Dữ Tích Thù

Chương 42 : Trọng phùng tương tức (14)

So sánh với bệnh tình của Bàng Phi, vương tộc Miêu Cương tính ra là tới chậm. Thái hậu nương nương cắn răng, nói thật là tới quá trễ, nếu còn trì hoãn nữa, bệnh của Bàng phi biết làm sao bây giờ… Bàng phi chung quy vẫn là nữ nhi bảo bối của Bàng thái sư, còn Thái sư, tuy trong lời đồn của dân chúng, ông cũng không phải người gì tốt lành, nhưng lời đồn dù sao cũng là lời đồn, ông không ngay thẳng được như Bao Chửng, nhưng sự đời ông vẫn còn nhìn rõ, mà quan trọng nhất, Bàng thái sư tuyệt không hai lòng. Không giống vài nhân vật trong triều, khẩu khẩu thanh thanh nói “Thần tuyệt không hai lòng”, mà thực tế thì sao, đừng bảo hai lòng, nếu điều tra thật, có lẽ 20 lòng cũng có. Bàng thái sư cuối cùng cũng không chịu buông tay “Diệp Thời Tích”. Tuy Thái hậu không quá hài lòng, nhưng cũng miễn cưỡng, dù sao chuyện cũng dính tới con gái nhà mình, thêm một người là thêm một phần hi vọng, bây giờ Bàng phi nằm trên giường không nhúc nhích, Thái sư cũng không nghĩ nhiều… Nghe nói mấy ngày trước còn có người thượng tấu lên trên bảo “Thái sư không lo triều chánh rõ ràng là hai lòng”, hơn nữa nói ra lời này cũng không phải Bao Chửng hay Bát hiền vương bình thường thủy hỏa bất dung với Bàng thái sư, mà chính là những người đáng lẽ nên nói đỡ Bàng Cát mỗi lần ông thất thế trong triều, mặc dù lời nói ra cũng không quá êm tai. “Thái sư nhất định đối với Đại Tống ta trung thành nhất mực, chẳng qua tuổi khá lớn, có nhiều chuyện phải lo, Vương thái sư nhân cơ hội này xỏ Thái sư, sợ rằng không ổn..” Mà chuyện vương tộc Miêu Cương, huyên náo thật là lớn, rất nhiều người trên đường cái đều đang bàn bạc chuyện này. Diệp Thời Tích cười lạnh một tiếng, nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng nhét Triển Ký vào trong tay Triển Lâm, “Chàng yên tâm, chuyện này thiếp tự biết lo liệu, ‘vương tộc Miêu cương’ họ nói thiếp không biết, nhưng thiếp hiểu rõ, tộc Miêu Cương cho dù không thể độc bá nhất phương, cũng sẽ không trở thành một nhánh của người khác, bọn ta không phải quốc gia, chỉ là một bộ tộc, ẩn náu nới xa xôi làm người ta tìm không ra, khó khăn lắm mới tách khỏi Trung Nguyên lâu như thế, làm sao còn phải xuất hiện? Huống chi..” Diệp Thời Tích lạnh lùng híp lại đôi mắt, trên đường cái dẫn tới hoàng cung, “Vương tộc Miêu Cương” đang cho nữ nhân đứng trên xe ngựa nhảy múa một khúc, gọi là “Vũ khúc miêu cương”. “Nữ nhân Miêu Cương thực thụ đều là người tự chủ, làm sao sẽ ngoan ngoãn nghe lời vương tộc, hôm nay tuy Miêu Cương do a cữu ta làm chủ, mà đấy cũng nhờ a cữu được lòng dân, không hề giống với chuyện hoàng đế đại tống của Trung Nguyên vừa ra thánh chỉ thì không ai được cãi lại…” Diệp Thời Tích lại liếc nhìn đám vũ nữ kia một cái, ánh mắt hơi híp, mang theo lãnh ý, cũng hiện lên nguy hiểm, “Chàng mang Ký nhi theo mình đi, thiếp với tiểu Chiêu sẽ tới Biện Lương một vòng, xem trò vui, thuận đường, hoàn thành luôn mục đích khiến chúng ta tơi Biện Lương, sau đó nữa, nếu Biện Lương không còn chuyện gì làm, tiểu Chiêu muốn ở Thường Châu hay theo Bạch Ngọc Đường đi xông xáo giang hồ, chúng ta cũng không cần quản lý nó nữa…” Lời nói đột ngột đổi thay, vốn dĩ là lời nói ấm áp do chuyện liên quan tới Triển Chiêu, mà khi DIệp Thời Tích vừa dời mắt sang phía Bạch Ngọc Đường, ánh mắt lại lạnh xuống, “Bất quá, Bạch Ngọc Đường ngươi nghe cho rõ đây, tuy ta để tiểu Chiêu theo ngươi, nhưng không có dễ dàng giao nó cho ngươi như vậy, nếu như người để ta biết ngươi làm gì có lỗi với tiểu Chiêu, ta dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cho ngươi…” Bạch Ngọc Đường nghiêm túc gật đầu, “Đại tẩu an