Đứa Con Bị Chối Bỏ
Chương 10
Chớp mắt 1 cái đã đến 16- 6, ngày kỉ niệm tròn 2 năm quen nhau của tôi và anh, dù đã cố gắng xin nghỉ nhưng không thể được. Người ta chỉ ưu tiên xếp cho tôi chuyến đi trong ngày, bới vậy cả ngày đó tôi cứ như người mất hồn.
Mong chờ từ anh 1 cuộc điện thoại, hay chỉ đơn giản là 1 tin nhắn hỏi han thôi cũng chẳng có. Mấy lần tôi cứ mở máy ra lúi húi soạn tin nhắn cho anh, sau đó lại vội vàng xoá đi. Tôi giận vì sự vô tâm của anh nên không muốn mở lời trước.
Một ngày dài cuối cùng cũng trôi qua, mệt mỏi trở về từ chỗ làm, tôi vô cùng thất vọng. Ngẩng lên nhìn căn phòng tối om của mình tôi càng buồn hơn. Vậy là anh đã quên mất hôm nay là ngày gì rồi, có lẽ chỉ có phụ nữ mới cầu kì nhớ những ngày thế này, còn đàn ông ai chẳng vô tâm.
Buồn bã lê bước chân về phòng, mở cánh cửa theo thói quen tôi với tay bật công tắc điện. Ánh sáng từ những chiếc đèn nháy đủ màu khiến tôi choáng ngợp, những bóng đèn cứ thi nhau nối dài đến cửa phòng ngủ. Tôi cũng tò mò mà đi ở giữa, cho đến khi bàn tay mình run run chạm vào cánh cửa tôi mới cảm nhận được nơi ngực trái, từng nhịp tim tôi đang đập loạn lên
Cánh cửa phòng ngủ mở ra cũng là lúc 1 bản nhạc du dương cất lên, dưới nền nhà là hình trái tim bằng nên lung linh đang cháy sáng. Anh chính là tâm điểm nổi bật nhất ở đó, một thân anh mặc bộ vest màu xanh, sang trọng và lịch lãm.
Tôi đã từng nói anh mặc vest rất đẹp chưa nhỉ, vóc dáng cao, khuôn mặt nam tính, góc cạnh được bộ vest kia tôn lên nhìn càng hoàn mĩ hơn. Nhất là cái làn da trắng của anh, chúng luôn khiến anh nổi bật, hôm nay anh tựa như những nam thần trong phim tôi vẫn hay xem vậy.
Chờ cho bản nhạc kết thúc, anh nhẹ nhàng quỳ gối nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói:
- Lệ à, không ai có thể tìm hiểu hết về nhau rồi mới tiến tới hôn nhân, và anh nghĩ chúng ta cũng vậy, chúng ta sẽ cố gắng tìm hiểu nhau trong từng ngày tới. Anh tin chúng ta sẽ từng ngày từng giờ hạnh phúc bên nhau, cùng nhau chia sẻ mọi vui buồn trong cuộc sống này.
Tôi ngập ngừng nói:
- Nhưng em, anh đã hứa với em…
- Anh biết ở thời điểm hiện tại em chưa sẵn sàng, cùng biết những ước nguyện của em. Anh tôn trọng quyết định của em, và nhất định sẽ cùng em thực hiện chúng. Chỉ là, anh rất sợ, sợ 1 ngày nào đó không có em bên cạnh nữa. Bởi vậy ngày hôm nay anh muốn lồng vào tay em chiếc nhẫn tình yêu của đôi ta. Hy vọng nó sẽ thay anh chói chặt em bên đời anh.
Tôi hạnh phúc đến mức không thể nói nên lời, nước mắt cứ thế thi nhau rơi ướt đầm khuôn mặt, là những giọt nước mắt hạnh phúc. Tôi cứ đứng đó ngây ngốc nhìn anh, cho đến khi anh nâng bó hoa lên trước mặt tôi mới vội vàng đón lấy.
