người làm trò vẫn đóng đô ở tầng hai, có ba gã ở dưới, phía trước nhà, mặc dù một đứa giờ đang đi ra đằng sau.”
“Đấy là Cliff,” Harvard báo cáo. “Hắn vừa mới nói với gã bảo mẫu Ramon là hắn sẽ vào bếp lấy thêm sốt salsa cho món bánh bắp. Chúng đang xem kênh gì đó chỉ dành-cho-người-lớn. Không nhiều hội thoại nhưng nhiều nhạc bốc mùi.”
Lại đến giọng Blue. “Tầng dưới có bảy phòng. Phòng khách nằm góc phía nam. Phòng ăn ở chính tây, nhà bếp với một cái như phòng thể dục kéo dài toàn bộ phía hậu ngôi nhà.”
Frisco chộp tờ giấy cùng cái bút rồi phác họa sơ đồ khi Blue tiếp tục mô tả bố cục lẫn vị trí tất cả cửa ra vào và cửa sổ.
“Cat, anh muốn tôi lẻn vào gác mái không?” Cowboy hỏi.
“Đây là chiến dịch của Frisco,” Cat trả lời, quay sang nhìn anh.
Frisco nhìn lên từ bản vẽ và lắc đầu. “Vẫn chưa. Báo cáo về xe,” anh nói vào micro của mình lần đầu tiên trong năm năm. “Mọi người trừ Bobby. Tôi muốn cậu ở lại quan sát thiết bị hồng ngoại, Bob. Tôi cần tuyệt đối chắc chắn là Mia và Tash không di chuyển khỏi căn phòng trên gác.”
“Xong,” Bobby trả lời.
Mất vài phút để những thành viên Alpha Squad hiện ra trong bóng tối nhập nhoạng lúc chập tối.
Kế hoạch của Frisco thật đơn giản.
“Tôi muốn Cat và Lucky vào qua cửa gác mái rồi xuống tầng hai nơi Mia và Tash bị giữ. Những người còn lại sẽ lẳng lặng vào qua cửa hậu.” Anh chỉ xuống bức vẽ. “Trừ Bobby, sẽ gắn như keo với thiết bị hồng ngoại và Harvard, sẽ tiếp tục lắng nghe động tĩnh.”
“Chán-thế,” giọng Bobby vang lên qua điện đàm từ nơi nào đó trên sân.
“Phải có người làm chứ,” Joe Cat bảo anh ta.
“Ờ, nhưng sao lại là tôi? Thôi nào, một gã liệt chết dí ngồi xe lăn cũng có thể lo việc này – ”
Im lặng đột ngột trong xe van. Không ai nhìn Frisco hay đôi nạng của anh. Không ai cử động.
Bobby nhận ra điều mình nói và khẽ chửi thề.
“Frisco, bạn ơi – tớ không có ý gì cả. Tớ đã không suy nghĩ.”
“Như mọi khi,” Wes thêm.
Frisco ngồi xuống, ngước nhìn biểu hiện thiếu thoải mái trên khuôn mặt những người bạn.
“Có lý hơn nếu tôi đổi vị trí với Bob,” anh điềm tĩnh nói. “Phải không?”
Joe Catalanotto là người đầu tiên nhìn lên gặp ánh mắt anh. “Đây không phải là chiến dịch khó khăn,” anh nói, liếc nhìn qua Blue. “Chúng tôi đã tính – ”
Và thình lình mọi thứ rõ ràng trong đầu Frisco. “Anh đã tính rằng các anh có thể cho tôi chơi trò lính tráng một lần cuối, hả?” anh nói, biết rằng mình đang nói sự thực. “Anh tính rằng các anh có thể là bảo mẫu cho tôi, với cái thực tế là tôi không thể chạy lẫn không thể đi nếu thiếu nạng sẽ không đặt nhóm vào nguy hiểm.”
Cat tôn trọng Frisco đủ để không muốn nói dối. Nhưng anh cũng không thể đồng ý. Nên thay vì vậy, anh lặng thinh. Nhưng câu trả lời đã viết rành rành trên mặt anh.
“Tuy thế, sự tồn tại của tôi ở đây sẽ đặt nhóm vào nguy hiểm,” Frisco nói.
“Không gì chúng ta không xử lý được – ”
“Nhưng nếu tôi không tham gia vào nhóm đi qua cửa hậu, khả năng xảy ra biến cố bất thường sẽ giảm đi.”
“Không vấn đề gì đâu – ”
Frisco đẩy mình đứng dậy. “Bob, khi chúng ta sẵn sàng di chuyển, tôi sẽ đổi cho cậu.”
Giọng Bob nghe lúng búng. “Frisco, tớ không có ý – ”
“Cậu sẽ phải chờ cho đến khi tôi ra đó, vì tôi muốn luôn có người để mắt đến thiết bị hồng ngoại.”
