Dữ Tích Thù
Chương 45 : Trọng phùng tương tức (17)
Người này đến tột cùng là ai?
Mấy tháng trước, Bạch Ngọc Đường đi về phía Tô Châu, muốn tìm cho Triển Chiêu một thanh kiếm tốt, sau đó cũng chính lúc gặp Triển Chiêu, mặt dày đi theo sau lưng y, biết được Phùng Kỳ thuận tay chôm đi một vò cổ độc từ rất xưa từ miêu trai lúc hắn đại náo nơi đó.
Mà đoàn người Triển Lâm, đến Tô Châu, chính là để thu hồi vò cổ độc vô tình bị đánh cướp.
Gã nam nhân ăn mặc kì dị tự xưng “Đại vương Miêu cương” trước mắt họ, còn không phải là chủ thuê của Phùng Kỳ, cũng chính là kẻ có ý đồ mua lại cổ độc sao?
Bạch Ngọc Đường cắn rắng, sau khi nhớ lại hết chuyện, hắn dĩ nhiên sẽ không quên, kẻ này mặc một thân bạch y tay cầm cây quạt viết “Phong lưu thiên hạ ngã nhất nhất” giả trang “Bạch Ngọc Đường”, cho nên giận đến nhe răng, hận không thể lập tức cho hắn một trận hả giận.
Danh hiệu Bạch Ngọc Đường há là thứ người nào cũng có thể có được? Nếu dám tự xưng “Bạch ngũ gia”, dĩ nhiên là phải trả giá cao.
Triển Chiêu không nghĩ nhiều như Bạch Ngọc Đường, y chẳng qua là nhớ lại hắn.
“Đại tẩu, người kia, cái người đại vương Miêu Cương ấy, đệ nhớ, lúc đầu chính là hắn muốn mua cổ độc mà Phùng Kỳ đã trộm khỏi Miêu Cương…”
Lúc này, đúng là có dính tới Miêu Cương thật, mặc dù không quá lớn, hơn nữa còn không được như ý nhưng…
Diệp Thời Tích thu lại tâm tư đặt trên Bách bộ kim tiền báo, trầm lặng. “Như vậy, hiện giờ hắn xuất hiện nơi này, hơn nữa lấy thân phận vương tộc Miêu Cương, chỉ sợ là đã sớm có dự mưu, muốn hãm hại người Miêu Cương, hay là…”
Triển Chiêu đứng ở góc kín trên mái nhà, bĩu môi, “Miêu Cương không phải đã gần trăm năm không quan hệ rõ ràng với Trung Nguyên sao? Cũng không kết thù gì cả, hơn nữa, người nọ nhìn qua nhiều lắm là hơn 30, sẽ không thể nào kết oán với Miêu Cương được đi, hay là người nào đắc tội hắn, cho nên mới dùng cách thức âm ngoan như thế để báo thù Miêu Cương?”
Bạch Ngọc Đường lại lắc đầu, “Không chắc, giang hồ ai cũng biết Miêu Cương khó tìm, hơn nữa người Miêu đã lâu không để ý tới chuyện Trung Nguyên, gần như đã thành tục rồi, chuyện như thế, chỉ e người này chỉ cảm thấy không có người Miêu Cương nào tới góp vui, mà mục đích của hắn, cũng không nói rõ được, bất quá hắn tính toán đều sai…”
Bạch Ngọc Đường nói tới đây, nhìn qua phía Diệp Thời Tích một cái, “Chắc hắn không nghĩ tới, thật sự gặp phải người Miêu Cương, hơn nữa, người hắn gặp, lại là người hắn từng kết thù…”
Diệp Thời Tích ngược lại thờ ơ, “Người Miêu Cương ít khi can thiệp vào chuyện người ngoài, bất quá, ta cũng không phải người Miêu Cương chính thống, chẳng qua mẹ ta vốn là Miêu Cương, sau đó ta từ… chỗ của… phụ thân, chạy trốn, trở về Miêu Cương mà thôi.”
Triển Chiêu giơ tay kéo tay áo Bạch Ngọc Đường, “Đừng hỏi.”
Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, sau đó liền hiểu, tuy Diệp Thời Tích nói mình là người Miêu Cương, nhưng hôm nay xem lại, hình như chuyện cũng không có đơn giản như thế, có lẽ trong đó còn có ẩn tình.
Nếu DIệp Thời Tích không muốn nói nhiều, thì thôi.
Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Vậy, tiếp theo chúng ta phải làm gì? Cái tên kia không biết chuẩn bị cái gì nữa, chậm chạp quá…”
Đang lúc nói chuyện, Thái hậu với quan gia đã cho người dẫn vương tộc Miêu Cương tới cung điện của Bàng phi.
