Đứa Con Bị Chối Bỏ
Chương 9
Đều đặn hàng tháng anh vẫn chuyển tiền vào tài khoản cho tôi, số tiền anh chuyển ngày 1 lớn, tôi có ý từ chối thì anh bảo:
- Tiền đó anh nhờ em giữ, để lo cho tương lai của 2 đứa mình.
Tôi không hiểu ý anh lắm, nhưng biết nếu nói nữa anh sẽ giận nên thôi. Hôm ấy tôi kết thúc tour trở về nhà trong dáng điệu mệt mỏi. Vừa mở cửa phòng đã giật mình bởi mùi thức ăn thơm phức cả phòng, ngó vào trong chẳng thấy anh, chỉ có mẩu giấy anh nhắn lại cùng mâm cơm ấm nóng:
- Em nhớ phải ăn sau đó mới được đi ngủ, không được đi ngủ ngay với cái bụng đói đâu, anh rất nhớ em.
Sao thế này, rõ là anh quan tâm mà sao tôi lại khóc, tôi cũng nhớ anh nhiều lắm, mấy tháng rồi chẳng được gối đầu lên tay anh mà trò truyện, chẳng thể cùng anh làm việc và ăn uống. Nhớ anh, thương anh lắm, ngay lập tức tôi chạy xe đến trước cửa nhà anh bấm chuông.
Anh bước ra trong bộ dạng ngái ngủ, nhìn thấy tôi anh ngạc nhiên lắm, còn chưa kịp nói gì tôi đã lao vào ôm chặt lấy anh. Cái ôm thoả bao nỗi nhớ nhung, anh sau phút đầu ngỡ ngàng thì cũng vội vàng siết chặt vòng ôm.
Anh đặt cằm lên đầu tôi mà hỏi:
- Sao quá nửa đêm rồi còn chạy đến đây thế này, có biết con gái đi tối nguy hiểm lắm không?
- Người ta nhớ anh mà.
- Nhớ anh, sao mà phải khóc.
Tôi đấm nhẹ lên lưng anh hờn trách:
- Tại anh cả đấy, nấu cơm cho người ta mà chẳng chịu chờ người ta lại bỏ về đi ngủ, nên người ta mới tủi thân chứ sao.
Anh phá lên cười, xoa đầu tôi mà trêu:
- Ôi trời, cô nàng bé nhỏ của tôi, anh chờ em đến 11h mà, sau đó hâm nóng lại thức ăn cho em rồi mới về, có điều muộn quá nên anh phải về, sợ ở khuya lại mang tiếng cho em. Mà khoan em đã ăn gì chưa, hay vẫn để bụng đói, em là rất hay để bụng đói đấy nhé.
Tôi khẽ lắc đầu, anh thấy vậy thì nhéo nhẹ mũi tôi mà nựng:
- Thôi được rồi, thế em vào đi, để anh dắt xe sau đó vào nấu cho em bát mì nhé, cứ nhịn như thế sức đâu mà làm. Chúng ta còn phải phấn đầu để cùng nhau trở về Việt Nam lập nghiệp nữa chứ. Em ốm là thời gian trở về sẽ lại kéo dài ra đấy.
Tôi sựng lại nhìn anh, anh vừa nói sẽ cùng tôi về Việt Nam lập nghiệp, là sự thật hay do tôi mệt quá nên nghe nhầm. Tôi lắp bắp hỏi lại:
- Về… về Việt Nam lập nghiệp?
- Đúng rồi, em chẳng bảo em muốn trở về quê hương hay sao, anh sẽ đi cùng em, em đừng tưởng thoát khỏi tay anh mà dễ nhé. Em đi tới đâu anh sẽ theo tới đó, dù là chân trời góc bể cũng theo đến cùng.
Tim tôi dâng lên 1 dư vị ngọt ngào đến lịm lại, là anh nói sẽ cùng tôi trở về Việt Nam, là anh muốn cùng tôi lập nghiệp. Cũng có nghĩa là chúng tôi sẽ được mãi mãi bên nhau, tôi còn đang lâng lâng trong dự vị hạnh phúc thì anh kéo tay nói:
- Nghĩ gì mà thần người ra thế, vào nhà đi cho anh còn đóng cổng nữa, không thấy chó nhà hàng xóm sủa mỏi miệng nãy giờ à.