Chờ cho tôi ôm chặt bó hoa anh tiếp tục hỏi:
- Em có thể hứa cùng anh đi suốt cuộc đời này không?
- Em hứa, sẽ mãi mài bên anh, mãi mãi yêu anh đến suốt cuộc đời.
Anh nở 1 nụ cười hạnh phúc sau đó nhẹ nhàng lồng chiếc nhẫn vào tay tôi. Còn không quên đặt 1 nụ hôn lên đó, ngày hôm nay có lẽ cả đời tôi sẽ chẳng thể quên. Ngày mà tôi được khóc trong hạnh phúc.
Chiếc nhẫn anh chọn là 1 chiếc nhẫn tròn đơn giản, chúng không hề được gắn đá hay trang trí tỉ mỉ. Nó giống như chiếc nhẫn mà cha mẹ thường hay tặng con cái trong ngày cưới hơn.
Tôi có thắc mắc hỏi anh vì sao lại chọn 1 chiếc nhẫn đơn giản, mà không phải là những thứ cầu kì khác. Anh nắm tay tôi vân vê chiếc nhẫn rồi nói:
- Vì anh muốn tình yêu của chúng ta cũng sẽ như chiếc nhẫn này, không có điểm đầu và càng không có điểm cuối. Cả đời đều giống nhau, bình yên và hạnh phúc. Nếu em thích anh có thể tặng em nhiều chiếc nhẫn cầu kỳ khác, nhưng chiếc này, nhất định em phải đeo cho đến khi anh lồng vào tay em chiếc nhẫn cưới thay thế nhớ chưa?
Gật đầu tôi đáp:
- Em hiểu rồi, nhất định cả đời này em sẽ trân trọng nó, giống như cái cách mà em trân trọng anh và tình yêu của chúng ta vậy.
- À anh còn món quà nhỏ nữa muốn tặng cho em, anh biết món quà này sẽ giúp ích cho em rất nhiều về công việc, cũng như cuộc sống.
Hào hức mở từng lớp giấy bọc, phía trong là 1 chiếc điện thoại iphone X đời mới. Quả thực là mấy nay tôi cũng có ý định mua 1 chiếc điện thoại mới vì chiếc kia của tôi đã cũ, hơn nữa nó không tiện cho công việc của tôi. Không ngờ đến cả việc này anh cũng biết mà chuẩn bị cho tôi.
Thật sự là tôi rất thích, nhưng món quà này có vẻ lớn, nên tôi ngần ngại nói:
- Sao anh mua điện thoại đắt tiền thế?
- Vì em xứng đáng với những gì tốt nhất mà.
Biết là anh đang nịnh nhưng lòng tôi vẫn thấy lâng lâng, chẳng để tôi kịp tận hưởng cái cảm giác ngọt ngào ấy lâu. Anh vội vàng kéo tay tôi ra phía ngoài phòng ăn, mọi thứ ở đây chỉ nhìn thấy mờ mờ do ánh sáng của những chiếc đèn nháy ngoài phòng khách hắt vào.
Anh đặt tôi ngồi ngay ngắn trên ghế, sau đó quay người châm mấy ngọn nến. Khi ánh sáng lung linh huyền ảo ấy chiếu sáng tôi mới nhìn rõ trên bàn ăn lúc này những món ăn mà tôi yêu thích, toàn bộ có lẽ đều do anh tự tay nấu.
Điều đặc biệt là đó là món cơm tấm, rau muống xào tỏi, chúng mang đậm hương vị Việt. Tôi khá ngạc nhiên bởi mấy món này tôi mới chỉ nấu cho anh ăn vài lần. Cũng chưa từng chỉ cho anh cách chế biến, vậy mà ngày hôm nay anh lại nấu được chúng. Không biết chúng có ngon không nhưng ngửi mùi khá hấp dẫn, cách trang trí món ăn của anh cũng vô cùng đẹp mắt.