tâm, Bạch Ngọc Đường bất kể thế nào cũng sẽ không để Triển Chiêu bị ủy khuất.” Triển Chiêu thì đứng ở một bên bĩu môi. Triển Chiêu y cũng đâu phải tiểu cô nương không biết thế sự, một người đàn ông lớn như y bị ủy khuất một tí có sao đâu, cần gì phải nói nghe nghiêm túc như thế? Y cũng không biết, Bạch Ngọc Đường luôn ghi nhớ chuyện năm ấy. Lúc Triển Chiêu còn nhậm chức ở phủ Khai Phong, Bạch Ngọc Đường tuy luôn thấy y là ghét, nhưng cũng không phải vì vậy mà khinh thường đối thủ, người đều là huyết nhục chi khu, không ai là tường đồng vách sắt, người liều mạng như Triển Chiêu cũng rất hiếm có, mà cũng chính vì Triển Chiêu luôn nghiêm túc làm chức hộ vệ này, cho nên y rất nhiều lần bị thương. Trời sanh Triển Chiêu tính tình nhẫn nhịn, cho dù bị trọng thương cũng sẽ giấu diếm, chỉ sợ người khác biết, cho dù thật bị Công Tôn tiên sinh biết được, sẽ bị ép vào phủ nghỉ ngơi, y vẫn như cũ không để người ta an lòng, hoặc là sổ sách trong phủ, hoặc bản thu chi của Triển gia tại Phủ Khai Phong, Triển Chiêu luôn luôn sẽ tìm chuyện làm một chút. Rõ ràng là trời sinh một con mèo lao lực. Lúc này Bạch Ngọc Đường tự nhiên sẽ hiểu bất mãn của Triển Chiêu, có lẽ y chỉ vì một câu nói nghe qua có vẻ xem thường y nên mới khó chịu, vậy mà, Bạch Ngọc Đường lại thấy mình chẳng nói sai cái gì, “Con mèo ngốc em, rất nhiều chuyện chỉ biết ôm lấy vào mình, ngày xưa chính là như vậy, nếu em chịu đem chuyện trong lòng mình nói ra với người khác, có lẽ sẽ không dẫn tới kết quả trống rỗng một mảnh như vậy…” Lại nói, Bạch Ngọc Đường cũng đau lòng thay cho con mèo này, đành thở dài, an ủi y cũng là an ủi mình, “Miêu nhi, em chỉ cần nhớ, sau này, bên cạnh em không phải không còn ai, có Bạch gia ở đây, những chuyện em giấu trong lòng, đại khái đều nói ra với ta một chút, chủ ý của hai người tính ra cũng hơn một người nhiều!” Triển Lâm ôm Triển Ký, tay hơi dùng sức, làm tiểu hài nhi nhẹ giãy, sau đó nằm sấp lên vai phụ thân. Triển Lâm vẫn còn mâu thuẫn lắm, Bạch Ngọc Đường đối với Triển Chiêu rõ ràng hết sức tốt, hắn thấy rõ ràng, trong đầu cũng rõ, lại thêm điều tra ra hết, Bạch Ngọc Đường thật là người đáng tin cậy, theo lý giao Triển Chiêu cho người này, thân là anh trai hắn phải nên vui mừng cho em mình, cuộc sống ngắn ngủi, có thể tìm được người hiểu mình không dễ, nhưng, cứ thế tặng không em trai mình cho người khác, trong lòng hắn vẫn không thoải mái tí nào. Hết sức không thoải mái, giống như con nhà mình bị đoạt đi vậy… Triển Lâm liếc nhìn đứa bé đang nằm trên vai mình, chân mày cuối cùng giãn ra. Thôi, tiểu Chiêu vui là đủ rồi, nếu không vui, ông đây tìm tới tận cửa nhà tính sổ Bạch Ngọc Đường, nếu có cơ hội phải bắt hắn cấm 10 năm rượu luôn! Tuy trong lòng Triển Chiêu rất bất mãn, nhưng phần cảm động kia cũng là thật. Tuy y đã không còn nhớ những chuyện trọng đại mà Bạch Ngọc Đường nói, nhưng cũng hiểu Bạch Ngọc Đường sẽ không gạt y, mà trên thực tế, tự y cũng biết mình không thích đem quá nhiều chuyện ra nói với người ta, cả sư phụ cũng bảo, có lúc luyện công không để ý bị thương đau cũng không thèm nói cho bà, chỉ biết chịu đựng. Y tự nhiên sẽ hiểu chuyện lần này với mình cũng không tốt, vậy mà bảo y đi tìm người khác yếu đuối xin giúp một tay, y cũng không muốn đi làm. Bạch Ngọc Đường giống như hiểu ý Triển Chiêu, bản thân hắn cũng là nam nhân, làm sao không hiễu? Nhưng lúc này, hắn không thể giải thích quá nhiều, chỉ đành híp lại đôi mắt hoa đào nhìn Triển Chiêu, “Con mèo con em thật là, Bạch gia đã biết, sau này, Bạch gia nhất định sẽ bàn bạc lại với em thật kỹ,” Canh giờ đã qua, Diệp THời Tích nhìn chiếc xe trên đường cái đã đi qua trước mặt, quanh minh chính