Mới phút trước còn ngọt ngào, mà phút sau đã phũ phàng ngay được, nhưng có sao, miễn là anh yêu tôi là được. Chỉ cần câu nói ban nãy của anh thì giờ anh có nói gì tôi cũng vẫn thấy vui.
Tối ấy nhà anh chẳng còn gì ngoài mì gói, nhưng tôi lại thấy bữa ăn này ngon hơn tất cả những lần cùng anh ăn trước đó. Là tôi đang bị dư vị hạnh phúc mua chuộc, hay mì gói nhà anh thật sự ngon?
Ăn xong đồng hồ cũng điểm 2h sáng, anh bảo tôi cứ bỏ bát vào bồn rồi lên ngủ kẻo mai lại phải đi làm sớm, tôi cũng chẳng muốn động tay làm nên thuận theo ý anh.
Anh chuẩn bị giường cho tôi sau đó định rời ra ghế sopha ngủ thì tôi kéo tay lại, dường như cái kéo tay của tôi tiếp thêm sức mạnh cho anh, nên ngay lập tức anh leo lên giường ôm lấy tôi mà thủ thỉ:
- Em có biết thời gian qua anh nhớ em lắm không.
- Biết anh khổ sở vì nhớ nên em thường tình mới đến đây giúp anh nè.
- Chứ không phải có người cũng nhớ anh nên mò đến hay sao?
Tôi bị câu hỏi của anh làm cho cứng họng, đúng là vì tôi nhớ anh quá nên mới đến, nhưng vẫn ngang ngạnh nói:
- Thì mỗi thứ 1 ít nên em đến.
Anh không nói nữa mà cúi xuống đặt nhẹ nụ hôn lên môi tôi, bờ môi anh ấm nóng khiến cho tôi tham lam muốn nuốt trọn. Hai chúng tôi cứ thế dây dưa đến khi hơi thở bắt đầu trở nên khó nhọc mới tiếc nuối dời nhau.
Trời bây giờ còn đang là cuối xuân mà sao tôi thấy nóng quá, hình như anh cũng như tôi, bởi tôi thấy má anh dần đỏ lên.
Không phải chúng tôi chưa từng hôn nhau, thậm chí nhiều lần còn nằm cuộn tròn trong vòng tay anh nhấm nháp nụ hôn, nhưng sao cái cảm giác lúc này của tôi lại khó tả đến vậy. Bối rối nhìn nhau khiến cho tay chân hai đứa càng trở nên lung túng, ngượng ngùng.
Tôi vẫn ngồi im lặng trong vòng tay anh mà chẳng dám cử động manh, tôi sợ nếu tôi chỉ cần làm sai 1 cái gì đó thôi đêm nay sẽ ngay lập tức biến thành móm mồi ngon với anh.
Anh cũng đang gồng mình lên để hít thở, nhưng có lẽ cũng không thể kiềm chế được cảm xúc nên lại tham lam chiếm lấy môi tôi mà cắn mút, tôi cũng chẳng ngại ngần mà nhiệt tình đáp lại, không khí trong phòng cũng nóng dần lên theo từng cử động của cả hai.
Bàn tay anh đang dịch chuyển từ phía dưới eo tôi lên phía trên, tôi biết anh định làm gì nên vội vàng giữ lấy. Không phải anh chưa từng đòi hỏi, chỉ là lần ấy tôi nói chưa sẵn sàng nên anh không tiến tới.
Nhưng lần này, cái không khí này khiến cho anh không thể nào mà kìm lòng được nữa. Mặc cho tôi ngăn cản bàn tay anh vẫn ngang bướng nhích lên trên. Dù chỉ là đụng chạm bên ngoài áo, nhưng quả thật tôi cũng có chút rạo rực.