Diệp Thời Tích lại cười lạnh, “Đi thôi, chúng ta theo sau nhìn một chút, xem vương tộc Miêu Cương rốt cuộc có bản lãnh gì…”
Lời tuy nói vậy, nhưng động tác của Diệp Thời Tích lại là nhanh chóng chạy tới trước rương đựng bách bộ kim tiền báo, “Cục cưng ngoan, tao sẽ trở lại cứu mày, chịu đựng một lát nha…”
Sau đó mới theo Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đi về phía cung điện Bàng Phi.
Mà lúc này, vương tộc Miêu Cương vốn đang làm bộ làm tịch bắt mạch cho Diệp Thời Tích, chợt đổi sắc mặt.
Suy nghĩ lúc này của hắn chính là: gặp cao thủ.
Chẳng lẽ độc cô ta trúng không phải cái đó…
Nhất thời vội tới mức đổ đầy mồ hôi, vẫn không rõ nên ra tay thế nào.
Cái này với dự tích của hắn, không giống nhau.
Người tính, không bằng trời tính.
Cho dù một người đem ý đồ mưu hại rõ ràng, chỉ cần đi sai một bước, thì cũng là sai toàn cục, hắn chưa từng nghĩ tới hành động lần này của mình sẽ gặp phải một người dùng cổ thuật Miêu Cương chân chính, chút tài nghệ của mình, ở trước mặt người kia sợ ra không ra chút gì.
Mà hiện tại, hắn đang gắng sức nhớ lại, trên giang hồ, còn ai có tài cổ thuật cao hơn mình không.
Thực thế, cổ độc chỉ tồn tại ở Miêu Cương, ở Trung Nguyên, người tu luyện cổ độc, cho dù có lợi hại hay không cũng đều bị người ta xem thường, cho nên ở Trung Nguyên, thật không tìm ra ai có tài dùng cổ cao minh hơn hắn rồi.
“Không lẽ, là người Miêu Cương thật?”
Nghĩ tới đây, hắn hung hăng lắc đầu, không thể nào, người Miêu Cương đã lâu không ra giang hồ rồi, Trung Nguyên cũng lác đác thôi.
Hắn cười lạnh, sợ rằng người Miêu Cương đã sớm hưởng thụ những ngày an dật, quên sách thủ pháp chế tạo cổ độc rồi ý, ban đầu cái bình cổ độc để Phùng Kỳ giúp hắn trộm ra, cũng là hàng cũ thật cũ, còn để Phùng Kỳ vì đụng trúng cái bình mà trúng cổ…
Trước kia cổ độc Miêu Cương thật lợi hại, Phùng Kỳ chỉ mới chạm vào bình thôi, mà hắn tìm mọi cách cũng không giải được, cuối cùng Phùng Kỳ vẫn chết…
Giống như phát hiện ra ánh mắt tập trung lên người mình, nam nhân nhìn Thái hậu bái một cái, “Thái hậu nương nương xin thông cảm, loại độc này thật bá đạo, bổn vương có lẽ cần điều nghiên vài ngày, mới có thể…”
Thái hậu vốn dĩ hết sức thông cảm, cổ độc không dễ giải, vốn định gật đầu đồng ý, không ngờ trên không trung truyền tới giọng nữ nhân, làm người ta cảm thấy bị áp đảo, “Không giải được thì nói thẳng đi, hà tất phải giãy dụa như vậy? Cổ thuật Trung Nguyên nghiên cứu lâu năm như thế cũng chỉ được vậy thôi, còn muốn trưng danh tiếng của Miêu Cương ra để làm chuyện vớ vẩn này?”
“Người tới là ai?”
Xuất hiện trước mắt mọi người, chính là nữ nhân mặc váy tím.
Hộ vệ cấm quân vốn muốn làm khó, lại thấy cô gái giơ tay về phái đại vương Miêu cương, sau đó một con rắn màu xanh biếc khè lưỡi từ trong tay áo nàng phi ra ngoài, tốc độ cực nhanh quấn lấy cổ đại vương Miêu Cương, “khè khè” khạc lưỡi rắn lên mặt hắn, tràng diện tuy không có máu, nhưng cũng rất đáng sợ.
Sau đó, nữ nhân hết sức kích động lao tới trước mặt đại vương Miêu Cương, kéo cổ áo kỳ quái của hắn lắc a lắc, “Ở đâu ra người Miêu cương tài nghệ kém như ngươi a, ở đâu ra người Miêu Cương nuôi chết rắn a, còn bách bộ kim tiền báo kia sắp bị ngươi chọc chết rồi có biết không, ngươi không nuôi được thì nói cho ta biết, ta vì mạng của nó khẳng định sẽ dạy cho ngươi, ngươi nói ngươi đã nuôi chết mấy con rắn rồi hả, nếu là hơn hai ta nhất định sẽ bắt người đền mạng cho rắn!”
