Dữ Tích Thù

Chương 41 : Trọng phùng tương tức (13)

Ban đêm, cái gì cũng an tĩnh. Tiếng vang “lộp cộp” thỉnh thoảng xuyên qua cành lá rậm rạp, truyền vào tai hai người. Thiếu niên mặc y phục dạ hành trợn to hai mắt, một đôi mắt mèo dưới trăng dường như có chút sáng, vừa như khẩn trương, vừa như tò mò. Bạch Ngọc Đường nhìn người bên cạnh thật lâu, cuối cùng không nhịn được “phì” một tiếng. Con mèo con ngốc này chú ý ngay. Hoàng cung, quả thật xem như thủ vệ nghiêm ngặt, nhưng với Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường mà nói, vẫn còn kém lắm, cho dù là Triển Chiêu sáu năm trước, muốn lẳng lặng đi vào một chuyện, sau đó thần không biết quỷ không hay ra ngoài, đều là chuyện rất đơn giản. Chẳng qua… Bạch Ngọc Đường liếc về một cái. Hắn rốt cuộc hiểu vì sao Triển Lâm nhất định bắt hắn đi theo Triển Chiêu, nếu dựa vào bản lãnh Triển Chiêu, muốn thăm dò cũng là chuyện nhỏ, không cần để cho hắn nhất định không thay bạch y cũng phải chạy vào hoàng cung một lần. Triển Chiêu, không biết đường! Nam hiệp Triển Chiêu lại không biết đường! Bạch Ngọc Đường bắt đầu tò mò, năm đó lúc Triển Chiêu nhận chức ngự tiền hộ vệ, y làm sao có thể đi lung tung trong hoàng cung rộng rãi này mà không lạc. Cứ nghĩ lại vừa nãy Triển Chiêu toàn dựa theo cảm giác của mình bay qua bay lại trên cành, mà Bạch Ngọc Đường theo sau y hết sức bất đắc dĩ nhảy qua nóc nhà đại điện lần thứ tư, cuối cùng không nhịn nổi mở miệng, “Miêu nhi, đường này chắc không phải đi như vậy đâu…” Triển tiểu miêu cuối cùng ngừng lại, “Vậy phải đi làm sao?” Bạch Ngọc Đường hết ý kiến, mặc dù hắn vốn cho rằng Triển Chiêu sẽ phải nhớ đường, cho dù chuyện Triển Chiêu lang thang hoàng cung đã là chuyện lúc trước, hơn nữa chuyện này còn xảy ra trong sáu năm Triển Chiêu mất trí nhớ, nhưng… Em đi một chỗ lâu như thế cũng phải có chút phản ứng chứ? Bạch Ngọc Đường cuối cùng phải đưa tay ra kéo cổ tay của Triển Chiêu, dẫn người trốn dưới cây, chờ tới khi tiếng bước chân dần xa, mới cố hạ giọng nói, “Theo ta.” Bạch Ngọc Đường quả thật quá quen thuộc hoàng cung, dẫn Triển Chiêu chạy một trận trên cây, đã tới ngoài cung điện. Nội điện có hơi tối, không một tiếng động, bất quá, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy ánh nến trong điện, dưới màn cửa sổ bằng lụa mỏng loáng thoáng mấy bóng người di động. Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Đây là chỗ Bàng phi ở sao?” “Không sai, chỉ cần Triệu Trinh không cho người dời đi, hai năm trước, đây quả thật là chỗ ở của Bàng phi, còn bây giờ, Bạch gia cũng không dám chắc…” Triển Chiêu híp mắt, thủ vệ nơi thâm cung đại viện quả thật nghiêm, nếu như hai người họ không chú ý… Lại xoay xoay bình thuốc đại tẩu giao cho y trước khi đi, tuy bảo thuốc này không giải được cổ, nhưng có tác dụng áp chế cổ trùng, trì hoãn phát bệnh, cũng kéo được một thời gian, có điều, dược này dù sao vẫn là đồ của Miêu Cương, nếu Thái hậu đem hi vọng phó thác cho “Vương tộc Miêu cương” kia, chỉ sợ không có tác dụng mấy. Triển Chiêu đành thở dài. Ý của đại tẩu nhà mình, y hiểu hơn nửa. Diệp Thời Tích dù sao cũng là nữ nhân Miêu Cương, nếu không để nàng đụng phải liền thôi, nhưng chuyện này không hiểu sao lại tình cờ như thế, để nàng gặp được, cho nên, nàng phải ra sức vì danh tiếng Miêu Cương. Cổ thuật Miêu cương, há là thứ bọn ngươi tùy tiện là có thể sáng chế? Mà Bàng phi, tuy hơi có lỗi với nàng, nhưng chỉ có thể nói số nàng không tốt, trời bắt trở thành người trúng cổ, nếu không, đại tẩu mình có lẽ sẽ không dùng nàng khai đao. Cung điện tuy không nhỏ, nhưng không chống lại được sự quen cửa quen nẻo của Bạch ngũ gia. Cấu tạo hoàng cung đều giống nhau, năm đó Bạch Ngọc Đường cũng không chỉ thăm dò hoàng cung một lần, thậm chí còn đi vào tẩm cung của Thái hậu, nơi ở Bàng phi, cũng chả là cái gì. Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường nhanh chóng tìm thấy nơi ở của Bàng phi. Nhưng, chuyện cũng không đơn giản tới thế. Triển Chiêu cau mày, chuyện có chút phiền toái, sau khi Bàng phi ngủ sau không tỉnh, cung điện này tuy nhìn tối tăm, nhưng thực tế, có rất nhiều chỗ có người ẩn nấp. Nghĩ tới chuyện có kẻ ở dưới mắt mọi người vào cung hạ cổ, xem ra bản lĩnh của hắn cũng không tệ, chẳng qua là mệt chúng ta, thủ vệ lần này chỉ sợ nhiều hết mức. Bạch Ngọc Đường vẫn không quan tâm, “Bàng phi cũng đã trúng cổ rồi, nói cách khác, chúng đã đắc thủ, ở đây tăng cường thủ vệ có ích gì? Lo làm chuyện đó, không bằng bảo họ đi trông chừng tiểu Hoàng đế đi, dù sao mạng của Hoàng đế, tính ra còn quý hơn một phi tần nhiều… Lời này nghe vào tuy không thoải mái lắm, nhưng Triển Chiêu vẫn gật đầu. Nếu Đương kim thánh thượng trúng phải cổ độc, hẩu quả chỉ e sẽ nghiêm trọng hơn chuyện Bàng phi trúng độc nhiều, thậm chí sẽ có người nhân cơ hội này nghĩ ra ý xấu, kẻ vô pháp sẽ nhiều hơn… Bạch Ngọc Đường nhẹ đẩy Triển Chiêu, “Thế này, Bạch gia gia dẫn thủ vệ kia ra, em nhân cơ hội đi vào, nhưng động tác phải nhanh, bọn họ có lẽ sẽ nhanh chóng phản ứng kịp, em phải nhớ, chuyện này không nhỏ, an toàn của em mới là quan trọng nhất…” Triển Chiêu cũng cười, “Ngọc Đường quá lo, Triển mỗ cũng không có vô năng như vậy, có huynh giúp dẫn người ra rồi, yên tâm, không tới một khắc là có thể hoàn toàn giải quyết!” Tuy Triển Chiêu hết sức tự tin nói ra lời như thế, Bạch Ngọc Đường lại vẫn không cách nào an tâm, mặc dù hắn cũng hiểu, Nam hiệp Triển Chiêu sẽ không phải loại người đơn giản, sẽ không cần quá chú ý hay bảo vệ, y có tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của mình, hắn lại không dám an tâm, trước khi đi vẫn cứ đưa mắt nhìn Triển Chiêu… Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường đi xa, khẽ cắn môi dưới, chỉ cảm thấy mặt mình nóng rần lên… Thu hút sự chú ý của thủ vệ kia, cũng không phải là cách làm ngày xưa của Bạch Ngọc Đường, chỉ sợ người khác không biết phi hoàng thạch, nó bất quá chỉ là một viên đá hết sức bình thường, là loại có thể thấy đầy ở ngự hoa viên, nhưng vẫn thành công thu hút sự chú ý của thủ vệ. Một bước, hai bước, ba bước… Nghĩ tới chức trách hiện tại chính là bảo vệ an toàn của Bàng phi, mấy người thủ vệ hai mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải, trong đó vẫn còn mấy người thông minh. “Các ngươi ở lại đây, ta đi xem chút, nếu thật có chuyện gì, cũng phải có người trông chừng chỗ này…” Lại không biết thừa dịp bọn họ nói chuyện không để ý, đã có người bay nhảy, vô thanh vô tức rơi xuống trước cửa Bàng phi, cẩn thận mở cửa, cả một tiếng “Kẹt” cũng rất nhẹ, không ai chú ý. Mấy cục đá kia tuy chỉ dụ được một người, nhưng Triển Chiêu vẫn có thể lén vào… Bạch Ngọc Đường nhẹ cong môi cười, nhớ tới bộ dáng Triển Chiêu vừa rơi xuống, thật là nhẹ nhàng, còn không phải là con mèo mun nửa đêm chạy xuống bếp trộm cá sao? Bạch Ngọc Đường cũng theo y rơi xuống, bất quá hắn nhảy lên mái nhà của Bàng phi. Nhẹ lật lên mảnh ngói, tuy trong phòng khá tối, nhưng nội lực Bạch Ngọc Đường thâm hậu, nếu muốn nhìn rõ, cũng là chuyện đơn giản. Triển Chiêu cong eo, mấy bước chạy tới bên mép giường Bàng phi, chăm chăm nhìn Bàng phi đang ngủ một hồi… Bạch Ngọc Đường cảm thấy trong đầu mình có chút chua, rồi lại hiểu Triển Chiêu thật ra chỉ đang nhìn tình huống