Lucky bước tới. “Hây, bạn già, bọn tớ biết việc có mặt ở đó quan trọng thế nào với cậu và – ”
“Làm việc theo nhóm nghĩa là nhận ra ưu khuyết của từng cá nhân,” Frisco nói đều đều. “Cho dù tôi muốn là người bảo vệ Mia và Natasha thế nào chăng nữa, tôi cũng biết mình không thể trèo qua cửa gác mái. Và thực tế là, tôi cũng không thể cố gắng lẻn vào cửa sau. Tôi sẽ quan sát hồng ngoại.” Anh hít một hơi sâu. “Blue, anh hiểu rồi đấy. Anh sẽ lãnh đạo khi ở trong nhà.” Anh biết có thể tin cậy Blue McCoy ra quyết định đúng đắn để tóm Dwayne và hai người của hắn với ít tiếng súng đe dọa nhất. “Được rồi, hãy vào vị trí.”
Từng người một, những người lính SEAL rời khỏi chiếc xe van, biến dần trong bóng tối.
Frisco quay sang Cat. “Đừng đưa Mia và Tasha xuống nhà cho tới khi anh biết chắc mọi thứ đã xong.”
Cat gật đầu. “Bọn tôi sẽ chờ tín hiệu của cậu.”
Frisco vụng về đu mình khỏi chiếc van rồi bắt đầu hướng tới những bụi cây bên rìa sân nơi Bobby cùng máy quét hồng ngoại đang ẩn náu. Nhưng Joe Cat dừng anh lại.
“Cậu biết không, phải là một người đàn ông thực sự mới có thể đặt tính mạng và an toàn của người khác lên trước lòng kiêu hãnh của anh ta,” Cat nói.
“Ừ, phải. Tôi là một anh hùng chết dẫm,” Frisco nói. “Thứ lỗi cho tôi khi tôi giấu mình trong bụi cây trong lúc toàn bộ các anh mạo hiểm giải cứu cháu gái và bạn gái tôi.”
“Cả hai chúng ta đều biết rằng điều cậu vừa làm là khó khăn vô cùng và hết sức quả cảm,” Cat chặn lại. “Nếu là Ronnie trong ngôi nhà ấy, tôi không chắc tôi có thể bắt mình không hành động.”
“Phải, anh sẽ không làm,” Frisco nói lặng lẽ. “Nếu anh biết rằng để mình tham gia cuộc tấn công không chỉ mạo hiểm cuộc sống của những người trong nhóm, mà còn mạo hiểm cuộc sống của Ronnie…” Anh lắc đầu. “Tôi không có lựa chọn. Anh cũng sẽ không có lựa chọn.”
Joe Cat gật. “Có thể.” Anh ngưng lại. “Tôi thích nghĩ thế.”
“Tôi coi như anh sẽ trông nom Mia và Tash,” Frisco nói.
“Lũ đó không biết chúng ra đến. Nếu thực hiện đúng, rủi ro sẽ là nhỏ nhất.”
Và thực hiện đúng có nghĩa là không có mặt anh. Chết tiệt, cho dù Frisco căm ghét nó, anh biết nó là sự thực.
“Ê, cậu đã tự nói đấy. Làm việc theo nhóm nghĩa là nhận ra ưu khuyết của từng cá nhân,” Joe nói như thể đọc được tâm tưởng Frisco. Khi Frisco gật đầu và quay đi, Joe Cat lại chặn anh. “Cậu vẫn có thể là một phần của Đội Mười, Đại úy. Có Chúa biết chúng tôi cần khả năng của cậu. Tôi đang có sự thiếu hụt trầm trọng những huấn luyện viên đáng tin cậy với quá nhiều lính mới non tay gia nhập SEAL có thể dạy dỗ họ một cách đúng đắn. Cậu có lượng thông tin dồi dào có thể truyền thụ cho lũ nhóc. Hầu như cậu có thể lựa chọn các vấn đề để dạy.”
Frisco nín lặng. Dạy. Ai làm được gì, làm đi. Ai không thể làm gì, hãy dạy. Tuy nhiên, Mia đã nói gì? Ai được dạy, hãy học đi. Những người dạy, định dạng tương lai.
“Và với điểm yếu của cậu…” Joe Cat tiếp. “Cậu có nhớ kết thúc Tuần Địa Ngục không? Cậu không ở trong đội thuyền của tôi, nhưng tôi biết hẳn là cậu đã nghe chuyện. Tôi còn nửa ngày mới kết thúc thử thách, và tôi đã bị gãy xương chân nặng. Nói về đau đớn, quả là kinh dị, nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi sẽ không bỏ cuộc sau khi đã đi xa đến thế. Nhưng tôi đã cực gần mức bị loại. Một trong số huấn luyện viên – ông thầy thật sự tàn nhẫn biệt danh là Đại tá Máu – đã gọi y tế và rút tôi ra.”
Frisco gật. “Tôi nhớ đã nghe vụ đó.”