Biết tôi đang đầy 1 bụng thắc mắc nên anh nhẹ nhàng đút cho tôi 1 miếng chả trứng sau đó nói:
- Hôm nay là ngày đặc biệt, nên anh muốn tất cả mọi thứ phải thật đặc biệt. Hy vọng những món ăn này sẽ giúp em bớt nhớ Việt Nam hơn.
Tôi hạnh phúc mỉm cười sau đó đưa tay với chai rượu vang bên canh, cần thận rót ra 2 chiếc ly gần đó. Sau đó đưa cho anh 1 ly, ly còn lại tôi khẽ nâng lên, chạm vào ly của anh.
Keng, tiếng chạm nhẹ của hai chiếc ly như tiếng reo vui, chúc mừng cho tình yêu hạnh phúc của chúng tôi.
Mấy ngày hôm nay tôi đều nghĩ về ngày kỉ niệm này, tưởng tượng ra biết bao viễn cảnh lãng mạn cùng anh. Nhưng những gì ngày hôm nay anh dành cho tôi thật sự vượt xa sức tưởng tượng của tôi.
Cùng anh nhâm nhi ly rượu vang nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, tôi chợt nhớ ra nên hỏi:
- Lý do vì sao lần đầu tiên gặp nhau anh lại có ý định tán tỉnh em?
- Thật ra khi ấy anh bị thu hút bởi cô gái có đôi mắt buồn là em, anh để ý thấy bất kể là khi em cười, hay khi đang nhìn xa xăm đôi mắt em vẫn mang 1 nét buồn phảng phất.
- Vậy là anh yêu em vì đôi mắt buồn?
Anh mỉm cười lắc đầu kể tiếp:
- Không, ban đầu anh chỉ định chọc cho em cười để mong xua bớt nỗi buồn trong mắt em. Nhưng mà cái cách em trả lời vô cùng dí dỏm khiến anh ấn tượng vô cùng. Càng nói chuyện anh càng nhận ra mình đã say nắng em, nhất là khi em cứ ngó lơ, thì cái quyết tâm cầm cưa của anh càng cao.
Thế mà tôi cứ nghĩ phải có 1 lý do gì lớn lắm anh mới quyết định tán tỉnh tôi. Hoá ra tình yêu đôi khi lại xuất phát từ những điều giản đơn như thế.
- Vậy khi biết về hoàn cảnh của em, anh thấy thế nào, có thấy em không xứng không?
Anh cẩn thận đút cho tôi miếng rau xào rồi nói:
- Anh mới là người không xứng với cô gái đầy nghị lực như em, nếu là anh rơi vào hoàn cảnh ấy, e là anh chẳng thể nào mạnh mẽ được như em đâu cô gái bé nhỏ ạ. Và đó cũng là 1 phần lý do vì sao anh lại càng yêu em hơn, anh nhận ra phía sau lớp vỏ bọc của em là 1 trái tim chân thành, nồng ấm.
Nuốt ực miếng rau trong miêng tôi gật gù hỏi:
- Việc anh chuyển công ty về nơi em sống em có thể lý giải được là vì ở đây thị trường tiêu thụ rộng lớn, các sản phẩm công ty làm ra sẽ dễ bán hơn. Nhưng em không thể lý giải được vì sao anh lại đồng ý cùng em trở về Việt Nam lập nghiệp. Đó là đất nước hoàn toàn xa lạ với anh, lại chẳng có người thân bên canh. Còn hai bác nữa, liệu họ có đồng ý với quyết định của anh hay không?
- Đúng là việc anh chuyển địa điểm công ty không hoàn toàn là vì em, nhưng việc anh quyết định cùng em trở về quê hương là hoàn toàn thật. Anh đem sự chân thành của anh ra để đảm bảo, anh muốn được trở về nơi em sinh ra và lớn lên. Muốn bù đắp cho em những thiệt thòi ở chính nơi mà em đã bị người đời cướp mất.