“Bổn, bổn vương…”
“Bổn vương con mẹ ngươi ấy, Miêu cương có vương tộc từ khi nào sao ta lại không biết, ngươi mau nói nha!” Diệp Thời Tích lắc mệt rồi, cuối cùng thả tay, “Miêu Cương từ trước tới giờ chỉ có tộc trưởng, không có vương tộc, còn cổ độc Miêu Cương, trên người ta có mang thuốc dẫn, ngươi có dám thử một chút hay không!?”
Nghe tới đây, người kia đã kinh hãi.
Nếu là Miêu Cương cổ thuật thật, hắn không phải đối thủ…
Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường không xuất hiện chung lúc với Diệp Thời Tích, đối phó với “Người miêu cương” phải để người Miêu cương xử lý, họ không phải người Miêu, cùng lắm là hiểu rõ một chút chuyện Miêu cương, so với người Trung Nguyên bình thường hơn một chút, tỉ như cái người mặc y phục kỳ quái đó.
“Ngươi, rốt cuộc là ai?”
Lúc này, Diệp Thời Tích từ những câu như “Bách bộ kim tiền báo sắp bị người đùa chết” cùng “Người Miêu cương sẽ không có tài nghệ như vậy” tỉnh lại, nghe thấy câu hỏi của người kia, chỉ lạnh lùng liếc, “Ta là ai quan trọng lắm sao? Sao chúng ta không nói tới những chuyện quan trọng hơn nhỉ, ví dụ như, vì sao ngươi lấy danh tiếng Miêu cương ra làm những chuyện mất mặt như thế, hay là, ngươi xuất hiện ở hoàng cung Đại tống có mục đích gì… các loại…”
Chuyện phát triển tới mức này rồi, nếu Triệu Trinh còn không hiểu, thì không thể giữ cái ghế hoàng thượng lâu như thế.
Vương tộc Miêu cương này, là giả.
Đang tính nói gì đó, lại không biết nên nói từ đâu, hắn không biết nử tử này, ngược lại Thái sư bước tới, “Triển phu nhân, thẩm vấn tội phạm là chuyện của quan phủ chúng tôi, phu nhân đã không phải người quan phủ thì đừng nên nhúng tay vào quá nhiều, nếu được, có thể phiền phu nhân tới chữa bệnh cho tiểu nữ hay không?”
Diệp Thời Tích suy tư một hồi, gật đầu, chuyện quan phủ không nên dính tới quá nhiều, mục tiêu của họ cũng không phải chuyện đó, cho nên vẫy tay, gọi con rắn màu xanh biếc quay lại, “Nên cẩn thận một chút thì hơn, đồ trên tay hắn tuy không độc như cổ của Miêu cương, nhưng thân thể người thường còn không chống lại được…”
Diệp Thời Tích vòng qua mép giường hai vòng, “Về phần cổ của Bàng phi nương nương, ngược lại không khó giải, cùng lắm là thiết la hoàn cùng cổ làm người ta ngủ mê man, không phải đại sự, cổ ngủ mê, chính là khiến người ta chỉ muốn ngủ, ngủ một lần hai ba năm, sẽ chết, thiết la hoàn là ta nhờ người cho nàng ăn vào, nó có thể ức chế tất cả cổ độc, bao gồm cả cổ độc Miêu cương, cho nên Bàng phi có ngủ tiếp 5 6 năm cũng sẽ không gặp chuyện gì cả…”
“Cơ mà, cổ ngủ mê dễ giải, khi hòa với thiết la hoàn thì lại không, đồ của Miêu cương rất phiền toái, cho dù không phải độc, là thuốc, muốn làm nó vô hại hoàn toàn cũng không có đơn giản như thế…”
“Triển phu nhân xin nói thẳng, nếu cần gì cứ việc sai bảo.”
“Nước nóng, ngân châm, dấm trắng, nến, lon…” Diệp thời tích thở dài, “Mang tới rồi thì ra ngoài canh chừng, khoảng nửa canh giờ sau là được.”
Dứt lời, vô tức liếc về nóc nhà một cái.
Trên nóc nhà, chính là Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường.
“A, là, là… Triển đại ca…” Triệu Lâm ánh mắt tinh tường, nhìn thấy hai người trên mái, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt khó nhìn của Thái hậu nương nương.
“À, phải rồi, Thái hậu nương nương, chờ chuyện này kết thúc, ta còn muốn cùng ngài tính nợ cũ đây, mặc dù đã qua hai năm, nhưng còn vài việc ta không quên đâu.” Diệp Thời Tích cười lạnh, “Hừ hừ, bà vì giang san có thể vứt đi một Triển Chiêu, ta cũng có thể vì Triển Chiêu không cần Đại Tống, tự bà tính toán mà làm!”
Nói rồi nhấc chân bước vào trong phòng.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
12 chương
51 chương