“Nhưng rồi Blue cùng những người khác đã được ở lại trên đội thuyền của tôi bảo Đại tá Máu rằng tôi không sao, rằng tôi có thể làm được. Thực tế, họ đã nói tôi sẽ chạy một dặm trên bờ biển để chứng minh. Đại tá nhìn tôi rồi bảo rằng nếu tôi có thể chạy một dặm, ông ta sẽ để tôi ở lại cho đến tận cùng.”
“Không cách nào tôi có thể đi, đừng nói là chạy, nhưng Blue cùng những người khác đã xốc tôi lên, và họ chạy một dặm trong khi mang tôi.”
Frisco đã nghe chuyện ấy. Với biểu hiện khó tin về tình đoàn kết và lòng trung nghĩa, Cat, Blue cùng những thành viên còn lại của đội thuyền đã được tưởng thưởng bằng việc được vị huấn luyện viên không-khoan-nhượng thông báo rằng họ đã hoàn thành trước khi Tuần Địa Ngục chính thức kết thúc gần sáu tiếng. Chưa từng có tiền lệ.
Joe Cat giơ tay bóp chặt vai Frisco. “Ngay lúc này cậu sẽ để chúng tôi mang cậu. Nhưng đừng có nghĩ cậu không thể mang chúng tôi ngược lại, bạn thân mến. Vì cậu có thể. Bằng cách dạy những lính mới, những người sẽ chi viện cho chúng tôi một ngày nào đấy, cậu sẽ gánh trách nhiệm nhiều hơn mức chia sẻ của mình.”
Frisco im lặng. Anh có thể nói gì?
“Nghĩ về điều đó,” Cat lẳng lặng nói. “Ít nhất hãy nghĩ về nó.”
Frisco gật đầu. “Tôi sẽ nghĩ – sau khi các anh đưa Mia cùng Natasha an toàn rời khỏi ngôi nhà ấy.”
“Tôi biết ý cậu là sau khi chúng ta đưa họ rời khỏi đấy. Tất cả chúng ta – làm việc theo nhóm.”
Frisco mỉm cười. “Đúng. Lỡ miệng thôi.”
Từ chỗ ngồi, Frisco có thể thấy ánh sáng tuôn ra từ cửa sổ tầng trên. Cửa sổ này nhỏ hơn những cái khác – hẳn là phòng tắm.
Mia và Natasha đang ở bên kia lớp kính ấy. Quá gần mà cũng quá xa.
Khi anh quan sát máy quét hồng ngoại, những cái chấm đỏ cam của Alpha Squad tiến lại gần ngôi nhà. Hai trong số đó là Lucky và Cat, đang lên trên.
Bốn người kia – Blue, Bobby, Wes và Cowboy – lúc này bất động, chờ hiệu lệnh của Frisco.
Bên trong ngôi nhà, theo máy quét, không có gì thay đổi. Dwayne cùng người của hắn vẫn trong phòng khách. Mia và Tash vẫn ở trên gác.
Mia và Tash.
Cả hai người đều tặng cho anh tình yêu thương vô điều kiện. Thật buồn cười, anh không có vấn đề gì khi nhận nó từ đứa trẻ, nhưng từ Mia…
Frisco đã không tin nó có thể xảy ra. Dường như nó vẫn quá tốt đẹp để là sự thật. Cô tràn đầy hứng khởi và sinh lực, trong khi anh là bức tranh kiểu mẫu của tuyệt vọng. Cô có mục đích mạnh mẽ trong khi anh loạng choạng và không chắc chắn.
Anh vẫn chưa bảo cô rằng anh yêu cô. Anh đã có thể nói. Nhưng thay vì thế anh đã công kích cô, công kích hoài bão của cô. Anh đã đẩy cô ra xa. Thế mà cô vẫn yêu anh.
Có thể nào bằng cách nào đó cô đã trông thấy thằng đàn ông tuyệt vọng, khiếp đảm ẩn giấu bên dưới giận dữ và đau đớn trong những lời lẽ công kích của anh? Thomas đã nói cô đã làm điều tương tự với nó, tạo nên bước ngoặt quyết định trong cuộc đời nó, thay đổi số phận của nó, định hướng tương lai của nó.
Ai được dạy, hãy học đi. Những người dạy, định dạng tương lai.
Frisco có thể hình dung Mia đang nói với anh, đôi mắt cô sáng rực đam mê và màu lửa. Cô tin tưởng tuyệt đối.
Và ngay sau đó, khi Alpha Squad chờ tín hiệu của anh để vào nhà Dwayne Bell, Frisco biết hoàn toàn chắc chắn là anh muốn cơ hội thứ hai.
Toàn bộ cuộc đời mình tràn đầy những cơ hội thứ hai, anh nhận ra. Một người khác có thể đã chết vì vết thương giống như anh. Một người khác sẽ không bao giờ rời được xe lăn.
Một người khác sẽ để Mia Summerton đi mất.
Anh nghĩ về bản danh sách Mia đã gắn lên tủ lạnh nhà anh – tất cả những việc anh vẫn có thể làm. Có quá nhiều những việc anh có thể làm, mặc dù một vài cái sẽ vô cùng khó khăn.