đại tiến về phía hoàng cung, “Chuyện đó để sau hãy tính, hôm nay, tạm thời theo sau đi, chuyện gặp gỡ sứ thần bình thường như vậy…’” Nếu Triển Chiêu không quên, thì có thể biết ngay mục tiêu, chỉ tiếc… Bạch Ngọc Đường tuy rành rẽ hoàng cung, nhưng cũng không có hứng nhìn Triệu Trinh cùng sứ thần nước khác vui vẻ, cho nên hắn cũng không rõ ràng lắm, vậy mà hắn cũng không quá để tâm, cười lạnh, “Chuyện này có gì đâu, theo xe đó là được mà…” Diệp THời Tích nghĩ một hồi, gậtđầu. Nhớ lại hồi ấy, một mình nàng vào cung cũng không để ai chú ý, tới gặp Bàng phi? Triển Chiêu cũng thế, theo sau nàng cả một đường, cũng không bị ai nhìn thấy, cả người bị theo dõi là nàng, cũng không biết gì, về phần Bạch Ngọc Đường, càng không phải nói, hắn với Triển Chiêu năm ấy không phân cao thấp, so với Triển Chiêu hiện tại còn lợi hại hơn mấy phần, thậm chí còn hết sức quen thuộc với hoàng cung, sợ gì bị người ta phát hiện? Hộ vệ thủ vệ trong hoàng cung tuy nói là lợi hại hơn dân giang hồ một chút, những thích khách cũng không bằng, nhưng cho dù trong cung có người hết sức lợi hại, lại không làm gì được, ba người Triển Chiêu trên giang hồ, kiểu gì cũng tính là nhân tài kiệt xuất. Cho dù có thật bị phát hiện, trong tay Diệp Thời Tích vẫn còn thứ khiến giang hồ nghe thấy cũng khiếp sợ, có là cao thủ đi nữa, chỉ sợ cũng không đỡ được. “Đi thôi, trong hoàng cung có nhiều cây, sẽ có chỗ núp.” Bạch Ngọc Đường quả nhiên đã vào hoàng cung quá nhiều, mà nhóm xe ngựa kia đi cũng khá chậm, Bạch Ngọc Đường đứng bên người Triển Chiêu, nửa nằm lên vai y, “Miêu nhi, em nói bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? Vào gặp hoàng đế còn thong thong thả thả, hơn nữa càng không biết mục đích của chúng là chi, gặp mặt hoàng đế đại tống thế này, nếu là bộ tộc đã thành công ẩn cư, chắc cũng không nghĩ tới đâu nhỉ…” Đặc biệt là nhóm bộ tộc không thích bị nhìn mặt ở Trung Nguyên như Miêu Cương… Triển Chiêu lắc đầu, “Triển mỗ không biết xe ngựa này muốn làm gì, bất quá, Triển mỗ đã tận mắt thấy tộc trưởng của bộ tộc Miêu cương hiện giờ, ông ấy tuyệt đối sẽ không phải người ham danh tiếng, hơn nữa người Miêu Cương đại để cũng hơi khiêm tốn, đặc biệt là người thiện cổ, bọn họ biết rõ mình mang thân cổ thuật rất dễ bị người xấu lợi dụng, bình thường người như thế đều ở lại đất Miêu Cương, sẽ không muốn ra ngoài, huống gì…” Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt vẫn luôn bình thản gần trong gang tấc của Triển Chiêu, “Huống gì thế nào…?” “Huống gì, cách ăn mặc của những cô nương vừa rồi khiêu vũ trên xe ngựa kia đều không phải y phục của miêu tộc, nhảy cũng không phải vũ khúc miêu tộc, tính ra..” Triển Chiêu dừng lại một chút, “Tính ra, giống vũ nữ Ba Tư nhiều hơn…” Chỉ có điều, lời còn chưa dứt, Triển Chiêu đã cảm thấy má phải bị ai nhéo, đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, “Mới nãy em lại dám nhìn nữ nhân? Em để Bạch gia nhà em ở đâu hả?” Triển Chiêu giật giật môi, lại dừng lại một khoảng thời gian dài, mới phản ứng lại, “Ngọc Đường được gọi ‘phong lưu thiên hạ’ lại không có nhìn sao?” Bạch Ngọc Đường vẫn cứ nghiêm trang, “Đúng, chỉ có mấy nữ nhân thôi, Bạch gia muốn nhìn, dĩ nhiên là con mèo con đần em chứ…” “… Ngọc Đường, huynh có thể thôi gọi Triển mỗ như vậy hay không?” “Không, em vốn là con mèo con Bạch gia nuôi cơ mà.” Bạch Ngọc Đường híp mắt, thấy Triển Chiêu hình như không thích, thấp giọng cười một tiếng, “Nhưng mà, Miêu nhi chỉ có thể là mèo con của Bạch gia, người khác, sẽ không có cơ hội gọi em như vậy.” Mà Hãm Không đảo, Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường, cũng tuyệt đối sẽ không cho người khác cơ hội đó!