Mỗi lần anh cẵn nhẹ lên đầu lưỡi là mỗi lần người tôi lại run lên nhẹ nhẹ, anh quả thật biết cách làm cho tôi khó chịu.
Nhớ lại câu nói cùng tôi trở về Việt Nam lập nghiệp ban nãy của anh, tôi cũng bắt đầu buông lỏng tay. Mà nói đúng hơn là anh đã khiến tôi phải ngả giáp phòng bị để đầu hàng rồi. Đêm nay tôi quyết định sẽ cùng anh trọn vẹn tình yêu này.
Nghĩ vậy nên tôi bắt đầu thả lỏng cơ thể để hoà từng động tác của anh, anh nhận được sự đồng ý ngầm của tôi thì cũng mạnh bạo tiến tới. Đêm ấy cả hai chúng tôi lao vào nhau như những kẻ khát yêu từ nghìn kiếp trước.
Xong xuôi anh ôm tôi vào lòng, vỗ về như với 1 đứa trẻ nhỏ, thủ thỉ đủ điều cùng tôi.
- Hôm nay anh thật sự hạnh phúc lắm, cảm ơn em.
Tôi ngượng ngùng không đáp mà vội vàng rúc sâu vào lồng ngực anh để che đi sự bối rối. Anh thấy thế cũng không nói thêm gì nữa, chiết siết chặt vòng ôm thêm 1 chút.
Trải qua 1 trận cuồng phong cùng anh cơ thể tôi vô cùng mệt mỏi, dôi mắt đã bắt đầu khép lại, hạnh phúc chìm vào cơn mơ. Ở đó tôi thấy ông bà đang mỉm cười vẫy tay với tôi, bên cạnh tôi là anh, anh đang cùng tôi thắp hương lên bàn thờ gia tiên. Căn nhà này vô cùng thân quen với ký ức của tôi, căn nhà nhỏ của ông bà ở quê.
Một giấc mơ hạnh phúc tới nỗi khi chiếc điện thoại vang lên từng hồi báo thức tôi vẫn lưu luyến chẳng muốn dậy. Nhưng cuối cùng tôi vẫn phải khẽ mở mắt khi cảm nhận thấy có hơi thở ấm nóng nhẹ nhàng phả lên mặt tôi.
Trước mắt tôi là khuôn mặt đầy nam tính của anh, ẩn dưới đôi lông mày rậm kia là cặp mắt màu hổ phách chân thành, cả cái sống mũi cao, khuôn miệng rộng này nữa, sao mà trong mắt tôi chúng đáng yêu đến thế.
Khẽ đưa ánh mắt xuống, nhìn thấy khuôn ngực trần vạm vỡ của anh tôi mới sực nhớ ra sự cuồng nhiệt đêm qua. Bất giác mặt tôi nóng bừng lên, nhưng ánh mặt lại chẳng thể dời khỏi anh. Nếu không phải là anh cất tiếng trêu ghẹo chắc tôi cứ nằm im ngắm anh mà tưởng tượng viển vông.
- Sao mà nhìn anh chăm chú thế, đừng nói với anh là đêm qua với em chưa đủ nha.
- Không, không, không phải đâu.
Nói rồi tôi xấu hổ ôm quần áo chạy vội vào nhà tắm, xả mạnh dòng nước lên người để dịu đi cải nóng từ trong cơ thể bốc ra. Dẫu vậy tôi không thể phủ nhận được đêm qua anh rất tuyệt vời.
Giây phút hai chúng tôi hoà vào làm một quả thật khiến tim tôi vô cùng sao xuyến, có điều cũng vì thế mà tôi không đủ can đảm để đối mặt với anh nên cứ đứng mãi trong này. Cho đến khi thấy trong phòng ngủ không còn tiếng động nào nữa mới quyết định bước ra.
Nhẹ nhàng mở của tôi liếc mắt ra ngoài, chăn màn đã được anh gấp gọn ghẽ, anh cũng đã rời đi.