Như không thể trở thành lính SEAL với nhiệm vụ hoạt động. Cái đó khó khăn vô chừng. Nhưng cũng khó khăn vô chừng để hoặc là dành phần đời còn lại uống rượu trong phòng khách hoặc là ký giấy làm huấn luyện viên. Nỗi thất vọng và niềm hi vọng tan vỡ của anh sẽ là một khối lượng nhọc nhằn để mang theo, một con đường gian khổ để đi.
Nhưng anh là lính SEAL. Nhọc nhằn và gian khổ vốn là thủ tục hoạt động tiêu chuẩn. Anh đã đi xa đến thế. Anh có thể – và anh sẽ – làm được cho đến cuối con đường.
“OK,” Frisco nói vào micro. “Ba mục tiêu không di chuyển. Hãy kết thúc việc này. Im lặng và nhanh chóng, Alpha Squad. Đi.”
Không có phản ứng nào trong bộ đàm của anh, nhưng anh thấy những dáng người trên máy quét bắt đầu di chuyển.
Blue tặc lưỡi một lần vào điện đàm khi tất cả nhóm dưới nhà đã vào trong.
“Di chuyển chậm trên gác mái,” anh nghe Joe Cat thở. “Xà ngang cũ rồi – không muốn gây tiếng động.”
“Thời gian như anh cần,” Frisco bảo anh ta.
Tưởng như vô tận, nhưng rốt cuộc Frisco nghe Cat báo cáo, “Đã vào trong.”
Anh ta và Lucky đang ở ngoài cửa phòng tắm trên tầng. Có tín hiệu di chuyển của Blue.
Frisco nghe thấy sự huyên náo của chuyển động lẫn âm thanh bốn khẩu súng tự động bị khóa nòng và nạp đạn. Đấy là lúc tiếng ồn ã bắt đầu.
“Giơ tay lên,” Blue hét, giọng mềm bình thường của anh gay gắt và rõ ràng. “Tới đây – để tao thấy chúng. Giơ tay lên đầu.”
“Lại đây, giơ lên!” Là Cowboy. “Lại đây – di chuyển!”
“Cái quái…” Frisco nghe thấy âm vực yếu ớt của Dwayne khi hắn được dội qua cả bốn chiếc micro.
“Di chuyển! Nằm xuống sàn, úp mặt vào thảm. Làm đi.” Đó là Bobby, được phụ họa bởi tiếng đổ ầm khi anh ta giúp ai đó nằm xuống.
“Chúng mày là lũ quái nào?” Dwayne hỏi. “Tất cả chúng mày là ai?”
“Bọn tao là cơn ác mộng tệ nhất của mày,” Cowboy bảo hắn, rồi cười. “Chết tiệt, mày không biết bao nhiêu năm rồi tao vẫn chờ để được nói thế!”
“Bọn tao là bạn của Alan Francisco,” Frisco nghe Blue bảo Dwayne. “OK, Frisco, Ngài Bell và cộng sự đã bị giải giáp vũ khí.”
“Đưa chúng ra sân trước rồi trói chúng lại, Blue,” Frisco yêu cầu. Anh đã băng qua sân và gần vào trong nhà. “H, dùng thiết bị yêu thích của cậu gọi tới 911. Hãy để đội cảnh sát dọn dẹp hiện trường mang mớ rác rưởi đó đi. Cat, đây là thông báo thông đường của tôi. Hãy đưa Mia và Tasha rời khỏi đấy.”
Cửa phòng tắm mở toang, Mia chăm chăm nhìn lên khuôn mặt một người lạ mặt khổng lồ tóc đen đang cầm khẩu súng cũng khổng lồ không kém.
Chắc hẳn anh ta đã thấy nỗi hốt hoảng dâng tràn trong ánh mắt cô, vì anh ta mau chóng chĩa súng xuống sàn. “Đại úy Chỉ huy Joe Catalanotto của Alpha Squad.” Anh giới thiệu mình bằng âm điệu nhấn nhá New York không lẫn vào đâu được. “Mọi chuyện ổn cả rồi, thưa cô, cô đã an toàn.”
“Dwayne đã bị bắt giữ – cố định.” Một người đàn ông khác thò đầu vào cửa. Đó là Lucky O’Donlon. Cả hai người họ đều mặc trang phục dã chiến quân đội và cùng một kiểu áo gi-lê đen.
“Cô ổn chứ?” người đàn ông tóc đen – Joe – hỏi.
Mia gật đầu, vẫn giữ chặt Tasha. Từ đằng xa, cô nghe tiếng còi hú. “Alan đâu? Anh ấy không sao chứ?”
Lucky mỉm cười, bước tới chỗ bồn tắm và giơ tay cho họ. “Cậu ấy ở dưới nhà, đang chờ cảnh sát đến. Họ sẽ không thật vui vẻ khi thấy chúng tôi ở đây, làm việc của họ, đại khái vậy.”