Một lần nữa anh lại làm tôi rơi nước mắt, chai rượu vang lúc này cũng vơi đi một nửa. Câu chuyện giữa tôi và anh vẫn thế kéo dài cho đến quá nửa đêm, lúc này đầu óc tôi đã chuếnh choáng vì hơi men.
Không thể đủ tỉnh táo để cùng anh dọn dẹp tàn dư sau buổi kỷ niệm đầy lãng mạn, nên mặc kệ anh tôi leo lên giường nghỉ ngơi trước.
Đầu óc tôi đang mơ màng thì bị anh đánh thức, mọi giác quan trên cơ thể đều bừng tỉnh, khi mà bàn tay lạnh giá của anh đang luồn dần vào phía trong áo tôi mà nhào nặn. Tôi khó chịu vặn vẹo để phản đối, thì anh lại càng mạnh bạo hơn. Biết là chắc chắn đêm nay sẽ thành miếng mồi ngon với anh nên tôi quyết định nằm im để hưởng thụ.
Chút hơi men cộng với nụ hôn ướt át và những khiêu khích nơi đầu nhũ hoa của anh đã khiến cho hơi thở của tôi bắt đầu biến động. Bàn tay anh cũng bắt đầu trượt xuống nơi tư mật của tôi mà thăm dò, khi nhận thấy những ướt át nơi đầu ngón tay, anh nhanh chóng cởi phăng hết những rào cản trên người tôi để tiện gặm nhấm.
Chiếc lưỡi mềm mại kia của anh di chuyển đến đâu là toàn thân tôi lại run đến đấy. Từng tấc da thớ thịt trên người tôi anh đều nếm đủ, mặc cho tôi đang rên rỉ vì đê mê anh vẫn nhẩn nha trêu ghẹo.
Không thể chịu đựng thêm được tôi quyết định chiếm thế thượng phong, quần áo trên người anh cũng vì thế mà bị tôi dẹp bỏ. Nước da trắng nõn mà tôi vẫn thầm ghen tị nay bị tôi để lại vô số dấu hôn. Bờ vai và khuôn ngực rắn chắc này cũng in hằn dấu tay tôi siết chặt sau mỗi cơn khoái lạc.
Chúng tôi cứ thế bồng bềnh đưa nhau hết từ đỉnh núi này sang đỉnh núi khác, những đê mê ngây ngất giúp tôi và anh gần nhau hơn.
Sau khi trận cuồng phong kết thúc tôi lại mệt nhoài rúc vào ngực anh mà ngủ, anh thơm lắm, một mùi thơm đặc trưng mà tôi luôn tham lam hít hà mỗi khi gần anh. Mùi hương đó theo tôi cả vào những cơn mơ.
Hôm sau tôi được nghỉ nên lười biếng nằm dài trên giường, đến cả việc mặc đồ cho bản thân tôi cũng chẳng muốn làm. Anh bên cạnh cũng quyết định dành trọn 1 ngày cho tôi, sự tiếp xúc giữa hai thân thể mà không vì dục vọng quả thật vô cùng ấm áp.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ ngây thơ ở phía tôi, còn anh, bắt đầu càn quấy cơ thể tôi. Dù vẫn còn thấm mệt, nhưng tôi lại chẳng thể nào điều khiển được cơ thể mình. Vậy là một màn dây dưa không ngớt lại diễn ra.
Khi cả hai bước chân xuống giường thì trời cũng xế trưa, ai cũng mệt mỏi nên chúng tôi quyết định dắt díu nhau ra ngoài ăn, những bữa ăn hàng hiếm hoi khi ở cùng nhau.