Lúc này mùi mì gói dưới nhà lại bốc lên, xộc thẳng vào mũi tôi, đêm qua chỉ ăn có gói mì, mà còn phải cùng anh leo núi, nên lúc này tôi thật sự rất đói.
Gạt bỏ mọi sự xấu hổ tôi mạnh dạn bước xuống, anh đang bưng tô mì nở nụ cười rạng rỡ nhìn tôi. Nhưng anh, anh lại không mặc áo mà chỉ mặc độc 1 chiếc quần short, khuôn ngực vạm vỡ mà ban nãy tôi đã ngắm ngía giờ lại đập vào mắt tôi.
Thấy tôi cứ ngây ngốc đứng đó anh nói:
- Em sao thế, không mau mau ăn sáng mà đi làm, muộn giờ rồi kìa.
Cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh nhất có thể, tôi ăn vội vàng gói mì rồi dắt xe vội vã dời đi. Phía sau anh là anh đứng tựa cửa mìm cười nhìn theo bóng lưng tôi.
Người gì đâu mà ác, đến bữa sáng cũng chẳng để cho người ta ăn tử tế, ăn mặc như thế làm sao mà tôi tập trung ăn được cơ chứ. Cả đoạn đường đến công ty tôi cứ lầm bầm chửi anh, mà chẳng biết ở nhà anh vừa rửa bát vừa hắt hơi liên tục.
Sau lần ấy mỗi khi bên nhau anh đều mạnh bạo chiếm lấy cơ thể tôi, tôi cũng không còn ngại ngùng nữa mà cuồng nhiệt hoà cùng anh.
Mỗi chuyến đi mệt mỏi trở về được thấy anh, được thưởng thức những món do anh tự tay chuẩn bị quả thực rất hạnh phúc.
Lần nào bên nhau anh cũng đều mơ mộng đến 1 ngôi nhà và những đứa trẻ cùng tôi, anh còn nói anh thích con gái đầu lòng. Và nếu tôi sinh con gái trong năm nay thì nhất định con sẽ dễ thương như tôi.
Khi ấy tôi đã bước sang tuổi 28, còn anh cũng ngấp nghé 35, cả 2 đều không còn trẻ trung để bay nhảy nữa. Nói thật mỗi lần nghe ước mơ của anh tôi lại nhớ đến bé Linh, con gái của chị Lan. Con bé vô cùng đáng yêu, nếu tôi mà có con, chắc chắn công chúa nhỏ của tôi và anh cũng đáng yêu không kém.
Nhưng tôi còn chưa được cưới hỏi gì, tôi đâu thể đi vào vết xe đổ của mẹ, bới vậy dù muốn nhưng tôi vẫn kiên quyết từ chối.
Vậy là anh lại lân la nói:
- Hay là tạm thời chúng mình cứ tổ chức đám cưới, đến khi thuận lợi thì cùng nhau về Việt Nam lập nghiệp được không em.
Không nhận được cái gật đầu từ tôi anh lại chuyển hướng năn nỉ:
- Vậy hay là hai đứa mình đăng ký kết hôn trước được không em, đăng ký kết hôn rồi em có thể thoải mái sinh con cho anh mà đúng không. Khi con cứng cáp cả nhà 3 người chúng ta sẽ cùng trở về Việt Nam chẳng phải là hạnh phúc hơn hay sao?
- Chờ đến khi chúng ta làm đám cưới sẽ đăng ký kết hôn và sinh con như thế sẽ ý nghĩa hơn nhiều mà anh.
- Chờ, là chờ đến bao giờ?
- Em dự định sang năm nữa sẽ trở về Việt Nam, anh có thể cho em thời gian đến lúc ấy được không?
Anh nhiều lần thuyết phục tôi không được thì tức giận nói:
- Anh đã chấp nhận cùng em về Việt Nam, đồng ý cùng em dời lại đám cưới, vậy mà chỉ mỗi việc đăng ký kết hôn và cùng sinh 1 đứa con em cùng không thể dồng ý với anh.
- Em biết mong muốn trong lòng anh, nhưng anh cũng phải hiểu cho em chứ, là con gái, lại chưa được cưới hỏi gì, làm sao em có thể sinh con cho anh ngay được.