“Cháu đã giả vờ nôn để ông người xấu khóa bọn cháu trong nhà tắm,” Natasha bảo Lucky đầy tự hào.
“Quả là giỏi,” anh bảo nó, thản nhiên như không. Nhưng khi ngước nhìn Mia, có tia thích thú lấp lánh trong mắt anh. “Chất nôn của trẻ nít là một thứ vũ khí,” anh nói với cô trong hơi thở. “Ý nghĩ đấy khiến người đàn ông mạnh nhất cũng phải run rẩy vì sợ hãi. Thông minh đấy.”
“Tôi muốn gặp Alan,” cô nói.
Người đàn ông tên Joe gật đầu. “Tôi biết cậu ấy cũng muốn gặp cô. Đi nào, chúng ta xuống dưới.”
“Bao nhiêu lính SEAL ở đây?” cô hỏi Joe trong khi Lucky, tay giữ Tasha, dẫn đường xuống cầu thang.
“Tất cả Alpha Squad,” anh bảo cô.
“Làm thế nào các anh khiến anh ấy đồng ý để các anh giúp thế?”
“Cậu ấy nhờ chúng tôi.”
Mia đăm đăm nhìn Joe. Alan nhờ họ giúp? Không phải là họ đề nghị và anh miễn cưỡng nhận lời? Chúa ơi, cô đã rất sợ anh sẽ tới đây một mình và rồi bị giết…
“Thật khó khăn cho cậu ấy, nhưng cậu ấy đang học,” Joe điềm tĩnh nói. “Hãy cho cậu ấy thời gian. Cậu ấy sẽ ổn thôi.”
“Cậu Frisco!” Tasha gào toáng.
Mia khựng lại giữa cầu thang, nhìn đứa bé văn vẹo rời khỏi vòng tay Lucky rồi lao vào Alan Francisco.
Anh đang mặc bộ đồ tương tự những lính SEAL kia, đầy đủ với chiếc gi-lê đen cùng một món gì đấy như micro. Đôi nạng của anh rơi loảng xoảng trên sàn phòng khách khi anh túm chặt Tasha vào lòng mình.
Băng ngang phòng, qua đỉnh đầu Tasha, Alan ngước nhìn Mia. Ánh mắt họ gặp nhau và rồi anh hé nở một trong những nụ cười buồn mờ nhạt hoàn hảo của mình.
Rồi, Chúa giúp cô, cô cũng lao tới chỗ anh – không hề xấu hổ giống như Natasha đã làm.
Và rồi cô nằm trong vòng tay anh. Anh ôm cô chặt hết sức trong khi Tasha vẫn đeo quanh anh.
“Anh xin lỗi,” anh thì thầm vào tai cô. “Mia, anh rất xin lỗi.”
Mia không chắc anh đang xin lỗi về những lời tức giận đã nói hay về việc Dwayne bắt cóc họ. Không quan trọng. Bất kể là gì thì họ đã an toàn, anh an toàn và anh thật sự đã nhờ giúp đỡ ––
Ánh đèn vụt sáng nhắc nhở sự có mặt của đội xe cảnh sát, và Frisco nới lỏng Mia rồi đặt Tasha xuống sàn.
“Chúng ta nói chuyện sau nhé?” Frisco hỏi.
Mia gật đầu. “Em đang trên đường quay lại, anh biết không,” cô bảo anh. “Quay lại ngôi nhà gỗ. Để nói chuyện với anh – nói chuyện, không chiến đấu. Đó là lúc Dwayne suýt làm em bay khỏi đường.”
Đôi mắt nâu lục xinh đẹp của cô đang lấp lánh những giọt nước không chảy. Cô đang trên đường quay lại ngôi nhà. Cô yêu anh đủ để nén lại lòng kiêu hãnh của mình.
Bỗng nhiên để sau không còn là đủ. Bỗng nhiên có những điều anh phải nói với cô, những điều không thể đợi chờ.
Ngay giây phút ấy Frisco biết rằng kể cả nếu ngay bây giờ và ngay ở đây, nhờ phép màu kỳ diệu của Chúa, đột nhiên anh có lại đầy đủ khả năng sử dụng chân, anh vẫn sẽ không hoàn thiện.
Anh biết với sự chắc chắn khiến anh tức thở là chỉ khi nào anh sống với người phụ nữ khó tin này, anh mới thật sự toàn vẹn.
Ồ, anh biết mình có thể sống thiếu cô – cùng cái cách anh biết mình có thể sống mà không chạy được nữa. Sẽ thật gian nan, nhưng anh có thể làm được. Việc đó không giống như cô đã cứu vớt anh. Cô không làm – anh đã tự làm điều đó cho mình. Với một chút giúp đỡ. Natasha đã được đưa tới để thúc đẩy anh trở lại thế giới của sự sống. Và một khi đã ở đó, hơi ấm cùng niềm vui tươi của Mia chiếu sáng con đường anh đi, giúp anh ra khỏi bóng tối.