hiện tại của Bàng phi. Triển Chiêu là người từng trúng qua cổ, nên liên quan tới cổ sẽ hiểu rõ hơn Bạch Ngọc Đường nhiều, nhưng dù sao y cũng không phải Diệp Thời Tích, muốn hiểu rõ “cổ” trên người phát tác tới trình độ nào, không phải chỉ cần nhìn một cái là hiểu. Cho nên, khi Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu nhẹ cau mày, sau đó tiến về trước một bước, lúc tới gần Bàng phi hơn, thì môi nhẹ động, giống như nói cái gì, sau đó giờ tay đặt lên cổ tay của nữ nhân đang ngủ tới thiên hôn địa ám, khi đó mặc dù trong lòng hắn chua không tả nổi, nhưng không nói được cái gì. Triển Chiêu tuy không quá rành y thuật, nhưng đại tẩu y là danh y năm đó nổi tiếng giang hồ, tuy không thể bằng đại tẩu mình, nhưng chắc sẽ hiểu một chút? Rồi sau đó, mày kiếm Triển Chiêu giản ra, Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu không chút nghĩ ngợi liền đem thuốc Diệp Thời Tích cho y đút Bàng phi. Dược tính thế nào, Diệp Thời Tích đã nói rõ, bất quá dược tính của nó có hợp với Bàng phi hay không, hình như Diệp Thời Tích chưa từng nói rõ với Triển Chiêu. Chờ đến lúc thời cơ chín muồi, thì thương lượng với Triển Chiêu một lần đi… Bạch Ngọc Đường híp mắt, tuy hắn hiểu, nhưng vẫn không muốn, Triển Chiêu tiếp xúc thân mật với người khác như thế, thủy chung làm hắn có chút khủng hoảng, mặc dù hắn đã làm rõ quan hệ với Triển Chiêu, cũng từng làm cả những cử chỉ to gan hơn nữa… Bạch Ngọc Đường tự lắc lắc đầu, muốn đem mấy ý niệm không giải thích được kia vất ra ngoài hết… Nhớ Bạch Ngọc Đường hắn danh tiếng trên giang hồ cũng hết sức vang, Cẩm mao thử xưa nay lòng dạ độc ác, khi nào lại canh cánh lo được lo mất như thế này, tự hắn cũng thấy xem thường bản thân. Cả Triển Chiêu làm thế nào thân mật với người khác cũng đã thấy đủ, Triển Chiêu không nhớ nổi chuyện trước kia, huống gì Bạch Ngọc Đường hắn đã sớm cướp được con mèo ngốc này về tay, đừng nói hiện giờ y còn chưa đáp ứng, cho dù không đáp ứng thì sao chứ, Triển Chiêu cũng đâu có cản trở hành động của hắn, càng không còn một hớp lại một hớp gọi “Bạch Ngọc Đường” hết sức lạnh lùng, cùng tức giận, chờ lâu, cái con Mèo con đần này sẽ trở thành Miêu nhi của hắn rồi… Triển Chiêu trong nhà cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, giương mắt lên nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đang nhòm vào trong, chỉ bất đắc dĩ cười. Y dĩ nhiên đã sớm biết con chuột này vẫn luôn quan sát mình làm gì, từ khi quen biết con chuột trắng, hắn liền trông coi y thật chặt, tuy y hiểu rõ mục đích của con chuột này, cũng không ghét cử chỉ quá đáng của Bạch Ngọc Đường, cùng lắm mất tự nhiên chút thôi, mà những thứ khác, Triển Chiêu thật sự không cảm thấy thế nào… Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường ở trên ra dấu, ý bảo mình đã giải quyết xong, chỉ cần trốn ra ngoài nữa thôi… Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên thấy được, mắt hoa đào nháy với Triển Chiêu, đặt lại mảnh ngói, đề khí phóng đi ra. Động tĩnh Bạch Ngọc Đường tạo nên không nhỏ, tiếng “lạch cạch” nghe hết sức rõ ràng, nhưng mắt thủ vệ không nhìn rõ, họ chỉ thấy một cái bóng xoẹt qua trước mặt, thậm  chỉ còn không rõ cái bóng kia là trắng hay đen… Chờ đến khi phục hồi tinh thần, cái bóng thứ nhất đã không còn tiếng động, ngược lại sau lưng vang lên tiếng “lạch cạch”, lại có cái bóng vụt qua… Đám thủ vệ hiểu ra, run rảy. Cao thủ như thế, họ sao có thể đối đầu? Mà thủ phạm nay đã lặng lẽ rơi xuống ngoài tường thành hoàng cung, thanh niên bạch y nhìn thiếu niên bay xuống phía mình, cười nói, “Miêu nhi, khinh công vẫn cứ cao minh như cũ…”