Ăn xong tôi cùng anh đi đến chùa Linh Ẩn, ngôi chùa lâu đời nhất Hàng Châu, ngôi chùa này đã trải qua 1 bề dày lịch sử kéo dài đến 1.700 năm. Chùa được bao phủ bởi những ngọn đồi nên không khí nơi đây luôn trong lành, yên tĩnh, tôn nghiêm và tách biệt.
Thường thì mùng một ngày rằm tôi thường đến đây thăm viếng và lễ phật, nhưng hôm nay tôi muốn đi cùng anh, muốn được đức phật chứng giám cho tình yêu giữa chúng tôi.
Một ngày cũng nhanh chóng khép lại, tôi lại cùng anh trở về với guồng quay của công việc.
- ----*-----*----
Khi tới thăm mẹ, tôi nói với bà dự định trở về Việt Nam lập nghiệp của chúng tôi. Mẹ nghe xong không phản đối cũng chẳng đồng tình. Mẹ chỉ bảo:
- Con lớn rồi, chắc tự biết cái gì nên làm cái gì không, có điều con đã nghỉ xem Về Việt Nam con sẽ làm gì chưa?
- Cả con và anh ấy đều yêu thích nấu ăn vì thế con dự định khi về đó sẽ mở một cửa hàng ăn. Anh sẽ phụ trách chế biến những món nổi tiếng của Trung Quốc, còn con sẽ nấu những món truyền thống của Việt Nam để phục vụ du khách. Địa điểm mà con nhắm tới là khu Phố cổ của Hà Nội, mẹ thấy được không?
- Mẹ xa quê lâu rồi, nên cũng không rõ, con thử bàn với chị Lan xem sao, con bé sống ở Hà Nội chắc chắn sẽ cho con được nhiều lời khuyên bổ ích.
Thoáng nhớ lại buổi tối lãng mạn hôm trước tôi hạnh phúc dơ bàn tay ra khoe với mẹ:
- Mẹ, anh mới tặng con cầu hôn con đó, đẹp không mẹ.
- Đẹp mà sao con bảo còn trở về Việt Nam cơ mà.
- Vâng thì tụi con thống nhất sẽ về Việt Nam lập nghiệp sau đó mới cưới mà, anh ấy tặng trước để chói con thôi.
Mẹ cười buồn nói:
- Chúc mừng con, mẹ tin con gái mẹ không chọn sai người, có điều như thế là con sẽ tổ chức đám cưới ở Việt Nam phải không.
- Con cũng chưa nghĩ thông việc này, vì gia đình anh ấy ở cả bên này, có khi nào chỉ cần đăng ký kêt hôn thôi không mẹ.
Mẹ kéo tay tôi lại gần và bảo:
- Con gái chỉ có một lần được khoác áo cô dâu, con không thấy chị Lan hôm đó xinh đẹp thế nào sao? Chẳng lẽ con không muốn mình cũng hạnh phúc trong sự chúc tụng của họ hàng, muốn không kèn không trống mà về làm dâu của người ta thế sao?
Tất nhiên con gái ai chả mong một lần được làm cô dâu xinh đẹp, hạnh phúc, nhưng mà có những người cưới hỏi rình rang cuối cùng lại chẳng hạnh phúc. Các cụ ngày xưa chỉ vài mâm câm báo cáo tổ tiên lại bên nhau trọn đời.
Nghĩ thế nên tôi chần chừ đáp:
- Dĩ nhiên là con muốn, nhưng còn Hạc Hiên nữa mà mẹ.
- Nếu anh ta yêu con, mẹ nghĩ anh ta sẽ không để con phải thiệt thòi đâu.
Mẹ nói đúng, tôi tin anh, nhất định anh sẽ chẳng để tôi phải thiệt thòi. Mà với tôi đôi khi chỉ cần được bên anh, cùng anh làm những gì mà chúng tôi yêu thích đã là hạnh phúc rồi.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
89 chương
24 chương
143 chương
24 chương
9 chương
77 chương
16 chương
107 chương