Frisco biết chắc rằng mình không bao giờ chạy được nữa. Nhưng anh cũng biết rằng mình sẽ không cần phải sống thiếu Mia.
Đấy là điều tối nhiểu nhất anh có thể kiểm soát được.
Và anh có thể bắt đầu bằng cách nói cho cô nghe anh cảm nhận ra sao. Nhưng không có thời gian. Cảnh sát đã tới, và mấy sĩ quan mặc đồng phục không hài lòng lắm khi lực lượng SEAL đã chiếm mất công việc nằm trong tay họ. Joe Cat đã chặn đầu người sĩ quan phụ trách và đang gắng làm ông ta bình tĩnh, nhưng sự hỗ trợ phải được gọi cùng với cảnh sát trưởng.
Và thay vì bảo Mia rằng anh yêu cô, Frisco quay sang Lucky. “Giúp tớ một việc, ông bạn, đưa Mia và Tash vào xe van của Harvard. Tớ muốn đưa họ khỏi đây, nhưng tớ có một việc cần nói với cảnh sát trước khi chúng ta đi.”
“Thoải mái đi.”
Frisco cầm đôi nạng, đặt xuống cánh tay khi anh nhìn lại Mia. “Anh sẽ cố gắng không mất nhiều thời gian.”
Cô dành cho anh nụ cười run run thêm vào đáng kể trọng lượng lẫn ý nghĩa của lời cô nói. “Không sao. Bọn em sẽ chờ.”
“Tôi đã báo với cảnh sát trưởng rằng Sharon sẵn lòng làm chứng chống lại Bell,” Frisco bảo Harvard và Mia khi họ trèo khỏi chiếc xe van rồi bắt đầu hướng tới sân trong khu căn hộ. “Với sự giúp đỡ của chị ấy, họ có thể xác định Bell là thủ phạm một cơ số những vụ trộm cướp chưa được giải quyết và có khả năng một vụ án mạng nữa.”
“Sharon đã thấy Dwayne giết người?” Mia hỏi Frisco bằng giọng nho nhỏ.
Anh gật, liếc nhìn Harvard đang bế Tasha ngủ gà ngủ gật. Nhưng đôi tai con bé năm tuổi vẫn sắc như thường và nó ngước đầu. “Cháu cũng thấy Dwayne giết người,” Tasha bảo họ, mắt chan chứa nước. “Cháu thấy ông ta giết Thomas.”
“Thomas chưa chết,” Frisco nói.
“Có mà,” Tasha khăng khăng. “Dwayne đánh anh ấy khiến anh ấy chảy máu, và anh ấy không tỉnh dậy.”
“Thomas đang chờ cháu đấy, Công chúa, ở trên nhà.”
“Ôi, ơn Chúa,” Mia nói. “Cậu ấy không sao thật chứ?”
“Có thể hơi bị choáng một chút,” Frisco nói, “nhưng cậu ta không sao.”
Mọi dấu hiệu buồn ngủ biến mất, Tasha vặn mình thoát khỏi tay Harvard. Như một tia chớp, con bé chạy lên gác. Nhưng cánh cửa căn hộ bị khóa, và nó đấm thình thịch vào đấy.
Trước ánh nhìn của Mia, cánh cửa mở ra, và thế là đủ, Thomas King đứng đó, trông tệ hơn vẻ ngoài. Tasha phóng mình vào cậu ta, gần như khiến thằng nhóc ngã nhào.
“Ê, cô bé Sao hỏa,” Thomas nói bình thản và đơn giản, như thể họ va vào nhau trên phố. Nhưng cậu giữ chặt con bé. Việc ấy lẫn những giọt nước bất chợt óng ánh trong đôi mắt đã phản bội cậu.
“Em nghĩ anh chết rồi,” cô bé bảo cậu, tặng cho cậu nụ hôn rõ kêu trên má. “Nếu anh chết thì anh không thể kết hôn với em được.”
“Kết hôn với em?” m vực của Thomas trượt lên một quãng tám. “Há, chờ một phút, anh – ”
“Công chúa Nga phải kết hôn với một vị vua,” Tasha bảo cậu đầy nghiêm túc.
“Em nhỏ quá,” Thomas nói. “Anh không chắc anh muốn một người vợ quá nhỏ.”
Tasha khúc khích. “Em sẽ cao mà, anh ngốc quá,” nó bảo. “Em sẽ mười sáu tuổi.”
“Mười sáu…” Trông Thomas như thể tắc thở. “Coi này, cô bé Sao hỏa, nếu em vẫn còn thích khi em hai sáu, hãy gọi cho anh, nhưng từ giờ đến đó, chúng ta là bạn bè, được chứ?”
Natasha chỉ cười.
“Được rồi,” Thomas nói. “Giờ thì, vào trong nhà và xem Đại úy đã mua gì cho em.”