- Anh đã nói chúng ta sẽ đăng ký kết hôn trước rồi mà.
Tôi vẫn cương quyết lắc đầu khiến anh vô cùng giận dữ, anh đứng dậy đóng sầm cửa phòng và bỏ về trong sự ngỡ ngàng của tôi.
Ở tuổi của anh mơ ước có 1 đứa con cũng không có gì là quá đáng, nhưng tôi sợ có con rồi thì việc trở về Việt Nam lập nghiệp sẽ khó khăn hơn nên mới chần chừ không đồng ý.
Biết tính anh dễ mềm lòng mỗi khi tôi ốm, nên hôm sau tôi quyết định nhờ chị Giai Kỳ phụ trách tour giúp tôi. Còn tôi giả bộ mệt lên công ty anh. Mới đầu thì anh ngó lơ, sau thấy tôi cứ nhăn mặt bóp đầu mãi thì anh cũng phải tiến tới nói:
- Mệt sao không về nghỉ đi còn cố làm gì.
Anh nói trống không với tôi cơ đấy, được, để xem anh còn cứng với tôi được bao lâu.
- Em cố được.
Tôi mệt mỏi nói sau đó giả bộ ho vài câu rồi nằm gục xuống bàn, anh thấy vậy thì vội vàng sờ trán tôi rồi nói:
- Em sao thế, không khoẻ chỗ nào, hay để ạnh đưa em đi khám nhé, lớn rồi mà chẳng biết lo cho sức khoẻ, làm cho cố làm gì không biết nữa.
Thấy anh như thế tôi nhếch mép cười đắc ý đáp:
- Em không sao, tại đêm qua mất ngủ nên giờ đau đầu chút xíu thôi, anh cứ kệ em.
- Làm sao mà em lại mất ngủ.
- Không có gì,em chỉ suy nghĩ một số thứ thôi
Anh hơi lớn giọng nói với tôi:
- Suy nghĩ cái gì mà quên cả ngủ thế hả?
- Thì tại em nghĩ về mấy lời anh nói và tự trách bản thân mình ích kỉ nên khó ngủ thôi.
Anh ôm chặt lấy tôi xót xa nói:
- Anh chỉ nói thế, nếu em không muốn thì thôi, sao lại phải hành hạ bản thân như thế, anh xin lỗi đã làm em mệt mỏi, từ nay anh hứa sẽ không nhắc lại chuyện đó nữa.
Dựa hẳn đầu vào khuôn ngực rắn chắc của anh tôi nhè nhẹ nói:
- Không, em suy nghĩ kĩ rồi, em đồng ý đăng ký kết hôn trước và sinh con cho anh, nhưng anh có thể chờ em đến cuối năm được không. Cuối năm thôi, lúc ấy nhất định em sẽ làm theo những gì đã hứa, em cần chút thời gian để chuẩn bị anh nhé.
- Được rồi, được rồi, chỉ cần em muốn cái gì anh cũng đồng ý cả, bây giờ để anh đưa em về nhà nghỉ ngơi đã.
- Không có em khỏi rồi
- Khỏi, sao nhanh thế.
Tôi nháy mắt với anh đáp:
- Chỉ cần cái ôm của anh thì bệnh đến mấy em cũng khỏi.
Dường như bây giờ anh mới biết mình bị tôi qua mặt, nên mạnh tay ghì lấy tôi mà hôn, tôi còn chưa kịp đáp lại thì ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ:
Cốc, cốc, cốc
- Giám đốc, em có việc muốn xin ý kiến giám đốc ạ.
Anh lưu luyến buông tôi ra, còn tôi nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài cho anh làm việc. Phía ngoài kia ánh nắng dịu dàng len qua những tán cây chiếu thẳng xuống chỗ tôi đứng. Thời tiết hôm nay đẹp như tâm trạng tôi lúc này vậy.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
89 chương
24 chương
143 chương
24 chương
9 chương
77 chương
16 chương
107 chương