Chúng biến mất trong căn hộ, và Mia có thể nghe thấy tiếng ré phấn khích của Tasha. Cô quay sang Frisco, người vẫn đang cần cù kéo mình lên những bậc thang. “Là cái trường kỷ?”
Frisco chỉ lúc lắc đầu. “Trời ạ, anh đã quên khuấy nó.”
“Tớ thì không,” Harvard nói, giọng đầy tiếng cười.
Sự hiếu kỳ dâng lên trong lòng Mia, cô vội vã vào nhà Frisco. Rồi cười lớn. “Anh đã mua nó,” cô nói. “Cái trường kỷ. Chúa ơi, nó quả là…”
“Hồng?” Frisco gợi ý, sự thích thú lẫn ngượng ngùng nhảy múa trong mắt anh khi anh theo cô vào trong.
Tasha đang ngồi giữa ghế, mắt cá chân bắt chéo cẩn thận – một vị công chúa Nga hoàn hảo, mặc kệ thực tế là tóc nó rối bù, khuôn mặt lấm bẩn và những vệt nước mắt.
Harvard bắt đầu thu dọn dãy thiết bị, và Thomas tới giúp anh.
“Thứ này thật quá hay,” Mia nghe Thomas nói với Harvard. “Cháu phải làm gì để trở thành một người trong các chú?”
“À, cháu bắt đầu bằng cách gia nhập Hải quân,” Harvard nói. “Và kết thúc giai đoạn đầu trong khoảng ba năm, rồi có thể, chỉ có thể thôi nhé, cháu sẽ được chấp nhận tham dự khóa huấn luyện BUDS.”
“Ê,” Frisco nói với Natasha. “Không ôm cậu à? Hoặc nói cảm ơn?”
Tasha nhìn anh một cách cao ngạo. “Công chúa Nga không nói cảm ơn hoặc là ôm.”
“Muốn cá không?” Anh ngồi xuống trường kỷ cạnh con bé rồi kéo nó vào lòng.
Con bé cười khanh khách và vòng tay ôm cổ anh. “Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu – ”
Frisco bật cười. Mia yêu tiếng cười của anh. “Đủ rồi,” anh nói. “Đi rửa mặt rồi chuẩn bị lên giường đi.”
Tash đứng dậy, ném cái nhìn khao khát trở lại chiếc sô pha.
“Đừng lo,” Frisco bảo nó. “Sáng mai nó vẫn sẽ ở đây.”
“Đúng đấy,” Harvard xen lời. “Và sáng ngày kia, ngày kìa và sau đấy nữa…”
“Em không biết,” Mia nói. “Em bắt đầu mê nó rồi.” Cô giơ tay cho Tasha. “Thôi nào. Cô sẽ giúp cháu lên giường ngủ.”
Frisco nhìn họ biến mất trong phòng tắm. Tasha lê bước, rõ là kiệt sức. Không mất nhiều thời gian để con bé ngủ say. Anh quay sang Harvard. “Cần giúp dọn mớ đồ ấy không?”
Harvard tươi cười, đọc ý nghĩ của anh. “Xong cả rồi. Bọn tớ đi đây. Thế nhé, xin lỗi bọn tớ không ở lại được.”
Frisco giơ tay, Harvard bắt lấy. “Cảm ơn, ông bạn.”
“Thật vui gặp lại cậu, Francisco. Đừng là người lạ nữa.”
“Không đâu,” Frisco giữ chặt người bạn. “Thực ra, chắc chắn vài ngày tới tớ sẽ qua căn cứ nói chuyện với Cat.”
Harvard mỉm cười, bắp tay vạm vỡ của anh ta gập lại khi anh dễ dàng nâng hàng cân thiết bị nặng ịch. “Tốt. Gặp cậu sau.”
Anh ta theo Thomas ra ngoài rồi đóng cửa sau lưng.
Yên lặng và tĩnh mịch bất chợt đến rợn người. Frisco bắt đầu hướng về phòng Tasha, nhưng khựng lại vì hình ảnh Mia lẳng lặng đóng cửa phòng con bé.
“Cô bé ngủ rồi,” cô nói. “Nó kiệt sức.”
Trông Mia cũng kiệt sức. Có lẽ đây không phải là lúc thích hợp để chuyện trò. Có lẽ cô chỉ muốn về nhà.
“Em muốn một tách trà không?” Frisco hỏi, bỗng nhiên ngập ngừng kinh khủng.
Cô bước về phía anh. “Ngay bây giờ tất cả những gì em muốn là anh ôm em,” cô nói trong im lặng.
Frisco cẩn thận dựa nạng vào tường rồi chậm rãi kéo cô vào lòng. Cô đang run khi cô lướt tay quanh hông anh. Anh kéo cô lại gần hơn, giữ cô chặt hơn và cô ngả đầu lên ngực anh rồi thở dài.
“Thật là anh đã nhờ Alpha Squad giúp sao?” cô hỏi.
“Khó tin thế à?”
Mia ngẩng đầu. “Vâng.”
Anh cười. Rồi hôn cô. Cô có vị quá ngọt ngào, môi cô quá mềm mại. Anh quả là điên khi nghĩ rằng mình có thể từ bỏ cô.
“Có thực là em đang trên đường quay lại căn nhà gỗ?” anh hỏi.
Cô gật.
“Tại sao? Em đã nói gần như tất cả mọi thứ cần nói một cách súc tích. Viễn cảnh của em về cái cách tương lai anh có lẽ đã diễn ra rất chính xác – mặc dù anh sẵn lòng cược rằng em không hình dung anh ngồi uống đến chết trên cái trường kỷ màu hồng.”
“Cái cách tương lai anh có lẽ đã diễn ra…?”
Niềm hi vọng sáng trong mắt cô, Frisco bật cười. “Đấy không phải là tương lai anh, Mia,” anh bảo cô. “Đấy là quá khứ. Cha anh mới là người uống đến lãng quên mỗi đêm trước màn hình tivi. Nhưng anh không phải ông già. Anh là lính SEAL. Em đúng. Anh vẫn là lính SEAL. Và chỉ có đầu gối anh bị hỏng thôi, không phải linh hồn anh.”
“Ôi, Alan…”
“Ừ, quả là đau khi biết rằng anh sẽ không thể tiếp tục danh sách các nhiệm vụ hoạt động nữa, nhưng bàn tay định mệnh thỏa hiệp với anh. Anh đã xong việc đắm mình rồi,” anh bảo cô. “Giờ anh sẽ sống tiếp với tương tai hiện thực của mình. Anh sẽ nói chuyện với Joe Cat về vị trí giảng dạy. Và anh còn phải lo cho Tash nữa, vì Sharon sẽ phải có thời gian chịu trách nhiệm về vụ lái xe trong khi say của chị ấy kể cả nếu người đàn ông bị đâm sống sót – ”
Mia đang khóc. Cô đang khóc và đang cười.
“Hây,” Frisco nói. “Em không sao chứ?”
“Em rất tuyệt,” cô nói. “Và anh cũng thế. Anh làm được rồi, Alan. Anh lại hoàn thiện.” Đôi mắt cô chan chứa dòng nước tươi nguyên. “Em quá vui mừng cho anh.”
Anh hoàn thiện? Frisco không dám chắc. “Anh sẽ phải kiếm một nơi khác để sống,” anh bảo, vừa thăm dò ánh mắt cô. “Anh tính là nếu bán nơi này, anh có thể kiếm chỗ nào đấy gần căn cứ hơn, có thể chỗ nào đấy trên nước – chỗ nào đấy ở tầng trệt. Nơi nào đó đủ lớn cho anh, cho Tash và có thể… cho em…?”
“Em?” cô khẽ nói.
Anh gật đầu. “Ừ, ý anh là, nếu em muốn…”
“Anh muốn em sống với anh…?”
“Quỷ thật, không. Anh muốn em lấy anh!”
Mia nín lặng. Đôi mắt mở lớn và môi khẽ hé ra. Cô không nói một lời, chỉ chằm chằm nhìn anh.
Frisco thay đổi tư thế một cách lo lắng. “Anh biết chắc chắn em không thể nói năng vui mừng với ý tưởng dành phần còn lại của cuộc đời em với một người đàn ông sở hữu một chiếc trường kỷ màu hồng – ”
“Anh có yêu em không?”
Frisco có thể thấy trong mắt cô là cô thực tình không biết. Sao cô lại không biết? À, anh nhận ra, vì từ đầu, anh chưa từng thật sự nói lên những từ đó…
“Em biết không, ở ngôi nhà gỗ, khi anh nói tất cả những điều kinh khủng ấy…?”
Mia gật đầu.
“Điều anh thật lòng muốn nói là dứt khoát anh đã yêu em rồi, và đấy là điều anh khiếp hãi – cả vì điều anh cảm thấy, lẫn ý nghĩ em sẽ phá hủy đời mình nếu sống cùng với anh.”
Cô phẫn nộ. “Sao anh có thể nghĩ thế?”
Anh mỉm cười. “Anh vẫn nghĩ thế – nhưng anh tính mình sẽ phải làm việc rất gian nan để em luôn hạnh phúc và mỉm cười, để em không chú ý thấy. Em cũng sẽ không chú ý là khi chúng ta bỏ phiếu, chúng ta sẽ khai trừ lẫn nhau.”
“Đúng là hành xử như người Dân Chủ,” Mia nói.
“Và có thể, một ngày nào đấy – nếu em muốn – hai ta có thể thêm ‘sinh con’ vào danh sách em đã gắn trên tủ lạnh nhà anh,” anh bảo cô. “Em nói sao?”
“Vâng,” Mia nói, cảm xúc khiến giọng cô run rẩy. “Em nói ‘ồ, vâng’.”
Frisco hôn cô.
Và anh hoàn thiện.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
23 chương
13 chương
30 chương